Vẻ mặt Thạch Vĩnh Mai kinh ngạc: “Muội không nghĩ tới chuyện gả chồng ư? Muội định cả đời ở nhà hầu hạ già trẻ lớn bé sao?”
“Cũng không hẳn là vậy.”
“Tỷ không hiểu tâm tư của muội, muội còn ba tháng nữa là đến tuổi cập kê, vậy mà cả ngày cứ ngược xuôi lên núi, nhỡ có kẻ xấu trên núi Phúc Minh bắt muội đi, chắc cả nhà đều lo lắng lắm.”
Thạch Vĩnh Mai đang kéo cánh tay của nàng, lập tức rút ra, mở lòng bàn tay của nàng ra.
Vốn dĩ tay Bạch Đường rất tinh tế trắng nõn, làn da của nàng cực mềm mại, vậy mà lòng bàn tay giờ đã sinh ra vết chai mỏng.
Ánh mắt của Thạch Vĩnh Mai dừng trên vết chai mỏng, nàng lật tới lật lui, định bụng mắng Bạch Đường vài câu là đầu gỗ không thông suốt, nhưng với tình huống hiện tại của Bạch gia, mọi người đều biết, người trong thôn từ khi biết Bạch gia thiếu nợ thì chỉ cần thấy người Bạch gia từ xa, họ đã liền lảng tránh.
Ông trời không chiều lòng người, việc thu hoạch rất kém cỏi, nhà ai cũng không dư dả.
Vậy nên những lời vừa tới miệng, Thạch Vĩnh Mai lại đành nuốt xuống.
Bạch Đường biết A Mai chẳng qua là miệng dao găm tâm đậu hũ, ngược lại cầm tay nàng, hơi mỉm cười.
Nụ cười của nàng sáng như ánh bình minh, khiến Thạch Vĩnh Mai ngẩn người.
“Sau này, nếu tháng ngày tốt hơn, muội sẽ tính toán cho bản thân mình, muội cũng muốn được gả cho một người tử tế.”
Bạch Đường nói xong, Thạch Vĩnh Mai cũng nhoẻn miệng cười theo.
Hai người tới được trấn Bình Lương, đi thêm một đoạn đường nữa thì tới hậu viện của Dư gia.
Thạch Vĩnh Mai dặn Bạch Đường chờ bên ngoài, còn nàng đi vào tìm mẹ nuôi nói chuyện.
Bạch Đường tựa vào góc tường, ngoài đường không quá đông đúc, nàng cũng không muốn gây thêm sự chú ý.
Không bao lâu, nàng nghe tiếng A Mai nói nói cười cười vọng ra: “Mẹ nuôi, con còn dẫn theo một muội muội cùng thôn, mẹ nhìn xem có thể tiện dẫn theo không?”
Mẹ nuôi nàng là một phụ nhân giỏi giang, đôi mắt thật sự nhanh nhẹn, thẳng thắn nhìn một lượt từ đầu đến chân Bạch Đường.
Bà thập phần vừa lòng, gật đầu nói: “Cô nương này lớn lên xinh đẹp, dù con là con gái nuôi của mẹ, mẹ cũng muốn nói thẳng, cô nương này so với con còn đẹp hơn ba phần.”
“Mẹ nuôi, nếu không xinh đẹp như vậy, con làm gì dám khoa trương.”
Mẹ nuôi trực tiếp hỏi: “Có mang theo tiền không?”
Bạch Đường không biết sao lại thế này, cũng không lên tiếng.
“Làm sao mà không đem được.”
Thạch Vĩnh Mai đem bạc đã chuẩn bị sẵn, bỏ vào trong tay mẹ nuôi.
“Nhà khác đều đòi hai lượng, chỉ có mẹ nuôi là tốt với con.”
Bạch Đường hiểu ra A Mai đã sớm tính toán đưa theo nàng, ngay cả tiền hoa hồng cũng đã chuẩn bị trước.
Mẹ nuôi ước chừng đúng một lượng bạc rồi nói: “Tướng mạo thì không có trở ngại, chờ lát nữa quản sự hỏi han thêm, miệng mồm tốt nhất là ngọt ngào lấy lòng, ngàn vạn lần đừng đắc tội với bà ấy, cũng khiến ta khó xử.”
“Con là kiểu người thế nào, chẳng lẽ mẹ nuôi còn không rõ sao? Con chắc chắn giữ thể diện cho mẹ.”
Thạch Vĩnh Mai thân thiết gọi mẹ nuôi, quay đầu đưa mắt ra hiệu với Bạch Đường, ý bảo nàng cũng đi theo, đừng lạc đường ở Dư phủ.
Bạch Đường để ý thấy người mẹ nuôi này thỉnh thoảng lại liếc nàng qua khóe mắt, nàng cũng thoải mái hào phóng, không né tránh cũng không nịnh nọt.
Mẹ nuôi lúc này mới thu hồi tầm mắt, hỏi A Mai mấy câu, A Mai đều trả lời toàn diện, chỉ có chuyện huynh trưởng về nhà là không nhắc đến.
Bạch Đường chú ý đến nơi ba người đi qua chỉ là một hành lang trồng hoa, cũng không có thêm ai khác, hẳn là lối đi dành riêng cho khách bên ngoài vào.
Mẹ nuôi mang hai người gặp một vị quản sự họ Cầu, cách ăn mặc cũng toát lên khí thế, trên đầu còn cài một cây trâm vàng ròng, mặt nở nụ cười ôn hòa.
