Lý Phỉ thúc giục ngựa chạy về nhà gấp.
Lập tức sai người đi lấy Lục thảo về, còn hỏi những người địa phương thì biết được loại cỏ này mọc khắp nơi, bên trong có rất nhiều nước, dây
vào quần áo biến thành màu xanh, rửa không sạch, cho nên mọi người đều
không thích cây cỏ này.
Lý Phỉ phải thấy bội phục Trình gia đã
phát hiện được cây này, người khác chỉ cảm thấy loại cây này vướng chân
vướng tay, bẩn quần áo, mà hắn lại phát hiện nó có thể nhuộm quần áo,
còn không phai màu.
Nhưng bảo quản nó thế nào đây?
Lý Phỉ phát hiện không gian của mình là
có thể bảo tồn gì đó, những đám hoa quả hái xuống để đó một thời gian
cũng không bị hỏng. Chỉ là nếu dùng không gian sẽ không tiện, cũng dễ
dàng bị người khác phát hiện.
Nếu nghiền nó thành nước liệu có thể dùng được không ? Vậy làm thế nào để nghiền được thành nước?
Nơi này không có máy ép?
Lý Phỉ vẽ ra một cái sơ đồ đơn giản, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, chính là dùng sức ép.
Lý Phỉ trước tự mình làm một cái cái
dùi, lấy lục thảo đến ép, thấy có thể ép ra nước, có lẽ là do loại cây
này nhiều nước. Nhưng lượng nước chảy ra cũng không nhiều, cũng may mà
loại cây này sản lượng cao, không sợ tổn thất. Chỉ là để ép được ra nước mất rất nhiều nhân lực.
Lý Phỉ đi mời mấy thợ mộc và thợ rèn
lại, nói cho bọn họ nàng muốn có đồ vật có thể ép cây ra nước, làm dụng
cụ như thế nào để ép được nhiều nước nhất? Nàng treo giải thưởng là năm
mươi lượng.
Lý Phỉ không nghĩ được ra cách nhưng biết cách vận dụng tiền, nhất định bọn họ sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt hơn nàng.
Lý Phỉ tạm gác chuyện này lại, ở nhà
nghỉ ngơi vài ngày. Việc cửa hàng hợp tác với Trình phủ giao cho Hồ Hoa. Nói với hắn để mặc Trình phủ an bày công việc, bên mình chỉ cần một
người nắm giữ kĩ thuật là được.
Trên núi đào, lê, mận đã ra trái chín,
Nữu Nữu la hét muốn đi lên đó chơi. Lý Phỉ cảm thấy tự mình đi hái như
vậy rất thú vị, bèn gọi mấy nhà Trương thị Xuân Vân, gọi cả người nhà
Xuân Hoa nữa.
Kể từ chuyện lần trước, mẹ Xuân Hoa cũng ít lại đây, thỉnh thoảng mấy đứa Lý Mai đến ở vài ngày.
Nữu Nữu hưng phấn nhất, lắc lắc cái mông nhỏ mập mạp và cái bụng tròn chạy loạn khắp nơi, ba con chó cũng chạy
loạn như điên. Nữu Nữu thấy quả nào thì sai tùy tùng đi vặt, còn nó thì
cầm cái rổ nhỏ đựng.
Lý Phỉ nhìn thấy từ xa có mấy chiếc xe
ngựa dừng ở dưới chân núi, một đám tiểu thư quần áo lụa là đang đi tới
bên này. Lý Phỉ nhận ra bọn họ, là Trần Vi Vi và các khuê mật của nàng
ta.
Có Điền Dân đi lên nói cho Lý Phỉ biết,
Lý Phỉ bảo hắn không cần ngăn bọn họ, các cô nương này chỉ là đi chơi
đùa mà thôi. Còn Lý Phỉ không chủ động đi tìm bọn họ.
Lý Phỉ mang theo mấy người đi sang hướng bên kia, phía trước còn có mấy hộ Điền Dân, Lý Phỉ để mọi người đi nghỉ ngơi một chút. Nữu Nữu đã sớm đi không nổi, lắc lắc thân mình đòi Lý
Phỉ ôm. Lý Phỉ ôm lấy nó ở nhà Điền Dân nghỉ ngơi. Điền Dân thật nhiệt
tình, cũng thực thuần phác, liên tục chiêu đãi Lý Phỉ. Nhà hắn cũng có
một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi, đang sợ hãi nhìn mấy người Lý
Phỉ. Lý Phỉ cười với nó, nó xấu hổ cúi đầu.
