Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 67: Chương 67




Công Tôn mang theo Nữu Nữu sẽ mất máu nhiều, chỉ cần gặp phải Công Tôn, Nữu Nữu sẽ đòi này muốn nọ, Công Tôn cũng không cự tuyệt. Rốt cục chơi một ngày Nữu Nữu mệt mỏi, tựa vào trong lòng Lý Phỉ mí mắt sụp xuống.

“Nữu Nữu mệt mỏi, hay là bây giờ mang tới sương phòng của ta đi.” Công Tôn thấy Nữu Nữu bộ dáng như vậy thì đau lòng nói.

Lý Phỉ nhìn Nữu Nữu, thấy hiện tại sắc trời còn sớm, mẹ Xuân Hoa còn chưa tính đi về, trước hết đi tới phòng Công Tôn cho Nữu Nữu ngủ một chút đi.

Thì ra Công Tôn bởi vì thường xuyên tới nơi này, cho nên nhà chúa cho Công Tôn một gian phòng.

Đặt Nữu Nữu lên giường, mấy người ra phòng ngồi ở trong sân.

“Bao lâu không gặp, Nữu Nữu lại lớn rồi.” Công Tôn mở miệng nói trước.

Lý Phỉ gật đầu, nhớ ngày đó Nữu Nữu còn nhỏ xíu, hiện tại đã như thế này. Nói tới đề tài này, Lý Phỉ phá lệ nói nhiều, thao thao bất tuyệt.

“Khụ khụ, ừm, Phỉ Nhi, chúng ta hẳn là đi tìm mẹ thôi, có lẽ bà muốn tìm chúng ta trở về đấy.” Đoạn Dật Sơn thấy hai người trò chuyện với nhau thật vui vội nói ngắt lời.

Lý Phỉ nhìn sắc trời, không tính đã muộn, hẳn là không vội mà trở về đi. Chỉ là Đoạn Dật Sơn đã nói như vậy, Lý Phỉ gật đầu.

“Bây giờ còn sớm, cách đại sư giảng đạo xong còn một chút thời gian nữa, huống chi Nữu Nữu vừa mới ngủ, vẫn nên ngồi một hồi nữa đi.” Công Tôn khiêu khích liếc Đoạn Dật Sơn một cái, cười nói với Lý Phỉ.

“Ngươi nói cũng phải, Dật Sơn, chúng ta ở ngồi lại đi, vừa rồi đi tới rất mệt mỏi đấy.”

Đoạn Dật Sơn nghe nàng nói như vậy đành phải gật đầu.

“Công Tôn đại nhân, vừa rồi Thanh Nình công chúa nói như vậy, ngươi không sao chứ.”

Nói chưa hết lời đã thấy Công Tôn mặt cứng ngắc một chút, Đoạn Dật Sơn cười nhìn chằm chằm Công Tôn.

Lý Phỉ nghe đến đó cũng có chút lo lắng, vừa rồi gặp Thanh Bình công chúa, hình như có chút điêu ngoa, hơn nữa nàng nói như vậy, Hoàng Thượng sẽ không tìm Công Tôn phiền toái chứ?

“Đúng vậy, không sao chứ.”

“Không sao.” Công Tôn thấy Lý Phỉ vẻ mặt có chút lo lắng, trong lòng lại là vui vẻ, nghĩ nghĩ, vẫn nhìn Lý Phỉ nói: “Hoàng Thượng cố ý gả công chúa cho ta, chỉ là ta không có tâm tư kia. Hiện tại nói rõ cũng tốt, miễn cho lầm người lầm mình.”

Lý Phỉ nghe xong gật đầu, nếu biết mình không thích đối phương, vẫn nên nói rõ ràng mới tốt.

“Nhưng thoạt nhìn công chúa không tệ lắm, sao ngươi lại không có hứng thú?” Lý Phỉ nói giỡn hỏi.

Vừa rồi tuy rằng là nhìn thấy công chúa khóc chạy đến, nhưng bộ dáng cũng là lê hoa đái vũ, thậm chí mềm mại, nhìn rất xinh đẹp, còn là công chúa nữa.

“Có một số người nhìn không tệ, nhưng cũng phải cần là người ngươi thích.” Công Tôn trầm mặc một hồi nhìn Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn nắm tay nhau, khuôn mặt tuấn dật tràn ngập cô đơn.

