Đến thôn Thạch dầu, Lý Phỉ vừa đi vừa
nói với Hồ thúc những an bài của nàng. Lý Phỉ nói cho Hồ thúc về việc
san đất kiến tạo trang viên, và các việc khác như đào hồ nước, đều đã an bài thời gian làm.
Đang nói chuyện thì thấy cách đó không xa có một đám người đi tới. Cầm đầu là một nam tử trung niên mập mạp ôm một cái bụng bia.
“Ngươi chính là Lý Phỉ?” Nam tử trung niên béo ú nhìn Lý Phỉ hỏi không một chút khách khí.
“Ta là Lý Phỉ, không biết các ngươi có chuyện gì sao?” Lý Phỉ khách khí trả lời.
“Nghe nói ngươi đã mua hết đất nơi này? Khẩu vị lớn thật đấy, không sợ nuốt không trôi à?”
Lý Phỉ nghe hắn nói chuyện kỳ quái, nghe mà khó chịu.
“Nuốt trôi hay không đó là chuyện của ta rồi, ngươi không cần lo lắng”. Lý Phỉ “Đáp lễ “
“Hừ” một phát rồi mang theo người bước đi.
“Công tử, người kia?” Hồ thúc cẩn thận hỏi.
“Không có chuyện gì.” Lý Phỉ khoát tay,
bảo hắn không cần lo lắng. Nàng nhìn Đạt Tử đang nhàm chán bên cạnh
nói: “Đạt Tử, ngươi đi hỏi thăm một chút về mấy người này.”
Đạt Tử nghe được có nhiệm vụ, hưng phấn chạy đi.
Khi về đến nhà, xa xa đã nhìn thấy mẫu
thân Xuân Vân ở ngoài cổng nhà cùng người nói chuyện. Lý Phỉ từ rất xa
đã nghe thấy bà ta nói: ” Xuân Hoa kia là ta trông nàng lớn lên từ nhỏ,
hiện tại buôn bán lời tiền, đón ta tới hưởng phúc…”
“Người ta là có hơn một trăm mẫu ở kia đấy…”
Lý Phỉ nghe xong, sắc mặt trầm xuống, miệng mẫu thân Xuân Vân này thật sự lớn thái quá rồi.
“Khụ!” Hồ thúc bên cạnh thấy sắc mặt Lý Phỉ, hảo tâm nhắc nhở bà ta.
Mẫu thân Xuân Vân nhìn thấy Lý Phỉ đứng ở kia, xụ mặt nhìn bà, trong lòng hơi sợ hãi. Bà chưa bao giờ nhìn thấy
Lý Phỉ như vậy, không, nàng hoàn toàn không giống với Xuân Hoa trong trí nhớ của bà. Bà bị nàng nhìn cho mà phát hoảng lên, cúi đầu, không dám
nói nữa. Lý Phỉ không nói gì thêm, lập tức đi vào nhà.
Lúc ăn cơm trưa thì Hoàng môi giới và
Hoa Tử mới trở về. Hai người đều là vẻ mặt hưng phấn. Lý Phỉ hỏi một
chút tình huống, nghe Hoàng môi giới nói, nghe nói là bao ăn, cho nên
mướn được rất nhiều người, hơn nữa tiền lương cũng rất thấp, so với
tưởng tượng của Lý Phỉ còn thấp hơn rất nhiều.
Lý Phỉ đem mấy người đều lưu lại, cùng nhau thương lượng lần này an bài như thế nào.
Hiện tại Lý Phỉ có tiền, các công trình phải sớm an bài thỏa đáng để làm việc.
Trước tiên Lý Phỉ nghe ý kiến của mọi
người trước. Bọn họ cũng đưa ra rất nhiều ý, một số kiến làm cho Lý Phỉ
cũng thật bất ngờ. Chẳng hạn như, Hồ thúc nói, kỳ thật hai bên đều có
thể đào hai hồ nước lớn, rồi chuyện an bài quản lý núi cây ăn quả,
lương thực, Điền Dân đều nên cách nơi đó không xa lắm, như vậy vừa tiện
làm việc, cũng làm cho bên này có nhiều người hơn, lại thêm an toàn.
Trải qua vài ngày quan sát, Hồ thúc và Hoa Tử đều thực ổn trọng, có thể giao cho bọn hắn một ít nhiệm vụ.
