Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 19: Chương 19: Không Nên Nhìn




Bạch Đường thấy A Mai giống như sắp sửa nhào lên cắn người, biết ba chữ vừa rồi là vảy ngược của nàng.

“Tỷ đã nói chúng ta là cùng nhau đến đây, tỷ nhớ là kết cục của những người kia đi, chuyện xé ra to thì sinh tử chưa chắc nói được!”

Hai câu này tựa hồ đều là Bạch Đường rít qua kẽ răng.

Bạch Đường trước sau vẫn không buông tay, dù sao A Mai cũng sẽ không trở tay đánh nàng.

A Mai là người hiểu chuyện, cho dù tính tình có chút nóng nảy thì... Bạch Đường chợt nghĩ ra, liệu có phải trong yến tiệc, A Mai đã gặp chuyện gì khác?

Có một số việc, nếu chưa nắm chắc thì không thể tùy tiện hỏi.

Bạch Đường thấy A Mai đứng yên, chỉ hồng hộc thở dốc, liền hiểu câu nói vừa rồi đã có tác dụng.

Nàng lấy lại tay nải của A Mai, đặt quần áo mới vào tay nàng, thừa dịp lúc này không nhiều người lắm, giục nàng tắm rửa chải đầu.

Thạch Vĩnh Mai đi ra đến cửa, còn quay đầu nhìn nàng một cái.

Bạch Đường cười nhìn nàng đi đường vòng ra ngoài.

“Nếu ta là ngươi, sẽ không đến gần nàng ta như vậy đâu.”

Một cô nương dựa vào cửa sổ, mở miệng nói chuyện.

Hơn nữa, lời này lại có ẩn ý.

Bạch Đường vẫn không nói gì, trở lại giường đệm trước, sắp xếp một chút.

Người nọ thấy lời khiêu khích không được đáp lại, cũng thức thời, không nói thêm lời nào.

Lúc này có thêm ba người trở về, trong đó có một người vừa đi vừa khóc, tới cửa tiểu viện, đôi tay nàng ta gắt gao nắm chặt cửa, không chịu tiến vào.

Người trong phòng muốn chạy ra xem náo nhiệt, bị Tôn bà bà quát lớn một câu, đều rụt cổ trở về.

Sức lực Tôn bà bà rất lớn, đem hai tay của cô nương đang khóc rống không ngừng vặn ra đằng sau, nửa ôm nửa kéo vào trong viện.

Nhưng bà không đưa cô nương vào trong phòng, mà lại hướng về nhà bếp.

“Nhìn cứ tưởng là một bà già hung hăng.” Thời điểm A Mai trở về, nàng đem chuyện nói cho Bạch Đường. “Vậy mà tâm địa cũng tốt lắm.”

A Mai kể rằng Tôn bà bà ở nhà bếp pha nước đường đỏ, đưa cho cô nương khóc lóc kia uống.

Bạch Đường vừa trải qua một ngày vừa mệt mỏi vừa hoảng loạn, vừa phải tốn sức lực lại phải phí đầu óc, so với bò lên Phúc Minh Sơn còn mệt hơn nhiều.

Bò lên trên giường đệm, ngã đầu xuống, đôi mắt sắp díp lại, không mở lên nổi.

“A Đường, A Đường.” Thạch Vĩnh Mai nhỏ giọng kêu nàng.

Nàng có chút mơ hồ, mi mắt căng ra, trả lời: “Ngủ đi, còn tận hai ngày nữa.”

“Có mấy người đã không quay về.”

“Tỷ biết à?”

“Làm sao tỷ lại không biết? Tỷ quen biết rộng mà.” Thạch Vĩnh Mai khinh thường nhìn lại nói.

“Chúng ta chỉ cần lo cho bản thân, đừng dính đến sự tình của người khác.”

“Muội không tò mò chút nào à?”

Bạch Đường nghĩ, nếu cứ để A Mai kể chuyện, khẳng định có thể nói tới kia trời sáng.

Những cô nương kia vì sao không về, rốt cuộc là làm gì, chỉ sợ nàng so với A Mai còn rõ ràng hơn nhiều, ngay cả cô nương kia khóc lóc thảm thiết vì cái gì, nàng cũng rất rõ ràng.

Một mâm đồ ăn, sắc hương vị đều đầy đủ bày trên bàn.

Có người ăn uống thỏa thích, có người nếm qua một ngụm, cũng có người chỉ liếc qua, không hợp khẩu vị.

Nàng thầm cảm tạ trời đất, cho vị quý nhân cảm thấy nàng không hợp khẩu vị của hắn, nếu không, hẳn người thất thanh khóc rống có thể là nàng.

Mười lượng bạc thật sự không đủ mua thân nàng.

A Mai gặp phải chuyện này, đại khái cũng bị ăn một vố đau nho nhỏ.

“Muội không thắc mắc những cô nương đó đi nơi nào à? Cả cô nương đệ nhất kim bài cũng không thấy.”

Bạch Đường lật mình, quay lưng về phía A Mai vẫn đang ồn ào, ra hiệu nàng không nghe thấy gì.

A Mai hận không thể duỗi tay xuống chăn véo cánh tay Bạch Đường, tay mới vừa động thì cũng thở dài, đem chăn kéo cao, che lại khuôn mặt, nhắm mắt ngủ.

