Nông Phụ

Chương 9: Chương 9: CHƯƠNG 9




Edit: Junne

Ngày thứ ba chính là ngày Hứa Thảo lại mặt, hai người liền dậy sớm, Hứa Thảo làm đồ ăn sáng, sau khi mọi người ăn xong, lại đem phòng bếp dọn dẹp một lần, sau đó đi ra thì nhìn thấy Phú Quý ở bên ngoài đang đem trứng gà bỏ vào rổ nhỏ.

Hứa Thảo hé miệng cười, xoa xoa hai tay, tiến lên giúp đỡ, vừa vươn tay vừa nói:

“Để ta cầm cho, chàng xem còn có cái gì muốn mang theo nữa không, chúng ta buổi trưa không về cho nên mang theo Miêu Miêu đi luôn nhé.”

Phú Quý nghe vậy liền nở nụ cười: “Được, để ta đi ôm Miêu Miêu lại.”

Ba người cứ như vậy hướng về nhà mẹ đẻ Hứa Thảo mà đi, mang theo một rổ trứng gà, còn có hôm trước Phú Quý săn được một con thỏ rừng béo mập, ước chừng phải tầm tám cân.

Miêu Miêu lần này được coi là lần đầu tiên đi ra khỏi nhà, vô cùng ngạc nhiên, ghé vào vòm ngực Phú Quý nhìn đông, nhìn tây, đôi mắt to tròn láo liên vô cùng đáng yêu.

Lại nói sau khi bọn họ đi, Ngưu thị đứng ở trong sân một lúc lâu, thấy không ai để ý đến nàng ta, thế này mới lén lút tính đi đến phòng Phú Quý cùng Hứa Thảo lục lọi một chút. Đang muốn đẩy cửa đi vào, ở phía sau bỗng vang lên tiếng của Thẩm thị:

“Tam đệ muội, ta xem ngươi đừng nhòm ngó tổ ong cùng đường phèn kia làm gì cho mất công, ngươi cũng không phải không biết đại ca rất thương đại tẩu, mấy thứ kia đại tẩu đều để dùng, nếu ngươi mà lén ăn vụng, khi đó đại ca nóng giận lên, chúng ta cũng không giúp được ngươi.”

Thẩm thị nói xong, nở nụ cười châm chọc, cũng không biết Tam đệ làm sao lại nhìn trúng một nữ nhân tính tình kém, hết ăn lại nằm, làm biếng vô cùng đã thế bản tính còn hay táy máy thế này nữa.

Ngưu thị bị Thẩm thị nói xấu hổ đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, xoay người oán hận trừng mắt nhìn Thẩm thị một cái, tự biết bản thân đuối lý, nên cái gì cũng không nói, căm giận xoay về phía cửa mà đi.

Nằm ở ngoài viện Hắc Tử cùng Tiểu Bạch khẽ ngẩng đầu lếc mắt nhìn nàng ta một cái. Ngưu thị trong lòng tức giận muốn chết, trừng mắt lườm hai con chó, con chó Hắc Tử thì nàng ta không dám trêu chọc, nhưng còn con Tiểu Bạch gầy nhom kia thì nàng ta không sợ. Ngưu thị trong lòng vẫn còn giận, cảm thấy tất cả mọi lỗi lầm đều do Hứa Thảo mà ra, nếu đại ca không cưới Hứa Thảo, tất cả mọi thứ tốt này đều thuộc về nàng ta.

Nàng ta càng nghĩ càng tức giận, liền nhấc chân đạp một phát vào Tiểu Bạch. Ai ngờ, Tiểu Bạch trừ chủ nhân của nó và Hắc Tử thì nó chẳng sợ ai, nhìn thấy cái chân đá đến, nó không hề nghĩ ngợi, há miệng cắn. Một bên Hắc Tử khẽ mở mắt thấy mọi chuyện không xảy ra việc gì lớn liền nhắm mắt lại.

Tiểu Bạch cắn một ngụm này vô cùng mạnh, làm Ngưu thị đau kêu lên ầm ĩ khiến Dương gia mọi người đều chạy vội ra.

