Rốt cuộc hắn là loại người nào? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Đoán được ý nghĩ của Lý Phỉ ý, giọng
Trình Tử Mặc lạnh lùng vang lên: “Kỳ thật ngươi không phải sợ cái gì chỉ cần trồng ra là được, đương nhiên ta sẽ cho ngươi đủ thời gian, dù sao
cây này cũng không dễ trồng được ra. Nhưng là ta hy vọng thứ này người
không cho người thứ tư biết.”
Hiện tại trong lòng Lý Phỉ, Trình Tử Mặc là một gốc cây Mạn Đà La có độc, nở rộ xinh đẹp lại mang theo độc tính trí mạng.
Lý Phỉ cầm hộp ngọc ra tửu lâu đi thẳng về trang viên.
“Công tử, kỳ thật ngươi không cần phải
nói nói vậy, chỉ cần cho nàng một ít ưu việt nàng cũng sẽ làm.” Trình
thúc nhớ tới Lý Phỉ vừa rồi mặt tái nhợt, nói.
“Nàng là người thông minh, cấp nàng ưu
việt là không đủ. Giống vừa rồi cho nàng ưu việt lại cho thêm điểm uy
hiếp không phải tốt nhất sao?”
“Nhưng là…” Trình thúc còn muốn nói gì đó lại bị ngắt lời.
“Trình thúc, ta không biết ngài còn tốt bụng với nàng vậy đó.”
Về nhà, Lý Phỉ đi thẳng vào phòng, tiến vào không gian.
Thời gian này bận quá nên đã lâu không vào không gian.
Lúc này vào không gian Lý Phỉ hít sâu mấy hơi thở, cảm thấy trọc khí ở ngực lúc nãy giờ đã tiêu tán, tâm tình
cũng tốt rất nhiều.
Lý Phỉ lấy hộp ngọc ra xem hạt giống kia. Lý Phỉ chưa nhìn thấy hạt giống này bao giờ, cũng biết không gian của
mình rất tốt với sự sinh trưởng của thực vật. Hạt giống này có thể mọc
được ra.
Rốt cuộc đây là cây gì vậy? Trình Tử Mặc
im hơi lặng tiếng kia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng còn đã điều
tra hết về nàng? Cuối cùng là uy hiếp về gốc cây thần bí này.
Không biết lúc này đây làm chuyện này là đúng hay sai, giao thủ với một người như vậy mình dường như không có đường lui!
Lý Phỉ thở dài một hơi, trước cứ ươm trồng đã rồi nói sau.
Lý Phỉ ra khỏi không gian gọi Hồ thúc
đến, dặn hắn cho Điền Dân đi trồng Lục thảo ở những đám đất trống, bao
gồm cả đất trống dưới gốc cây ăn quả.
Hồ thúc không hỏi gì mà đi bảo người ta làm luôn.
Lần này Lý Phỉ lại chuẩn bị chiêu một ít
người vào, dù sao đất trồng cây này cũng không nhiều lắm. Mà đi mua hẳn
ngọn núi để trồng cây này thì không có lãi mấy.
Lý Phỉ phát hiện trong vườn hoa thí
nghiệm, hoa hồng có thể gieo trồng được ở nơi này, chỉ cần nắm giữ tốt
kỹ thuật là được. Lý Phỉ tính trồng một diện tích nhỏ trước. Còn huân y
thảo ở nơi này chưa biết đến giá trị nên Lý Phỉ gác lại .
Còn nữa chính là nho, nho trồng ở sân
viện có nước trong không gian tưới nên giờ đã có quả chín, còn nho ở
ngọn núi phía tây thì cũng có chuỗi quả, hẳn là đến tháng bảy tháng tám
nó cũng chín. Mọc lên cũng không tệ lắm, chỉ là năm trước trồng không
nhiều lắm, Lý Phỉ quyết định năm nay trồng thêm nhiều một chút trên ngọn núi mới mua kia.
Đương nhiên, sau khi trồng Lục thảo ở
ngọn núi mới kia, Lý Phỉ lại cho trồng xen kẽ các loại cây nông nghiệp
khác, coi như là tận dụng tài nguyên.
Cho nên cần có thêm một ít người trông coi.
Lý Phỉ mua núi lần này là những ngọn núi
tiếp giáp với núi cũ bên phía nam cạnh sông. Chỗ phía nam ngọn núi giáp
với bờ sông đất đai khá phì nhiêu lại gần nguồn nước thực thích hợp
trồng hoa hồng.
Lý Phỉ không có lãng phí thời gian, bản thân nàng tự đi mua núi, Hồ thúc đi tuyển Điền Dân mới, Hoa Tử đi mua mầm giống.
“Lý Phỉ tỷ, cha tỷ tới tỷ đấy.”
Lý Phỉ nghe Xuân Vân vừa nói phải mất một lúc mới phục hồi lại nhớ đến vị cha kia. Lý Phỉ nhớ tới hàm hậu khuôn
mặt rồi cho người gọi ông vào.
