Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 22: Chương 22: Tam Đường Hội Thẩm(*)




(*) Tam đường hội thẩm (三堂会审): tức là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án.

Tôn bà bà xém chút đã ói ra sạch, ngay cả dạ dày đang đau cũng không màng, bởi thứ mà tiểu cô nương này đưa vào miệng bà quả thực rất khó ăn, nước mắt cũng chực trào ra.

Bạch Đường còn sợ bà ói ra, nàng cùng A Mai mỗi người một bên, che kín miệng của Tôn bà bà.

“Tôn bà bà, thuốc đắng dã tật, mau nuốt xuống đi!” Bạch Đường đè tay thật chặt.

Tôn bà bà vẫn muốn giãy giụa, một nhúm cỏ này còn kinh khủng hơn việc đau bụng tới chết.

“Tôn bà bà, chờ một lát là thảo dược có hiệu nghiệm.”

Bạch Đường vừa nói vừa dùng sức ấn xuống: “Nhịn một chút là ổn rồi.”

Tôn bà bà cảm thấy nước mắt lưng tròng, cái miệng nha đầu này quá dối trá, rõ ràng một chút cũng không ổn!

Cũng kỳ quái là sau một nén nhang, hai người Bạch Đường và A Mai đều mệt đến đầu đầy mồ hôi, cơn đau dạ dày của Tôn bà bà từ từ hòa hoãn, mặc dù vẫn còn ẩn chút khó chịu, nhưng không đến mức lăn lộn trên đất.

“Xong rồi!” Bạch Đường canh giờ, đôi mắn nhìn chằm chằm Tôn bà bà.

Mặc dù trên mặt bà đổ đầy mồ hôi, nhưng sắc mặt cũng dần hồng hào, không còn thở dốc hồng hộc, nàng biết thảo dược đã có tác dụng.

“A Mai, giúp muội đỡ Tôn bà bà.”

Mỗi người kéo một tay, trọng lượng của Tôn bà bà thực sự không nhẹ, bà từ trên mặt đất bò dậy, lấy ấm nước trên bàn, tự tay rót nửa ấm nước.

Bạch Đường đưa tay định giúp, bị Tôn bà bà cản lại.

“Đừng vội, đừng vội, ta có vài thứ tốt ở đây, hôm nay muốn cảm tạ hai người các ngươi.”

Bạch Đường vừa nghe liền vui vẻ: “Chúng ta không dám nhận hai chữ cảm tạ này đâu.”

Tôn bà bà trừng mắt thật to: “Các ngươi đã cứu cái mạng già này, sao có thể không cảm tạ được!”

Không dùng bếp to đun nước, nồi nhỏ không có mùi dầu mỡ, ngay cả chén trà cũng là chén sứ men trắng xanh mà Tôn bà bà kiễng chân lấy từ sau tủ.

Ngoài cửa có vài người đỏ mắt, chen chúc muốn đi vào.

Tôn bà bà chống nạnh, đẩy hết bọn họ ra ngoài: “Vừa rồi sao các ngươi thấy mà không giúp? Đi ra ngoài hết! Ai còn chặn cửa, tối nay ta không đun nước tắm cho kẻ đó!”

Chờ trà ngấm, Tôn bà bà xoa tay cười nói: “Ta cũng không biết trà gì, nhưng mùi khá thơm, là lão thái thái thưởng xuống lúc giao thừa. Ta cũng không dám uống.”

Bạch Đường nghe hương trà, nhìn sang A Mai cười: “Hai đứa ta đều ở nông thôn, không biết về trà, Tôn bà bà nói đúng lắm, ngửi rất thơm, uống cũng thơm.”

Tôn bà bà nhìn hai người uống xong ba chén trà nhỏ mới thả lỏng người, còn nói buổi tối nhất định cho hai người thêm thức ăn.

Bạch Đường nói thảo dược chỉ chữa được đau đớn nhất thời, dặn Tôn bà bà đừng sợ phí tiền, nên lên y quán ở trấn trên tìm đại phu giỏi xem bệnh, bằng không cơn đau tiếp theo sẽ còn kinh khủng hơn.

Tôn bà bà lúc này chính là Bạch Đường nói gì đều nghe, liên tục đáp ứng.

Thạch Vĩnh Mai lôi kéo tay Bạch Đường, quay về phòng liền cảm giác có điều kỳ quái.

Bạch Đường cũng phát hiện ra, những người này cố ý bài xích hai nàng, bọn họ tụ thành một vòng nhỏ trò chuyện lẩm nhẩm, thấy hai nàng tiến vào liền im lặng.

Chờ khi các nàng vào trong thì lại tiếp xúc xầm xì.

Đây là cố ý muốn diễn cho hai nàng xem, cho nàng biết rằng họ không coi hai người là một nhóm nữa.

Bạch Đường giơ tay sờ sờ cây trâm cài trên búi tóc, rũ mắt xuống nhìn đôi tay: “A Mai, tối nay e là chúng ta phải bo bo giữ mình rồi.”

Những lời này quá cao siêu, Thạch Vĩnh Mai nghe không hiểu.

Bạch Đường nhanh chóng giải thích cho nàng, tối nay bất luận phát sinh chuyện gì, hai người bọn họ chỉ cần quan tâm sống chết của mình.