Ngưu thị bị đau, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy tướng công nhà mình đi ra liền khập khiễng đi cà nhắc đến, nức nở khóc lên:

“Tướng công, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, con chó do đại tẩu mang đến vậy mà lại cắn ta, chó mà cắn người nhà chúng ta cũng không thể nuôi, ta xem ra vẫn nên mang nó giết bằng không gặp ai đi qua nó cũng căn thì lại mang tội.”

Trần thị nghe vậy cũng phụ họa nói: “Ông nó à, con dâu cả không biết nghĩ sao thế này, chó cắn người không sớm đem giết mà lại còn mang đến nhà chúng ta, ta xem vẫn là thừa dịp nàng không ở đem con chó này giết đi.”

Dương gia một nhà đều không nói chuyện, Thẩm thị mở to mắt liếc Ngưu thị một cái, nói:

“Nương, con chó này không thể nói cho nên chúng ta cũng không được đổ oan cho nó, ta rõ ràng nhìn thấy tam đệ muội giơ chân đá Tiểu Bạch, nó mới cắn trả.”

Lời này vừa nói ra, Dương Đại Đồng có chút không vui, hắn cau mày nhìn Ngưu thị nói: “Thúy nhi, đây là do ngươi không đúng, ngươi làm gì mà lại đi trêu chọc nó? Nếu làm cho đại ca, đại tẩu biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Ta cũng khó xử. Hôm nay việc này coi như xong, đợi lát nữa ta cùng ngươi đi lên trấn trên mua chút thuốc bôi vào, việc này không thể để đại ca và đại tẩu biết.”

Nông dân ai cũng biết, chó dùng để trông nhà là không được trêu chọc, hơn nữa cũng không ai dám tùy tiện đá nó. Ngưu thị nghe vậy nước mắt đang tuôn như mưa mới tạm dừng lại. Thẩm thị khẽ liếc Ngưu thị một cái, âm thầm khinh thường trong lòng, nàng ta cảm thấy nữ nhân này thật sự là vô cùng ngu ngốc.

Dương lão cha cũng nhíu nhíu chân mày, phất phất tay: “Đều giải tán, chúng ta cũng nhanh chút đi ra ruộng ngô, lão tam, ngươi mang theo vợ mình lên trấn trên nhìn xem, việc như vậy mà cũng có thể làm ra, thật sự là hồ đồ.”

Cuối cùng cả nhà cũng giải tán. Dương Đại Đồng đi mượn xe trâu mang theo người vợ không biết điều của chính mình đi lên trấn tìm đại phu.

***

Đều là người cùng một thôn, nên rất nhanh cả ba người Hứa Thảo đều đi đến Hứa gia, Hứa lão nương Lí thị đang ngồi xổm ngoài cửa, nhìn ra ngoài cổng thấy dáng ai giống con gái mình và con rể liền cuống quýt đứng lên, hướng về phía trong phòng hô:

“Cha bọn nhỏ, Cha bọn nhỏ, ông mau ra đây, khuê nữ nhà ta đã trở lại.”

Hứa lão cha vội vàng đi ra, tiếp đó là nhị nha và tam nha cũng nhanh chân xuất hiện. Nhìn thấy là nhị tỷ nhà mình, hai tiểu nha đầu vui vẻ chạy đến.

Mấy người đi vào nhà, Lí thị nhanh tay đi lấy mấy bát nước lọc mang lại, cười tủm tỉm nhìn về phía Phú Quý nói: “Phú Quý, đi đường chắc đã khát nước rồi, mau uống nước đi.”

Phú Quý thấy vậy cũng nở nụ cười, không khách khí bưng lên chén lớn, uống một hơi cạn sạch mới trả lời: “Cám ơn nương, con đã hết khát rồi.”

Hứa Thảo nhìn bộ dạng ngây ngô khờ khạo của hắn liền nhịn không được nở nụ cười. Miêu Miêu lần đầu tiên đến, ngạc nhiên nhìn quanh. Hứa Thảo nghĩ Tiểu Sơn và Miêu Miêu tuổi cũng ngang ngang nhau liền mang Miêu Miêu vào buồng trong làm cho hai cái hài tử nằm ở kháng chơi.

