Sau khi quay về nhà Hứa Thảo, Mạc Dục Bạch không có nói gì đến việc bắt
hai người bọn họ vào kinh nữa, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau ba người
đi đến mộ của Mạc Nhất Uyển. Lúc ba người quay về, mấy người thị về tìm
đến.
Đối với việc nhiều thị vệ mặc áo giáp, đeo kiếm phi ngựa đến nơi này, người dân trong thôn rất ngạc nhiên. Thấy thị vệ dừng lại
trước nhà Phú Quý, bọn họ đứng từ xa chỉ trỏ, bàn tán.
”Những người đó là ai a? Nhìn không giống quan sai trên trấn cho lắm.”
”Đúng vậy, chẳng lẽ nhà Phú Quý phạm vào tội gì lớn hay sao? Trước đó hai
ngày, thê tử của hắn không phải bị quan sai bắt hay sao? Ta xem a, chắc
chắn là phạm tội gì đó rồi, chúng ta vẫn nên cách xa bọn họ một chút,
miễn cho bị dính líu đến.”
Mạc Dục Bạch tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay thị vệ, đứng giữa mọi người đọc to lên.
Thánh chỉ thật dài, Hứa Thảo nghe cũng không hiểu lắm, mơ mơ màng màng, nói
chung đại khái là biết bản thân được khen và thưởng. Vì nàng có công
phát hiện và gieo trồng thành công khoai tây nên đương kim Thánh Thượng
ban cho nàng vàng bạc, tơ lụa thượng hạng và một trăm mẫu ruộng. Đối với mấy thứ phía trước Hứa Thảo không cảm thấy vui lắm, nhưng nghe đến một
trăm mẫu ruộng thì trong lòng nàng ẩn ẩn vui sướng. Có một trăm mẫu này, nàng sẽ thành một tiểu địa chủ a.
Chờ Mạc Dục Bạch đọc xong, Hứa Thảo vui mừng nói: “Dân phụ tạ ơn Hoàng Thượng.”
”Đều đứng lên đi.” Mạc Dục Bạch nói.
Hắn nói xong quay sang Phú Quý, khẽ thở dài, bộ dáng muốn khuyên bảo nhưng
cuối cùng vẫn không nói gì, đành chỉ huy thị vệ chuẩn bị rời đi. Trước
khi đi ông ta nói với hai người là ông sẽ ở lại trên trấn mấy ngày, sẽ
tìm Hứa Thảo hỏi về chuyện trồng trọt khoai tây.
”Về việc đi kinh thành, hai người các ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, trước không cần vội vàng cự tuyệt.”
Chờ đồ ban thưởng được xếp gọn gàng trong sân, Mặc Dục Bạch mới mang theo thị vệ mọi rời đi.
NHìn thấy thị vệ rời đi, những thôn dân đứng xa xa bắt đầu đi lại đây, trợn
to mắt nhìn những thứ trong sân, có rất nhiều người dường như không thể
tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
”Phú Quý a, đây là có chuyện gì? Chúng ta nghe nói là được ba thưởng hả? Hoàng thượng ban cho thật sao?
Bọn họ đều bị những thị vệ và tờ thánh chỉ kia dọa sợ, vốn nghĩ nhà Phú Quý phạm tội gì lớn, ai dè kết quả là được ban thưởng.
Hứa Thảo biết việc này cũng không thể giấu diếm, nên nói ra cho mọi người
biết luôn, vì chuyện trồng khoai tây truyền đến trong tay Thánh Thượng
cho nên mới ban thưởng cho nàng.
Người trong thôn vừa hâm mộ lại
có chút kích động, nhưng cũng có vài ánh mắt đố kỵ, nhìn từng thùng đồ
trong sân mà thầm nghiến răng nghiến lợi. Bất quá, đây chính là đồ Hoàng Thượng ban cho, bọn họ chỉ có âm thầm ao ước thôi, chứ không không dám
nổi lên tâm tư xấu gì, nếu không bị quan sai bắt, nhưng là tội mất đầu
đấy.
