Chờ khi lão đại phu đi rồi, hai vị phu nhân kia vẫn còn nói một ít lời khách sáo.
“Tẩu tử, vừa rồi may mà nhờ có nha hoàn này nhanh nhẹn, đã cứu ta, bằng không, cũng không biết còn có thể hay không gặp được tẩu tử đâu. Tình
nhi, lấy ra.” Lý Tam phu nhân gọi nha hoàn vừa rồi, nha hoàn kia nhanh
chóng theo trong tay áo lấy ra vật gì đó đưa cho Lý Phỉ. Lý Phỉ tiếp
nhận, không nhìn nó, mà trực tiếp tạ lễ luôn.
“Thì là nha hoàn này à, nói cho ta biết, ngươi tên gì?”
“Hồi phu nhân, nô tỳ tên là Xuân Hoa.”
“Xuân Hoa à” Lý phu nhân hiền lành nhìn Lý Phỉ, nếu Lý Phỉ không có
nhìn thấy vừa rồi, câu nói đầu tiên của nàng chính là mệnh cái nha hoàn
kia, chỉ sợ chính mình thật đúng là dùng để cho vị phu nhân kia làm
người tốt.
“Nếu đã cứu đệ muội một mạng, như vậy ta cũng nên thưởng cho vài thứ. Ân, Thúy nhi.”
Nha hoàn Thúy nhi bên cạnh Lý phu nhân lập tức lấy ra gì đó, đưa cho Lý Phỉ, Lý Phỉ lại hành lễ tạ ơn, liền vâng lời đứng ở một bên.
“Nhị tẩu, ta đây liền đi trở về.” Nói một hồi, Lý Tam phu nhân đứng lên, cáo từ.
Lý phu nhân cũng không nói cái gì, chính là cười tủm tỉm dặn dò Lý Tam phu nhân bảo trọng thân thể.
Chờ mấy người đó đều đi rồi, Lý Phỉ mới trầm tĩnh lại. Tại đây khí
tràng hai vị phu nhân rất cường đại, trong ánh mắt các nàng chứa đầy đao quang kiếm ảnh, trong giọng nói giấu giếm huyền cơ. Lý Phỉ chỉ coi như
không biết. Nàng không muốn bị cuốn vào cái gọi là chiến đấu trong các
nhà cao cửa rộng, chỉ muốn nhanh chóng rời đi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới.
Khi Lý Phỉ trở lại trong phòng, không bao lâu sau, nha
hoàn Tình nhi bên người Lý Tam phu nhân đến đây, nói là Lý Tam phu nhân
muốn gặp mình.
Lý Phỉ làm bộ như không biết thâm ý trong mắt Tình nhi, cúi đầu đi theo sau.
Kỳ thật trước kia Lý phủ là một cái phủ đệ, về sau ở riêng, mới chia
tòa nhà này làm ba phần, ba huynh đệ mỗi người một chỗ. Phủ đệ này của
Tam phu nhân không thể so sánh với chỗ của Lý phu nhân xa hoa xa xỉ,
nhưng khắp nơi cũng là biểu hiện phú quý.
Đến phòng chính, Tình nhi để cho Lý Phỉ chờ đó, chính nàng ta đi vào thông báo trước, chỉ
chốc lát sau, khiến cho một cái tiểu nha đầu đến truyền gọi.
Lý Phỉ đi vào, cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn ngó.
Nàng nghe thấy có thanh âm đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, Lý Phỉ có chút kinh
ngạc, ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy Lý Tam phu nhân ngồi ở bên
giường, đùa với đứa nhỏ trên giường. Đứa nhỏ còn chưa tới một tuổi, mới
biết ngồi, ăn mặc tròn vo, đang vung vẩy cánh tay như ngó sen, kêu y y a a, rất là đáng yêu.
“Nô tỳ bái kiến Tam phu nhân.” Tuy rằng Lý Phỉ không có thói quen hành lễ như vậy, nhưng là giờ mình đang là cái
nha hoàn, không có quyền, chỉ phải thỏa hiệp.
