Thịnh Vô Ngung điều khiển xe lăn xuống xe, tiến về phía sân sau của dinh thự Lâm Viên. Trước sau dinh thự này có hai tòa nhà nhỏ, tòa phía trước chủ yếu dùng để tiếp khách và là các khu vực công cộng như phòng nghe nhìn lẫn nơi ở của nhân viên phục vụ, ở giữa có hoa viên ngăn cách, tòa phía sau thì vắng vẻ yên tĩnh, đây mới là nơi người nhà họ Thịnh sinh sống.
Bình thường ông Thịnh và vợ cả đều ở Hoàn Kinh, sống ở thành phố Tĩnh Hải này chủ yếu có bố mẹ của Thịnh Lỗi Lỗi, nhưng từ sau khi Thịnh Vô Ngung từ chức, anh cũng thường xuyên sống ở đây luôn. Thịnh Lỗi Lỗi đương nhiên trở thành ứng cử viên chăm sóc cho chú nhỏ, mặc dù xưa nay Thịnh Vô Ngung không khiến ai chăm sóc mình hết.
Trên đường, Thịnh Vô Ngung nhìn thấy thành viên đội cảnh vệ dưới tầng, biết ngay bố mình đang ở trên nhà. Anh tự vào thang máy lên tầng hai, nhìn thấy thư ký Ngô Chính Khôi của Thịnh Phù Vân đi ra, cậu ta nhìn thấy anh thì cười, "Cậu ba tới rồi ạ? Bộ trưởng Thịnh đang luyện chữ bên trong."
Thịnh Vô Ngung đi vào, Thịnh Phù Vân đang tập trung dựng cổ tay viết chữ to: "Trung đạo nhi hành(*)".
(*) Có nghĩa là đi con đường đạo trung dung. "Trung dung" là một trong bốn cuốn của bộ Tứ Thư, nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử.
Thịnh Vô Ngung cụp mắt nhìn, không lên tiếng, Thịnh Phù Vân ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Lâu lắm rồi không thấy con viết chữ."
Thịnh Vô Ngung đi tới cầm bút, sau khi nghĩ suy nghĩ thì viết xuống: "Không làm những việc vô nghĩa, phải dựa vào đâu thì cuộc đời hữu hạn này mới trở nên vui vẻ hơn?(*)"
(*) Câu văn trích từ lời mở đầu của bài "Ức Vân Từ" của nhà văn Hạng Hồng Tộ đời Thanh. Có thể hiểu là: Sao chúng ta có thể tồn tại trong cuộc đời hữu hạn này mà không làm những việc vô nghĩa? Cái gọi là "những điều vô nghĩa" thực chất là nhằm vào mục đích "theo đuổi lý tưởng" của một số người rất tham vọng và lắm lời. Họ không quen với những việc nhỏ và luôn nghĩ rằng có những việc lớn phải làm. Như mọi người đều biết, nếu bình tĩnh và coi nhiều thứ là thú tiêu khiển trong cuộc sống hạn hẹp của mình, chúng ta sẽ hăng hái và ít phàn nàn hơn.
Thịnh Phù Vân ngẩn ra, một lát sau bỗng nhiên mỉm cười, "Đây chính là nguyên nhân khiến con đến nông thôn tĩnh dưỡng một mình sao?"
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Coi là vậy cũng được——Thái Trung Lâm nói con nên thử làm những chuyện nhìn qua tưởng chừng là vô nghĩa, nhưng lại có thể khiến con cảm thấy vui vẻ hơn."
Thịnh Phù Vân nói: "Con thấy vui không?"
Thịnh Vô Ngung hơi ngước mắt lên, "Bố thực hiện được 'theo đạo trung dung, công minh trung lập' không?"
Thịnh Phù Vân bật cười, "Hỏi rất hay." Ông hít một hơi thật sâu, ngồi xuống sô pha phía sau, tựa lên lưng ghế, nhắm mắt ngả ra sau.
Thịnh Vô Ngung nói: "Gần đây bố mệt lắm không ạ?"
Thịnh Phù Vân than thở, "Không một khắc nào là không muốn buông trọng trách trên người mình xuống."
Thịnh Vô Ngung mặt không thay đổi, nói: "Lại muốn lừa con về giúp bố, con biết bố thích đứng trung lập, khỏi cần phí sức." Mê muội quyền lực không thể tự thoát khỏi, bố anh trời sinh là kiểu người như vậy.
Thịnh Phù Vân bật cười, "Không phải, đứa hai nói với bố tình trạng tâm lý của con không ổn, bảo bố đừng tăng áp lực cho con. Mẹ con ở nước ngoài thường xuyên gọi điện cảnh cáo bố, bố nào dám khiến con vất vả chứ..."