Vì thế công việc được phân chia ra. Lý
Phỉ phụ trách kiến tạo tòa nhà và khu vực cho Điền Dân ở, Hồ thúc phụ
trách khai khẩn núi, thuận tiện giám sát công trình hồ nước, thỉnh
thoảng xem xét có người thích hợp thì chọn làm Điền Dân. Mà Hoa Tử phụ
trách các loại cây ăn quả, mua mầm móng lương thực. Hồ đại nương phụ
trách thức ăn, Trương thị quản việc nhà. Tất cả đều an bài tốt, dùng bạc thì đến chỗ nàng lấy.
Mà Đạt Tử cũng đi hỏi thăm trở về. Thì
ra người đó là Chu địa chủ, nghe nói Lý Phỉ mua nhiều đất như vậy, mà
đám đất đó hắn vẫn muốn, nên trong lòng không thoải mái, nhìn không vừa
mắt nên châm chọc vài câu.
Lý Phỉ thấy chuyện không có gì to tát bèn không quan tâm tới nữa.
Kế tiếp càng bề bộn rồi, bởi vì đều là
dân chạy nạn, cho nên quản lý họ có chút khó khăn, phân phối nhiệm vụ
cũng nặng nề. Lý Phỉ thuê đến một nửa dân chạy nạn ở thành Bắc, một số
người già thì giúp đỡ chuẩn bị thức ăn, cũng có tiền công.
Thôn Thạch Đầu rất náo nhiệt, thậm chí
Trần Tri phủ mỗi này phái người đến duy trì trật tự, Lý Phỉ thực cảm
kích, nghe nói Trần phu nhân thích mẫu đơn, bèn tặng hai bồn Thập mẫu
cẩm qua đó.
Lý Phỉ mỗi ngày đến tối mới trở về, mệt
nằm giường là ngủ luôn. Có khi, Lý Phỉ vào không gian, ăn chút hoa quả,
uống chén trà, hưởng thụ thời gian một mình, nhưng những lúc như vậy rất ít. Liên tục mấy ngày ngay cả Tiểu Béo đều không đùa được. Hôm nay Lý
Phỉ đến không gian, phát hiện trong không gian rất nhiều hoa quả đều đã
chín, nho cũng có thể hái được, thậm chí một ít còn rơi trên mặt đất.
Lý Phỉ nghĩ nghĩ, quyết định ngày mai
hái toàn bộ xuống, bằng không lãng phí đáng tiếc. Nhưng mà phải tìm một
địa phương không có người, hơn nữa cũng phải tìm một cái cớ tốt. Ngày
hôm sau Lý Phỉ không đi tới thôn Thạch Đầu, mà là vội vàng đánh xe ngựa
đi ngọn núi phía tây thành.
Lý Phỉ mất suốt một ngày, mới đem đám
hoa quả bên trong hái xuống hết, chỉ còn lại dưa hấu thật sự là quá lớn, Lý Phỉ thấy xe ngựa thật sự là đặt không hết, đành để lại ngày mai lại
hái. Đến tối muộn vội vàng đánh một xe hoa quả trở về. Lý Phỉ mệt nằm
sấp xuống, bảo bọn họ chuyển đồ vào.
Mọi người thấy nhiều hoa quả như vậy lại là tươi mới, nhất thời có chút thèm. Lý Phỉ để bọn họ ăn thoải mái, lại bảo Xuân Vân chọn những hoa quả tốt chút, đặt trong cái giỏ, gọi người
đưa đến phủ Tri huyện. Để lại một số mình ăn, nho thì Lý Phỉ nói cho
Trương thị cách nhưỡng rượu, để cho Xuân Vân và Vũ Nhi cùng nhau nhưỡng. Trương thị thấy Lý Phỉ ngày nào cũng bận tối mắt, chỉ có bà ( không
tính mẫu thân Xuân Vân ) một người thanh nhàn, cảm thấy thực có lỗi với
nàng, giờ lại có việc làm, cao hứng gật đầu.
Thấy mẫu thân Xuân Vân mỗi ngày không có việc gì, chính là la cà bát quái, Lý Phỉ quyết định để cho bà ta đi bán hoa quả, để cho nàng hằng ngày ra chợ bán. Mẫu thân Xuân Vân hiện tại
có chút sợ Lý Phỉ, không dám nhiều lời, chỉ phải nghe theo.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người cùng xuất phát. Lý Phỉ hái được chút dưa hấu, đưa đi thôn Thạch Đầu, để cho những người làm việc ở đó ăn giải khát. Những người đó đều rất cảm kích,
không phải ai thuê bọn họ cũng cho ăn no lại còn đưa hoa quả đến.