Hứa thị nhìn thấy con gái lớn và con rể ở chung hài hòa, vụng trộm đem Hứa Thảo kéo vào phòng bếp hỏi nhỏ: “Đại nha đầu, hắn đối với ngươi có tốt không? Ta coi hắn tuy có chút khờ nhưng hẳn là rất thành thật đi.”

Hứa Thảo cười nói: “Nương, hắn đối với con tốt lắm.” Nói xong còn đưa cái rổ đang cầm trong tay cho bà và nói, “Đây là hắn ở trên núi kiếm được trứng gà rừng cố ý mang đến cho mọi người ăn, còn có một con thỏ rừng béo mập nữa cũng đều lưu lại làm cho mọi người làm thức ăn để bồi bổ. Người nhớ nấu cho bọn nhị nha tam nha và Tiểu Sơn cùng ăn, chứ đừng mang lên trấn trên bán.”

Hứa đại nương bị con gái lớn nói đến xấu hổ, giận trừng mắt nhìn Hứa Thảo một cái, nói thầm: “Ta cũng không phải là không hiểu được, ngươi yên tâm đi, sẽ để lại làm đồ ăn cho mấy đứa nhỏ không có mang đi bán.”

Hứa Thảo nghe vậy lại dặn thêm: “Cũng đừng có đồ gì ngon đều chỉ cho mình Tiểu Sơn ăn, mà là cho cả nhị nha và tam nha cùng ăn nữa, bọn nó đang tuổi lớn cần bồi bổ.”

“Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, lại còn dám dạy dỗ lão nương ta a.” Lí thị bị con gái nói mặt mũi đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đi qua nhéo lỗ tai Hứa Thảo, nhưng nghĩ đến con rể còn ở bên ngoài mới cố gắng nhịn xuống, “Được. Ta đều đã biết, không cần ngươi nhắc nhở. Đúng rồi, đại nha đầu, ngươi đối xử tốt với con riêng của Phú Quý như vậy làm gì? Cũng không phải do ngươi sinh ra, hơn nữa, về sau ngươi sinh con, vậy con của ngươi làm sao bây giờ? Haiz, nếu không có đứa con riêng này thì tốt biết mấy.”

Lí thị nói xong liền thở dài. Hứa Thảo nghe vậy liền nói:

“Nương, người nói lung tung cái gì thế, Miêu Miêu đáng yêu, lại ngoan như vậy, ta xem nàng như con ruột mà yêu thương. Bây giờ ta thương nàng, ngày sau ta già nàng lớn lên tất sẽ hiếu kính lại ta thôi.”

Lí thị cười xì ra tiếng, lấy tay điểm vào trán Hứa Thảo, cười nói: “Nha đầu chết tiệt này, ngươi mới bao nhiêu tuổi đâu, nói linh tinh cái gì, lại còn là coi như con ruột nữa chứ, cũng không thấy xấu hổ a.”

Hứa Thảo hắc hắc cười đáp: “Ta cũng đã lập gia đình, còn có gì mà xấu hổ chứ?”

Lí thị cũng nở nụ cười theo, thôi thôi chỉ cần con rể đối với con gái bà tốt là được.

Giữa trưa Hứa Thảo cùng Phú Quý liền lưu lại ăn cơm, Lí thị tay nghề quả thực không sai, một món trứng chiên với hành, nấm hầm thỏ hoang. Hứa Thảo thỏa sức ăn đến mức bụng trướng to tròn liền cảm thán nương mình bất công, nấu ăn ngon như thế này vậy mà ngày thường chẳng hề nấu, luôn bắt nàng phải làm. Bất quá, nhờ vậy tay nghề Hứa Thảo mới không tệ, từ nhỏ được Lí thị truyền thụ kinh nghiệm hơn nữa còn có thêm kiến thức và cách chế biến món ăn của kiếp trước, liền nấu được nhiều món vô cùng phong phú, hương vị lại thơm ngon đặc biệt.

Ăn cơm xong, Hứa Thảo có ý định đi về sớm để làm tương hoa quả, nàng nói một tiếng với cha mẹ rồi ba người đi về. Sau khi trở về, thì thấy chỉ có một mình Ngưu thị ở nhà, Hứa Thảo thấy nàng ta đi đường khập khiễng liền hỏi: “Tam đệ muội, ngươi đây là làm sao vậy?”