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Bố biết là được rồi, khỏi cần vờ vịt trước mặt con, bố cũng lừa mấy đứa thanh niên như Lỗi Lỗi thế chứ gì?"
Thịnh Phù Vân mở mắt ra, "Con không lớn hơn Lỗi Lỗi bao nhiêu đâu, đừng nói chuyện như ông cụ non thế chứ."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được rồi, gặp con thấy yên tâm rồi chứ? Tối nay con về luôn."
Thịnh Phù Vân cảm thấy mất mát, "Không ở cùng cha già của con sao? Càng già càng trẻ con, người ta thường nói trẻ con và người già là đối tượng cần quan tâm nhất."
Thịnh Vô Ngung không hề bị dao động, "Tình trạng tâm lý của con không tốt, càng đông người càng thấy sầu muộn khó chịu, không muốn xã giao với người khác, kể cả lão cáo già thành tinh như bố."
Thịnh Phù Vân sẵng giọng: "Không biết trên biết dưới!"
Thịnh Vô Ngung lại nhìn lướt qua những chiếc bát ngọc xanh trắng được trưng bày trên giá đa bảo(*), thoáng dao động trong lòng, "Mấy cái bát kia đẹp quá, con nhớ bố có tặng con một bộ, bố đưa cho con đi."
(*) Đồ nội thất chỉ xuất hiện ở đời nhà Thanh, dành riêng cho việc trưng bày đồ cổ.
Thịnh Phù Vân quay đầu nhìn, "Từ trước tới nay con có bao giờ hứng thú với mấy thứ đó đâu? Bộ này không quá cổ, ngọc trắng xanh, con thích thì mang đi đi, nếu thật sự thích thì ở Hoàn Kinh vẫn còn một bộ đồ ăn bằng mã não, màu sắc đẹp hiếm thấy."
Thịnh Vô Ngung cũng không khách khí, "Được, bố nhờ người gửi cho con sau nhé, bây giờ con gói bộ này vào hết để mang đi."
Thịnh Phù Vân: "... Thật sự vội thế à? Dù gì cũng nên dùng bữa tối với bố rồi hẵng đi chứ, hơn nữa con vội vàng đi đi về về như thế cũng không tiện cho cơ thể con." Trên mặt ông tỏ vẻ thất vọng.
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Bố ở Tĩnh Hải, chắc chắn khách khứa tới thăm không thiếu, con có mặt ở nhà cũng được mà vắng mặt cũng chẳng sao, sau bữa tối con đi luôn." Anh nhìn thư ký Ngô đã giúp mình lấy những chiếc bát xuống, còn mình về phòng nghỉ ngơi trước, chuẩn bị cho bữa tối.
Thịnh Phù Vân nhìn anh đi rồi mới bảo thư ký Ngô, "Gọi Lỗi Lỗi tới đây."
Thịnh Lỗi Lỗi đi tới, cung kính nói: "Ông nội."
Nét hiền hòa hoạt bát trên mặt Thịnh Phù Vân vừa rồi đã biến mất, ông lại trưng ra vẻ nghiêm túc lạnh lùng nhất quán với hình tượng của mình, "Hôm nay cháu đi đón chú nhỏ, chắc cũng đã thấy chỗ ở mới của nó rồi chứ? Thế nào?"
Thịnh Lỗi Lỗi vội vàng nói: "Cháu thấy rồi ạ, lúc nào chị Thi cũng làm việc chu toàn, sắp xếp rất ổn thỏa. Tất cả trang thiết bị đều đầy đủ, thiết bị ăn mặc sinh hoạt công nghệ cao đều được lắp đặt, còn có máy kiểm tra sức khỏe và chữa bệnh tương quan, mọi thứ đều hết sức vẹn toàn. Nước cũng sạch sẽ, bố trí an ninh cũng được trang bị đâu vào đấy." Suýt chút nữa gã bật ra còn bắt được cả trộm, nhưng chợt nhớ chỉ nên nói chuyện tốt, không được nói chuyện xấu nên vẫn nuốt câu này vào.
Thịnh Phù Vân nói: "Chủ nhà trọ thì sao? Con người thế nào?"
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Anh ta rất tốt, nấu cơm cũng ngon nữa, hiếm thế nào mà lại là bộ đội đặc chủng giải ngũ, thân thủ không tệ. Chú nhỏ và anh ấy sống chung rất hòa hợp vui vẻ, cháu thấy chú sống ở đó còn ăn được nhiều hơn, trước đây khi còn ở nhà, hôm nào cũng không ăn được mấy. Bác sĩ nói do chú uống thuốc nên ảnh hưởng tới khẩu vị, phải từ từ điều dưỡng."