Nhưỡng rượu nho ở nhà cũng tiến hành
hừng hực khí thế. Xuân Vân, Vũ Nhi, thậm chí Tiểu Ngưu nhỏ nhất cũng
giúp đỡ đem nho hái xuống rửa sạch mang phơi nắng. Tiểu Hắc bọn họ cũng
không nhàn rỗi, vội vàng trông gà vịt, không để cho chúng nó chạy ra đám nho phơi, nếu không sẽ bị bẩn.
Mẫu thân Xuân Vân ở chợ bán hoa quả, hoa quả tươi mới, mẫu thân Xuân Vân biết ăn nói, một lúc sáng đã bán hết
đám hoa quả, còn thỏa mãn tâm tình yêu thương bát quái của bà!
Lý Phỉ trở về nghe bọn họ báo cáo, cảm thấy cuộc sống thực phong phú.
Ngày ngày trôi qua, Lý Phỉ vẫn luôn quan sát tiến trình xây dựng trang viên. Rất nhiều người nơi này đều là dân
chạy nạn, mỗi ngày dựa vào cứu tế của quan phủ miễn cưỡng sống, bây giờ
lại có người thuê bọn họ, được ăn cơm no, còn có tiền công, đa số đều
muốn lại đây làm việc. Lần này nghe nói nhà Lý Phỉ muốn chinh tuyển Điền Dân, cho nên rất nhiều người đều lại báo danh. Lý Phỉ thấy nhân thủ
không đủ dùng, bèn tìm đến con trai thôn trưởng thôn Thạch Đầu, Đường
Lập đến hỗ trợ. Đường Lập ở trong thôn có uy tín rất tốt, hơn nữa tính
tình trầm ổn, vẫn là vị tú tài, tuy nói là người đọc sách, nhưng vẫn
phải làm ăn chứ. Nghe nói Lý Phỉ tìm người hỗ trợ, lập tức đến đây.
Đương nhiên, Lý Phỉ trả tiền lương cũng rất cao.
Đường Lập chủ yếu là ghi lại tin tức
những người đến báo danh, bao gồm tên họ, quê quán, am hiểu gì. Đương
nhiên việc này chỉ có người đọc sách mới có thể làm.
“Công tử, công tử!” Lý Phỉ nghe thấy có
người gọi mình thì nhìn lại, thấy Đạt Tử đang chạy tới bên này. Đạt Tử
thực thông minh, mỗi lần giao cho nó nhiệm vụ đều hoàn thành tốt lắm, Lý Phỉ quyết định bồi dưỡng nó, tương lai cũng là một nhân tài.
“Làm sao vậy?” Lý Phỉ hỏi.
“Công tử, Chu địa chủ dẫn người đến thôn Thạch Đầu nháo sự!” Đạt tử thở hổn hển nói.
Lý Phỉ nghe xong lập tức chạy tới thôn Thạch Đầu, vừa đi vừa nghe tin tức Đạt Tử truyền lại
Sự tình là như vậy: chỗ giáp với đất của Chu địa chủ bỗng nhiên có nước, sau đó Chu địa chủ liền dẫn người tới
nói bọn họ trộm nước, người trong thôn cũng không phải dễ bắt nạt, cũng
bởi vì Chu địa chủ không cho nước tưới hoa màu, nên hôm nay mới bị mất
mùa, họ rất hận Chu địa chủ, vì vậy cũng đứng ra tranh cãi với hắn!
Lý Phỉ nghe xong, trong lòng cười khổ,
sao chuyện nhỏ như vậy cũng ầm ĩ lên thế ? Lúc Lý Phỉ đi tới, thấy hai
đoàn người đều cầm gậy gộc, cào cuốc, có vẻ sắp đánh nhau!
Thấy Lý Phỉ đến đây, thôn trưởng lập tức tiến lên nói cho nàng biết nguyên nhân.
Lý Phỉ nghe xong rồi nhìn ra đám ruộng,
có nước nhưng là rất ít, căn bản không đáng bao nhiêu. Mà người làm đám
ruộng này nói không hề lấy nước nhà Chu địa chủ.