Tình cảnh đột nhiên trầm mặc. Lý Phỉ thấy trên người Công Tôn tản ra hơi thở đau thương, nhất thời không rõ, nhưnglại suy nghĩ cẩn thận cái gì, nhất thời cũng không nói.

Đoạn Dật Sơn nhìn Công Tôn một cái, giơ tay ra cầm tay Lý Phỉ nói với Công Tôn: “Công Tôn đại nhân tướng mạo đường đường, tài hoa hơn người, nhìn khắp triều đình, không có ai vượt qua đại nhân ngươi, nói vậy không lâu sau sẽ tìm được người ngươi muốn thôi.”

Nói xong còn nói với Lý Phỉ: “Chúng ta vẫn nên đi về trước đi.”

Lý Phỉ nghe xong gật đầu, muốn nói lời hẹn gặp lại Công Tôn, nhưng lại nhớ tới lời vừa rồi, nhất thời trầm mặc. Xoay người đi theo Đoạn Dật Sơn rời đi.

Nhìn thân ảnh hai người cùng nhau rời đi, Công Tôn nhịn xuống ghen tuông trong lòng quay cuồng, cúi đầu lẩm bẩm: “Ta còn có thể tìm được người mình muốn sao?”

Trở lại Đoạn phủ, Lý Phỉ bảo mẹ Xuân Hoa và Lý Mai về sân, mẹ Xuân Hoa lôi kéo Lý Phỉ không cho nàng rời đi.

Lý Phỉ đang kỳ quái thì thấy mẹ Xuân Hoa lấy ra một cái hương bao, vụng trộm đưa cho Lý Phỉ.

“Đây là ta cầu đại sư kia, nghe nói rất linh, con cầm lại đi pha trà uống, nhớ rõ nhất định phải uống hết.” Mẹ Xuân Hoa lặng lẽ nói, thấy Lý Phỉ không hiểu còn giải thích: “Đây là linh phù cầu tử, nghe nói linh phù này thực linh nghiệm, con nhận lấy đi.”

Lý Phỉ vẻ mặt có chút phức tạp nhìn linh phù trong tay, hỏi: “Ngài đi chùa miếu là để cầu linh phù.”

Mẹ Xuân Hoa một bộ đương nhiên, “Đúng vậy, không phải con gả vào lâu như vậy còn không có đứa nhỏ sao? Cô gia tốt như vậy, trong nhà cũng tốt, nếu con không có đứa nhỏ ở bên người, khẳng định là không được. Ta lần này đến là vì cái này.” Nói xong lại luôn dặn dò Lý Phỉ nhất định phải uống.

Lý Phỉ cầm hương bao trở lại trong phòng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tuy rằng mình không tin ăn cái gọi là linh phù này có thể có đứa nhỏ, nhưng nghĩ đến mẹ Xuân Hoa đặc biệt chạy đến đây, lên chùa miếu trên núi xin linh phù cầu tử cho mình, Lý Phỉ trong lòng vừa chua vừa chát.

Kỳ thật mẹ Xuân Hoa trừ ham món lợi nhỏ, thoáng ích kỷ một ít, vẫn là mẹ ruột Xuân Hoa, mặc kệ nói như thế nào, bà vẫn hy vọng nữ nhi mình tốt.

Lý Phỉ cẩn thận cất phù hương bao tới đáy hòm.

Ngày hôm sau Đoàn phu nhân phái người đến gọi Lý Phỉ đi qua, thuận tiện cũng mang mẹ Xuân Hoa và Lý Mai đi qua.

Lý Phỉ vào phòng đã thấy một đám người ngồi ở chỗ kia, những người này đều là thân tộc Đoạn Dật Sơn, cũng có không ít từng muốn kết giao với mình, nhưng bởi vì là có mục đích, cho nên Lý Phỉ kính nhi viễn chi với bọn họ.

Lý Phỉ biết Đoạn lão phu nhân thường thường hay gọi thân tộc đến Đoạn phủ, tăng tiến một chút cảm tình, mà Lý Phỉ bình thường đều phải lại đây làm bồi.

Mẹ Xuân Hoa vẫn thật cao hứng, thấy những người này quần áo hoa lệ, nghĩ đến đều là một ít quan phu nhân đi, cho nên vẻ mặt cười cười đi qua.

