Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 60: Chương 60




Ở thôn trang nghỉ ngơi vài ngày, Đoạn Dật Sơn tự đánh xe ngựa trở mấy người Lý Phỉ về kinh thành. Kinh thành trước sau như một phồn hoa náo nhiệt, các loại này nọ rực rỡ muôn màu, làm cho người ta hoa cả mắt. Lý Mai lần đầu tiên đi dạo phố ở kinh thành, Lý Phỉ mang theo nàng nơi nơi nhìn xem, thuận tiện mua vài thứ cho nàng.

Lần này Lý Phỉ đi ngang qua cửa hàng nước hoa mới khai trương.

Ở bên ngoài xem ra, sinh ý bên trong có chút lạnh lùng, chỉ có mấy nữ khách đang ở.

Đây là mấy ngày hôm trước mới khai trương.

Khi Lý Phỉ về Phụ Thành, Diêu Mạn nghiên cứu chế tạo ra nước hoa. Lý Phỉ cho Hồ Hoa đã có kinh nghiệm mở tiệm đến hỗ trợ, mở cửa hàng nước hoa đầu tiên ở kinh thành, chuyện này Lý Phỉ cũng nói cho Đoạn Dật Sơn.

Bởi vì mình gả đến Đoạn phủ cơ bản không có cơ hội đi ra, bình thường đều là Hồ Hoa đến phủ báo cáo cho Lý Phỉ, cũng tới xin chỉ thị.

Kỳ thật Lý Phỉ chỉ là ra một ít tiền mở cửa hàng mời người làm, cái khác còn đều là Diêu Mạn và Hồ Hoa ở làm.

Vào cửa hàng thấy Diêu Mạn rất nhiệt tình ở chiêu đãi mấy nữ khách ít ỏi. Diêu Mạn thấy Lý Phỉ tiến vào, bước lên phía trước nghênh đón.

Đưa mấy người ra mặt sau đại đường, Diêu Mạn thấy Đoạn Dật Sơn ôm Nữu Nữu, đoán ra thân phận của hắn, quỳ xuống hành lễ cho hai người.

Lý Phỉ tuy rằng không thể nhìn người khác đụng cái là quỳ, nhưng biết đây là quy củ, không phải mình không thích có thể không làm, cũng không thể yêu cầu người khác làm. Cho nên cùng Đoạn Dật Sơn nhận lễ của nàng.

“Được rồi, nơi này không có người ngoài, ngươi cứ ngồi xuống đi.” Lý Phỉ nâng Diêu Mạn dậy nói.

Diêu Mạn còn có chút co quắp, nhìn thoáng qua Đoạn Dật Sơn có chút do dự.

“Dật Sơn, ngươi dẫn bọn họ đi ra ngoài đi dạo đi, một lát nữa ta ra.”

Đoạn Dật Sơn hiển nhiên cũng biết mình tại đây, hai người khó mà nói cái gì, thực tri kỉ ôm Nữu Nữu đi ra ngoài.

Chờ Đoạn Dật Sơn rời đi, Lý Phỉ nhìn Diêu Mạn cười nói: “Hiện tại có thể ngồi xuống đi.”

“Ta không ngờ ngươi thế nhưng, thế nhưng thành tướng quân phu nhân!” Diêu Mạn cảm thán nói.

Lý Phỉ cười không nhận lời nói của Diêu Mạn, ngược lại hỏi: “Mấy ngày nay sinh ý không tệ lắm đi.”

“Bình thường thôi, những người này chỉ là đến xem, thực sự mua chỉ có mấy người.” Nói bên ngoài sinh ý, Diêu Mạn không khỏi có chút sốt ruột.

Lý Phỉ cũng nhìn ra Diêu Mạn cấp bách, an ủi nói: “Là ngươi rất nóng vội, mới mở cửa vài ngày, chậm rãi sẽ tốt hơn.”

Diêu Mạn gật gật đầu, vẻ mặt vẫn không thả lỏng, giống như vẻ mặt mệt mỏi.

“Làm sao vậy?” Lý Phỉ cảm thấy Diêu Mạn giống như có tâm sự, thân thiết hỏi.

Diêu Mạn cúi đầu không nói gì.

Lý Phỉ thấy nàng bộ dạng như vậy, cảm thấy không thích hợp, quả nhiên nhìn kỹ thấy bả vai nàng run run. Lý Phỉ nâng bả vai của nàng dậy, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy?”

Diêu Mạn ngẩng đầu, thế nhưng vẻ mặt nước mắt, nàng gục đầu vào trong lòng Lý Phỉ, khóc nói: “Biểu ca hắn, đính hôn.”