Thôn dân đứng ở trước cửa nghị luận ngày càng nhiều. Một lúc lâu sau, Thẩm thị bề Quân ca nhi đến, đi theo sau là Trần thị.
Có người nhìn thấy Trần thị trêu ghẹo nói: “Dương gia đại nương, về sau
ngươi chỉ việc chờ hưởng phúc thôi, nhìn xem những thứ được ban thưởng
trong sân nhà Phú Quý kìa, cả đời chẳng phải lo ăn uống.”
Trần thị sắc mặt có chút nan kham, ngựng ngùng nở nụ cười.
Thẩm thị lần đầu tiên mới nhìn thấy náo nhiệt như vậy, lôi kéo Hứa Thảo qua
một bên nói chuyện. Hứa Thảo đều nói người dân tản đi, đóng cửa cổng
lại, trong sân chỉ còn lại mấy người. Miêu Miêu và Quân ca nhi còn nhỏ,
đối với vật ba cho này nọ cũng không hiểu, hai bé chạy nhảy xung quanh
mấy cái thùng, cười khúc khích.
Trần thị trơ mắt nhìn Hứa Thảo
chỉ huy Phú Quý mang toàn bộ cất vào trong nhà, muốn nói lại thôi, nghĩ
đến mục đích hôm nay tới, đành đem toàn bộ bất mãn nuốt trở lại. Chờ Phú Quý làm xong, Trần thị mới nói:
”Lão đại, ta nghe nói người kia
muốn các ngươi đi kinh thành có phải không? Ngươi cũng đừng ngu ngốc,
kinh thành là nơi nào chứ, vô cùng tốt a, bao nhiêu người đều ao ước
muốn đi, sao các ngươi lại không muốn? Hơn nữa qua đó các ngươi sẽ được
sống trong nhung lụa, ăn uống có người hầu hạ, tiền bạc đầy túi a.”
Hôm nay bà ta nghe được còn ban cho một trăm mẫu ruộng, nên bà ta rất muốn
hai người đi kinh thành. Bây giờ chỉ cần làm cho bọn họ đi kinh thành,
ngôi nhà với tất cả ruộng đất của cai ở đây đều sẽ thuộc về bà ta.
Trần thị tuy rằng tính toán tốt, nhưng Hứa Thảo và Phú Quý trước đến nay đều không có tâm tư đi kinh thành. Nhìn vẻ mặt tính kể của Trần thị, trong
lòng Hứa Thảo thừa hiểu, nhưng cũng không buồn vạch trần, chỉ cười nói:
”Nương, ngài nói gì vậy chứ? Ta cùng Phú Quý ở nơi này sống quen rồi, đi kinh
thành thì có thể làm gì mà sống chứ? Cũng không thể bắt người ta nuôi cả đời được, như vậy khác gì người tàn phế.”
Trần thị nóng này:“Sao lại không đi? Nhà giàu trong kinh thành ai mà chẳng nhàn cả đời,
không làm gì cả, người ta đều sống tốt đó thôi. Lão đại a, ngươi nói một chút xem, thê tử của ngươi có ngốc không, ngày lành không muốn hưởng,
lại cứ muốn sống ở cái nơi chim không tha, gà không đậu này cả đời.”
Thẩm thị ngồi một bên trông Miêu Miêu và Quân ca nhi không nói gì cả. Nàng
ta thừa biết tâm tư nương, cũng biết đại ca và đại tẩu tuyệt đối sẽ
không đi kinh thành. Nàng ta cũng không tính khuyên nương cái gì, mất
công lại chọc họa vào người.
”Nương, ngài không cần nói nhiều,
chúng ta sẽ không đi đâu cả, nếu ngài thích thì tự ngài đi đi.” Phú Quý
không ưa bà ta như thế, bình tĩnh mở miệng nói.
