Cuối cùng thì buổi đi chơi mà mọi người mong đợi cũng đã đến. Cả bọn cứ nháo nhào như 1 cái chợ. Ko khí ngày càng náo nhiệt hơn trước sự xuất hiện của Ken.
- Mọi người yên nào!!!
Sau lời nói của Ken là một ko gian tĩnh lặng hiếm hoi nhất từ đầu buổi tới giờ.
- Tao đã đọc lại danh sách những người có mặt ở buổi đi chơi hôm nay, hiện chúng ta có 32 người! Do đó ... tao có một trò chơi...
Ken vờ bỏ lửng câu nói của mình để tạo sự hồi hộp cho mọi người.
- Hiện diện ở đây là 14 nữ và 18 nam. Mọi người sẽ bốc thăm lấy số, nam sẽ bốc thùng phiếu bên Jun, nữ bên Zu, 2 người có số giống nhau sẽ ngồi chung một cặp ghế ( xe buýt ). Đương nhiên sẽ có 2 cặp nam chịu thiệt mà ngồi kế nhau rồi ^^ !
Sau lời giới thiệu của Pj thì có người cười, có người tỏ vẻ khổ sỡ trông đến tội ^^! . Pj và Ken thì ngoài những lần hội họp để bàn chuyện đi chơi của nhóm ra thì ko ai nói chuyện với nhau lần nào khác.
- Trời ơi, lỡ tao mà ngồi kế Zu là khổ lắm đó! Mất zui lun!!! >"
Những tiếng xì xầm nhỏ to đã bắt đầu vang lên.
- Ờ, đúng há!!! Thằng nào con nào mà xui xui ngồi kế Jun với Zu thì thua rồi! =)) 2 đứa như đá trong ngăn lạnh ấy, chả có chút ánh nắng nào!!! ==! - 1 người tán thưởng ý kiến.
- Chưa kể con trai bọn mình mà ngồi kế Pj, lỡ đùa cái gì quá trớn thì thằng Ken mà nổi điên lên là chết chắc!!!
- Hay là ... #@$%^#@*&^ " !!!
.
- Hm... Ken ak` !!! Tụi tao có quyền ý kiến ko???- 1 thằng lên tiếng hỏi.
- Mày nói đi! Tao nghe! - Ken gật đầu đồng ý.
- Là vầy ... tụi tao nghĩ... nên cho Jun và Zu ngồi kế nhau, dẫu sao thì họ cũng là Leader đại diện cho nhóm, tụi tao ... cũng đâu có vĩ đại đến mức được ngồi kế họ, phải hum??? * mặt ngây thơ * ( chém gió hay thật :)) )
Ken ra vẻ gật gù, thực ra thì Ken hiểu cái ý mà bọn họ đang đề cập, còn cái cách diễn giải chẳng qua là để nói giảm nói tránh thôi ... Ken hiểu " mức độ đóng băng" của họ, rất rõ nữa là đằng khác. Nếu ai xui mà ngồi kế họ thì quả thật là thiệt thòi trong buổi đi chơi này!!!
- OK! Duyệt!!!- Ken búng tay sau một hồi suy nghĩ- Còn gì nữa ko?
- Còn, với lại ... tụi tao hiểu khá rõ mày, tuy là anh em tốt, mày đối xử với tụi tao rất good, chưa bao giờ có những hành động như thế! Nhưng tụi tao ko muốn mày ko vui! Nên ... nhường Pj cho mày đấy!!!
Lần này là một đứa con gái lên tiếng, bọn họ nghĩ như vậy cũng đúng, Ken là một tên lăng nhăng đúng chất nhưng cũng rất hiếu thắng. Người con gái nào là của Ken mà còn thân mật quá với người khác thì sẽ biết hậu quả...
