Bạch Đường không quen tư thế bị mọi người hầu hạ thế này, che lại hai điểm trọng yếu trên ngực, nhỏ giọng hô: “Các tỷ tỷ, cứ để muội tự thay y phục.”
Những nữ tử này vốn dĩ không cho nàng cơ hội giãy dụa, nói cười mấy cái đã cởi sạch y phục của nàng, chỉ còn lại áo quần lót.
Thỉnh thoảng còn tấm tắc khen ngợi: “Làn da thật mịn, vừa trơn vừa mát.”
“Tay lại có vết chai, không đẹp lắm.”
“Không phải có cao dưỡng sao? Mau đem tới, bôi lên trên tay nàng.”
Bạch Đường âm thầm kêu khổ, đã có người nhanh nhẹn thoa một lớp cao dưỡng lên lòng bàn tay của nàng.
“Đừng sợ đau, một lát muội sẽ muốn cảm tạ bọn tỷ.”
Y phục được mang vào, trên vạt áo và tà váy đều dùng chỉ bạc thêu hoạ tiết hoa lan, quả là hợp với cây trâm con bướm kia.
Bạch Đường còn chưa kịp xoay người, liền có bốn bà tử nâng một cái thùng gỗ rất lớn tiến vào, nàng nhìn khí nóng bốc ra từ bên trong, liền cảm thấy không phải chuyện tốt.
Quả nhiên có người lên tiếng: “Dù sao cũng phải tắm gội trước rồi mới thay y phục chứ. Nếu thân thể không sạch, dù dung mạo thiên tiên cũng sẽ dọa sợ quý nhân.”
Lại là một trận cười vang.
Cả người Bạch Đường đều đổ mồ hôi, đây là muốn nàng ở trước mặt bao nhiêu người tắm rửa à?
Không, tuyệt đối không được.
Nàng định lui ra phía sau thì đã có người vươn tay kéo nàng lại.
“Muội muội đừng e thẹn, lại muốn trốn sao?”
Giống như diều hâu quắp lấy gà con, Bạch Đường bị vây lại, nàng tức giận giậm chân, nàng làm sao mà đánh lại nhiều người như vậy.
Rốt cuộc Bạch Đường vẫn bị khiêng lên, trực tiếp ném vào trong thùng nước ấm.
Bạch Đường xém chút đã chìm xuống, miệng uống một ngụm nước tắm, vất vả lắm mới bấu tay được vào thùng gỗ, trên đầu còn có người hảo tâm rải cánh hoa xuống, cánh hoa dán đầy lên đầu tóc mặt mũi nàng.
Rõ ràng là một khung cảnh mỹ nhân đồ tuyệt sắc, Bạch Đường lại không dám nhìn thẳng, chỉ hận không thể bò ra ngoài.
“Được rồi, nàng ấy còn nhỏ, chưa thấy qua cái gì gọi là sự đời, làm sao chịu được chuyện này. Nếu nàng ấy vì xấu hổ buồn bực mà gây ra chuyện gì, các ngươi một kẻ cũng không trốn thoát.”
Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng có người nói ra một câu công đạo cho nàng.
Bạch Đường lau mặt lung tung một lượt, muốn nhìn thử coi là người hảo tâm nào.
Đập vào mắt nàng là một gương mặt quen thuộc, chính là thiếu nữ mỹ mạo được Hoắc quản sự cẩn thận hầu hạ, không biết nàng ấy vào đây khi nào, đứng lẫn trong đám nha hoàn.
“Thúy Vũ, y phục của muội đều bị nàng ta chiếm lấy, muội còn nói tốt giúp nàng ta à?”
Hóa ra, nàng chính là Thúy Vũ.
Thúy Vũ đẩy ra vài người bên cạnh: “Đều ra ngoài đi, đợi nàng tắm xong, chúng ta lại đến giúp nàng trang điểm.”
Lời nói của nàng có vài phân trọng lượng, những người này đều hậm hực rời đi.
Thúy Vũ ở lại sau cùng, đem quần áo lót đặt bên cạnh thùng gỗ: “Tắm gội xong thì gọi chúng ta một tiếng.”
Bạch Đường háo hức chờ cửa phòng đóng lại, nàng nhanh chóng chộp lấy khối xà phòng thơm nức bên cạnh, nhưng chỉ có một lọ nhỏ, không phải dầu cũng không phải nước, nàng ngửi một chút, thấy có mùi hoa trà thoang thoảng.
Đổ một chút ra lòng bàn tay, dùng nước ấm xoa xoa cho đến khi chất lỏng chuyển sang màu trắng sữa.
Bạch Đường suy nghĩ một chút, dùng thứ này rửa sạch từ đầu đến chân, lúc bước ra khỏi thùng gỗ, nàng vì hoảng sợ mà suýt chút trượt chân, vất vả lắm mới cân bằng được cơ thể, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nàng đã nói công việc ở Dư phủ không dễ, không nghĩ tới, bản thân được hưởng phúc mà cũng chật vật thế này.
Có thể thấy trời sinh không phải mệnh được người hầu hạ.
Dù vậy, quần áo lót dệt tơ vừa ôm sát cơ thể mà vẫn thoải mái, không bị tuột tay.