“Con thỏ! Con thỏ!”
Xuân Vân nhìn thấy nhất con thỏ nhỏ lập tức chạy tới.
Tiểu cô nương cũng chạy qua ôm lấy con
thỏ không cho mọi người xem. Mẹ tiểu cô nương hơi xấu hổ, trách cứ nó,
bảo nó để thỏ con xuống cho mọi người xem.
Tiểu cô nương bị mẹ nói như vậy liền rưng rưng khóc. Nhưng tay vẫn ôm chặt con thỏ không muốn buông ra.
“Đây là cha nó bắt được, nó rất thích, không cho ai động vào.” Phụ nhân xấu hổ giải thích.
Lý Phỉ lập tức xua tay nói: “Không sao.”
Bỗng nhiên tiểu cô nương kia đi tới nhìn Lý Phỉ nói: “Tỷ tỷ, ta cho ngươi sờ sờ con thỏ con một lát thôi.”
Lý Phỉ tò mò vì sao nó nguyện ý cho nàng sờ? Lý Phỉ sờ soạng một chút, ôn nhu hỏi: “Vì sao nguyện ý cho ta sờ con thỏ vậy.”
Cô nương kia nghiêng đầu, rất nghiêm túc trả lời: “Bởi vì tỷ tỷ cười lên rất xinh đẹp!”
Lý Phỉ cười sờ sờ đầu tiểu cô nương kia, Nữu Nữu bất mãn cũng nâng đầu lại cho nàng sờ, Lý Phỉ buồn cười cũng sờ sờ đầu nó.
“Gâu gâu!” Ba con chó bỗng nhiên nhảy ra sủa ran lên với con thỏ của tiểu cô nương kia.
Tiểu cô nương hoảng sợ ôm con thỏ con lùi lại mấy bước.
Lý Phỉ quát chúng thì chúng mới dừng
lại, chạy quanh Lý Phỉ làm nũng, giả bộ đáng thương. Lý Phỉ nghĩ tới
trước đây rất thích chó, nó dùng chiêu này cũng không tệ lắm, nhưng bây
giờ trưởng thành, hiển nhiên Lý Phỉ không còn bị cảm động bởi chiêu này
nữa. Nhìn ba con chó vây quanh mình làm nũng, Lý Phỉ không thấy được
điểm nào đáng yêu, chỉ thấy chúng nó thực ngốc.
Nhưng tiểu cô nương lại cảm thấy đáng yêu, nhỏ nhẹ hỏi Lý Phỉ: “Chúng nó sẽ không cắn người sao?”
“Nếu muội là người xấu, nó sẽ cắn muội đấy.” Xuân Vân ôm ba con chó bóp nhẹ một chút, nói.
“Muội không phải là người xấu, muội còn giúp mẹ làm việc đấy!” Nó nói thực kiêu ngạo: “Muội có thể sờ sờ chúng nó sao?”
“Đương nhiên có thể, lại đây sờ sờ đi.”
Lý Phỉ ngoắc ngoắc gọi nó lại, cầm tay dẫn nó sờ. Tiểu cô nương sờ soạng một chút thì rụt tay về, khanh khách cười, sau đó lại sờ, vừa sờ vừa
cười.
Ba con chó thay phiên nhau cho nó sờ,
đại khái là mấy ánh mắt con chó rất chuyên chú, tiểu cô nương tò mò: ”
Vì sao nhúng nó cứ nhìn muội?”
Bởi vì con thỏ trong lòng ngươi! Lý Phỉ có cảm giác xúc động rơi lệ.
“Lý cô nương?”
Lý Phỉ đang cùng đứa nhỏ đùa với ba con chó thì nghe thấy giọng của Trần Vi Vi, xem ra là tránh không được !