Lúc này, A Mai vừa nghe liền hiểu rõ.

“A Đường, tối qua đã như vậy, chẳng lẽ hôm nay còn xảy ra chuyện lớn gì?”

“Chuyện đó còn phải xem đại nhân vật mà Dư gia đang đợi rốt cuộc có đến hay không.”

“Quý nhân mà muội phục vụ thì sao?”

Bạch Đường bĩu môi, nàng còn mong vị này đợi chờ ở Dư phủ không được thì rời đi luôn, cứ để nàng chạy việc vặt ở phía sau cũng tốt.

Nhớ đến người nọ bất động thanh sắc ấn nàng trên án kỷ, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, toàn thân Bạch Đường đều thấy không thoải mái.

Dựa vào đâu chứ! Nàng rõ ràng tới làm nha hoàn, chứ đâu phải dê con mặc người chém giết.

Thôi thôi, nhẫn nhịn một chút gió êm sóng lặng, người nhà còn chờ nàng trở về, nàng không nên tính toán chi li.

Ở trong phòng còn chưa nói được hai câu, ở ngoài đã có người tiến vào truyền lời.

“Người nào là Đinh Tứ? Eo bội của ai là Đinh Tứ?”

Mọi người đều đảo mắt, ánh mắt ai cũng rơi xuống Bạch Đường.

Bạch Đường đứng dậy, sửa sang y phục, trong lòng mắng chửi, nếu có bản lĩnh thì các ngươi móc mắt dán lên người ta luôn đi, đừng có nhìn chỗ khác nữa!

Còn chưa ra khỏi cửa, nha hoàn đã giữ chặt nàng hỏi: “Ngươi chính là Đinh Tứ?”

Bạch Đường lấy ra eo bội, cho nàng ta cẩn thận xem.

Nàng lật qua lật lại mấy lần, xác nhận không nhìn nhầm.

“Đi theo ta.”

“Đi tới đâu?”

“Đừng lắm lời, đi là biết.”

Bạch Đường quay đầu lại, thấy A Mai chạy ra, có chút lo lắng nhìn nàng, lại sợ gây thêm phiền phức nên cũng không tiện mở miệng, nàng lặng lẽ nhìn về phía A Mai lắc lắc ngón tay, ý bảo sẽ không có việc gì, rồi nhanh nhẹn đi theo.

Nha hoàn kia ra khỏi tiểu viện, mới mở miệng nói: “Đừng sợ, không phải chuyện xấu.”

Bạch Đường cũng nhủ thầm trong lòng, ta cũng không làm chuyện xấu.

“Ngươi là được Như Bình mang vào trong phủ, cứ gọi là Thanh cô cô.”

“Thanh cô cô.”

Thanh cô cô không mở miệng, nàng đi rất nhanh, cũng không sợ bỏ rơi Bạch Đường.

Bạch Đường đi qua hành lang dài, qua hoa viên, có một việc rất rõ ràng là nàng đi về hướng chính viện bên trong Dư phủ, người muốn gặp nàng là một nhân vật rất có địa vị trong phủ.

Xem ra muốn tránh cũng không được rồi.

“Tới rồi.” Thanh cô cô đứng ở trước cửa, hắng giọng một cái rồi nói: “Người đến rồi.”

“Mời vào đây.”

Bạch Đường nhận ra giọng nói này, chính là Đại quản sự tối hôm qua, lời nói ra cũng mang ý cung nghênh, Thanh cô cô nhịn không được liếc mắt nhìn nàng, có chút ý nịnh nọt.

Bạch Đường đẩy ra cánh cửa khép hờ, bước qua ngạch cửa, bên trong có một người đang quỳ xuống.

Thời gian quỳ có vẻ không ngắn, dáng vẻ đã không có hiên ngang lẫm liệt.

Nhãn lực Bạch Đường còn tốt, chỉ nhìn bóng dáng đã nhận ra là Hoắc quản sự.

Lại liếc mắt lên, Đại quản sư đang đứng bên cạnh Nhị công tử Dư phủ Dư Tuấn.

Tư thế này có tính là tam đường hội thẩm hay không?

“Hoắc quản sự, ngươi ngẩng đầu nhìn xem, có đúng là nàng không?” Đại quản sự cao giọng hỏi.

Hoắc quản sự vặn vẹo đôi tay sau lưng, giống như bị ai đè xuống, gian nan xoay người lại, đôi mắt ngừng trên người Bạch Đường.

Bỗng nhiên, ánh mắt bà ta sáng lên, gân cổ lên hô to: “Không, không phải, nàng ta không phải Đinh Tứ!”

Tiếng hét này khiến Đại quản sự tức khắc không thoải mái, trước mặt Nhị công tử lại dám quát to như vậy, khó trách xém chút đã hỏng đại sự. Đại quản sự tiến lên một bước, nhịn không được tát Hoắc quản sự hai bạt tay.

Tiếng bốp bốp vang lên đầy nhức nhối.

Bạch Đường buông thõng đôi tay, cố ý khiến bả vai run rẩy, bày ra bộ dáng sợ hãi.

Nàng biết mọi người trong phòng đang đợi phản ứng của nàng.

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.