Ngưu thị bị ăn đau khổ nhưng lại không nói nên lời, chỉ trừng mắt liếc Hứa Thảo một cái, cả giận nói: “Không cẩn thận ngã có được hay không? Không cần tẩu giả vờ quan tâm.”

“Được, được. Vậy ta mặc kệ ngươi.” Dứt lời, Hứa Thảo ôm Miêu Miêu đang ngủ say trở về phòng, giúp Miêu Miêu trải tốt đệm chăn, Hứa Thảo liền vác theo bao tải đựng nho rừng đi về phía phòng bếp. Hôm nay, Phú Quý cũng không có việc gì làm, liền đi đến trước mặt Hứa Thảo hỏi:

“Vợ, có muốn ta giúp gì không?”

“Vậy chàng đem đống nho rừng này đi rửa đi.”

Phú Quý nghi hoặc hỏi: “Vợ, cái này gọi là nho rừng hả? Chúng ta toàn kêu là tử trái cây.” (Jun: chắc là do nho có màu tím nên gọi thế, có thể nghĩ là trái cây tím... chắc vậy. )

Hứa Thảo cũng thực nghi hoặc, nàng xuyên qua đến nơi này không có trong lịch sử, các loại rau dưa đều có, chỉ duy nhất không có hoa quả. Trong núi lâu lâu có nho rừng, táo rừng, lê rừng, linh tinh trái cây, nhưng đều không có tên, mọi người toàn gọi là trái cây rừng.

Phú Quý nhìn thấy vợ mình ngẩn người, liền hỏi lại một lần nữa. Hứa Thảo lúc này mới hồi thần lại, cười nói: “Ta chính là từ một quyển sách biết được. Tốt lắm, chàng nhanh đi giúp ta đem những trái này rửa sạch. Đợi lát nữa chúng ta làm tương hoa quả.”

Hai người hợp sức đem cả bao nho rừng rửa sạch sẽ, lại đem chúng lột vỏ toàn bộ. Nho rừng này đều đã chín, vỏ của nó chỉ cần dùng tay bóc nhẹ chút là ra.

Hứa Thảo đem vỏ nho rừng vào trong nồi, thêm nước nấu sôi lên, đợi cho hỗn hợp trong nồi này từ từ chuyển sang màu tím thẫm sền sệt thế này mới tắt bếp, đem bã vỏ vớt ra. Vỏ nho rừng này quá chát, lại dày nếu không cũng có thể thêm vào làm thành tương luôn.

Tiếp theo đem phần thịt quả nho rừng cùng với hỗn hợp nước mới nấu vừa nãy bỏ vào nồi to hơn nấu lại lần nữa, chờ nấu sôi một lát, bên trong thịt quả cũng tan ra, Hứa Thảo vội mang đến một miếng vải bố màu trắng sạch sẽ, đem những cặn bả bên trong hỗn hợp lọc ra. Tiếp đó lại cho lên bếp nấu, nấu sôi liền nhỏ lửa, cho đường phèn và mật vào khuấy đều tay, nấu đến khi nào tương đặc sền sệt lại là xong.

Mẻ tương nho rừng đầu tiên ra lò, Hứa Thảo tìm một cái chén sạch sẽ múc ra nếm thử, hương vị chua chua ngọt ngọt, so với kiếp trước nàng ăn thì tốt hơn nhiều, có lẽ do nho và mật ong đều là từ thiên nhiên không có chất ô nhiễm.

Phú Quý ăn một miếng liền khen nàng làm ngon. Hứa Thảo liền để lại hai chén cho cả nhà nếm thử, còn lại đều cho vào bình nhỏ bọc lại. Bận cả buổi chiều, một bao nho rừng chỉ làm được hai bình nho nhỏ.

Lúc nồi thứ hai vừa xong, Ngưu thị đã mặt dày, khập khiễng chân đi vào, hít hít cái mũi nói: “Đại ca, đại tẩu, làm cái gì mà thơm vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.