Nồng Nàn Vị Yêu

Chương 10: Chương 10: Hãy dẫn em đi




Gọi một ly mocha, Hân Nhan cầm ly lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ.

An Thành đặt cái bánh tiramisu trước mặt cô, anh cười: “Tiệm này được chứ, bạn gái cũ của anh giới thiệu đấy, lúc trước cô ấy cứ nằng nặc đòi đến đây ăn. Nhưng mà cô ấy không thích tiramisu, cô ấy bảo tiramisu làm từ cà phê, cà phê dùng chung với cà phê nữa thì mùi vị rất là ghê.”

An Thành vừa nói, đồng thời quan sát nét mặt Hân Nhan, thấy không có gì biến đổi cả, anh hơi buồn bã.

Vẻ mặt vẫn bình thản, lại tỏ vẻ linh tinh lang tang nói tiếp: “Sao không nói gì thế, nghe anh nhắc tới bạn gái cũ nên nổi máu ghen chứ gì?”

Vẻ mặt cô vẫn lạnh tanh.

“Vậy anh không nói nữa, bà xã đại nhân coi như thương xót cho anh, làm ơn đừng bắt anh quỳ gối trên tấm ván giặt đồ!”

Lúc này Hân Nhan mới quay mặt lại, mím môi bật cười.

An Thành cũng cười, nụ cười tươi roi rói: “Làm em cười thiệt là khó đó!” Buông ly trong tay xuống, anh chân thành nhìn cô và nói, “Hân Nhan, anh không quan tâm người khác nói gì về em. Em phải biết rằng hiện tại anh là bạn trai của em, em chỉ cần đem mọi sức lực ứng phó mình anh. Em muốn anh vui thì anh sẽ cười hết cỡ. Em muốn chọc anh giận thì anh sẽ mặc cho em làm. Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần đừng bỏ mặc anh. Anh giờ chỉ hận là không thể chiếm hết tất cả thời gian không gian của em, suốt ngày quanh quẩn bên em, không để em suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác.”

Anh nói vẻ rất bình thản, mỗi chữ mỗi câu như rót mật vào tim cô. Cô biết rõ anh thật sự quan tâm mình.

Vì thế cô cũng chỉnh lại thái độ, mỉm cười nói với anh, “Có ai mà ngang ngược giống anh vậy chứ.”

Anh còn ngạo nghễ đắc ý trả lời, “Ông cố của anh năm đó xuất thân từ sơn tặc, xuống núi đoạt lấy bà cố của anh, mới có anh của hôm nay. Ngang ngược là gien di truyền nhiều đời nhà anh rồi.”

Hân Nhan chịu không nổi bật cười khanh khách.

Cô vươn tay, cầm tay trái An Thành để lên đùi mình, nắm tay anh thật chặt. Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của anh, Hân Nhan thấy yên lòng hơn, thì thầm: “Giờ em không muốn làm gì cả, chỉ muốn nắm tay anh thôi.”

An Thành cúi đầu nhìn đôi tay Hân Nhan, trong tích tắc, từ ngữ trong tiểu thuyết hiện lên trong đầu anh, bàn tay mềm như lụa, mềm như không xương. Lòng rộn rạo niềm vui phơi phới, cảm giác ấm áp tan chảy tận đáy lòng.

An Thành lại ngẩng đầu nói: “Em nắm tay anh như vậy, anh cảm tưởng như em đang thăm tù.”

Hân Nhan nguýt anh một cái: “Tổ tiên anh chẳng phải là sơn tặc sao? Dám cũng có gien phạm tội lắm.”

An Thành ngớ người, gương mặt hăm hở, cười tít cả mắt. Có những người khi cười lên, cứ như dòng xoáy vậy, cuốn người khác vào lúc nào không hay

An Thành đưa Hân Nhan về nhà, trên đường cô kể một số chuyện về cô cho anh nghe.

Trước khi quen với Cẩn Niên, tình cảm của Hân Nhan và em gái cô vốn rất khắng khít

Quê Hân Nhan vốn là một huyện nhỏ ở tỉnh H, cô và Hân Duyệt sinh ra ở đó. Năm 6 tuổi, ba mẹ li dị, cô thì theo ba, còn em gái cô đi theo mẹ. Mẹ cô dẫn em gái lên thành phố B làm việc, quen với ông chủ nhà máy họ Lâm giàu có, hai người sau đó đã kết hôn.