Cha Xuân Hoa ở phòng khách có chút đứng ngồi không yên, nhìn thấy Lý Phỉ đến lập tức đi lại, bộ dáng có chút co quắp.
“Khụ, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Lý Phỉ thật sự không hô được từ ‘cha’ ra khỏi miệng.
Dường như ông cũng không để ý tới vấn đề
này, khuôn mặt ngăm đen cười ngốc ngốc: “Tiểu Phỉ, không phải con muốn
tìm Điền Dân sao? Cha, cha nghĩ muốn giúp con.”
Sắc mặt Lý Phỉ trầm xuống, không ngờ hắn
cũng không hàm hậu như bề ngoài. Nàng hàng tháng đưa cho bọn họ năm
lượng còn chưa đủ hay sao? Dựa vào danh phận là cha Xuân Hoa, cũng là
cha trên danh nghĩa của mình đến đây ở, thuận tiện lại chiếm thêm tiện
nghi?
“Hàng tháng ta cấp năm lượng bạc còn thiếu sao?”
Cha Xuân Hoa đại khái cũng nghe ra Lý Phỉ mất hứng, vội vàng xua tay giải thích nói: “Không phải như thế, không
phải, ta chỉ là nhìn con một thân một mình, nên muốn giúp.” Ông nói xong thì cúi đầu: “Kỳ thật cha biết chính mình vô dụng, cho nên cuối cùng
trong nhà chỉ có thể bán con vào Lý phủ, ta biết con không cần cha.
Nhưng là ta biết làm ruộng một ít, cha có thể giúp con.”
Giọng ông càng lúc càng nhỏ, nhưng là
cuối cùng lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lý Phỉ, Lý Phỉ có thể nhìn rành
mạch trong mắt ông là áy náy và thương tiếc.
Tâm Lý Phỉ lập tức có chút nhuyễn, dù thế thào thì ông cũng là cha Xuân Hoa, bị cuộc sống bức bách bất đắc dĩ,
nhưng rõ ràng hắn không che giấu được tình thương của người cha dành cho Xuân Hoa.
“Vậy người kia đồng ý không?”
Lý Phỉ biết tính cách mẹ Xuân Hoa, hiện tại có cuộc sống tốt lành, có nhà lớn ở, làm sao sẽ nguyện ý đi làm việc vất vả chứ.
Cha Xuân Hoa đương nhiên biết Lý Phỉ đang nói về mẹ Xuân Hoa, hắn kiên cường nói: “Không sao, nếu bà ấy không
đến, một mình ta ở đây, con tùy ý cấp cha một gian phòng ở là được rồi.”
Lý Phỉ nghe ông nói như vậy có chút rung
động. Trước kia nhìn thấy hắn luôn chất phác không nói lời nào, vĩnh
viễn yên lặng đứng sau đám người. Dường như giờ hạ quyết tâm đi đến nơi
này.
Lý Phỉ từ nhỏ cảm tình không tốt với cha, bản thân không tiếp xúc nhiều với cha, còn ghét ông phản bội gia đình,
cũng không được hưởng thụ tình thương của cha. Bây giờ cha Xuân Hoa đem
tình thương của cha đều quán chú trên người Lý Phỉ, Lý Phỉ bỗng nhiên
cảm thấy áy náy khi chiếm dụng thân thể người khác.
“Vậy được rồi, ngươi đi về trước thu thập một chút, ta sẽ cho người thu thập một gian phòng cho ngươi.”
Lần trước xây phòng vẫn còn mấy gian,
nhưng lần này tuyển Điền Dân mới vào thì vẫn thiếu, Lý Phỉ đang chuẩn bị tìm người xây thêm.
Ngày hôm sau, Lý Phỉ rời giường đi dạo một vòng về thì thấy Nữu Nữu bẩn nhem nhuốc đang tắm rửa.
Hỏi Nữu Nữu đi đâu nó không nói, che miệng, chớp chớp đôi mắt to, dùng sức lắc đầu không nói.
Lý Phỉ bình tĩnh cởi quần áo của nó thả vào trong nước, liếc mắt nhìn Thu Tịch bên cạnh.
Thu Tịch bước lên phía trước trả lời: “Là cùng Công Tôn, không, là cùng Tôn tiểu nhị đi ra ngoài.”
Nữu Nữu nghe xong nhìn chằm chằm Lý Phỉ, sợ Lý Phỉ phát hỏa giống lần trước.
Lý Phỉ ôm Nữu Nữu đặt trên đầu gối, lau khô người cho nó và nghĩ tới tên kia.
Không hiểu sao Nữu Nữu thực thích chơi
với tên Công Tôn kia, tính tình Công Tôn kia chẳng khác nào đại đứa nhỏ, còn có rất nhiều trò kì quái, làm cho rất nhiều người phải chạy theo
hắn.
Lý Phỉ mặc quần áo Nữu Nữu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cái mông nhỏ của nó nói: “Tốt lắm, không được ra ngoài chơi nữa.”