Chuyện này trong quá khứ cũng đã xảy ra rồi, nhưng thật ra là có chút hiểu nhầm ở đây, với những " món đồ" ko có giá trị, chỉ mang tính chất " tạm thời" thì Ken chả bao giờ phải động tay động chân vì ghen bao giờ. Chỉ là mọi người ko để ý, chuyện đó xảy ra khi vừa chia tay với Khánh Hạ ko lâu: Ken vì quá buồn bực mà lao vào những mối tình một đêm, trong đó, có một đứa con gái đang hẹn hò với Ken mà còn có những hành động thân mật quá mức với một thằng con trai khác, kết quả là thằng con trai đó phải nhập viện 1 tháng trời ... nhưng ko ai biết rằng, sự bực tức đó ko phải là ghen tuông mà chính là sự trút giận cho bản thân ... Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, từ đó, ko ai dám có những hành động ngu ngốc như đứa con gái kia, mà nếu có, thì Ken cũng chả làm gì, đơn giản thôi: chia tay rồi quăng cho bọn đó một xấp tiền!!! Nhưng với Pj thì liệu ...
Nhìn qua thấy Pj có vẻ khó xử dù nhỏ đã cố làm cho mình thật " tĩnh" . Nhưng dường như càng giấu thì nó càng lộ:
- Nhưng ...
Pj lên tiếng định nói gì đó khi thấy Ken cứ trầm tư mãi ở đó.
- Thương tụi này em nhá! Chuyện đó chị sẽ kể với em sau!
- ................. - Pj, Ken.
- Okie! Quyết định vậy đi! Giờ bốc thăm lên xe!!!
Những lá phiếu trong hộp của Jun và Zu cứ thế mà vơi dần đi.
- Bắt đầu phân cặp! Tổng số 16 trừ 2 cặp ra ( cặp Jun- Zu và Ken- Pj ) , bắt đầu từ 1.
Với cách nói quyết đoán và dứt khoát này thì chỉ có thể là Jun thôi.
- 1 ................................. 2 .................................. 3................................. 4
Khi Jun vừa đếm đến cặp số 4 thì ai cũng ngớ người, phải zậy ko trời, ko lầm chứ, Nan và Mon ngồi chung sao??? >"
.
Mon cứ phân vân mãi, ko biết nên bước vào ghế ngồi hay ko, Nan đã ngồi vào cái ghế gần cửa sổ từ lúc nào, hướng nhìn ánh đi xa xăm, cậu bé ko thèm nhìn Mon cái nào thậm chí chỉ là liếc mắt, cứ nhìn ra cửa sổ mãi thế... thực sự là ko ai biết trong cặp mắt nâu đó đang nghĩ gì, có chứa chút ít tia phức tạp ...
Nghĩ ra gì đó, nhỏ quay sang hàng ghế kế bên:
- Anh Ken ... anh ... có phiền ko ??? ... Cho em... ngồi kế chị Pj ... được chứ? Em... là con gái ... chắc sẽ... ko có vấn đề... gì đâu!- trong lời nói của Mon có chút e dè.
Ken tạm thời ko trả lời, chỉ nhìn Pj dò ý, Pj chỉ nhìn Ken rồi cười 1 cái khá gượng ... cứ như là " Mong anh hãy chấp thuận! " vậy! Từ bao giờ mà nhỏ có thái độ khách sáo với Ken thế nhỉ? Cũng đã mấy ngày rồi, Pj ko " lải nhải" bên tai Ken, ko còn ai chọc cho Ken tức điên lên rồi cười ha hả ra vẻ chiến thắng, cảm giác trong Ken bây giờ có được gọi là ... trống trải ko nhở? Nhưng có 1 điều Ken chắc chắn ... cảm giác trống trải này ... ko giống với "trống trải" mà Khánh Hạ mang đến!!! Nó thực sự ko giống hay là chỉ vì ... chưa đến lúc!!! Là vì Ken biết giữa Ken và nhỏ còn có cái trói buột nên nhỏ ko thể nào đi mãi được hay là vì cảm xúc chỉ đến mức như thế ???
Pj giờ trong mắt Ken có cái gì đó trầm lắng lắm! Ken nhường ghế lại cho Mon, cô bé chợt thổi phào nhẹ nhõm. Trong một giây, mắt cậu nhóc có chuyển hướng từ cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ đến người con gái đang xin đổi ghế, chỉ là lướt qua!!!
- Cảm ơn!!!