Một phụ nhân đứng lên trước, kéo mẹ Xuân Hoa đi qua, cười nói với Lý Phỉ: “Các ngươi là người trẻ tuổi, đều qua bên kia chơi đi, chúng ta những người này ở trong này tán gẫu.”

Đám phu nhân kia cũng hùa theo, Lý Phỉ nghĩ, mình xác thực không có hứng thú với chuyện của mấy phụ nhân này nên cũng đồng ý, mang theo Lý Mai đi chỗ mấy cô nương đợi gả bên cạnh.

Những người này thân phận không cao như Lý Phỉ, ở nhà cũng nghe nói, biết trong tộc mình đều dựa vào Đoạn phủ, Đoạn Dật Sơn, không dám đắc tội Lý Phỉ, thấy Lý Phỉ lại đây tự nhiên là trên mặt tươi cười. Nhưng Lý Phỉ không có tự cao tự đại, cho nên rất nhanh hòa hợp với đám người đó.

“Phu nhân, nghe nói người dùng là nước hoa hoa hồng?” Các nàng tán gẫu đều là một ít chuyện khuê các nữ tử yêu thích, nước hoa tự nhiên cũng là đề tài các nàng nói. Một cô nương tuổi còn trẻ thấy Lý Phỉ thân thiết bèn lớn mật hỏi.

Lý Phỉ nhìn mọi người một chút, thấy các nàng đều là vẻ mặt chờ đợi, nghĩ là muốn nhìn một chút nước hoa hoa hồng của Lý Phỉ, dù sao các nàng muốn mua cũng không có chỗ nào bán.

Lý Phỉ gật đầu, “Là có một lọ.”

Cô nương kia nghe xong vẻ mặt vui vẻ, lớn mật đưa ra yêu cầu: “Chúng ta có thể nhìn xem không?”

Lý Phỉ cười lắc đầu, “Hôm nay ta không mang đến, nhưng muội muội ta cũng có một lọ, hôm nay vừa vặn dùng, các ngươi đến xem đi.”

Bởi vì Lý Phỉ thân phận cao, cho nên những người này có chút khinh thường Lý Phỉ thân thế, nhưng ngại cho gia tộc hoặc là cha mẹ dặn dò, tự nhiên là hữu hảo với Lý Phỉ. Nhưng đối với Lý Mai thì bất đồng, không có thân phận ở đó, các nàng không có hưng trí tán gẫu cùng Lý Mai cái gì. Cho nên Lý Mai ở trong này lâu như vậy vẫn bị bỏ qua.

Quả nhiên cô nương này nghe xong vẻ mặt hưng trí tiến lên, muốn Lý Mai lấy ra cho các nàng nhìn.

Lý Mai thấy nhiều người như vậy nhìn mình, có chút ngượng ngùng cười, thật cẩn thận lấy ra một lọ nước hoa hoa hồng. Đây là Lý Phỉ đặc biệt tìm Diêu Mạn lấy cho Lý Mai.

Các cô nương thấy thật sự là nước hoa hoa hồng, một cái lớn mật đưa ra yêu cầu muốn xem một chút, Lý Mai hào phóng cho các nàng xem. Các nàng cầm ngửi thấy một chút, đều tán thưởng nước hoa thanh nhã, vẻ mặt hâm mộ nhìn Lý Mai, tự nhiên cũng có người cùng nàng tán gẫu.

“Ha ha ha…” Đột nhiên phòng ở bên chỗ phu nhân cười rộ lên, Lý Phỉ nghiêng đầu vừa thấy, các phu nhân này đều che miệng cười, trong đó một người cười khoa trương nhất, lại thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm mẹ Xuân Hoa cười, tuy rằng che miệng, hoặc là nghiêng đầu, nhưng trên mặt không che giấu được trào phúng.

Lại nhìn mẹ Xuân Hoa, đại khái cũng biết mình bị người ta cười nhạo, có chút chân tay luống cuống ngồi ở chỗ kia, trên mặt lại vẫn lộ vẻ cười, thật là mang theo lấy lòng, ý tứ cầu xin. Lý Phỉ trong lòng chợt lạnh, lạnh lùng nhìn những người đó, những người đó đại khái cũng chú ý tới ánh mắt Lý Phỉ, đều ngưng cười, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Một lát sau, Đoàn phu nhân một bên mở miệng hóa giải xấu hổ, “Vừa rồi chúng ta nói tới đâu?”