Thịnh Phù Vân lại hỏi: "Giải ngũ? Điều tra nội tình chưa?"
Thịnh Lỗi Lỗi lưỡng lự.
Thịnh Phù Vân ngước mắt nhìn gã, hai mắt sắc bén như chim ưng.
Thịnh Lỗi Lỗi không chịu nổi áp lực, nhỏ giọng nói: "Anh ta tên là Huyên Hiểu Đông."
Thịnh Phù Vân hiểu ngay tức khắc, "Huyên? Trùng hợp thế? Điều tra chưa?"
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Điều tra rồi ạ, là Chử Nhược Chuyết nhà họ Chử, lúc trồng chuối tiêu..." Gã kể lại sơ qua nguyên nhân Huyên Hiểu Đông và chú nhỏ kết bạn một phần là nhờ Chử Nhược Chuyết, sau đó nhanh chóng bị Thịnh Phù Vân hỏi rõ ngọn nguồn, hết cách rồi, dù sao từ nhỏ gã đã sợ ông nội.
Chỉ có chú nhỏ đã nhận được sự yêu thương của cả gia tộc từ bé, bố gã, chú, ông bà, từ trước tới nay tất cả mọi người chưa bao giờ tỏ ra bất nhã với chú nhỏ, bản thân gã cũng rất tâm phục khẩu phục anh, thậm chí khi còn bé đã cảm thấy, nếu trên cõi đời này tồn tại sự hoàn mỹ thì đó chính là hiện thân của chú nhỏ.
Thịnh Lỗi Lỗi ra sức nói đỡ cho Huyên Hiểu Đông, "Chú nhỏ cho rằng tội không phải do anh ấy gây nên, mà chuyện đã qua rồi chú đều khoan dung, không để trong lòng, chú cũng rất thích người tài nữa."
Thịnh Phù Vân nói: "Ông biết rồi." Thấy ông không có bất kỳ chỉ thị gì tiếp theo, Thịnh Lỗi Lỗi không thể làm gì khác đành đứng chờ.
Thịnh Phù Vân lại nói: "Hóa ra bể nước ngọt của ông là do cháu làm hỏng."
Thịnh Lỗi Lỗi:...囧
Thịnh Phù Vân nói: "Hoa hồng năm nay chia cho cháu..."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Chú nhỏ đã khấu trừ rồi! Cháu sai rồi ông ơi!"
Thịnh Phù Vân xoa cằm, "Ông sắp phải xuất ngoại phỏng vấn, cháu nhớ để ý chú nhỏ hơn."
Thịnh Lỗi Lỗi muốn khóc: "Chú nhỏ không cho phép cháu ở cùng."
Thịnh Phù Vân nói: "Bắt đầu từ Huyên Hiểu Đông."
Thịnh Lỗi Lỗi mặt mày ủ rũ, "Cháu biết rồi ạ."
Thịnh Phù Vân phẩy tay, trên gương mặt lại tỏ ra mệt mỏi lần nữa, "Về đi... Tốt với chú của cháu vào..." Bả vai ông rũ xuống, hiện lên dáng vẻ có phần già nua, "Chăm sóc tốt cho nó."
Thịnh Lỗi Lỗi hiểu rõ, chú nhỏ đã từng là ngôi sao sáng của nhà họ Thịnh, mà viên đạn lạc kia đã phá hủy tất cả, bây giờ không một ai dám gây thêm áp lực hay hi vọng gì vào chú nhỏ nữa, mọi người chỉ hi vọng anh sống thật vui vẻ. Gã hơi cúi đầu đồng ý rồi đi ra.
Mới vừa xuống dưới nhà thì nhận được điện thoại, Thịnh Lỗi Lỗi nhìn màn hình rồi nhận máy, "Chử thiếu gia?"
Chử Nhược Chuyết bên kia ỉu xìu buồn bã, "Lỗi Lỗi, tối nay ra ngoài tụ tập không? Diệc Cẩn cũng ở đây, tôi đã đặt phòng riêng ở sơn trang Bích Bồ rồi."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Không được đâu, tối nay tôi phải ở cùng chú nhỏ, sáng mai đi. Sáng mai tôi đưa chú ấy về nông trường của Huyên Hiểu Đông là xong việc."
Lúc này Chử Nhược Chuyết mới nhớ ra, "Cho nên chủ tịch Thịnh thật sự đến thuê nhà nghỉ ngơi ở chỗ Huyên Hiểu Đông sao? Nhanh thế á? Hôm nay anh ấy quay về rồi ư? Chẳng trách hôm nay bọn tôi đến không gặp được anh ấy."