Lý Phỉ ôm Diêu Mạn, không biết nên an ủi như thế nào. Nàng đã sớm nhìn ra Diêu Mạn kỳ thật thích biểu ca nàng, đại khái là vì mợ nàng, bản thân cũng có chút ngạo khí, cho nên mới chọn rời đi quý phủ của cậu nàng đi ra ngoài ở. Hiện tại nghe được người trong lòng mình muốn thành thân, trong lòng khó tránh khỏi sẽ khổ sở.

Nói cho nàng như vậy cũng không tệ, kết hôn với biểu ca là họ hàng gần kết hôn, không tốt cho hậu đại? Vẫn là thiên nhai nơi nào mà không có cỏ, làm gì đơn phương yêu mến một cành hoa?

Cuối cùng Lý Phỉ cái gì cũng không nói, chỉ cho Diêu Mạn cái ôm an ủi, chờ nàng khóc mệt mỏi thì thôi.

Diêu Mạn lau khô nước mắt cười khổ nói: “Vốn tưởng rằng mình sẽ không để ý, nhưng nghe được tin tức vẫn khổ sở, hiện tại khóc một chút tốt hơn nhiều rồi.”

Lý Phỉ há miệng thở dốc, vẫn không nói cái gì, vỗ vỗ bả vai an ủi nàng.

“Ta muốn đi bên ngoài xem, hiện tại sinh ý không tốt ta phải cố gắng một chút.” Một lát sau, Diêu Mạn đứng lên lau khô mặt, cười nói với Lý Phỉ: “Lý tỷ tỷ, ta thực hâm mộ ngươi, vừa mới vị tướng quân kia hình như đối xử với ngươi không tệ.”

Lý Phỉ nhìn Diêu Mạn thẳng lưng đi ra ngoài, trong lòng có chút đau lòng.

Lý Phỉ nghĩ, cũng đi theo ra cửa hàng, nhìn nàng tươi cười với mấy nữ khách, hồn nhiên không phải Diêu Mạn phía trước nhào vào trong lòng mình, chuyện đã qua cho qua thôi, ở nàng bên tai nhẹ nhàng nói: “Qua vài ngày, ta lại đến cửa hàng, khi đó ngươi tận lực dẫn nhiều người đến cửa hàng.”

Thấy Diêu Mạn vẻ mặt nghi hoặc, Lý Phỉ lại nói: “Ngươi cứ nói là Uy Viễn tướng quân phu nhân dùng loại nước hoa này.”

Thấy Diêu Mạn nở nụ cười, Lý Phỉ mới đi ra ngoài cửa hàng.

Đoạn Dật Sơn và Nữu Nữu, Lý Mai đang đứng ở quán tượng đất cách đó không xa, Lý Phỉ tiến lên, thấy mỗi người trong tay đều cầm một cái tượng đất, trong tay Đoạn Dật Sơn có hai cái, một cái là hắn một cái là nàng.

“Cho ta ?”

“Ừ.” Nói xong, Đoạn Dật Sơn đưa “Chính mình” cho Lý Phỉ, sau đó vẻ mặt tự nhiên cầm “Lý Phỉ” ly khai.

Lý Phỉ sửng sốt một chút cầm “Đoạn Dật Sơn” cười theo sau.

Lần này cũng không trở về thôn trang sớm, ngược lại mọi người ở bên ngoài ăn cơm chiều, đến khi ban đêm, mọi nhà lên đèn đuốc. Kinh thành như trước náo nhiệt như ban ngày.

Bất đồng náo nhiệt của ban ngày, buổi tối kinh thành cũng là người đến người đi, khách sạn, tửu lâu, hoa phố, còn có mấy cửa hàng bán rong đồ ăn vặt, một ít tiểu thương bán đèn giấy, một ít cửa hàng đóng cửa, lại còn rất nhiều cửa hàng nhỏ ban ngày không mở lúc này mới mở.

Lý Phỉ lần đầu tiên dạo ban đêm kinh thành, cảm thấy so với ban ngày kinh thành có phong vị khác.

Nơi này có không ít quán đèn lồng, Nữu Nữu nhìn trúng một chiếc đèn con thỏ la hét đòi, Lý Mai và Xuân Vân cũng là vẻ mặt khát vọng. Lý Phỉ đối với đèn lồng cổ đại thật đúng là không hiểu lắm, muốn dùng tiền mua vài cái, lão bản lại cự tuyệt, nói nhất định phải đoán ra đáp án mới có thể được lấy đèn.

Lý Phỉ thấy Nữu Nữu nhất định đòi bằng được đèn, phụng phịu đang định dạy dỗ nó, phải biết thông cảm người!