Lý Phỉ đã sớm đoán được, lấy trộm cũng
sẽ không lấy một ít như vậy, căn bản không có tác dụng gì. Hơn nữa ruộng bên Chu địa chủ cũng không thiếu cái gì. Nói vậy đây là nhà Chu địa chủ cố ý gây sự!
“Ngươi muốn thế nào?” Lý Phỉ nhìn Chu địa chủ mập mạp đối diện hỏi.
“Điền dân của ngươi trộm nước trong
ruộng nhà ta, bây giờ đang là hạn hán, thiếu nước nghiêm trọng mà các
ngươi còn làm như vậy…”
“Được rồi, chúng ta đi gặp quan đi.” Lý Phỉ đánh gãy người nọ đối diện đang nói thao thao bất tuyệt.
Mọi người chung quanh sửng sốt, Chu địa
chủ cũng ngẩn ra, không ai nghĩ tới Lý Phỉ sẽ nói như vậy, giờ khắc này
Chu địa chủ cũng do dự !
Vốn là do hắn nhìn người khác mua đám
đất mà hắn muốn, trong lòng bất mãn, cho nên muốn đến xảo trá một phen,
cho giáo huấn. Trong mắt hắn, Lý Phỉ không có thế lực, vẫn là người mới
tới, rất dễ bắt nạt. Hiện tại hắn lại do dự, hắn thấy Lý Phỉ mở miệng là nói đi gặp quan, hơn nữa, vẻ mặt cũng không lộ vẻ quan tâm gì, chẳng lẽ hắn có người trong quan trường, cho nên một chút còn không sợ? Hắn nghĩ tới Lý Phỉ không chỉ mua ruộng đất nơi này, còn một phát liền mua ba
ngọn núi, bây giờ còn mướn đến khai khẩn kiến phòng, một lần làm lớn như vậy, sợ là mình cũng không làm được như vậy, xem ra là hắn nhất định có chỗ dựa! Chu địa chủ càng khẳng định suy đoán của mình, cái gọi là dân
không cùng quan đấu, mà mình cũng chỉ là một cái tiểu địa chủ thôi.
“Lý công tử.” Chu tài chủ đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút lấy lòng cười cười, “Ta vừa rồi nhìn lại, cảm thấy không cần đi gặp quan, chuyện nhỏ như vậy, chúng ta về sau vẫn là hương thân, hẳn là phải giúp đỡ nhau, làm sao sẽ vì một cái chuyện nhỏ này mà tranh cãi đâu.”
Lý Phỉ có chút kinh ngạc với biến hóa
của hắn, nhưng nếu hắn nguyện ý giải hòa đương nhiên tốt nhất, Lý Phỉ
nói vài câu khách sáo với hắn rồi mang theo người cáo từ !
Lý Phỉ không biết ý tưởng của Chu địa
chủ. Nàng chỉ nghĩ có việc thì gặp cảnh sát. Hiện tại cảnh sát không
phải là quan phủ sao? Hơn nữa bây giờ nàng và Trần Tri phủ quan hệ không tính kém, như vậy ít nhất lúc mình gặp rắc rối chắc hắn cũng theo lẽ
công bằng mà phán đi! Lý Phỉ nghĩ như thế mới nói như vừa rồi.
Mà Lý Phỉ không biết ở thời đại này,
hoặc là nói cổ đại bình dân, sợ nhất chính là gặp quan, trong tiềm thức
bọn họ có loại sợ hãi gặp quan, loại sợ hãi này là đến từ quan phủ có
rất quyền lợi lớn tùy ý xử trí bọn họ. Không đến bất đắc dĩ, bọn họ là
tuyệt đối sẽ không báo quan.
“Công tử, vì sao người kia lập tức thay
đổi thái độ không truy cứu nữa vậy? lúc đầu ta còn tưởng bọn họ sẽ đánh
nhau đấy !” Đạt Tử rất tò mò. Lý Phỉ cũng không biết nguyên nhân, nên
cũng không biết trả lời thế nào, bèn nói sang chuyện khác.
“Ừm, hôm nay Đạt Tử làm thật tốt nha.”
Nghe xong lời này, Đạt Tử sờ sờ cái gáy, có chút ngượng ngùng.
“Trở về bảo mẫu thân ngươi làm cho ngươi nguyên một con gà, để ngươi ăn thỏa thích.” Lý Phỉ thưởng cho. Đạt Tử
hoan hô, cũng quên mất đáp án của mình còn chưa thấy.