Thịnh Lỗi Lỗi ngẩn ra, "Hôm nay mấy người qua rồi sao? Hôm nay ông nội tôi vừa về, tôi mới đón chú nhỏ về, Huyên Hiểu Đông không nói với hai cậu sao?"
Chử Nhược Chuyết thở dài, "Đừng nói nữa, hôm nay còn chưa vào nổi nhà, Hiểu Đông cũng không cho bọn tôi vào..."
Thịnh Lỗi Lỗi ngẩn ra, không nhịn được bật cười, "Không cho cậu vào nhà? Sao cậu lại chọc anh ta rồi? Tôi thấy tính tình Huyên Hiểu Đông rất tốt mà." Ý cười trong mắt gã còn chưa kịp tắt, chợt phát hiện ra chú nhỏ chẳng biết vào từ lúc nào đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thịnh Lỗi Lỗi rùng mình, vội vã thu lại nụ cười, Chử Nhược Chuyết bên kia nói: "Một lời khó nói hết, tối nay dùng bữa tối rồi về cũng được mà, chúng ta tâm sự, sáng mai tôi lại có việc. Lần sau muốn tụ tập cũng không biết là bao giờ, cậu lúc nào cũng rất bận."
Thịnh Lỗi Lỗi nhìn Thịnh Vô Ngung, có chút khó xử, "Cháu ăn tối xong rồi qua sơn trang Bích Bồ được không ạ?" Trong nhà đang có hai vị đại phật đó... Thấy Thịnh Vô Ngung gật đầu với gã, có nghĩa là cho phép, Thịnh Lỗi Lỗi vội vàng nói: "Được rồi, lát nữa gặp nhé, cậu gửi tên phòng bao cho tôi đi."
Thịnh Lỗi Lỗi cúp điện thoại, thấp thỏm nhìn Thịnh Vô Ngung, "Chú nhỏ... Chú đi cùng không ạ?"
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Chú đi làm gì? Mấy đứa tiểu bối tụ tập, chú đi mấy đứa lại mất tự nhiên."
Thịnh Lỗi Lỗi: "..."
Gã càu nhàu trong thâm tâm, chú nhỏ, rõ ràng chú và cháu xấp xỉ tuổi nhau mà.
Nhưng đúng là nếu chú nhỏ đến thì chắc chắn bọn họ không dám ho he gì, cuối cùng lại biến thành tình cảnh xã giao khách khí, cũng đúng, bây giờ chú nhỏ thích thanh tĩnh.
Thịnh Vô Ngung cắt ngang lời gã, "Cháu vừa mới nói gì về Huyên Hiểu Đông vậy?"
Thịnh Lỗi Lỗi không nhịn được cười, "Không phải rõ ràng Chử thiếu gia và anh Huyên có quan hệ không tệ sao? Cậu ta nói giữa trưa có cùng Lâm Diệc Cẩn tới nông trường của anh Huyên, kết quả anh ấy không cho bọn họ vào nhà, cũng không biết có chuyện gì nữa. Cháu nghĩ anh Huyên tốt tính như thế, chắc là do Chử thiếu gia không biết chọc giận anh ấy khi nào rồi. Con người cậu ấm kia hơi chậm chạp, khả năng là chọc giận anh Huyên nhưng lại không nhận ra." Gã nhớ tới ánh mắt phủ sương giá của chú nhỏ vừa xong, biết điều đổi Huyên Hiểu Đông thành anh Huyên.
Thịnh Vô Ngung lại nghĩ ngợi một lúc, hỏi: "Cháu còn nhớ hôm đó cậu hai nhà họ Lâm và Huyên Hiểu Đông có nói chuyện với nhau trong phòng khách không?"
Cái mặt mo của Thịnh Lỗi Lỗi đỏ ửng lên, "Nhớ chứ ạ, lúc đó cháu muốn nhân lúc anh ấy đổi bể cá để bắn vỡ bể, không biết sao mà cậu hai nhà họ Lâm đi vào nói với anh ấy vài câu, anh ấy quay đầu rời đi..." Bỗng nhiên gã chợt nhận ra, "Lẽ nào anh Huyên có quen biết với cả hai vị cậu chủ nhà họ Lâm? Cho nên... hôm nay không cho bọn họ vào nhà là vì Lâm Diệc Cẩn?"
Thịnh Vô Ngung chậm rãi gõ ngón tay lên tay vịn xe lăn, "Lâm Diệc Cẩn và Lâm Diệc Du là hai anh em cùng cha khác mẹ, Lâm Diệc Du là do vợ hai của ông Lâm sinh ra..."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Đúng."