Pj và Mon cùng đồng thanh cám ơn Ken nhưng thái độ thì trái ngược hẳn. Mon vui tươi thấy rõ, còn cảm xúc trong lời nói của Pj có cái gì đó như là trốn tránh, như là một lời bắt buộc phải nói! Ken hơi sững lại nhìn Pj nhưng nhỏ đã nhanh chóng "đánh" mắt sang Mon, cười một cái thực sự ko " ảo" ...
Từ bao giờ mà họ đã trở nên xa lạ đến mức phải nói cảm ơn nhau chứ!!??!
4 con người ngồi chung 1 hàng ghế... chỉ cách nhau 1 lối đi ở giữa!!!
Ko khí trên xe vui thật, cứ hát với hò mãi chả giống với cái tĩnh lặng phía " cuối xóm".
Nó và hắn ngồi gần cuối xe, cách gần cả một đoạn với phía trên ( cứ như là cách li ==! ) . Nó và hắn từ lúc lên xe ko ai thèm nói với nhau câu nào, mỗi người đều theo đuổi thú vui riêng của mình, nó nghe nhạc, hắn nghịch điện thoại ... Nói thẳng ra là cả 2 ko thèm nhìn nhau lấy 1 cái ...
Pj và Mon cứ huyên thuyên mãi từ chuyện này qua chuyện khác, tíu tít với nhau đủ mọi thứ; Ken và Nan thì cứ ngồi đấy, nói vu vơ với nhau vài chuyện ...
Xem ra trên xe, chỉ có 3 cặp này là yên nhất chả bù với cái bọn tiểu yêu kia ="=
Được 1 lúc thì nó tựa đầu vào ô cửa sổ mà ngủ, cũng phải hồi sáng nó dậy sớm lắm, headphone thì cứ thế mà "cắm" vào tai, nhìn tách biệt hoàn toàn so với mọi người ... Do chiếc xe cứ xốc qua xốc lại trên con đường đầy "ổ voi, ổ gà" nên đầu nó bất chợt chuyển hướng, nhẹ nhàng đáp trên vai hắn ==! ( đương nhiên là nó ko biết ^^! ) , hắn đang nghịch điện thoại cũng phải " đứng hình" 1s, hơi ngạc nhiên 1 tẹo... Lúc này trông nó cứ như đứa con nít ấy, nhưng kệ, con nít con noi gì cũng mặc, để bọn ở trên thấy là phiền lắm ... Nghĩ thế nên hắn tìm cách dịch cái đầu nó sang bên kia nhưng kế hoạch ko thành, đến lần cuối cùng, vẫn quay về trên vai hắn ...... nhưng cũng có chút tiến triển, làn mi nó có chút lay động, nó mở mắt ra, nhận thức được hành động ko bình thường của mình, nó vội ngồi ngay ngắn lại, gương mặt thoáng nét bối rối.
Hắn đưa tay lên vuốt ngược tóc ra sau, che giấu đi nụ cười ma mãnh của mình, nó mà cũng có lúc bẽn lẽn thế à??? Nhận thấy ánh mắt có ý nhả cợt của hắn, nó chợt cắn chặt môi dưới, vẻ ko can tâm, quay mặt ra ngoài cửa xe.
- Hah, cắn thế chảy máu đấy!
Hắn vừa nói vừa có tình phủi phủi lại bả vai, phần nó vừa tựa đầu vào.
- Áo mau bẩn quá! Mới xíu mà bám bụi!!!
Lại một câu nói nữa phát ra từ hắn, Jun quả là ... , hắn vốn kiệm lời, thế mà một khi đã phát ngôn rồi thì có thể khiến người ta thấy tức chết mà!!! >"
Nó vẫn im im, thực ra là nó đuối lý ==! , rành rành là nó gây nên chuyện ấy thì giờ mà nói gì được nữa chứ!!!
- Cho cũng ko cần!!!
Nó lầm bầm nói, từ bao giờ mà nó lại biết " ăn thua đủ" với mọi người vậy nhỉ, à, mà ko, chỉ có với hắn là nó mới phản bác lại mấy câu vớ vẩn ấy thôi! :)
- Ai cho??? Ai đấy tự vùi đầu vào đó thôi!