Hân Nhan cùng ba sống tiếp ở huyện. Ba cô thường hay uống rượu, quan hệ giữa ông và cô không tốt lắm. Do ảnh hưởng chuyện ba mẹ li dị, cô là học sinh nữ trầm tính nhất trong lớp, làm gì cũng một mình, bạn bè thì rất là ít. Niềm an ủi duy nhất của cô chính là người em gái song sinh Hân Duyệt. Hai người vẫn liên lạc với nhau suốt bằng cách viết thư, tâm sự cho nhau nghe, cứ như hai người đang ở bên nhau vậy, như thể chưa bao giờ xa cách.

Cho tới năm lớp 9, ba cô bất ngờ qua đời. Hân Nhan mới được đưa về thành phố B ở chung với mẹ. Do từ hồi 6 tuổi đã không gặp mẹ lần nào, với lại Hân Nhan lại trầm tính khó được người lớn thương. Mẹ cô đối với cô chỉ có trách nhiệm chứ không gần gũi. Hân Duyệt lại không như vậy, ngoan ngoãn vâng lời, được mẹ cô rất mực yêu thương.

Cuối cùng cũng được đoàn tụ với em gái, khoảng thời gian đó là vui nhất trong cuộc đời Hân Nhan. Từ trước đến nay, cảm giác gia đình đối với Hân Nhan mà nói rất là mơ hồ, cô chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của ba lẫn mẹ, chỉ có Hân Duyệt là ngọn đèn duy nhất trong ngôi nhà đó, làm cho tính cách lầm lì của cô cũng bắt đầu trở nên hoà đồng hơn. Cô và em gái cùng sống chung, cùng đến trường, cùng về nhà chung, như hình với bóng vậy.

Về sau, do học trường đại học khác nhau nên hai người mới bắt đầu xa cách, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì nhiều đến sự khắng khít của hai chị em. Hai chị em thường hay gặp nhau vào cuối tuần, đi dạo và tâm sự với nhau. Hân Duyệt quen được một người bạn trai ở đại học, trước khi hai người chính thức hẹn hò thì Hân Nhan thường hay bày kế giúp em gái mình làm quen với người đó, lúc cãi nhau thì Hân Nhan giúp hai người giảng hòa, lúc chia tay cũng chính Hân Nhan an ủi em gái.

Hân Nhan cứ tưởng rằng, Hân Duyệt là người thân mà cô yêu thương nhất và gần gũi nhất suốt cuộc đời, ngay còn trong bụng mẹ, họ đã ở bên nhau, cho dù ba mẹ li dị, lòng đều hướng về nhau, có lẽ không thứ gì trên đời có thể chia rẽ mối quan hệ của hai chị em.

Ít nhất là cho đến khi Hân Duyệt quen với Cẩn Niên.

An Thành đã đưa Hân Nhan về đến dưới nhà cô, cô híp mắt, giống như đã ngủ say.

Mệt mỏi cả về mặt tinh thần lẫn thể xác có thể hình dung được trạng thái lúc này của cô.

Không biết cô từ nhỏ đến lớn đã trải qua bao nhiêu chuyện, mới có thể luyện được bộ dạng kiên cường như hiện nay. Kể về những chuyện ngày trước với giọng điệu bình thản, kể cả ánh mắt cũng không hề gợn sóng mơn man, như một li nước trắng vậy, không mùi vị không màu sắc. Song, trái tim của cô mong manh dễ vỡ vô cùng, vì tất cả những cảm xúc đáng lẽ phải được thể hiện ra bên ngoài cô đều giấu tận sâu trong đáy lòng, bởi thế nên chỉ cần chạm nhẹ vào trái tim cô thì nó sẽ vỡ nát đau đến tê tái.

Hân Nhan mở mắt ra, thấy An Thành đang nhìn cô không chớp mắt.

Không thể tại sao, cô nhắm mắt lại liền.

Tim đập thình thịch.

Trong ánh mắt anh, chứa đựng quá nhiều thứ, cô sợ mình không thể chịu nổi.

An Thành cười khẽ bên tai cô, nhéo nhẹ má cô và nói: “Em mà còn giả vờ ngủ nữa là anh hôn em thật đấy!”

Hân Nhan lập tức mở to mắt ra, nhìn trừng trừng: “Anh…”

Chưa kịp nói xong, An Thành đã vội ôm chầm lấy người cô.