“Đứng lên đi, hôm nay còn muốn tạ ngươi đã cứu ta một mạng.” Tam phu nhân thản nhiên nói, biểu tình trên mặt cũng không tái nhợt giống lúc trước, xem ra bệnh đã
tốt rất nhiều.
“Ngươi là làm sao mà biết cách cứu ta như vậy?”
Tam phu nhân Trương thị nhìn Lý Phỉ nói. Ánh mắt của nàng bén nhọn, làm
cho Lý Phỉ tim đập rộn lên.
Lý Phỉ ổn định lại tâm thần, đem
đáp án mà mình sớm tưởng tượng tốt nói ra, “Lúc trước còn ở trong thôn
nô tỳ đã gặp qua tình huống như vậy, đây là biện pháp ở nông thôn, lúc
ấy nô tỳ thật sự không có cách nào, nô tỳ mới làm như vậy.”
Trương thị gật gật đầu, không có nói nữa. Lý Phỉ nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: “ Thật ra nô tỳ biết đến nguyên nhân gây bệnh cho phu nhân.”
“Vậy ngươi nói mau!” Một cái nha hoàn bên cạnh, nhanh mồm nhanh miệng vội vàng nói.
Xem ra vị đại phu kia thật sự không biết nguyên nhân của bệnh này, lúc
ấy ông ta nói rất nhiều câu, Lý Phỉ nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái
biết ông ta nói là bị hen suyễn, còn nguyên nhân gì gây ra thì có lẽ
chính đại phu đó cũng không biết, bởi vì hiện tại y học còn chưa phát
triển lắm.
Trước kia Lý Phỉ đã xem qua về bệnh hen suyễn trên
một tờ tạp chí, bình thường thì là do dị ứng. Thực chất nó có liên quan
đến thể chất của người bệnh. Có một số người là bẩm sinh đã dị ứng với
một số thứ, chẳng hạn như dị ứng phấn hoa, chỉ cần không cho người đó
tiếp xúc những loại này thì ổn rồi. Nhưng có một số người vì thân thể
quá yếu kém, dần dần, khiến cho đường hô hấp mắc tật bệnh, sau đó bị
không khí có chút bụi tiến vào cổ họng làm thành bệnh.
Tam phu nhân nghe xong cũng hơi hơi đứng thẳng dậy, như vậy là bà cũng muốn biết chính mình vì sao bị như vậy.
“Ngươi nói một chút cho ta nghe xem nào.”
Lý Phỉ nghĩ nghĩ, hỏi: “Lúc trên đường trở về phát tác bệnh hay là bị trước đó rồi?”
Trương thị chi tiết trả lời, “Lúc ở trong phòng nói chuyện cùng nhị
tẩu, liền cảm thấy không thoải mái, lúc trở về cảm thấy càng thêm nghiêm trọng.
“Như vậy khi ở trong phòng hoặc là lúc trên đường, có phải hay không nhìn thấy hoa?”
“Đúng vậy, tháng này hoa nở rất nhiều, đặc biệt là sân của nhị phu nhân.” Tình nhi bên cạnh mở miệng nói.
“Vậy thì hẳn là do phấn hoa gây ra, chỉ cần về sau phu nhân không cần
tiếp xúc với hoa có thể tránh cho chuyện như vậy phát sinh. Nhưng một
khi đã xảy ra, cũng rất nghiêm trọng, thậm chí nó sẽ lấy đi tánh mạng
phu nhân!”
Mọi người trong phòng nghe xong đổ hấp một hơi, hiển nhiên là bị dọa đến.
“Có cái phương pháp gì trị liệu sao?” Tình nhi vội vàng hỏi.
Lý Phỉ lắc đầu, “Ta cũng không biết, hẳn là có, nhưng tốt nhất là phòng tránh.”