Hắn cũng lơ lơ mà đáp lại. Lỗ tai tên này sao thính thế, nó nói nhỏ xíu vậy mà ... Nghe thế, nó ngước đầu qua nhìn hắn, thấy hắn đang hướng mặt chỗ khác, ko có vẻ gì cho thấy hắn là người vừa phát ngôn ra câu nói ban nãy cả!!! Nhưng rõ ràng cái chất giọng đặc biệt này ko thể lẫn vào đâu được, nó trầm trầm, nghe thoáng chút lạnh lạnh xuyên thẳng vào tim người khác, chỉ có thể là giọng cảu hắn thôi...
Ko khí trên xe vui thật, cứ hát với hò mãi chả giống với cái tĩnh lặng phía " cuối xóm".
Nó và hắn ngồi gần cuối xe, cách gần cả một đoạn với phía trên ( cứ như là cách li ==! ) . Nó và hắn từ lúc lên xe ko ai thèm nói với nhau câu nào, mỗi người đều theo đuổi thú vui riêng của mình, nó nghe nhạc, hắn nghịch điện thoại ... Nói thẳng ra là cả 2 ko thèm nhìn nhau lấy 1 cái ...
Pj và Mon cứ huyên thuyên mãi từ chuyện này qua chuyện khác, tíu tít với nhau đủ mọi thứ; Ken và Nan thì cứ ngồi đấy, nói vu vơ với nhau vài chuyện ...
Xem ra trên xe, chỉ có 3 cặp này là yên nhất chả bù với cái bọn tiểu yêu kia ="=
Được 1 lúc thì nó tựa đầu vào ô cửa sổ mà ngủ, cũng phải hồi sáng nó dậy sớm lắm, headphone thì cứ thế mà "cắm" vào tai, nhìn tách biệt hoàn toàn so với mọi người ... Do chiếc xe cứ xốc qua xốc lại trên con đường.
Ko khí trên xe vui thật, cứ hát với hò mãi chả giống với cái tĩnh lặng phía " cuối xóm".
Nó và hắn ngồi gần cuối xe, cách gần cả một đoạn với phía trên ( cứ như là cách li ==! ) . Nó và hắn từ lúc lên xe ko ai thèm nói với nhau câu nào, mỗi người đều theo đuổi thú vui riêng của mình, nó nghe nhạc, hắn nghịch điện thoại ... Nói thẳng ra là cả 2 ko thèm nhìn nhau lấy 1 cái ...
Pj và Mon cứ huyên thuyên mãi từ chuyện này qua chuyện khác, tíu tít với nhau đủ mọi thứ; Ken và Nan thì cứ ngồi đấy, nói vu vơ với nhau vài chuyện ...
Xem ra trên xe, chỉ có 3 cặp này là yên nhất chả bù với cái bọn tiểu yêu kia ="=
Được 1 lúc thì nó tựa đầu vào ô cửa sổ mà ngủ, cũng phải hồi sáng nó dậy sớm lắm, headphone thì cứ thế mà "cắm" vào tai, nhìn tách biệt hoàn toàn so với mọi người ... Do chiếc xe cứ xốc qua xốc lại trên con đường đầy "ổ voi, ổ gà" nên đầu nó bất chợt chuyển hướng, nhẹ nhàng đáp trên vai hắn ==! ( đương nhiên là nó ko biết ^^! ) , hắn đang nghịch điện thoại cũng phải " đứng hình" 1s, hơi ngạc nhiên 1 tẹo... Lúc này trông nó cứ như đứa con nít ấy, nhưng kệ, con nít con noi gì cũng mặc, để bọn ở trên thấy là phiền lắm ... Nghĩ thế nên hắn tìm cách dịch cái đầu nó sang bên kia nhưng kế hoạch ko thành, đến lần cuối cùng, vẫn quay về trên vai hắn ...... nhưng cũng có chút tiến triển, làn mi nó có chút lay động, nó mở mắt ra, nhận thức được hành động ko bình thường của mình, nó vội ngồi ngay ngắn lại, gương mặt thoáng nét bối rối.
Hắn đưa tay lên vuốt ngược tóc ra sau, che giấu đi nụ cười ma mãnh của mình, nó mà cũng có lúc bẽn lẽn thế à??? Nhận thấy ánh mắt có ý nhả cợt của hắn, nó chợt cắn chặt môi dưới, vẻ ko can tâm, quay mặt ra ngoài cửa xe.