”Ngươi.” Trần thị đen mặt, lại không dám đòi thẳng mấy thứ kia với Hứa Thảo và Phú Quý.
Trong lòng bà ta buồn bực, nhưng cuối cùng cũng chẳng dám nói cái gì quá đáng chỉ nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng ai ngờ Hứa Thảo và Phú Quý dầu
muối đều không vào, nói như thế nào bọn họ cũng đều trả lời là không đi
kinh thành. Cuối cùng bà ta tức quá hùng hùng hổ hổ ly khai.
Thẩm thị thấy vậy, thở dài cùng Hứa Thảo nói thêm mấy câu rồi mới rời đi.
Tiểu Hà và tiểu Quang đã ra ngoài làm việc từ sớm, trong nhà chỉ còn lại ba người nhà Hứa Thảo.Hứa Thảo nhìn mấy thứ ban thưởng kia, đa phần đều không dùng được, mặc dù
có vải vóc, nhưng toàn vải tơ lụa thượng hạng không thích hợp với nông
dân như nàng mặc. Hứa Thảo xem xét nửa ngày, mới tuyển được hai cuộn vải nhìn màu ít nổi bật nhất chuẩn bị mang qua Hứa gia một cuộn và Dương
gia một cuộn.
Về phần những châu báu trang sức khác, Hứa Thảo
không tính đụng đến, mấy thứ này giữ lại ngày sau có việc cần thì lấy
ra. Hiện tại ở nhà còn đủ bạc dùng, không cần mang bán. Trang sức thì
nàng chọn mấy cái đơn giản, tính đưa cho Lí thị, nhị nha, tam nha, Thẩm
thị còn có Ngưu thị và Trần thị cũng không thể thiếu. Ngoài ra còn có
một trăm mẫu ruộng, cũng không phải ở thôn này mà nằm bên thôn bên cạnh.
Để riêng những thứ để tặng, còn lại Hứa Thảo khóa hết trong phòng, một
trăm mẫu ruộng kia ngày mai nàng tính cùng Phú Quý đi nhìn một chút. Có
số đất này, Hứa Thảo trong lòng vừa vui sướng, lại vừa thỏa mãn, đối với gia đình nhà nông, quan trọng nhất chính là đất đai a.
Ngày hôm
sau Hứa Thảo và Phú Quý cũng không kịp đi thăm ruộng đất đã bị Mạc Dục
Bạch cho gọi để hỏi thăm về chuyện khoai tây. Cho nên trong vài ngày
tiếp theo Hứa Thảo đem toàn bộ thông tin nàng biết được, hiểu được về
khoai tây nói hết ra cho Mạc Dục Bạch ghi lại. Mấy ngày sau, Mạc Dục
Bạch mang theo rất nhiều khoai tây rời đi, trước khi đi ông ta vẫn chưa
từ bỏ mà khuyên hai người thêm một lần nữa, nhưng hai người bọn họ vẫn
kiên trì ở lại nơi này.
Khoai tây Mạc Dục Bạch mang đi chính là
số khoai tây huyện lão gia mua, bởi vì sự kiện này, mấy tháng sau huyện
lão gia được thăng chức rời khỏi nơi này.
Chờ hai người có thời
gian rảnh đã là mười ngày sau rồi, Hứa Thảo đem đồ đi tặng cho mọi
người. Lí thị trực tiếp đem trang sức của nhị nha và tam nha cầm lấy,
nói: “Mấy thứ này rất quý, ta giữ cho bọn nó.”
Hứa Thảo cũng
không ngăn cản, chỉ nói: “Nương, trang sức này giữ lại sau này làm đồ
cưới cho nhị nha và tam nha, đến lúc đó ta lại cho thêm một chút áp đáy
hòm, hai đứa gả đi cũng có thể diện với nhà chồng hơn.”
”Việc này còn cần ngươi nói sao, ta tất nhiên là biết rồi.”