Lý Phỉ đứng dậy tiến lên: “Thì ra là Trần cô nương.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nói của một cô nương gắt lên, cứ như là bẩm sinh xem nàng không vừa mắt. Lý Phỉ
nhìn lại thì biết thì ra là cô nương lần trước gặp xem nàng không vừa
mắt
“Đã quên nói cho mọi người, nơi này là nhà của ta.”
Mấy người kia nghe xong ngây người một
chút, cô gái vừa mở miệng kia khiêu khích nói: “Không phải là cái thổ
tài chủ thôi! Có gì mà kiêu ngạo .”
“Thanh Hòa!” Trần Vi Vi mở miệng hơi quát nàng ta.
Thì ra nàng ta tên Thanh Hòa, thật đáng tiếc một cái tên dễ nghe !
Trần Vi Vi áy náy nở nụ cười: “Lý tỷ tỷ, ngươi cũng không nói cho chúng ta biết nhà ngươi ở đây, bằng không
chúng ta có thể trực tiếp gọi ngươi dẫn chúng ta đến xem.”
Trần Vi Vi nói chuyện cũng thực thân thiết, hơn nữa nàng là nữ nhi của Trần Lương, Lý Phỉ không thể không nể mặt.
“Ta cũng không biết các ngươi sẽ thích
loại nông thôn này. Hôm nay các ngươi đã đến đây thì cứ chơi đi. Xuân
Vân, muội đi gọi Cao bá đi hái mấy giỏ hoa lại cho mấy vị tiểu thư. Các
ngươi cầm rổ đi hái đi.”
Lý Phỉ đưa cho các nàng một người một cái rổ.
“Rổ này của ngươi thật đẹp mắt nha.”
Mấy cô nương nhìn thấy mấy giỏ hoa xinh
đẹp rất thích, cũng không còn địch ý với Lý Phỉ. Những rổ này là của một Điền Dân gọi là Cao lão bá, Lý Phỉ một lần nhìn thấy hắn đan rổ khéo
tay, nghe nói hắn thường xuyên làm một ít rổ đi chợ bán, thêm tý thu vào cho nhà.
Lý Phỉ để hắn làm vài cái, đan một bộ
giỏ hoa, hắn làm rất đẹp, vì thế nàng bảo hắn làm nhiều một chút. Bây
giờ nhìn thấy mấy cô nương này đều thích chúng, Lý Phỉ lại có một cái ý
tưởng.
Kỳ thật có thể chơi trò nông gia nhạc,
để cho các tiểu thư, phu nhân tới nơi này, đưa mỗi người một cái, thu
một ít tiền, để bọn họ tùy ý hái, không phải rất thú vị sao?
Nếu có thể thành công hẳn sẽ có rất nhiều tiền lời đấy.
Lý Phỉ nghĩ đến đây thì rất vui vẻ. Lại
nhìn kỹ địa thế nơi này. Ở đây có rất nhiều tiểu thư khuê các, hoặc là
phu nhân gì đó, đều không thích bị người lạ nhìn thấy, cho nên bọn họ
thường ở nhà, giống như Trần Vi Vi vậy, cũng chỉ là thỉnh thoảng đi ra
một lần.
Mà trên ngọn núi của mình cũng không có
nhà ở gì, chỉ có một cái đình để nghỉ ngơi. Lúc đầu xây còn thấy đơn
điệu, bây giờ lại có tác dụng.
Bây giờ hoa quả của ba ngọn núi này đều
chín, từng quả chín đỏ, nhìn rất ngon. Các phu nhân, tiểu thư cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng là mọi người tụ cùng một chỗ, lại có thể nói
chuyện phiếm, tin rằng đây là ham mê của đa số các cô nương, phu nhân.
Bởi vì trên núi chỉ có một lương đình,
nơi khác không làm, dùng làm nghỉ ngơi rất tốt. Hơn nữa trên núi cây cối nhiều, cũng không nóng, chỉ cần tìm nơi có nhiều cây một chút là có thể che nắng rồi. Nơi này còn nhiều chỗ đất trống chưa có cây ăn quả lớn,
có thể đặt cái bàn ngồi nghỉ ngơi.
Mình chỉ cần chuẩn bị xe ngựa ở chân
núi, điểm thu phí là được. Và trong khoảng thời gian đó nàng không cho
Điền dân và các nam tử đi vào khu vực này là ổn.