- Hah, cắn thế chảy máu đấy!
Hắn vừa nói vừa có tình phủi phủi lại bả vai, phần nó vừa tựa đầu vào.
- Áo mau bẩn quá! Mới xíu mà bám bụi!!!
Lại một câu nói nữa phát ra từ hắn, Jun quả là ... , hắn vốn kiệm lời, thế mà một khi đã phát ngôn rồi thì có thể khiến người ta thấy tức chết mà!!! >"
Nó vẫn im im, thực ra là nó đuối lý ==! , rành rành là nó gây nên chuyện ấy thì giờ mà nói gì được nữa chứ!!!
- Cho cũng ko cần!!!
Nó lầm bầm nói, từ bao giờ mà nó lại biết " ăn thua đủ" với mọi người vậy nhỉ, à, mà ko, chỉ có với hắn mới đủ khả năng làm nó như thế thôi! Cái ngữ điệu lạnh băng kèm theo những lời xỉa xói ko đâu vào đâu làm người khác tức điên!!! Đúng loại nó ghét!
- Ai cho??? Ai đấy tự vùi đầu vào đó thôi!
Hắn cũng lơ lơ mà đáp lại. Lỗ tai tên này sao thính thế, nó nói nhỏ xíu vậy mà ... Nghe thế, nó ngước đầu qua nhìn hắn, thấy hắn đang hướng mặt chỗ khác, ko có vẻ gì cho thấy hắn là người vừa phát ngôn ra câu nói ban nãy cả!!! Nhưng rõ ràng cái chất giọng đặc biệt này ko thể lẫn vào đâu được, nó trầm trầm, nghe thoáng chút lạnh lạnh xuyên thẳng vào tim người khác, chỉ có thể là giọng cuả hắn thôi...
Nhưng được một lúc rồi nó cũng ngủ thiếp đi, có lẽ vì mấy bữa nay thức khuya, sáng nay lại dậy sớm để tập trung đi với nhóm nên giờ mới thế... Đầu nó lại đáp lên vai hắn vì con đường cứ xốc qua xốc lại, ít nhất thì lần này hắn cũng ko đơ hình như lần trước ==! , thấy vài sợi tóc vương trên mặt nó, hắn dùng tay gạt ra, cặp chân mày nó cứ như châu lại, chưa bao giờ hắn thấy cặp mắt đó bình yên ... cũng chưa bao giờ hắn cảm nhận được tia nắng nào khi nhìn sâu vào đôi mắt đó ... Đã bao lâu rồi hắn ko có những hành động như thế với con gái nhỉ, cũng mười mấy năm rồi ý chứ ... Kể từ cái ngày ấy ...
.
Trên một cánh đồng cỏ lau có 2 đứa nhóc 1 trai, 1 gái tầm 4, 5 tuổi đang vui đùa, rượt đuổi lẫn nhau, miệng chúng vẽ ra những nụ cười tươi vui, hồn nhiên.
- Nè, Gió, anh đừng chạy nữa! Em... mệt quá!!!- con nhóc thở hổn hển nói.
Nghe tiếng gọi, thằng nhóc chợt khựng lại, quay người đối diện với cô nhóc, 2 tay chống hông:
- Ko phải Gió, anh tên Vũ, mẹ anh nói Vũ nghĩa là Mưa ( vũ bão )!!! >"
- Nhưng chẳng phải anh họ Phong sao? Em hỏi mẹ, mẹ nói Phong là Gió mà!!! Là Gió , là Gió , là Gió - con nhóc cố cãi- với lại, Gió nghe hay hơn Mưa mà!!!- con nhóc chun mũi.
- Mưa với gió em thích cái nào nhất!- thằng nhóc nghiêng đầu hỏi.
- Em thích cả hai! ^^ - con nhóc hồn nhiên trả lời.
- Ko! 1 cái thôi! >"
- À, vậy thì em thích gió, gió mát ^^ Mưa em cũng thích, nhưng ko bằng gió!- con nhóc.