Thịnh Vô Ngung từ tốn nói: "Cháu điều tra đi... chuyện mẹ của cậu hai nhà họ Lâm và Huyên..." Anh chợt nhớ ra điều gì đó, một lát sau lại bật cười, "Được rồi, không cần điều tra đâu."
Thịnh Lỗi Lỗi mờ mịt nhìn anh, Thịnh Vô Ngung lại tự giễu, "Thói quen rồi, muốn điều tra cặn kẽ ngọn nguồn về tất cả mọi người, hiểu rõ nhược điểm sau lưng tất cả bọn họ, lợi dụng tính cách của người khác để kết giao, lôi kéo hoặc xa lánh, công kích. Sống quá lâu với luật rừng rồi, chú đã quên mất cách tự nhiên nhất để trở thành bạn bè thuần túy với người khác."
Thịnh Lỗi Lỗi:??? Con cháu thế gia như bọn họ, không nắm đủ tin tức thì sao mà xã giao được? Không cẩn thận đắc tội với người không nên đắc tội, hoặc kết giao với người không thể kết giao, hoặc bị kẻ khác nắm thóp thì phải làm sao? Đây chẳng phải bản năng bẩm sinh tồn tại trong gen từng giây từng phút sao?
Thịnh Vô Ngung nhỏ giọng nói: "Chú chờ cậu ấy tự nói với chú."
Thịnh Lỗi Lỗi:???
Thịnh Vô Ngung giãn cơ mặt ra, xoay xe lăn đi, Thịnh Lỗi Lỗi mới nhớ ra một chuyện, "Vậy sáng mai chú mới về xã Tiên Thủy chứ? Sáng mai cháu đưa chú đi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Không cần, chú tự lái xe đi, cháu đi tụ tập đi." Khẩu khí không cho phép trái lệnh.
Bữa cơm tối nay nhạt nhẽo chẳng có gì mà khen, quả nhiên Thịnh Lỗi Lỗi báo một tiếng với Thịnh Vô Ngung xong là đến sơn trang Bích Bồ.
Sơn trang Bích Bồ trồng rất nhiều cây bồ đề có tuổi thọ từ mười năm trở lên, vô cùng thanh nhã. Toàn bộ kiến trúc phòng ốc được xây dựng theo kiểu chùa giả cổ, luôn là một trong những câu lạc bộ tiêu pha cực kỳ xa xỉ. Phật tổ đã tĩnh tọa dưới gốc bồ đề suốt bảy ngày bảy đêm, chống lại mọi cám dỗ, cuối cùng thành Phật.
Kiểu kiến trúc theo phong cách tĩnh mịch cấm dục này có sự tương phản dung hợp với dục vọng xa hoa đồi trụy, trái lại càng giục giã thêm nhiều tầng lớp quyền quý thích tới nơi này. Một là để phô trương thực lực, hai là đủ bí mật, ba là được hài lòng tận hưởng.
Lúc Thịnh Lỗi Lỗi vào phòng bao, Chử Nhược Chuyết đang ngồi bên trong lộn ngược chai rượu Triple Sec lại, Lâm Diệc Cẩn ngồi bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên, nhìn thấy Thịnh Lỗi Lỗi tới thì cười đứng dậy, ôm lấy gã, "Nhiều năm rồi không gặp."
Thịnh Lỗi Lỗi: "Cậu về cũng đột ngột quá."
Chử Nhược Chuyết nghe thế thì càng bực bội không có chỗ phát tiết, đặt chai rượu lên kệ, phát ra tiếng cạch chát chúa.
Lâm Diệc Cẩn liếc mắt nhìn hắn, biết hắn vẫn còn giận thì chỉ mỉm cười, "Có vài chuyện cũ... cần về để giải quyết, trách tôi không báo trước."
Chử Nhược Chuyết hờn dỗi, nhai miếng thịt bò BBQ không nói năng gì, lần này Thịnh Lỗi Lỗi cũng nhìn ra Chử Nhược Chuyết đang giận, "Chử thiếu gia sao thế?"
Lâm Diệc Cẩn nói: "Giận tôi đấy, đều tại tôi."
Chử Nhược Chuyết nói: "Diệc Cẩn, chúng ta là bạn học đã lâu, quả thật cậu giúp đỡ tôi rất nhiều, thế nhưng tự cậu nói đi, hôm nay cậu thế này chẳng phải cố ý sao? Cậu toàn đào hố để tôi tự nhảy vào. Nếu như cậu nói trước với tôi, để tôi từ từ lên kế hoạch, làm nền cho cậu cũng được, vậy sẽ không để xảy ra tình huống lúng túng như ngày hôm nay."
Lâm Diệc Cẩn cười khổ, "Nhược Chuyết, tôi đã nói rồi, nếu mà vậy e là ngay cả mặt anh ấy tôi cũng không thấy được."