Anh hôn rồi lại hôn, thưởng thức vị cà phê của tiramisu còn vương lại trong miệng cô, vị đăng đắng, giờ thì anh đã nhận ra, tiramisu và cà phê quả thực không nên dùng chung.

Đêm giao thừa năm nay, Hân Nhan một mình lẻ loi theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Ngày Tết vốn là dịp gia đình sum vầy, tuy nhiên, cô và An Thành vẫn chưa là một gia đình theo đúng nghĩa của nó, nên anh thì ăn cơm tất niên cùng với gia đình, còn cô một mình đón giao thừa ở nhà. Tuy cô biết lẽ đương nhiên là như vậy, nhưng trông thấy bầu không khí náo nhiệt bên ngoài và so với bầu không khí buồn bã, ảm đạm của căn phòng trọ, cô vẫn thấy tiu nghỉu, buồn man mác.

Buổi sáng Hân Nhan đi siêu thị mua thức ăn chuẩn bị cho buổi cơm tất niên.

Lúc cầm bịch đồ đứng trước cửa nhà, cô nhận được điện thoại từ An Thành: “Em thức sớm vậy?”

Hân Nhan một tay bận tìm chìa khóa, không chú tâm trả lời lắm: “Thì tết mà, một năm có một lần thôi!

Hân Nhan bước vô cửa, nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa vọng ra từ điện thoại mới hỏi: “Bên anh đông vui nhỉ?”

An Thành sắp phát điên lên với hai đứa cháu, anh mất kiên nhẫn la chúng một tiếng, kết quả là không có tác dụng gì cả. Anh bực mình, đi lên sân thượng thấy yên tĩnh hơn, mới nói: “Vui thì cũng vui thật, nhưng cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”

Hân Nhan cười nói: “Đại thiếu gia, nhà anh mà còn thiếu gì nữa đây!”

“Em!”

Cô ngẩn người.

Nghe thấy tiếng An Thành từ đầu dây bên kia thở nhẹ, nói chậm rãi: “Hân Nhan, Tết năm sau anh sẽ dẫn em về nhà. Năm nay đành phải vậy, vì ba mẹ anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lí. Để em ăn cơm tất niên một mình như vậy, anh cảm thấy có lỗi với em.”

Cô rơm rớm nước mắt, như sắp oà khóc.

Dẫu thế, cô vẫn tỏ vẻ không có gì, cười trả lời: “Xin lỗi gì chứ, đừng nói như em là người tình bí mật của anh vậy. Hơn nữa còn nhiều dịp lễ mà, anh cứ bù lại vào ngày Valentine là được chứ gì.”

Hai người trò chuyện với nhau một lúc rồi mới cúp điện thoại.

Trong lòng không còn trống trải như lúc nãy nữa.

Cô lấy rau ra rửa, bỗng nhớ là vào dịp Tết như vậy nên gọi điện thoại cho mẹ.

Cầm điên thoại trong tay, chần chừ một hồi lâu, cô nhấn nút gọi. Nghe tiếng tít tít mà cô nắm chặt điện thoại trong tay như nắm quả bom nổ chậm vậy, không biết sẽ phải nói gì.

Như mới trải qua cả một thế kỉ dài dằng dặc, rốt cục tiếng của mẹ cô phát ra từ điện thoại: “Alo.”

Hân Nhan hít một hơi dài, nói rất nhỏ: “Mẹ, là con Hân Nhan, năm mới vui…”

Chữ “vui vẻ” còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã vội cúp, chỉ còn tín hiệu tít tít tít vang lên từng hồi…

Hân Nhan bất động giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, cả buổi vẫn chưa hết bàng hoàng, mãi đến khi cảm nhận từng giọt nước mắt mát lạnh rơi xuống tay, cô mới giật mình.