- Ukm, vậy anh là Gió! ^^ - thằng nhóc quả quyết.
- Hì hì, anh đúng là đẹp trai siêu siêu cấp! - con nhóc nói còn phụ hòa thêm hành động, nó giơ ngón cái lên.
Thằng nhóc nghe thế thì nỡ mũi lắm, nó nghênh đầu lên, miệng cười đắc chí:
- Đương nhiên!!!
- Anh chảnh quá! Người ta khen chơi thôi chớ bộ! Plez`!!!- con nhóc làm mặt xấu cố ý trêu thằng nhóc.
Có lẽ bị "quê" nên thằng nhóc lại rượt con nhóc chạy vòng vòng... Tiếng cười vang vọng cả một góc trời...
Có lẽ, đó là buổi chiều cuối cùng 2 đứa nhỏ chơi đùa cùng nhau...
.
So ra thì nó với con nhóc kia cũng có vài điểm tựa nhau... Trong lúc ngũ thì trông càng giống, hắn ko phủ nhận nó là 1 đứa con gái đẹp ...
Cùng với những hồi ức tuổi thơ, những ý nghĩ... hắn dần đi sâu vào giấc ngủ...
.
- Chị Pj, tấm hình đó quan trọng với Nan lắm đúng ko?- Mon.
- Chắc vậy! Nhưng em biết cách khôi phục lại dữ liệu đã xóa mà! - Pj.
- Nhưng ...
Vừa cất lời, điện thoại Mon chợt reo lên. Cô bé đứng dậy, định đi ra phái sau nghe điện thoại vì trên đây quá ồn ==! , vừa nhìn xuống phía sau, Mon ngẩng người, cô bé khều khều Pj, mắt vẫn dán vào cặp ghế của hắn và nó... Tò mò nhìn theo hướng nhìn của Mon, Pj cũng phát hiện ra một hình ảnh thú vị...
Ko biết từ bao giờ Ken và Nan cũng dồn ánh mắt về phía đó... Thấy cả 4 người bọn họ cứ nhìn ko chớp mắt cái gì đó, cả bọn trên xe cũng nhìn theo cho thỏa sự tò mò của bản thân, chứng kiến cảnh đó, kẻ nào cũng há hốc mồm mà nhìn, mắt thì mở to hết cỡ, tình hình là Zu tựa đầu lên vai hắn, còn hắn cũng tựa vào đầu nó mà ngủ, trông thân mật cực... Những lời xì xầm nho nhỏ vang lên " Oh my god" hoặc là " I can't believe it!!! ", tất cả đều đặt chung 1 dấu chấm hỏi cho hình ảnh trước mắt " Chẳng lẽ họ ... ?" .
Người của Mẫu Đơn thì rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ Zu có hành động như thế với 1 thằng con trai nào, Jun là thằng con trai đầu tiên...
Người của EVIL cũng ngơ ko kém, Jun cũng chưa bao giờ như thế, chỉ có mấy đứa con gái chủ động với hắn thôi, từ lúc biết hắn, bọn đó chưa bao giờ thấy hắn ôm 1 đứa con gái nào, cũng chưa tựa vào đứa con gái nào, có chăng chỉ là ngược lại, vậy ra... Zu... là người đầu tiên ...
Tuy thế, nhưng cả bọn ko ai dám hó hé, chỉ có Ken và Pj là đủ can đảm để lấy điện thoại và máy chụp hình ra " save" lại khoảnh khắc có 1-0-2 đó! 2 tiếng " tách" nhỏ vang lên với bầu ko khí trên cả im lặng như bây giờ thì ai cũng có thể nghe thấy.