Chử Nhược Chuyết lại nói: "Cậu đừng vờ tỏ ra đáng thương trước mặt tôi. Lâm đại thiếu gia, lần trước cậu nói cái gì mà lý luận cầu treo, sau đó bỗng nhiên về nước mà không nói năng gì với tôi, dụ tôi dẫn cậu theo. Hiện tại lại hẹn Lỗi thiếu gia ra ngoài, tôi thấy rõ ràng là cậu cố ý, có gì thì cậu cứ nói đi, đừng có giả vờ. Tôi biết tôi là kẻ ngu, luôn bị mấy kẻ thông minh như các người chơi đùa xoay như chong chóng."
Câu này của hắn còn xen lẫn sự tổn thương, Chử Nhược Chuyết lại chỉ vào Thịnh Lỗi Lỗi, nói: "Mấy người nhà họ Thịnh giỏi, nhà họ Lâm cũng giỏi, coi như tôi không dây vào nổi, lúc nào tôi cũng nợ ân tình các người, bị lỗ vốn bị lừa gạt cũng chỉ có thể phồng má giả làm tên mập(*), cố gắng hầu hạ các người. Nghĩ đi nghĩ lại người cần xin lỗi nhất vẫn là anh em của tôi, người ta mở nông trường, sinh sống thầm lặng yên bình, chỉ vì giúp đỡ tôi một lần mà gặp đủ vận rủi lớn."
(*) Thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc làm những việc quá khả năng để giữ thể diện.
Mặt mo của Thịnh Lỗi Lỗi đỏ ửng lên, gã cũng nhận ra Chử Nhược Chuyết đã thật sự uống say rồi, kinh ngạc nói: "Uống bao nhiêu rồi đây?" Những con cháu thế gia như bọn họ dù có buồn bã đau lòng thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói trắng ra như vậy, có lẽ Chử Nhược Chuyết thật sự bị tổn thương thật rồi...
Lâm Diệc Cẩn nói: "Do nén giận đấy, ban nãy bữa tối không ăn gì, bụng rỗng uống rượu, cứ như vậy đến bây giờ, đều tại tôi."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Có liên quan đến Huyên Hiểu Đông à?"
Lâm Diệc Cẩn cụp mi xuống, "Ừ."
Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Cậu biết anh ta sao?"
Lâm Diệc Cẩn nói: "Anh ấy là anh kế của tôi, mẹ anh ấy lấy bố tôi, sau đó sinh cho tôi một cặp anh em. Năm bảy tuổi bố anh ấy qua đời, anh ấy theo mẹ đến nhà tôi, ở đến năm mười sáu tuổi, học cùng trường cùng lớp với tôi."
Thịnh Lỗi Lỗi đã nhạy bén nghĩ đến chuyện ban nãy chú nhỏ nói, hít một hơi khí lạnh: "Mẹ kế của cậu... cũng là mẹ của cậu hai nhà họ Lâm sao?"
Lâm Diệc Cẩn nói: "Đúng, bà ấy và bố tôi đưa em gái ra nước ngoài chữa bệnh rồi."
Chử Nhược Chuyết nói: "Cho nên rốt cuộc lúc đó hai người có thù oán gì mà anh ấy vừa thấy cậu đã khước từ nhốt cậu ngoài cửa? Nếu đã vậy, cậu cần gì phải quấy rầy người ta? Thân ai người nấy lo không tốt sao? Tôi thấy Hiểu Đông sống một mình cũng thú vị lắm. Diệc Cẩn, mặc dù cậu là bạn học cũ của tôi, thế nhưng mẹ cậu đã không quan tâm tới anh ấy, sao cậu còn quay về tìm anh ấy làm gì?"
Lâm Diệc Cẩn cười khổ, "Anh ấy là mối tình đầu của tôi."
Trong phút chốc, Chử Nhược Chuyết phun hết rượu trong miệng ra ngoài.
Thịnh Lỗi Lỗi cũng giật mình nhìn Lâm Diệc Cẩn, "Cho nên trước đây từng nghe bóng gió trong nước cậu thích đàn ông, sau đó cậu ra nước ngoài nên vụ này cũng phai nhạt... Tôi cứ tưởng chỉ là tin đồn thôi."
Lâm Diệc Cẩn cười gượng, "Lúc đó trong nước hôn nhân đồng giới chưa được thông qua, khi đó tôi còn trẻ, sớm chiều sống chung với anh ấy thì phát hiện bản thân mình có hứng thú với đối phương. Khi đó tính tình tôi vô cùng kiêu ngạo, còn anh ấy thì ôn hòa, không hiểu biết về phương diện này. Tôi ra sức dẫn dắt anh ấy... Anh ấy hoang mang bị tôi đưa tới ngã rẽ, lại không cẩn thận bị người nhà phát hiện ra."