Đêm nay, Bạch Đường ngủ thật sự không an ổn, bên tai luôn cảm thấy có người khóc lóc nói chuyện, tiếng khóc lúc to lúc nhỏ, vài lần nàng đã thiếp đi thì lại bừng tỉnh.

Nàng trước sau không đem mặt lộ ra ngoài chăn, cưỡng ép bản thân mình ngủ đến hừng đông.

Đến khi trời sáng, những âm thanh này đều biến mất không dấu vết, một đêm vừa rồi xem như cũng chịu đựng mà vượt qua.

Trong không khí an nhàn, chợt một tiếng thét chói tai vang lên giữa không trung, triệt để đánh vỡ sự yên tĩnh.

Bạch Đường ngủ ở bên trong cùng, nàng giãy giụa muốn ngồi dậy xem, lại bị A Mai kéo xuống, dùng tay che chặt đôi mắt của nàng.

“A Đường, đừng nhìn, đừng đi xem.”

Lá gan A Mai luôn luôn lớn, vậy mà giờ giọng nói cũng phát run.

Trời đã sáng, một tia nắng từ bên ngoài chiếu vào.

Động tác A Mai không đủ nhanh, cho nên Bạch Đường vừa kịp thấy một thân người treo ở cạnh cửa, hai chân cách mặt đất rất xa, không hề mang giày, chỉ có một đôi vớ trắng chói mắt.

Không biết là gió từ nơi nào thổi qua, khiến thi thể lắc lư qua lại, cũng tựa như lồng ngực phập phồng của mọi người trong viện này.

Rất nhanh đã có người nghe tin chạy tới, Tôn bà bà bị Như Bình cô nương quát mắng một trận.

Phòng này đã có người chết, tạm thời không thể ở được, thậm chí cả tiểu viện cũng sẽ bị bỏ trống.

Người đã ngủ tại đây tối qua, không được phép mang theo bất kỳ vật tùy thân nào, phải nhanh chóng sửa soạn quần áo, mang giày, lập tức rời đi.

Bạch Đường và Thạch Vĩnh Mai vốn dĩ là hai bàn tay trắng, rất nhanh đã xong xuôi.

Như Bình cô nương nhìn qua Bạch Đường, khuôn mặt nhỏ rõ ràng là bị kinh hãi, trắng bệch như tuyết, cố mở đôi mắt to giả vờ trấn tĩnh.

Hai cô nương trẻ tuổi gắt gao nắm chặt tay nhau.

Nàng nhìn sang cô nương Ất Nhị, cảm thấy không thích lắm, xiêm áo quá rêu rao, vẻ mặt cũng không hiểu phải che giấu, không biết tại sao Hoắc quản sự lại an bài cho nàng ta vị trí Ất.

Như Bình cô nương rất nhanh dời tầm mắt đi: “Tại sao còn có người chưa ra?”

“Ở bên trong dọn dẹp.” Tôn bà bà bị mắng, khe khẽ trả lời.

Như Bình cô nương vẻ mặt hiểu rõ, cười lạnh một tiếng nói: “Dọn dẹp, có cái gì mà dọn dẹp!”

Nàng đi nhanh vào, lập tức bước vào gian phòng chính giữa, không bao lâu sau, liền nghe thấy tiếng ngọc bội leng keng vang lên nho nhỏ.

Mấy thanh trâm cài, hai cái vòng tay bạc, thậm chí còn có mấy nén bạc nhỏ, toàn bộ đều ném ra ngoài phòng.

Những người ở bên ngoài lại duỗi đầu nhìn vào bên trong xem náo nhiệt.

Tiếng nói của Như Bình cô nương tuy không lớn nhưng rất nghiêm khắc: “Không cần phải giấu đông giấu tây, chút đồ này còn sợ Dư phủ nuốt của các ngươi à? Của ai thì mau nhặt lên, lập tức rời khỏi viện này.”

Bạch Đường thấy ba người cúi đầu bước ra, run run rẩy rẩy, cùng nhau nhặt nhạnh toàn bộ đồ vật dưới đất lên, cầm trong lòng ngực.

Như Bình cô nương lại đi qua gian phòng của Bạch Đường, bên trong chỉ còn sót lại một thân người, đặt cạnh cửa sổ không nhúc nhích.

“Người thắt cổ ngủ ở phòng bên cạnh, người tối qua giành giường với chúng ta ngủ kế nàng ấy, sáng nay cũng là người đầu tiên phát hiện thi thể, chắc là có chút chịu không nổi.”

Thạch Vĩnh Mai thò đầu qua, nói nhỏ vào tai Bạch Đường.

“Người đó vì cái gì mà muốn chết?” Bạch Đường nhẹ giọng hỏi.

Mặc kệ gặp phải sự tình gì, vì sao lại muốn chết?

Giữ lại tính mạng, sống sót trở về, chuyện như vậy rất khó khăn sao?

Sắc mặt Bạch Đường rất khó coi, Thạch Vĩnh Mai nhìn sang cũng thấy gấp gáp, dùng sức lay nàng.

“A Đường, muội phải thông suốt, những chuyện này đều là mệnh, đều là mệnh!”

Ánh mắt Bạch Đường mê man, từ từ tỉnh táo lại, nàng quay đầu nhìn A Mai, chậm rãi nói từng chữ: “Không, muội chưa bao giờ tin tưởng vào số mệnh, muội phải nỗ lực tồn tại, cố gắng sống sót.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.