Phụ nhân bên cạnh lập tức đáp: “Nói đến cửa hàng nước hoa Khánh Tường.”

“Nói nước hoa không có ý tứ gì, tứ tỷ, vị kia nhà ngươi không phải hoài đứa nhỏ sao? Thật sự chúc mừng!”

Nghe Đoàn phu nhân nói như vậy, mọi người hiểu được, đều hùa theo nói sang chuyện khác.

Thấy bên kia lại bắt đầu tán gẫu, Lý Phỉ nhìn thoáng qua, biết hiện tại không phải thời điểm mang mẹ Xuân Hoa đi, đành phải đợi cho yến hội chấm dứt.

Đến khi yến hội chấm dứt, Lý Phỉ đưa mẹ Xuân Hoa trở về, nghĩ đến chuyện lúc trước phát hiện vội hỏi: “Vừa rồi bọn họ không nói gì thêm chứ.”

Mẹ Xuân Hoa từ khi trở về giống như có tâm sự lắc đầu nói: “Không nói gì thêm.”

Một lát sau mẹ Xuân Hoa lại nói: “Đại quan kinh thành này có phải đều có ba vợ bốn nàng hầu hay không?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?” Đột nhiên hỏi cái này?

“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là nghe bọn họ nói nên tò mò.” Nói xong mẹ Xuân Hoa vụng trộm nhìn Lý Phỉ một cái, nhỏ giọng nói: “Vậy cô gia lúc đó chẳng phải đại quan?”

Lý Phỉ không nghe rõ lại hỏi một lần, thấy mẹ Xuân Hoa không muốn nói nên không có hỏi lại, cũng không để ở trong lòng. Bởi vì nàng suy nghĩ chuyện hôm nay phát sinh.

Hôm nay người sáng suốt đều thấy, biết mẹ Xuân Hoa khẳng định không cẩn thận làm sai chuyện gì, cho nên mới cười nhạo như vậy, bà là mẹ đẻ mình, những người đó đều biết, lại vẫn đường đường chính chính cười nhạo, mà Đoàn phu nhân dường như cũng phóng túng trong đó.

Đoàn phu nhân suy nghĩ cái gì, đánh mất mặt mình, mặt của bà ta cũng không tốt tý nào.

Đoàn phu nhân suy nghĩ cái gì, Lý Phỉ rất nhanh sẽ biết.

Không quá hai ngày, mẹ Xuân Hoa nói muốn ra ngoài xem, Lý Phỉ phái người đi cùng, bị bà cự tuyệt, nói muốn tự mình đi một chút, sẽ không buộc.

Chờ khi mẹ Xuân Hoa trở về mang theo một người đã trở lại.

Lý Phỉ nghe hạ nhân báo cáo nói mẹ Xuân Hoa mang theo cô nương xa lạ trở về, làm cho người ta dò xét một chút mới biết được, mẹ Xuân Hoa hôm nay đi tới chỗ bọn buôn người kia, mua cô nương trở về.

Vì sao muốn mua cô nương về? Làm nha hoàn à?

Đoạn phủ có nha hoàn chăm sóc bà, bà không cần thiết phải ở kinh thành mua cái nha hoàn. Phải biết rằng kinh thành cái gì cũng quý hơn nơi khác. Hơn nữa mẹ Xuân Hoa cũng luyến tiếc tiền mua hạ nhân đến dùng.

Lý Phỉ nghĩ nghĩ, vẫn nên quyết định đi xem mẹ Xuân Hoa.

“Mẹ, người hôm nay mua cái nha hoàn về?” Lý Phỉ còn không có hỏi, Lý Mai đã mở miệng.

“Kia không phải là nha hoàn.” Mẹ Xuân Hoa lần này khí thế không có chừng như vậy, nhỏ giọng nói.

“Không phải nha hoàn? Vậy nàng là ai a?”

“Ai, con cái cô nương gia không hiểu, đừng hỏi!” Mẹ Xuân Hoa hiển nhiên không muốn trả lời, nói xong khoát tay cho Lý Mai đi. Vừa quay đầu thấy Lý Phỉ đã ở, nhất thời biểu tình có chút ngượng ngùng.

“Mẹ, nghe nói người mang theo cái cô nương lại đây, vẫn nên nói rõ ràng người nọ là ai, dù sao Đoạn phủ không cho phép người lai lịch không rõ vào.”