“Ta đến thử xem đi.” Đoạn Dật Sơn ngăn Lý Phỉ lại, chỉ vào đèn con thỏ nói.

“Nhất câu tân nguyệt quải tây lâu, là chữ lúa.”

Lão bản nghe xong cười nói: “Khách quan trả lời tốt lắm, đây là của ngài.”

Lý Phỉ nhận đèn giấy có chút kinh ngạc nhìn Đoạn Dật Sơn, không ngờ Đoạn Dật Sơn còn có hứng thú đoán đèn.

Chờ Đoạn Dật Sơn lại đoán được mấy cái, lão bản kia cười không nổi nữa, Lý Phỉ thấy hắn bộ dáng đáng thương, không đành lòng để Đoạn Dật Sơn đoán nữa, dù sao hắn làm ăn nhỏ thôi. Lý Phỉ kéo tay Đoạn Dật Sơn, ý bảo hắn thôi đi. Đoạn Dật Sơn cười lấy đèn chia cho mấy người. Ngay cả Lý Phỉ trong tay cũng có một cái đèn mới rời đi.

“Hừ, không phải mới vừa ông nói không bán sao? Ha, hiện tại hối hận đi.” Xuân Vân cầm đèn đắc ý dào dạt nói.

Lý Phỉ nghĩ đến bộ dáng lão bản kia đau lòng, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Đại khái là nhìn mấy người Lý Phỉ ăn mặc, cảm thấy là cái dê béo, mới đầu lại thấy Lý Phỉ bộ dáng không làm, cho nên nói không bán, đại khái là muốn mấy người Lý Phỉ đoán vài lần để kiếm chút tiền đi.

Nhìn Đoạn Dật Sơn vừa đi vừa đùa Nữu Nữu, Lý Phỉ nghĩ đến vừa rồi Đoạn Dật Sơn thế nhưng đoán được hết các câu đố.

“Chàng đoán đố chữ rất lợi hại.”

“Mới trước đây thích đoán đố chữ, những câu đó không phải rất khó.” Đoạn Dật Sơn không khỏi nghĩ đến trước đây. Khi đó Tứ hoàng tử còn không được coi trọng, thường xuyên chạy ra cung, cùng Đoạn Dật Sơn đi dạo phố. Khi đó yêu nhất chính là đoán đố chữ này.

Ở thôn trang mấy ngày, lão thái thái Đoạn phủ phái người truyền lời, ám chỉ Đoạn Dật Sơn hẳn là hồi phủ.

Đoạn Dật Sơn nghe xong trầm mặc một hồi, có chút xin lỗi nhìn Lý Phỉ. Lý Phỉ tuy rằng cảm thấy ở thôn trang lý thoải mái tự tại, nhưng cũng biết là không có khả năng cứ ở đây mãi, Đoạn phủ mới là nơi mình phải ở lâu dài

Ngày hôm sau, mọi người thu thập này nọ trở lại Đoạn phủ.

Lý Phỉ cẩn thận cầm tượng đất ngày hôm đó nặn, một cái Đoạn Dật Sơn, một cái chính mình, còn có một cái là Nữu Nữu, cho người đặt ở trong hòm, cẩn thận cất đi, xem như là kỷ niệm.

Trở lại Đoạn phủ không lâu, Hồ Hoa hỏi khi nào thì Lý Phỉ đi tới cửa hàng nước hoa. Lý Phỉ nghĩ, chờ Đoạn Dật Sơn trở về, vẫn nên thương lượng cùng hắn trước một chút.

Kỳ thật Lý Phỉ ngày đó nhìn thấy bộ dáng Diêu Mạn kia, trong lòng có chút áy náy. Hai người là quan hệ hợp tác, nhưng Lý Phỉ trừ bỏ ra chút tiền, sau đó bảo Hồ Hoa hỗ trợ quản lý cửa hàng, những chuyện khác, như là chế tác nước hoa, còn có tiếp đón khách nhân, rất nhiều chuyện đều là một mình Diêu Mạn làm. Hiện tại Lý Phỉ không thiếu tiền, không để ý nhiều tới cửa hàng nước hoa này kiếm được tiền hay không, cho nên không dùng nhiều thời gian nhập vào cửa hàng nước hoa.

Mà Diêu Mạn thì bất đồng, nàng bỏ rất nhiều công phu vào cửa hàng nước hoa, thậm chí hy vọng đối với tương lai đại khái là xuất phát từ cửa hàng nước hoa. Nàng vì sao sẽ chờ mong? Có thể là bởi vì hiểu lầm mình, cho rằng làm với mình có thể kiếm được nhiều tiền.