Cô đã không còn cảm nhận được sự huyên náo nhộn nhịp ngày Tết của thành phố nữa rồi

Hân Nhan nhớ lúc cô còn nhỏ, hồi đó ba mẹ vẫn chưa li dị, cô và Hân Duyệt thích nhất là ngày Tết, được ăn kẹo, được mặc áo mới, được đốt pháo. Mỗi năm giao thừa, hai chị em đều thức dậy rất là sớm, cùng với ba dán chữ “phúc” lên cửa, Hân Nhan rất thích dán, Hân Duyệt cũng rất thích, hai đứa cứ ríu rít với nhau mãi, bữa tối ăn cơm tất niên xong, cả nhà cùng ra ngoài đốt pháo bông. Hân Duyệt rất nhát gan, cứ núp sau lưng cô bịt chặt tai, sợ pháo bông nổ trúng nó. Còn cô thì cứ giành châm ngòi đốt pháo với ba, ba cô không cho, sợ cô bị thương, vì vậy mà cô khóc toáng lên. Khi pháo bông đốt gần hết, ba cô cõng Hân Duyệt trên vai, nắm lấy tay Hân Nhan, nhìn chăm chú vào khoảng không rực rỡ đó, hạnh phúc khôn tả.

Bây giờ, những hồi ức đẹp đó chỉ còn là dĩ vãng, đã không thể nếm lại vị kẹo mạch nha hồi đó, mùi vị ấy ngọt biết bao, thế mà giờ đây lắng đọng lại trong lòng chỉ còn là vị đắng.

Buổi chiều khi Hân Nhan chuẩn bị hầm thịt bò thì nghe tiếng gõ cửa.

Cô mở cửa, nhìn thấy người đứng trước cửa, bỗng dưng sững sờ.

Cẩn Niên mỉm cười với cô: “Hân Nhan, chúc mừng năm mới!”

Cô không có mời anh ta vào, mặt lạnh tanh: “Anh đến làm gì?

Nụ cười dịu dàng vẫn hiện trên mặt anh ta: “Anh đoán là em đón Tết một mình, nên qua đây mừng với em.”

Cô hờ hững nói: “Tôi không cần. Anh có gia đình của anh, anh hãy về đón tết với họ đi.”

Cô nói xong tính đóng cửa, đâu ngờ Cẩn Niên đưa tay ra chặn, suýt chút nữa là kẹp phải tay anh ta.

Hân Nhan hít một hơi thật sâu, nhíu mày: “Cẩn Niên, một năm có một ngày này thôi, anh để tôi yên được không?”

Anh ta vẫn cố chấp chặn cửa: “Anh sẽ không đi đâu cả!”

Cuối cùng cô vẫn cho anh ta vào. Hân Nhan thiết nghĩ một người đón Tết cũng vậy mà hai người đón Tết cũng thế. Hơn nữa cô biết, nếu không cho anh ta vào, anh ta nhất định sẽ đứng bên ngoài cả đêm.

Cẩn Niên đứng dựa vào cửa nhà bếp, nhìn bóng dáng bận rộn của Hân Nhan và nói: “Có cần anh giúp không?”

Hân Nhan làm lơ.

Anh ta lại đi vào bếp, thấy cô đang cắt khoai tây, tiện tay vơ nắm rau gần đó lên lặt. Đôi tay ngọc ngà của một đại thiếu gia, đời nào lại làm những chuyện như vậy, Hân Nhan liếc nhìn, rau xanh bị anh ta lặt bỏ hết, làm uổng phí một bó rau tươi tốt.

Cô liền lên tiếng: “Để đó tôi làm được rồi, anh ra ngoài xem ti vi đi.”

“Ừ”, rửa tay xong anh ta nhìn cô bỏ khoai tây được cắt hạt lựu vào nồi, bèn cười : “Anh nghe nói em làm món khoai tây hầm thịt bò ngon như đầu bếp năm sao vậy.”

“Nghe ai nói thế?” Cô hờ hững hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người lập tức im lặng.

Còn nghe ai vào đây nữa, chỉ có thể là Hân Duyệt. Khi cô mới đi làm, tuần nào Hân Duyệt cũng chạy đến phòng trọ của cô đòi cô làm món thịt bò hầm khoai tây. Hân Duyệt còn trêu cô khỏi đi làm cũng được, chỉ cần mở quán ăn bán một món này thôi cũng đủ rồi.

Cả gian bếp chìm trong tĩnh lặng một lúc lâu.

Cẩn Niên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu này: “Vậy anh ra ngoài trước!”

Hân Nhan không nói gì. Lúc mở nồi ra, suýt tí nữa là cô bị phỏng tay bởi hơi nóng của nồi.

Khi mọi nhà đã lên đèn, tiếng cười nói vui đùa vọng ra từ nhà hàng xóm, chỉ có phòng trọ của Hân Nhan là im phăng phắc. Cô chỉ cắm cúi ăn, không nói một lời.