Pj lướt nhẹ mắt sang Ken rồi quay về chỗ ngồi của mình, tên đó đang xem lại bức hình mình vừa chụp ... Rốt cuộc thì trò chơi trí tuệ gì gì đó của Ken đã hạ gục nhỏ rồi!!! Lý trí của nhỏ ko mạnh bằng tình cảm của bản thân!!! >"
Chuông điện thoại lại vang lên, Mon đứng dậy đi ra phía cuối xe nghe điện thoại, cuộc nói chuyện có lẽ khiến cho nhỏ bực bội, nhỏ hậm hực tiến về chỗ ngồi của mình... Phải ko vậy nè, ông trời cũng muốn trêu nhỏ sao, Ken lên kia ngồi chơi với tụi kia rồi, còn có mỗi Nan ... chỉ cần nhỏ mà về chỗ ngồi, xoay qua là thấy Nan ngay lập tức ... >"
Do ko cẩn thận nên khi sắp bước vào ghế ngồi thì 2 chân cô bé lại đan chéo vào nhau, tình hình này kiss đất thiệt rồi @.@ . Nhưng mà... sao Mon ko cảm thấy đau vậy nè??? " Tiếp đất" chưa ta??? Có cái gì âm ấm ngay eo, ế, cô bé ko té thì ra là có người giữ lại kịp, nghĩ thế Mon khẽ thở phào, nhưng cái tâm trạng đang bực cộng với cái màn vồếch xém chút nữa diễn ra khiến nhỏ hơi cau có:
- Cảm ơn!!! - mày hơi chau lại.
Lời cám ơn vừa thốt ra Mon mới ngẩng mặt lên, nhìn thấy "ân nhân" thì 3 hồn 7 vía bay đi mất, là Nan đã đỡ Mon sao? Ý thức được việc đang xảy ra, thái độ vừa nãy thật ko hay chút nào... Mon vội quay lại trạng thái bình thường:
- Cô cản đường tôi!!!
Không khí trên xe im thinh thít, mọi người cứ nghĩ là có chuyện xảy ra rồi ý... Sao Nan chẳng có vẻ gì là ... bất bình tường hết nhỉ? Cậu nhóc nói thế rồi quay về chỗ ngồi của mình, trong khi đó, Mon cứ đơ mặt ra, khó khăn lắm mới thốt nên lời:
- Xin ... xin lỗi... à... nhầm rồi... cảm... ơn!
Nói rồi nhỏ ngồi xuống ghế của mình, rõ ràng là Nan đang ngồi ngay cửa sổ mà có đi đâu đâu chứ, thế thì làm sao mà nói cô bé chặn đường được hay là tại vì Mon đang bực nên ko để ý kĩ ??? Vả lại... sao Nan có thể bình tĩnh lại như vậy chứ? Chẳng lẽ đó là cách nói chuyện của những người ko quen nhau sao, haiz, nếu thế thì khác nào người dưng với nhau chứ, thảm thật rồi @.@
- Wey!
Tiếng gọi của Pj khiến Mon thoát khỏi đống suy nghĩ hỗn tạp.
- Dạ??? Gì chị?- Mon giật mình
Pj ko đáp chỉ lắc lắc cái màn hình điện thoại trước mặt Mon kèm theo nụ cười rất chi là nham hiễm. Còn trong khi đó, Mon chỉ biết mở to mắt ra hết cỡ để nhìn... Đó là tấm hình ghi lại khoảnh khắc ban nãy- khoảnh khắc Nan đỡ Mon ==" . Cô bé định giật lấy nhưng nhanh tay hơn Pj đã kịp giật lại:
- Định " thủ tiêu" nó à? Đâu dễ thế!!! Công nhận, hôm nay chụp được nhiều ảnh có giá trị!
2 người cứ nói inh cả xe, khiến cho đâu đó có những ánh mắt lơ đãng liếc nhìn...
Cũng chính vì sự ồn ào đó đã khiến cho 2 người " cuối xóm" tỉnh giấc, khi 2 nhân vật chính nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình thì ko ai hẹn ai, nhanh chóng "preview" lại trạng thái ban đầu... Nhìn tụi phía trên cứ lo chơi bời, dường như ko ai hướng mắt xuống đây, bọn hắn vẫn cứ hồn nhiên nghĩ là bọn đó chưa phát hiện ( sao hum nai anh chị ngây thơ chết người thế? ==" ) . Trông hắn bình thản đến phát sợ... câu nói hắn thốt lên nằm ngoài dự đoán của "người kế bên"
- Hòa!!!