"Sau đó bố tôi nổi trận lôi đình, lúc đó tôi đang trong thời kỳ phản nghịch, trẻ tuổi nóng tính, sau khi cãi nhau thì về nhà ông ngoại sống một thời gian, lại không nghĩ tới một mình anh ấy sống trong cái nhà kia phải chịu áp lực thế nào khi đối mặt với cơn thịnh nộ của bố tôi. Mẹ kế tôi——tính tình nhu nhược, chuyện gì cũng để bố tôi làm chủ, đêm đó còn cắt cổ tay rồi được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Lúc tôi về nhà, anh ấy đã rời khỏi nhà tôi rồi, cấp ba còn chưa học xong."
"Tôi tìm anh ấy cả một thời gian dài nhưng không tìm được, khi đó tôi còn rất trẻ, trong tay không có ai, lúc đó cũng không ngờ trông ông ngoại hiền lành nhưng thật ra cũng phản đối, chỉ là bề ngoài không thể hiện ra mà thôi. Tôi đã dùng người của chú tôi để tìm anh ấy, làm sao có khả năng tìm được. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi bị bố đưa ra nước ngoài, cứ như thế liên lạc bị cắt đứt."
Chử Nhược Chuyết cầm ly rượu nhìn Lâm Diệc Cẩn, lẩm bẩm nói: "Lâm Diệc Cẩn... Hành động này của cậu... thật sự quá tệ."
Lâm Diệc Cẩn vẫn tỏ ra bình tĩnh, tròng mắt đen láy tựa như bùng lửa cháy, "Tôi của khi ấy còn trẻ người non dạ, cũng tưởng rằng chỉ là mê hoặc nhất thời thuở niên thiếu. Sau đó... đã bao nhiêu năm trôi qua, tôi cũng qua lại với bạn trai mới, nhưng chia tay rất nhanh, ai cũng không phải anh ấy, tôi không thể quên được anh ấy."
"Nhược Chuyết, lúc nói lý luận cầu treo với cậu, tôi thật sự không biết đó là anh ấy——Sau đó tôi xem video mới nhận ra. Tôi không thể nào ngủ yên được, mất nhiều năm liền mới tìm được anh ấy, tôi không có cách nào tự đối mặt với trái tim mình nữa..."
Những tiếc nuối thuở thiếu thời cuối cùng biến thành gai nhọn trong lòng, hàng đêm đâm vào trái tim...
Nhiều năm ra sức lãng quên, ra sức không tiếp tục về nước, ra sức lạnh nhạt và trả thù cha, kết quả đến khi xem được video của Chử Nhược Chuyết, cuối cùng những chuyện đã qua sụp xuống, từ một quả cầu tuyết biến thành trận tuyết lở, vùi lấp toàn bộ thế giới của hắn.
Hắn không thể sống phần đời còn lại của mình một cách yên bình như những gì bản thân đã lên kế hoạch trong quá khứ. Người kia ở nơi đó, hắn nhất định phải trở về tìm y, bù đắp tất cả sự tiếc nuối thời niên thiếu, bồi thường cho y, bảo vệ y, cứu vãn giấc mơ không trọn vẹn thời bồng bột. Như vậy cuộc đời hắn mới có thể vẹn toàn không tiếc nuối một lần nữa.
Chử Nhược Chuyết nhớ lại, quả thật Huyên Hiểu Đông từng nói với hắn chuyện mẹ y tái giá, xót xa trong lòng, chỉ một lòng bất công thay cho những tổn thương mà Huyên Hiểu Đông phải chịu, "Bây giờ anh ấy đã vượt qua và sống tốt. Lâm Diệc Cẩn, từ trước tới nay bố và ông ngoại cậu luôn phản đối, cậu tưởng bây giờ bọn họ sẽ không phản đối nữa chắc? Trước đây cậu khăng khăng ở nước ngoài không chịu trở về, bọn họ không có cách nào bắt ép cậu. Bây giờ cậu về rồi, cậu lại đến chỗ anh ấy, không phải là muốn chuốc họa cho anh ấy ư? Bọn họ hết cách ép cậu, thế nhưng đối phó với một Hiểu Đông không chốn nương tựa vẫn đơn giản chán, không phải sao?"
Hắn đặt chai rượu về, tìm ly nước đá để uống, lắc đầu, "Cậu để anh ấy yên đi, bây giờ cuộc sống của anh ấy đã ổn định tốt đẹp rồi, an nhàn tự tại, sao cậu phải gây thêm phiền toái cho anh ấy?"