Hứa Thảo đưa cuộn vải, Lí thị nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve nói: “Đại nha, vải dệt này tốt quá, làm quần áo cho chúng ta hơi lãng phí, hay là mang lên trấn bán, có thể kiếm thêm chút bạc, tiểu Sơn hai năm nữa ta tính cho
hắn đi học, ngày sau Hứa gia chỉ có mình hắn để trông vào, nếu là có thể thi đậu cái tú tài thì không còn gì tốt hơn.”
”Nếu vậy, tùy ngài xử lý.” Hứa Thảo cũng không có ý định ngăn cản gì cả, vải này bọn họ
mặc xác thực không hợp, thà cho Lí thị mang bán. Ngày sau mấy đứa đệ
muội lớn lên còn nhiều chỗ cần tiêu tiền.
Thấy Hứa Thảo không phản đối, Lí thị vui mừng đem cuộn vải cất đi.
Tiếp theo Hứa Thảo mang đồ sang cho Dương gia, Thẩm thị vui mừng nhận. Trần
thị sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không nói thêm cái gì, đem vải
cùng trang sức cầm lấy, sau đó còn đưa mắt qua xem xét trang sức trong
tay Thẩm thị.
Thẩm thị làm như không nhìn thấy, đem trâm cài tinh xảo Hứa Thảo cho cất vào trong lòng. Trần thị thấy vậy, hừ lạnh một
tiếng, rồi đi vào trong phòng riêng.
Lại mang đồ qua cho Ngưu thị, Ngưu thị ôm tiểu Quế Hoa nói lời cảm tạ.
”Đại tẩu, năm lượng bạc Tiểu Đồng mượn có thể sang năm nhà muội mới trả được cho tẩu.” Ngưu thị có chút ngượng ngùng nói. Kiêu căng, cao ngạo năm đó đều không còn nữa, bây giờ nhìn nàng ta thành thục lên, biết cư xử,
cũng dễ ở chung hơn rồi.
Hứa Thảo cười cười, “Không sao. Trả lúc nào cũng được.”
Tặng đồ xong, Hứa Thảo cùng Phú Quý mới đi thăm ruộng được, đều là ruộng
tốt, nghe nói vì địa chỉ bên này phạm tội lớn nên toàn bộ ruộng của ông
ta sung công quỹ, thành ra người chiếm được lợi lại là Hứa Thảo.
Một trăm mẫu muốn trồng trọt hết thì rất là bận, mấy ngày sau Hứa Thảo và
Phú Quý đều bàn bạc chuyện sử dụng số ruộng này. Tất nhiên bọn họ không
thể trồng hết, nên đều cho thuê, hàng năm chờ thu địa tô được rồi. Hơn
nữa Hứa Thảo lấy địa tô so với trước phải cao hơn một chút.
Những ngày tiếp theo cũng không có gì khác, người trong thôn không biết Phú
Quý có thân thích giàu sang, Trần thị cũng sẽ không đi nhiều chuyện việc này, nên cuộc sống một nhà ba người vẫn an bình. Thời gian này Phú Quý
đều bận rộn chuyện ruộng đất nên rất ít đi săn. Tiểu Quang và tiểu Hà
bận rộn chăm sóc mười hai mẫu đất mà Hứa Thảo khai hoang kia, qua việc
Hứa Thảo được ban thưởng, bọn họ ngày càng sùng bái Hứa Thảo hơn, ở
phương diện trồng trọt cái gì không hiểu đều chạy qua hỏi nàng, Hứa Thảo cũng không giấu giếm gì, đều dạy toàn bộ.
Ngày qua ngày, chẳng
mấy chốc đã đến cuối năm, năm nay đại khái là năm bận nhất của hai
người, bởi vì chuyện trăm mẫu đất. May mà sắp đến năm mới, mới có được
cơ hội nghỉ ngơi một chút.