Lý Phỉ còn chưa nói xong, Nữu Nữu đã mở
to đôi mắt, đẫm lệ lưng tròng. Lý Phỉ nhịn không được nở nụ cười, chỉ
biết giả bộ đáng thương trước mặt mình!
“Tốt lắm, con xem này, nho trong sân chín hết rồi, không phải con rất thích ăn sao? Đi gọi mấy đứa nhỏ khác cùng hái được không?”
Nữu Nữu rất thích ăn nho, nho trong sân
trồng đều là vì nó, hơn nữa cách một ngày lại được tưới nước trong không gian, cho nên nho lớn rất nhanh, cũng đặc biệt ngọt.
“Tôn ca ca cùng nhau.” Nữu Nữu được voi đòi tiên nói.
Lý Phỉ bất đắc dĩ gật gật đầu, cũng không biết Công Tôn là loại người nào, đến đây lâu như vậy tuyệt không lo
lắng người trong nhà có tới tìm hay không, cả ngày hi hi ha ha, không
phải đùa giỡn tiểu cô nương thì là mang theo trẻ con chạy khắp núi,
không phải trèo cây lấy trứng chim thì chính là xuống sông bắt cá.
Nữu Nữu nghe xong lập tức hoan hô một tiếng rồi chạy ra đi, chắc là đi tìm Công Tôn ca ca của nó.
“Lý Phỉ tỷ, Lý Phỉ tỷ, mẹ tỷ đến đây!”
Xuân Vân vội vàng chạy vào vẻ mặt hoảng sợ, Lý Phỉ nở nụ cười, tính tình Xuân Hoa mọi người đều biết, mỗi lần bà đến là một lần kích thích.
Quả nhiên tới tiền viện thì thấy mẹ Xuân
Hoa đang nháo loạn, Lý Mai bên cạnh khuyên bảo, cha Xuân Hoa cha cõng
một cái bao vây không nói lời nào.
Thu thập nhanh như vậy sao? Lý Phỉ nhìn
thấy cha Xuân Hoa có chút kinh ngạc. Nhưng bây giờ có chuyện quan trọng
hơn cần giải quyết.
Mẹ Xuân Hoa nhìn thấy Lý Phỉ đi tới lập
tức tiến lên khóc kể: “Khuê nữ! Con khuyên nhủ cha con đi, ông ta nói
muốn chuyển đến đây! Con xem, ở chỗ nông thôn này thì có gì tốt chứ, ở
nhà lớn trong thành lại không phải làm cái gì, tự dưng lại đòi chạy tới
đây chịu tội!”
Lý Phỉ thì không nói gì còn cha Xuân Hoa
thì mở miệng nói: “Không phải ta đã nói với bà rồi sao? Ta không quen cả ngày nhàn rỗi không có việc làm, đến chỗ này làm thì sao chứ. Bà không
thích thì cứ về thành ở đi, không ai cản bà đâu!”
Bị ông rống lên như vậy mẹ Xuân Hoa không nói được lời nào. Bà quay đầu định bảo Lý Phỉ khuyên nhủ, nào biết đâu
Lý Phỉ quay đầu đi không nhìn bà.
Mẹ Xuân Hoa còn muốn nháo loạn nhưng
không có người để ý, bà lại luyến tiếc tòa nhà trong thành, nhưng bà lại có tư tưởng của những nữ nhân cổ đại bình thường, nam nhân là ông trời
của bà để dựa vào cả đời, cho dù thế nào cũng sẽ không rời xa nam nhân
của mình được.
Nhưng để bà thỏa hiệp vậy bà lại không hề muốn.
“Tiểu Phỉ à! Chúng ta nhiều người vậy thì ở đâu?”
Lý Phỉ nhìn ánh mắt bà liên tục phiêu vào trong viện thì biết ngay ý nghĩ trong lòng bà. Cùng ở thì không có khả
năng, mà để họ ở cùng Điền Dân cũng không tốt, dù sao bọn họ cũng là
trên danh nghĩa thân nhân của mình.
“Ta cho người xây một nhà ở phía nam ngọn núi kia, bà về nhà cũ ở trước, khi nào xây xong thì đến ở.”
Mẹ Xuân Hoa có chút không thoải mái khi
không được ở trong Lý gia trang, nhưng khi nghe nàng nói xây cho một nhà mới thì mới thôi bất mãn. Thế này mới cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ quần áo đi
về.
Lý Phỉ trở lại sân, trong viện đã đứng
đầy người, một ít hạ nhân cẩn thận hái nho, mấy đứa nhỏ cầm nho mình hái ăn, vừa ăn nho vừa hi hi ha ha nhìn người khác hái nho.
Nữu Nữu nhỏ bé cưỡi trên cổ Công Tôn hái nho, bởi vì còn nhỏ nên tay ngắn nhưng lại muốn vươn xa, dùng sức thật
mạnh đã giật được chùm nho, cầm không chắc để rơi hết xuống đầu Công
Tôn.
Nữu Nữu vỗ tay cười ha ha, Công Tôn giơ hai tay đỡ Nữu Nữu, bất đắc dĩ đỡ cả chùm nho.