Lý Phỉ kỳ thật biết lai lịch nha hoàn kia, chẳng qua là cách bọn buôn người mua nha hoàn về, nhưng thấy mẹ Xuân Hoa hiện tại cái dạng này, giống như giấu diếm cái gì. Lý Phỉ cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng mới tốt.

Mẹ Xuân Hoa trầm mặc nửa ngày, nhưng vẫn gật gật đầu, gọi nha hoàn kia đi ra.

“Đây là Thúy Hoa.”

Mẹ Xuân Hoa chỉ vào nha đầu trước mắt diện mạo xấu xí nói.

Nha hoàn kia chỉ ngây ngốc quỳ xuống dập đầu với Lý Phỉ.

Lý Phỉ không cho nàng đứng lên, chỉ nhìn mẹ Xuân Hoa, muốn bà thuyết minh nguyên nhân.

Mẹ Xuân Hoa ấp a ấp úng nói: “Ta, ta nghĩ đưa nàng cho con. Nếu con còn không có đứa nhỏ, để cho nàng có đứa nhỏ, mình mang theo, ta nghe những người đó đều làm như vậy …”

Lý Phỉ một đoàn lửa giận đặt ở trong lòng, sau khi nghe được nhất thời tiêu tán.

Nàng thở dài một hơi nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ nói với người như thế nào?”

Mẹ Xuân Hoa mới chậm rãi nói ra chuyện hai ngày trước.

Thì ra ngày tụ hội hôm đó, các phu nhân này nạp tiểu thiếp ở nhà mình, chuyện tiểu thiếp sinh đứa nhỏ, mẹ Xuân Hoa mới biết được kinh thành là cái dạng này.

Đại quan gia đều có tiểu thiếp, các phu nhân này tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng vẫn cắn răng nạp thiếp cho trượng phu khai chi tán Diệp, được cái mỹ danh rộng lượng, kỳ thật trong lòng cũng không chịu nổi.

Mẹ Xuân Hoa nghe xong cũng lo lắng tình cảnh Lý Phỉ, dù sao cô gia còn không nạp thiếp, hơn nữa bụng Lý Phỉ còn không có phản ứng, nghe được họ nói, nếu không có đứa nhỏ, vậy ở sống rất khó khăn.

Đoàn phu nhân bên cạnh cũng ngầm tỏ vẻ, Đoạn phủ con nối dòng đơn bạc, muốn Lý Phỉ rộng lượng một chút, nạp cái thiếp cái gì, vì Đoạn phủ khai chi tán Diệp.

Mẹ Xuân Hoa càng nghe càng lo lắng, những người đó không có lòng tốt gì, mượn Đoàn phu nhân đề cử nữ nhi mình.

Mẹ Xuân Hoa một bên đương nhiên là lo lắng suông, nhưng trong đó vẫn là có người tốt bụng, lén lút nói với mẹ Xuân Hoa kinh nghiệm của mình.

Chính là mua cái nhìn có thể sinh dưỡng, hoặc là nha hoàn chân thành bên người, không cần quá xinh đẹp, miễn cho kéo chính thê xuống, lại mang theo người nọ bên người mình, tương lai cho nàng hoài đứa nhỏ, đề nàng làm thiếp, mình nuôi đứa nhỏ, nuôi ở danh nghĩa của mình.

Mẹ Xuân Hoa nghe cảm thấy thực có đạo lý, vì thế mà bắt đầu xem xét, bà trước hết nghĩ đến chính là nha hoàn bên người Lý Phỉ, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy các nàng rất đẹp mặt, nếu cô gia thích các nàng, vậy Lý Phỉ không mệt chết à.

Lý Phỉ nghe đến đó có chút dở khóc dở cười, khó trách mấy ngày nay Thanh Mai Phán Hạ nói với mình, mẹ Xuân Hoa nhìn mình thật dọa người, thì ra là đang xem xét chọn người.

Cuối cùng mẹ Xuân Hoa chỉ cần mình đi ra ngoài mua cái trông không được tốt lắm, nhìn thành thật trở về, nhưng thật đúng là cho bà mua được.

Lý Phỉ nhìn thoáng qua Thúy Hoa quỳ trên mặt đất, trong lòng nói là thành thật, nhưng là cũng quá thành thật rồi.

