Câu trấn an này không có tác dụng lớn lao gì mấy.
Nhưng ít nhất cũng khiến một đám nữ tử đang nơm nớp lo sợ có vẻ ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Như Bình yêu cầu mỗi người lấy eo bội ra, dựa theo thứ tự khắc trên miếng bội mà sắp thành hàng.
Cũng không ai dám tranh vị trí đầu tiên, hiển nhiên thiếu nữ mỹ mạo kia đứng trước nhất, cả đoàn người yểu điệu lượn lờ vào chính sảnh.
Eo bội Bạch Đường cầm chính là Đinh Tứ, A Mai cũng đồng thời lấy ra, giữa hai người còn vài người chen vào, nàng cũng không khác gì đứng ở cuối hàng.
Phía sau nàng còn lại hai người, nàng tuy không chú ý đến ai khác, nhưng hai cô nương này vẫn nhìn nàng chăm chú.
Hai cô nương lanh mồm lanh miệng buông một câu: “Hẳn là bị đắc tội với ai rồi.”
Bạch Đường không quay đầu, vờ như không nghe thấy, vẫn bước về phía trước.
“Bằng không thì cũng sẽ không bị đẩy xuống cuối hàng thế này.”
Dù sao cũng là tiểu cô nương, tính tình nóng vội, không nói ra lời liền không cam lòng, Bạch Đường vẫn không có phản ứng. Vốn cũng không ai nói qua chuyện xếp hàng trước sau là tốt xấu thế nào, nên A Mai cũng là vô tình đoạt lấy eo bội.
Trong lòng nàng hiểu rõ, A Mai cũng biết thế.
Tuy biết Dư phủ phô trương rất nhiều so với những gì bên ngoài thấy được, như khi Như Bình cô nương đẩy cửa vào, Bạch Đường thật sự lắp bắp hãi hùng.
Trong sảnh bày biện quả thực có thể gọi là kim bích huy hoàng, đôi mắt nàng cũng bị chiếu rọi đến mức sắp mù.
Trên mặt tường, án kỷ, thậm chí là cả vật bài trí đều dán lá vàng, lóe lên phản quang, giống như sợ người khác không biết Dư gia có bao nhiêu tiền vậy.
Phô trương thế này không giống như chỉ là muốn đón quý nhân, đại khái có thể so với nghênh đón hoàng thân quốc thích.
Thật không biết vị quý nhân này thân phận hiển hách thế nào.
Chỗ ngồi được xếp giữa sân, những gian khác đều buông mành trúc Tương Phi tinh tế, nếu có người ngồi trong thì nhìn từ bên ngoài cũng chỉ là một bóng người lờ mờ, muốn nhìn rõ hơn cũng khá khó khăn.
Như Bình cô nương chỉ vào vị trí cao nhất bên tay trái, bảo thiếu nữ mỹ mạo kia tiến vào trước, hầu hạ bên cạnh, những người khác dựa theo trình tự cũng được an bài.
Trái phải an bài sáu người mỗi bên, Bạch Đường nhìn A Mai đi vào, mành buông xuống, không thể không thừa nhận, hoa trong sương mù, đèn ánh trong đêm, mỹ nhân càng thêm đẹp.
Chờ đến khi an bài đủ mười hai người, Như Bình cô nương quay lại nhìn ba người các nàng: “Danh sách thượng khách là mười hai người, các ngươi chờ ở đây, một lát sẽ có nhà bếp đem rượu thịt dâng đến, các ngươi hỗ trợ bưng bê, không cần nói gì thêm, chỉ làm vậy là được rồi.”
Ai cũng không hy vọng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt là sau khi thấy “chuyện ngoài ý muốn” ở chỗ Hoắc quản sự.
Bạch Đường đi qua Như Bình cô nương, cố ý cúi đầu thật sâu, trong lòng Như Bình cô nương vẫn còn bận tâm việc khác, chỉ bảo các nàng ngồi xổm ở ngoài cổng rồi lui ra.
“Thật không công bằng, ta cũng đẹp đâu kém bọn họ.” Cô nương nóng tính kia lại lên tiếng.
Thấy hai người còn lại đều không phản ứng, nàng ngồi thẳng nửa người trên: “Rốt cuộc các người có hiểu không? Hôm nay đến Dư phủ đều là người không tầm thường, nếu ở trong yến tiệc có thể được quý nhân nhìn trúng, về sau tức là phượng hoàng đậu cành cao!”
Bạch Đường tất nhiên còn hiểu rõ hơn nàng, nhưng có một câu nàng giấu trong lòng, ấy là dù có đậu cành cao thì bọn họ vẫn là chim sẻ.
Làm sao có thể biến thành phượng hoàng dễ dàng đến thế? Hơn nữa ở giữa yến tiệc thế này, nếu có quý nhân nhìn trúng thì cũng chỉ là xuân phong nhất độ, giống như là đi đường tắt bước vào nhà quan, nàng tuyệt nhiên không muốn phát sinh chuyện này.
Đứng ở bên ngoài làm việc tạp vụ, kỳ thật là an toàn nhất.
Bạch Đường quay đầu ngó nghiêng, theo lý thuyết thì Dư phủ có thể bày biện phô trương thế này, hẳn không thể thiếu nha hoàn trẻ trung mỹ miều.