Nhìn ánh mắt của bà với ánh mắt của vị mẹ nuôi lại khác nhau, Cầu quản sự nhìn hai nàng mang theo chút khinh miệt, không để hai người vào mắt. Vốn dĩ bà cho rằng nữ tử đưa đến làm chuyện hầu hạ rót rượu cũng không phải là người trong sạch.
Cầu quản sự khách khí hỏi hai người họ tên, Thạch Vĩnh Mai đã có chuẩn bị, nói là hai tỷ muội đều họ Thạch, nàng là Tam Nương, Bạch Đường là Ngũ Nương.
Bạch Đường rũ mắt, cũng không lên tiếng.
“Mở miệng nói xem nào, trông bộ dáng đoan chính, đừng để mở miệng ra lại nói năng lắp bắp.” Cầu quản sự dùng bút ghi lại tên họ hai nàng, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Bạch Đường.
Thạch Vĩnh Mai nhẹ nhàng đẩy nàng: “Muội tử này của con còn nhỏ, thỉnh quản sự chiếu cố nhiều hơn.”
“Ngũ Nương ra mắt Cầu quản sự.” Giọng Bạch Đường không lớn, tiếng nói nhu hòa, rất êm tai.
Cầu quản sự đem bàn tay hai người mở ra, nhìn kỹ, chỉ vào Bạch Đường nói: “Cô nương này xem ra cũng biết làm việc, tốt đấy, lớn lên cũng xinh đẹp.”
Bà nhíu mày, quay sang Thạch Vĩnh Mai: “Ngoài miệng bảo là che chở muội muội, xem ra ngày thường cũng sai sử muội muội không ít việc nhỉ!”
Bảo là hai tỷ muội, vậy mà mặt mày không có chỗ nào giống nhau.
Vị Tam Nương này, Cầu quản sự nhớ mang máng đã từng gặp ở cửa sau đôi ba lần, hẳn là có chút quan hệ với người đưa nàng đến, còn vị Ngũ Nương này lại không tô son trát phấn, thật sự là mỹ nhân, cử chỉ cũng thỏa đáng, rất hợp với công việc này.
Bà cúi đầu mở ngăn kéo ra, lấy ra hai phong thư, phân biệt giao cho hai người, lại lấy một phong thư khác giao cho mẹ nuôi.
“Đêm nay phải quay lại đây, nếu đã nhận tiền thì không được đến muộn, càng không được giả vờ giả vịt làm việc qua loa, việc chỉ ba ngày là xong, tiền công ta đưa các ngươi không ít, nếu chủ nhân vui mừng, được thưởng thêm là chuyện bình thường.”
Cầu quản sự đứng lên, đi một vòng quanh hai người, xem xét cẩn thận trước sau: “Ta cảnh cáo trước, các ngươi phải làm việc cho tốt, người tới phủ đều là khách quý, đừng nói là các ngươi đắc tội, nếu mà có sai sót gì, đến ta cũng bị vạ lây.”
Mẹ nuôi có chút sợ hãi nhìn Cầu quản sự, cười nịnh nọt nói: “Quy củ trong phủ ta đều nói với các nàng rồi.”
“Tốt nhất là nói rồi, nếu không ngươi tự biết hậu quả.”
“Ta biết, ta biết, bọn trẻ này đều hiểu chuyện, sẽ không gây thị phi.”
Cầu quản sự thấy vị mẹ nuôi cúi đầu khom lưng, càng không bỏ vào mắt: “Nếu là người ngươi quen, đã nhận lộc rồi thì chỉ giáo thêm vài câu, cũng là tốt cho người.”
Nói xong, bà phất tay cho ba người rời đi.
Chờ đi ra một đoạn đường, Thạch Vĩnh Mai mới thấp giọng hỏi: “Buổi tối chúng con tiến vào như thế nào?”
Mẹ nuôi hưởng lộc hai đầu, cười đến không khép miệng được: “Quy củ trong phủ thì hai ngươi cứ mở phong thử ra xem.”
Phía trong phong thư là năm lượng bạc, lại còn một khối eo bội, phía trên khắc hai chữ.
Trong tay Thạch Vĩnh Mai là Đinh Tứ, nàng thò lại gần xem trong tay Bạch Đường lại là Ất Nhị.
“Tỷ thích cái này.” Nàng chộp lấy khối ngọc bội trong tay Bạch Đường, quăng miếng bội từ tay mình qua.
Bạch Đường cũng không cùng nàng so đo, ngay cả phí hoa hồng còn là A Mai chuẩn bị giúp nàng.
Nghe khẩu khí của Cầu quản sự, còn dặn nàng làm việc đứng đắn, so với trong tưởng tượng của nàng thì còn tốt hơn nhiều.
Mẹ nuôi dẫn hai người theo đường cũ trở ra, dặn dò cả trăm lần rằng không được đến muộn, mới yên tâm quay về.
Bạch Đường lấy một lượng bạc đưa qua, A Mai không nhúc nhích, nàng phải dúi vào tay A Mai.
“Nhà muội đang thiếu mười lượng bạc, khi nào dư dả thì cho tỷ, tỷ cũng đâu vội dùng.”
“Quản sự nói nếu làm tốt còn được thưởng, ba ngày sau muội gửi lại tỷ.”
“Đến lúc đó thì tính, muội còn muốn lên núi Phúc Minh hái rau dại à?”