Chính mình không phải bác sĩ, kiến thức về hen suyễn biết đến cũng
không nhiều, nhưng là theo suy đoán vừa rồi. Đại khái có thể xác định
tình huống là như vậy.
Lý Tam phu nhân không thèm nhắc lại,
Tình nhi bên cạnh có chút sốt ruột, “Phu nhân, người vẫn không thích hoa cỏ, cho nên trong viện không có hoa gì, nhưng là nhị phu nhân kia
lại...”
“Được rồi!” Trương thị đánh gãy lời nói của Tình nhi,
nàng ôm đứa nhỏ tay nắm thật chặt. Một hồi lâu mới ngẩng đầu nói: “Ngươi cũng có công lao, ngươi muốn thưởng cho cái gì?”
Lý Phỉ vừa
nghe, rốt cục cũng đợi được thứ mình muốn, kỳ thật Lý Phỉ ngay từ lúc bị Tình nhi mang theo trên đường liền đã tính toán, nói ra như vậy, còn có biện pháp cứu mệnh của nàng, chỉ vì cái này.
Lý Phỉ quỳ xuống, “Phu nhân, nô tỳ nghĩ muốn chuộc thân.”
Lý Phỉ cúi đầu, lại cảm giác được một đạo tầm mắt đang chằm chằm xem
xét mình, Lý Phỉ biết, trong lòng Trương thị có tính toán của riêng
mình, có thể là đang cân nhắc.
Lý Phỉ chống thân mình, nhận xem xét của bọn họ, mặc kệ thế nào, mình đều phải làm như vậy!
Một hồi lâu, Trương thị mới thu hồi tầm mắt, “Đây là việc nhỏ, ta đi cùng tẩu tử nói một tiếng là được.”
Lý Phỉ không thể tin được, phiền não của mình từ lúc xuyên qua tới nay sẽ được giải quyết, nàng ngây người một chút.
“Ai, làm sao ngươi còn không mau mau cám ơn phu nhân chúng ta!” Tình
nhi thấy Lý Phỉ đứng ở kia, buồn cười lại đây đẩy đẩy Lý Phỉ, nhắc nhở
nói.
“Tạ phu nhân ban ân, cám ơn Tình nhi tỷ tỷ, cám ơn các vị tỷ tỷ.”
Lý Phỉ lập tức dập đầu tạ ơn.
“Chuyện này đâu có gì liên quan tới chúng ta, còn tạ chúng ta vài cái
đâu!” Một người nha hoàn thấy bộ dạng cao hứng tới ngốc lăng của Lý Phỉ, hì hì giễu cợt. Nói xong, mọi người đều cười thành một đoàn, Lý Phỉ
cũng ngây ngô cười theo, đứa trẻ nhỏ trên giường cũng ha ha cười theo.
Đến khi Lý Phỉ trở lại trong phòng, thấy chung quanh không có người,
lập tức liền vào không gian. Vừa rồi Tam phu nhân nói, hai ngày nữa sẽ
đi nói chuyện này cùng Nhị phu nhân.
Lý Phỉ nghĩ đến chính mình rất nhanh có thể được chuộc thân, việc vui lớn như vậy lại không thể
nói cho ai, Xuân Vân chưa trở về, Lý Phỉ chạy tiến trong không gian, a a kêu to, phát tiết một phen, lại bắt đầu nhổ cỏ dại.
???????????
“Vừa rồi nhìn thấy nha đầu Xuân Hoa kia từ bên kia đã trở lại, hình như thật cao hứng.” Một giọng nữ vang lên.
“Hừ, ta thật muốn biết nàng đang làm trò quỷ gì, khi nào thì không phát bệnh, cố tình lúc ta đi quý phủ liền bị bệnh! Ngươi tốt nhất nhìn chằm
chằm nha đầu kia, khi tất yếu liền trừ bỏ nàng!” Trong thanh âm tràn
ngập âm hàn, làm cho người bên cạnh nghe xong không rét mà run.