”Phú Quý, năm nay chàng không có đi
săn thú, ta nghĩ giết một con lợn, thịt chúng ta đừng bán, lưu trữ toàn
bộ để ăn, chàng xem có được không?”
”Được, ta thấy hôm nay tuyết
lại sắp rơi nhiều, ngày mai chúng ta dọn dẹp một chút, ta giết lợn, rồi
đi lên trấn mua đồ tết, một nhà chúng ta vui vẻ qua năm mới.” Nửa năm
này Phú Quý rất đau lòng vì thê tử vất vả, vì để một trăm mẫu kia có thu hoạch cao, Hứa Thảo đều bận tối mắt. Đem hết những kiến thức nàng biết
dạy mọi người, để ai cũng có thu hoạch cao, như vậy địa tô nàng thu được cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Hứa Thảo gật đầu, “Được, vậy ngày mai chúng ta giết lợn, sau đó gọi cha nương, cùng cha nương của ta qua đây ăn bữa cơm.”
Nghe bên ngoài gió Bắc thổi vù vù, Hứa Thảo cảm khái trong lòng một chút,
nàng gả cho Phú Quý cũng sắp được hai năm rồi, chớp mắt mà đã mười bảy.
Ban đầu, nàng tuy có vừa lòng Phú Quý nhưng cũng không có nhiều tình cảm
cho lắm, nghĩ dù sao cũng đều sống ở thời đại này như vậy rồi, cùng một
người thành thật an yên qua cả đời cũng được. Hai năm qua, ở bên nhau đã sớm đem đối phương thấu hiểu, hắn đối nàng rất tốt, rất thương nàng,
lúc mẹ chồng bắt nạt hắn cũng đứng trước mặt nàng lên tiếng bênh vực,
thay nàng đỡ hết. Mà nàng cũng bắt đầu quan tâm hắn, mỗi ngày hắn đi săn thú nàng cũng sẽ lo lắng, sợ hắn mang đồ ăn không đủ, giữa trưa bị đói, sợ hắn gặp thú dữ bị thương không trở về được.
Mỗi khi tối đến,
thấy hắn bình an trở về, lòng của nàng mới có thể yên ổn. Nàng biết hai
người ở chung như vậy, đã sớm có tình cảm. Loại tình cảm này không thể
thay đổi cũng không thể phá hỏng được.
Nửa năm nay, trong thôn có chút lời ra tiếng vào, đồn nàng không thể mang thai, nói Phú Quý cưới
phải kẻ không biết đẻ. Nhưng hắn đối với những tin đồn này luôn hờ hững, nếu có người dám nói trực tiếp hắn tuyệt đối không chút lưu tình đánh
thẳng tay. Bởi vì được ban thường rất nhiều bảo vật và một trăm mẫu
ruộng nên có không ít người muốn đem nữ nhi nhà mình gả cho hắn, nhưng
hắn đều cự tuyệt.
Nghĩ đến đây, Hứa Thảo thở dài, nhìn thoáng qua nam nhân nằm bên cạnh, trong lòng quyết định qua năm, nàng sẽ không
tránh thai nữa, đơn giản là mang thai sớm một chút thôi, chịu khó dưỡng
thân mình một chút sẽ không có vấn đề gì.
Ngày hôm sau, bên ngoài tuyết rơi từng trận nhỏ, mới sáng sớm Phú Quý đã bận việc. Hứa Thảo đều gọi mọi người hai bên gia đình qua, giết heo, mọi người bắt đầu bận rộn cắt thịt, rửa ruột, lòng heo, vội vàng xử lý huyết heo nữa.
Hứa
Thảo làm một bàn lớn đồ ăn, ruột già kho tàu, thịt nướng, sườn hầm khoai tây, canh hầm xương, mì xào thịt, đậu hũ nhồi thịt,... thơm ngào ngạt.
Một phòng mọi người đều mở bụng ăn thỏa thích, trừ bỏ Trần thị ôm tâm tư khác, còn lại đều thoải mái ăn uống vui vẻ.