Không chờ Bạch Đường lên tiếng, Thúy Vũ ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa hai cái: “Chúng ta vào được chưa?”
“Chờ một chút!” Bạch Đường khoác thêm một kiện trung y.
Bên ngoài cửa phòng có vẻ đã gấp không muốn chờ.
Bạch Đường nghe ý tứ của mấy nha hoàn kia, vốn dĩ Thúy Vũ chính là người mà Dư phủ sắp xếp vào yến tiệc, hẳn là chờ vị đại nhân vật kia, muốn được gần quan ban lộc.
Đại nhân vật thế mà lại không đến, rốt cuộc người đến lại là người của quận phủ đại nhân, cho nên, trước mắt giá thị trường của nàng đã vượt qua Thúy Vũ.
Có người nhân cơ hội này muốn bênh vực kẻ yếu, bị Thúy Vũ kịp thời ngăn cản.
Nhìn dáng vẻ ôn nhu uyển chuyển của Thúy Vũ, Bạch Đường cũng không buông lòng đề phòng.
Ngay từ ban đầu, Như Bình cô cô cũng là người dễ gần, vậy mà chớp mắt liền từ gà mẹ trở thành vịt trời, trở mặt không nhìn người.
Bạch Đường thay xong y phục, nàng cũng dứt khoát mặc kệ, nhắm hai mắt lại, tùy tiện để mọi người xử trí.
Tốt nhất là khiến nàng thành Mẫu Dạ Xoa, nhưng thật ra những nha hoàn này đều có bản lĩnh và năng lực.
Mọi người ba chân bốn cẳng, có người giúp nàng hong tóc, có người trang điểm, còn có người thỏa luận nên để nàng mang đôi giày nào.
Ban đầu Bạch Đường còn khẩn trương, nhưng trong bầu không khí này, nàng từ từ bình tĩnh lại.
Có lẽ do động tác của những người này rất nhẹ nhàng, càng về sau nàng ngược lại có chút mệt mỏi, thật sự muốn ngủ.
“Tốt, tốt lắm!”
Một bàn tay đẩy bả vai nàng: “Ôi, cô nương ngủ à? Mau mở mắt nhìn xem.”
Trước mặt Bạch Đường là một tấm gương đồng, so với chiếc gương nhỏ trong tay nàng lúc trước còn rõ ràng hơn.
Người đẹp vì lụa.
Trang điểm xong giống như là thay đổi thành một con người mới.
Rõ ràng vẫn là ngũ quan này, gương mặt này.
Vốn là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, lúc này lại tỏa ra vầng sáng mềm mại, trong sáng.
Thúy Vũ cười cười, gác cằm ở bả vai nàng: “Váy hoa lan thì trang điểm cũng phải nhẹ nhàng, vậy mới thanh nhã. Hơn nữa tỷ thấy tuổi tác của muội không lớn, nếu trang điểm quá đậm, ngược lại không hợp.”
Bạch Đường lại rủa thầm, ta với ngươi quen biết bao lâu mà làm ra động tác thân mật như vậy?
Thúy Vũ không nhìn ra tâm tư của nàng, vẫn mải nói: “Tỷ đã chọn đôi giày đế mềm nhất, tuy có hơi đau khi đi lại trong sân, nhưng hơn ở chỗ nhẹ nhàng, sẽ không gây ra tiếng động.”
Bạch Đường đáp vâng, từ trong bụng lại truyền ra tiếng ọc ọc.
Từ tiểu viện đến khi bị đưa đến hỏi chuyện trước mặt Đại quản sự, lại trải qua một hồi náo nhiệt như vậy, bụng nàng đã sớm rỗng tuếch, giống như có thể đem ngực dán thẳng vào lưng.
Thúy Vũ ngẩn ra, sau đó lại che miệng cười nói: “Lúc này cho dù có đói cũng không thể ăn quá nhiều. Eo váy rất nhỏ, bọn tỷ còn thắt chặt thêm.”
Bạch Đường theo lời nàng nói thì đứng dậy. Quả nhiên là eo thon bị bó sát lại, lúc này đói bụng hay không đều không quan trọng, nếu nàng phàm ăn như trước, tới lúc ngồi quỳ thì cả váy cùng đai lưng chắc chắc bị bung ra.
“Muội để bụng đói gặp quý nhân, chắc quý nhân còn tưởng Dư phủ bạc đãi hạ nhân, đến cơm cũng không được ăn no.”
“Thúy Vũ, váy này mặc xong rồi, không thể lại cởi ra mặc vào nữa đâu, bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp đấy.”
Vẫn là Thúy Vũ nghĩ ra một ý, liền sai một người đến phòng bếp nấu một chén canh sâm.
Bạch Đường vốn dĩ không muốn uống canh sâm, nàng lo lắng thân thể không chịu nổi, một chốc lại phun máu mũi.
“Đừng lo, cái này không phải nhân sâm hoang dã mà là do thương nhân phương Bắc mang tới, không mang theo hỏa khí. Muội cứ uống một chút lót dạ, chờ yến hội tan, muốn ăn cái gì thì tỷ sẽ sai người làm.”
Bạch Đường bóp mũi, mở chung trà ra, uống vào hai hớp, hương vị canh sâm thật sự không dễ ngửi, nàng miễn cưỡng lắm mới nuốt trôi.