Chỉ có một khả năng, mắt nàng sáng lên, Dư phủ chính là vì muốn có những gương mặt xa lạ, để tránh lưu lại chứng cứ.
Nàng khẽ cười, thật đúng là có ý tứ, Dư phủ bề ngoài là sợ người khác biết nhà mình giàu có xa hoa, nhưng kỳ thật lại cố ý muốn bày biện cho người tới xem.
Nang nửa quỳ ở ngoài cửa, nhìn ánh đèn tươi đẹp chiếu tới, ngược lại giúp Bạch Đường thấy rõ tình cảnh trong sảnh.
Đại khái cách thời gian một nén nhang, nàng nghe tiếng “Đinh!” vang lên nho nhỏ, giống như tiếng chùy ngọc đập vào kẻng, âm thanh réo rắt uyển chuyển từng hồi.
Hương liệu tốt nhất ở trong lò hương nhàn nhạt tỏa ra, phát tán trong không khí, lưu lại mùi hương tao nhã, ai nấy ngửi được đều không khỏi lộ ra nụ cười.
Bạch Đường tuy không biết về hương liệu, nhưng cũng ngửi ra đây là hương liệu tốt, ở trên thị trường hẳn là vạn lượng hoàng kim, chẳng trách hương thơm bốn phía, hoa mỹ mà không tan nhanh, vô cùng xa xỉ.
Có người từ cửa chính bước vào, Bạch Đường chấn chỉnh tinh thần, thẳng lưng lên, muốn nhìn rõ ràng hơn bộ dạng của vị quý nhân đến đầu tiên.
Đó là một nam nhân tướng mạo oai hùng, độ tuổi trung niên, bước chân trầm ổn mà khoan thai, chỉ hai ba bước đã đến giữa sảnh, dường như biết rõ vị trí gian ngồi, hắn đi thẳng xuống gian ngồi thứ hai bên tay phải không chút chần chừ.
Ngay sau đó các quý nhân lại lục tục tiến vào, Bạch Đường đặc biệt chú ý đến vị quý nhân đi vào gian A Mai, đó là một lão nhân cầm phất trần, ăn mặc lẫn cử chỉ đều có vài phần tiên phong đạo cốt.
Bạch Đường âm thầm thở phào, người như vậy sẽ không gây khó dễ cho A Mai.
Ba người các nàng ngồi quỳ ở ngoài cửa, lúc này cửa cũng mở ra, nha hoàn trong phủ lần lượt đem những bầu rượu bằng thạch ngọc màu hổ phách, nối đuôi nhau mà tiến vào.
Bạch Đường muốn đứng dậy hỗ trợ, lại nghe giọng Như Bình cô cô vang lên.
“Ngươi lại đây.”
Bên chỗ Bạch Đường có ba người, cũng không phải có mỗi nàng quay đầu lại, Như Bình cô cô đành gọi thêm một tiếng.
“Người mặc áo bạch nguyệt, ngươi lại chỗ ta.”
Lúc này thì khác gì chỉ mặt điểm tên, Bạch Đường đành buông thõng tay, cúi đầu đi đến trước mặt Như Bình.
“Ngẩng đầu lên.”
Bạch Đường làm theo lời.
Tầm mắt Như Bình cô nương ngừng một lát, lập tức gật đầu nói: “Đẹp đấy, không ngờ còn thấy được nhan sắc thế này.”
Nàng không chờ Bạch Đường phản ứng lại, liền chỉ huy bốn nha hoàn nhẹ nhàng đem hai giá bình phong mai lan cúc trúc đưa tới, đặt ở vị trí cuối cùng.
“Đột xuất có thêm một vị khách tới, ta cũng không rõ lai lịch thế nào, ngươi thoạt nhìn cũng thông minh lanh lẹ, cố mà làm việc, đi thôi.”
Như Bình cô nương chỉ tay đến bên kia, bình phong đã sắp xếp xong, thêm một bộ án kỷ, ghế dựa được bố trí thỏa đáng nhanh chóng.
Bạch Đường cảm thấy bả vai bị ai đó nhẹ nhàng đẩy lên, dưới lòng bàn chân cũng bất giác bước vào bên trong gian ngồi.
Phía cạnh ghế ngồi được đặt một chiếc đệm mềm, gấm vóc thêu hoa tinh xảo, nàng quỳ xuống gối, nhận lấy rượu.
Lại nghe một tiếng cười nhạo: “Ta đã nói vận khí của ngươi không kém.”
Bạch Đường biết ai đang nói chuyện, rất muốn bảo nàng ta là đã ở chốn này, nói ít đi một câu mới là hành động sáng suốt.
Nhưng nàng cũng không có cơ hội.
Cô nương này vừa đặt bầu rượu hoa lê lên khay gỗ, đã lui về sau hai bước, còn định mở miệng nói tiếp thì phía sau đã có người đứng đó, không khách khí duỗi tay che miệng rồi lôi cô nương này đi, không làm kinh động đến ai khác.
Bạch Đường ngước mắt lên, trong mắt phản chiếu ánh đèn sáng rực, nhấp nháy ánh lửa.