Thịnh Lỗi Lỗi bỗng cười nói: "Có Chử thiếu gia phối hợp, còn có chú nhỏ tôi ở đó, dù ai muốn làm gì đê hèn thì cũng không tiện đâu. Hôm nay Lâm thiếu gia chơi khổ nhục kế, đúng là kỹ năng diễn xuất thông minh đấy."
Chử Nhược Chuyết trợn to hai mắt, cũng phản ứng lại ngay, "Cậu đợi bọn tôi ở chỗ này! Lâm Diệc Cẩn, tôi biết từ hồi đi học cậu đã mưu mô hơn tôi cả trăm lần, bây giờ vẫn như vậy!"
Chử Nhược Chuyết tỉnh táo lại, bỗng nhiên có cảm giác trái tim như bị cả trăm móng vuốt cào vào. Lâm Diệc Cẩn cố ý nhắc lại chuyện cũ, tỏ rõ muốn chặt đứt suy nghĩ mà mình từng bộc bạch với hắn trước đây. Hắn đã mở lời như thế, bản thân mình sao còn dám tơ tưởng tới Huyên Hiểu Đông nữa? Mặc dù suy nghĩ này đã sớm phai nhạt, thế nhưng rõ ràng Lâm Diệc Cẩn còn đề phòng cả những tình huống chưa từng xảy ra, có thể thấy được hắn vô cùng để ý tới Huyên Hiểu Đông. Nghĩ tới khả năng này, trong thâm tâm Chử Nhược Chuyết thấy phiền muộn, vừa đau lòng cho Huyên Hiểu Đông, lại vừa phức tạp với Lâm Diệc Cẩn.
Hắn nhìn Lâm Diệc Cẩn rồi lại nhìn Thịnh Lỗi Lỗi mặt không cảm xúc, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước không hiểu sao gã nhằm vào Huyên Hiểu Đông, có nên hỏi thăm chuyện này không? Thịnh Lỗi Lỗi lớn lên ở Hoàn Kinh, vì công việc nên mới chuyển tới thành phố Tĩnh Hải. Thế lực nhà họ Lâm lớn, cũng có sản nghiệp ở thủ đô, nhưng mấu chốt thông gia lại là nhà họ Hạ. Nghe nói Lâm Diệc Cẩn từng sống ở nhà ông ngoại khi còn bé, chơi với Thịnh Lỗi Lỗi ở cùng một khu lớn, đã có giao tình từ trước. Nhà mình thì định cư lâu dài ở Tĩnh Hải, gia đình chỉ đơn thuần kinh doanh, rốt cuộc vẫn cách một tầng so với bọn họ.
Thịnh Lỗi Lỗi cũng không biết Chử Nhược Chuyết tự dưng hiểu sai sang chuyện khác, trong đầu gã chợt nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ, nhớ lại chẳng lẽ hôm nay đang nói dở thì chú nhỏ đã đoán ra được quan hệ giữa Huyên Hiểu Đông và nhà họ Lâm rồi sao? Nếu không vì sao lại muốn gã điều tra mẹ kế của Lâm Diệc Cẩn...
Lâm Diệc Cẩn cười khổ, "Tôi có lỗi với anh ấy, bây giờ tôi cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, tôi chỉ hi vọng được bù đắp cho anh ấy. Tôi biết mấy người nhất định sẽ không giúp tôi làm gì, cũng lạnh lòng với tôi rồi. Thế nhưng Huyên Hiểu Đông vô tội, anh ấy cũng không muốn gặp mấy cậu, hôm nay đã thẳng thắn rồi, tất nhiên cũng có lợi dụng tình cảm, nhưng thật ra đây vẫn là tất cả những gì tôi muốn bộc bạch..."
Hắn cụp mi xuống, "Tất cả đều trách tôi, chỉ hi vọng các cậu đừng trút giận lên anh ấy."
Thịnh Lỗi Lỗi cười nhạt, cầm ly uống một hơi cạn sạch, "Tự giải quyết cho tốt đi, tôi cảm thấy đối phương sẽ không đón nhận cậu nữa đâu." Con người Huyên Hiểu Đông ôn hòa nhưng thật ra trong nhu có cương, ánh mắt trách móc gã khi ấy không hề nhượng bộ chút nào.
Có thể hợp rơ với một người khó gần như chú nhỏ thì cũng không phải một người đơn giản dễ bị ức hiếp.
Lâm Diệc Cẩn cầm ly rượu dựa vào trong góc, chìm vào những ký ức đã từng bị quên lãng, bây giờ mới phát hiện ra chúng đều chưa hề phai nhạt.