Nghĩ đến những người đó đặc biệt nói với mẹ Xuân Hoa những lời này, còn có thái độ của Đoàn phu nhân, Lý Phỉ không khỏi nhíu mày.

Nói xong mẹ Xuân Hoa nhìn Lý Phỉ một cái, thấy Lý Phỉ cau mày, nghĩ là Lý Phỉ không muốn thì sốt ruột: “Tiểu Phỉ, ta biết con không muốn, nhưng nếu không làm như vậy, tương lai sẽ không dễ chịu lắm. Cô gia là đại quan, khẳng định sẽ nạp thiếp, con phải có đứa nhỏ bên người, bằng không…”

“Được rồi, con đã biết.” Lý Phỉ đánh gãy lời của mẹ Xuân Hoa, thấy mẹ Xuân Hoa còn muốn muốn nói gì, lập tức nói ba phải: “Chuyện này người không cần quan tâm, ta sớm đã có quyết định.”

Mẹ Xuân Hoa nghe xong không nói chuyện này nữa, dù sao nếu Lý Phỉ tự mình có tính tốt nhất, nàng có nhiều chủ ý hơn mình nhiều.

“Vậy Thúy Hoa thì sao?” Mẹ Xuân Hoa nhìn Thúy Hoa một bên, nghĩ tới tiêu tiền này, nhất thời thịt đau.

Lý Phỉ thấy bà biểu tình đó, đương nhiên biết bà suy nghĩ cái gì, nhất thời nở nụ cười.

“Người mang về đi, cho nàng đi hầu hạ người đi.”

“Không được!” Mẹ Xuân Hoa lập tức xua tay cự tuyệt, “Ta có tay có chân, không cần người khác tới hầu hạ, vẫn là đem nàng bán đi.”

Xem ra mẹ Xuân Hoa vẫn muốn tiền này!

Thúy Hoa một bên nghe hai người nói chuyện, đại khái cũng hiểu được hai người muốn bán nàng một lần nữa, nhất thời quỳ trước mặt mẹ Xuân Hoa khóc hô: “Lão phu nhân, xin người đừng bán ta, ta có thể làm việc, cầu ngươi đừng bán ta!”

Thúy Hoa nghĩ đến chuyện mình bị bán bi thảm, thật vất vả mới được người tốt mua đi, nếu lại về nơi đó, tương lai bị bán tới địa phương xấu xa gì còn không biết đâu!

Nghĩ đến đây, Thúy Hoa khóc càng thương tâm.

Lý Phỉ thấy nàng bộ dáng này có chút không vui, quát lớn: “Im miệng!”

Thúy Hoa bị Lý Phỉ rống như vậy, sợ tới mức ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn Lý Phỉ.

Lý Phỉ thấy trên mặt nàng nước mũi nước mắt không phân rõ, chỉ một bộ ngây ngốc, trong lòng thở dài một hơi.

“Thúy Hoa, ngươi không muốn bị bán?”

Thúy Hoa gật gật đầu, “Phu nhân, ta cái gì cũng có thể làm, cầu ngươi đừng bán ta…”

Nói xong lại muốn khóc, Lý Phỉ đánh gãy nàng, “Nếu không muốn bị bán cũng được, ngươi chịu khó nghe lời vị lão phu nhân này mua ngươi, bằng không ngươi biết sẽ bị bán tới chỗ nào!”

Thúy Hoa thấy ánh mắt Lý Phỉ lạnh như băng, run thân mình, quỳ trên mặt đất nói: “Ta biết, phu nhân, ta nhất định nghe lời lão phu nhân! Nhất định sẽ nghe lời lão phu nhân!”

Lý Phỉ gật đầu, mua người thành thật một chút, cho nàng về hầu hạ mẹ Xuân Hoa, giúp trong nhà cũng không tệ.

Mẹ Xuân Hoa nghe Lý Phỉ ý tứ chính là muốn mua Thúy Hoa, định cự tuyệt, Lý Phỉ đánh gãy lời bà, “Ngài mang nàng về đi, xem như ta mua cho ngài.”

Mẹ Xuân Hoa nghe Lý Phỉ nguyện ý bỏ tiền thì không cự tuyệt nữa. Nếu trở về người khác biết đây là nữ nhi mua về hầu hạ mình, còn không hâm mộ chết sao. Nghĩ đến đây, mẹ Xuân Hoa cười đến miệng không thể ngậm lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.