Hiện tại nghĩ đến, Lý Phỉ không thể không có trách nhiệm nào vào đó.

Hiện tại nước hoa vừa mới chế ra, nói vậy rất nhiều người không biết, nhất thời sẽ không tiếp thụ được. Tất cả là do nguyên nhân thiếu tuyên truyền. Mà làm cho mọi người có thể nhận biết phổ biến, hơn nữa có nhất định lực ảnh hưởng, một người đương quyền, thượng vị giả, hoặc là một người có lực ảnh hưởng sẽ có hiệu quả tuyên truyền tốt lắm.

Mà chính mình, hiện tại là tướng quân phu nhân, khi mọi người không biết, hoặc là về sau biết cũng không có vấn đề gì, nếu tuyên truyền mình đang dùng nước hoa gì, hoặc là mình đang đề cử cho phu nhân quyền cao chức trọng dùng, như vậy hiệu quả tuyên truyền sẽ đi ra.

Nước hoa này vốn không phải cấp cho dân chúng bình thường dùng. Dù sao dân chúng bình thường có thể giải quyết vấn đề ấm no đã không tệ rồi. Mà các phu nhân tiểu thư khuê các, hoặc là một ít thương nhân có tiền, biết một vị phu nhân quan lớn đang dùng cái gì đó mới mẻ, trong lòng không tự giác sẽ suy nghĩ nhìn xem, nàng dùng là cái gì, cũng dễ dàng nhận một ít.

Hiện tại vấn đề chủ yếu chính là, mình muốn dùng danh hào tướng quân phu nhân này. Mà Lý Phỉ cho rằng chuyện như vậy cần phải thương lượng trước đó cùng Đoạn Dật Sơn, vạn nhất hắn không muốn mình đánh danh hào tướng quân phu nhân đi kiếm tiền làm hỏng danh dự của hắn, hoặc là có ảnh hưởng gì đó. Lý Phỉ cảm thấy mình cần phải báo cho biết hắn một tiếng.

Chờ Đoạn Dật Sơn vào triều trở về, Lý Phỉ nói chuyện này cho hắn.

Đoạn Dật Sơn nghe xong, vừa định mở miệng nói không có việc gì, nhìn thấy Lý Phỉ bên cạnh đang thật cẩn thận quan sát biểu tình của mình, thậm chí có chút bất an.

Đoạn Dật Sơn nhất thời sáng tỏ. Hắn ở trong lòng thở dài một hơi, kéo Lý Phỉ lại, nhẹ nhàng ôm lấy, “Nàng muốn làm cái gì thì đi làm, nếu nàng làm ra cái sọt gì, ta sẽ giúp nàng chịu trách nhiệm, bởi vì ta là phu quân của nàng!”

Hắn biết, Đoạn phủ, tướng quân phu nhân tạo áp lực không nhỏ cho nàng, làm nàng bước đi gian nan, từng bước cẩn thận, sợ phạm phải sai lầm. Hiện tại chuyện nho nhỏ như vậy, nàng cũng phải hỏi qua mình mới quyết định, xem ra trong lòng của nàng nhất định thực bất an. Đoạn Dật Sơn trong lòng nghĩ, không nhịn được có chút đau lòng.

Lý Phỉ nghe hắn nói như vậy, trong lòng ấm áp, an tâm nằm ở trong lòng hắn.

Ngày hôm sau, Lý Phỉ bảo Diêu Mạn, Hồ Hoa đến đây. Mọi nước hoa có trong cửa hàng đều nhấc giá lên và đóng gói lại, Lý Phỉ bảo bọn họ làm càng xa hoa càng tốt. Diêu Mạn nghe xong có chút lo lắng, hiện tại giá đã đủ cao rồi, bình thường mọi người tiêu không dậy nổi, lại nhấc cao một ít, sinh ý sợ là càng kém.

Lý Phỉ cười giải thích cho nàng nghe: “Ngươi nói người mỗi ngày ở bên ngoài làm việc nặng ra nhiều mồ hôi, ai còn có tâm tư gì dùng nước hoa? Những thứ này là dành cho quan gia, các phu nhân tiểu thư có tiền dùng, mà phu nhân tiểu thư không thiếu đám tiền này.”

Diêu Mạn nghe xong, cảm thấy có chút đạo lý, nhưng vẫn lo lắng.

Lý Phỉ không giải thích thêm nữa, chỉ bảo bọn họ, bảo họ nói với khách nhân, tướng quân phu nhân dùng như thế nào, hơn nữa còn yêu thích nhất. Tốt nhất là mời mấy vị khách thân phận không quá kém đến cửa hàng ngày hôm đó, khi đó nàng cũng sẽ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.