Cẩn Niên nói chuyện vài lần, muốn làm không khí bớt căng thẳng hơn, nhưng Hân Nhan chẳng hề đoái hoài đến.

Anh ta hỏi: “Nhà em có rượu không? Hay là chúng ta cùng uống đi.”

“Trong tủ bên kia, muốn uống thì anh tự đi lấy.” Cô dửng dưng trả lời, đặt đôi đũa xuống, “Tôi ăn xong rồi.”

Hân Nhan vừa đứng dậy, Cẩn Niên níu lấy tay cô: “Hân Nhan, anh có chuyện muốn nói với em.”

Hân Nhan im lặng rút tay ra, giọng nói vẫn bình thản: “Nói chuyện gì đây? Muốn tôi ở bên cạnh anh sao? Vậy thì không cần nói nhiều làm gì, anh biết chắc chuyện đó không bao giờ xảy ra mà. Cơm tất niên cũng ăn xong rồi, anh về sớm đi.”

Anh ta nhìn cô, vẻ tổn thương hiện lên trong mắt anh: “Sao em có thể cười nói vui vẻ với người khác, mà lại nhẫn tâm với anh như vậy?”

Cô hiểu rằng “người khác” mà Cẩn Niên nói chính là An Thành, cô nhướn mày đáp: “Anh nói vậy là ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Anh ta tự cười giễu bản thân mình, “Anh cũng chẳng biết có ý nghĩa gì. Nhưng mà, em cũng biết anh có thể hủy hoại rất nhiều thứ có ý nghĩa mà, chắc hẳn em có hứng thú nghe.”

Vẫn nụ cười nho nhã ấy nhưng trong mắt Hân Nhan, đó mới là điều đáng sợ nhất. Giống như lúc đó vậy, miệng anh ta vẫn nói yêu cô, song lúc xảy ra chuyện, anh đẩy hết mọi trách nhiệm, để một mình cô rơi vào hố sâu tuyệt vọng, cuối cùng lại phải bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay cứu giúp của anh ta. Cô và Hân Duyệt sở dĩ đi vào bước đường cùng, cũng là tại vì anh ta đã sắp xếp hết tất cả, chỉ còn chờ cô nhảy vào cạm bẫy anh ta gài sẵn và không tài nào thoát ra được nữa. Đó chính là thủ đoạn của anh ta, trước hết là triệt để hủy hoại một con người, sau đó chắp vá những mạnh vỡ đó theo ý anh ta.

Cô thù ghét điều đó.

Cô cặm cụi dọn dẹp chén đũa: “Tôi không có hứng thú nghe.”

“Vậy sao?” Anh ta cười nhạt một tiếng, “Anh còn tưởng em rất quan tâm đến người bạn trai đó chứ!”

Cô đặt bát xuống bàn một cái “rầm”, “Chuyện của tôi và anh, đừng lôi người khác vào.”

“Em sợ anh ta xảy ra chuyện gì ư?” Vẫn cười như thế, anh ta tiến đến gần cô, cúi đầu nhìn cô, nói chậm rãi: “Vậy em hãy quay về bên anh, anh sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra!

Cô quả quyết trả lời: “Không bao giờ.”

“Em rất cứng đầu, nhưng anh cũng biết em không nỡ làm tổn thương đến ai. Nên sớm muộn gì em cũng sẽ quay về bên anh, không sao, anh có thể đợi.”

“Kha Cẩn Niên, anh là đồ điên!”

Đôi mắt anh ta sâu thẳm như biển: “Nhìn thấy em yêu người khác, anh quả thật muốn nổi điên, anh thà em giận anh cả đời còn hơn nhìn thấy em yêu người khác.”

Cô giật khỏi tay anh ta, vội lùi về sau một bước, kiệt sức nói: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Cẩn Niên không có nói gì cả, quay lưng cầm lấy áo khoác định rời khỏi.

Bất thình lình anh ta quay lưng lại, ánh mắt nhìn cô buồn rười rượi: “Tại sao mỗi lần ở bên em, anh lại cảm thấy em càng xa cách anh. Khoảng thời gian vui nhất trong đời anh, chính là mấy ngày ngắn ngủi ở Hong Kong, lúc đó em còn hay cười với anh, bây giờ nụ cười của em đã dành cho người khác. Hân Nhan, anh không cam tâm.”

Hân Nhan đau thắt tim, cười thê lương: “Vậy sao? Trái lại đó là khoảng thời gian mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.