Nó ngẫm lại từ " hòa" của hắn rồi cũng hiểu ra, ý hắn có thể diễn đạt nôm na là: ban đầu nó tựa hắn, giờ hắn tựa lại vốn dĩ là 1 điều hiển nhiên, " có đi có lại" chút xíu!!! Vô liêm sỉ thật ấy! ="=
- Chiều gội lại đầu! Bẩn thật!!!
Nó cũng đâu vừa, làm lại hắn 1 vố như ban đầu hắn đã làm với nó. Hắn vắt chân lên đùi, tay khoanh hờ trước ngực, miệng lảm nhảm:
- Phiền thật!
Nó ko đáp lại, chỉ nhếch môi nhẹ đủ để tạo nên nụ cười hờ hững.
- Đột nhiên xe quẹo gấp, theo quán tính nó ngã vào người hắn, cũng theo phản xạ có điều kiện, hắn đã dùng tay giữ nó lại. Rất nhanh, xe chạy lại theo quỹ đạo cũ, bon bon trên một con đường thẳng, nó " rời", hắn cũng " buông" ...
Trong lòng hắn muốn điên lên vì những hành động vớ vẩn của bản thân từ đầu buổi tới giờ mà chính bản thân hắn cũng ko làm chủ được mình... cứ theo phản xạ tự nhiên...
Hắn cũng ko ngó ngàng tới nó nữa, nó cũng vậy... cặp ghế của hắn, giờ trở thành khu " bắc cực" , nhiệt độ trở về trạng thái O độ C .
Được một lúc thì Pj lóc cóc mò xuống, cô nàng thấy 2 người đã thức thì hí hững lắm, tưởng tượng đến cảnh họ vừa nhận thức được hành động của mình cũng đủ làm nhỏ khoái chí... Nhỏ chào Jun và Zu bằng một nụ cười:
- Tụi nó rũ chơi trò chơi, 2 người muốn tham gia ko?
Nó lắc đầu ko cần say nghĩ, hắn thì vẫn cứ chú tâm vào dế yêu của mình ko phản ứng ( khinh thường người khác đến thế là cùng >"
- Vui lắm á! Trò " nói dối" ... - Pj cố rũ.
- Nói dối ???- nó.
- Uk- Pj gật đầu- có nghĩa là sẽ tụ thành 1 nhóm, chơi kéo búa bao để coi ai thắng ai thua, người thua sẽ phải nói dối hoặc bịa ra 1 điều gì đó để nói với những " người ngoài cuộc"- những người ko biết gì về sự diễn ra của trò chơi! Nếu khiến cho họ tin thì mình win, ko thì thua, sẽ bị phạt...
- "Những người ko biết gì về sự diễn ra của trò chơi" ???- nó đưa mắt nhìn Pj.
Nhỏ (lại) tiếp tục gật đầu...
- Giờ ko chơi cũng biết rồi đó thôi!
Thấy hắn cứ chúi mũi vào " con dế" của mình, cứ tưởng hắn ko quan tâm đến câu chuyện chứ, vậy nên hắn lên tiếng làm bọn nó phải quay sang.
- Tại em biết là 2 người ko chơi đâu! Mời cho có lệ thế thôi! Còn tụi ở trên đang bí mật tập trung người chơi ý, nói chung cho tình trạng bi giờ là có một trò chơi sắp diễn ra mà có vài người ko biết á! ^^
- Này!
Có tiếng người phái trên gọi Pj.
- À thôi, nhập cuộc rồi, pipi!- Pj vẫy tay chào.
Cốt 1 phần nhỏ xuống đây là để coi thái độ của 2 người đó, sao lại bình thường trên cả bình thường như vậy chứ??? 2 người họ ... khó hiểu thật! Nghĩ thế, trước khi vào chỗ, nhỏ còn ngoái đầu lại nhìn băng ghế " lạnh" đó! @.@
.
- Uầy, đường đi sao lầy lội vậy Ken?
- Mùa này ở đây là vào mùa mưa rồi! Hay mưa lắm! Chịu khó đi! Xe ko lên đây được nên đi bộ vậy!- Ken
- Mọi người ko được trốn tránh trách nhiệm nha! Các bạn có đôi có cặp thì bạn nam phải giúp bạn nữ á! 2 người phải luôn hỗ trợ lẫn nhau. Theo Pj thấy thì đoạn đường này trơn lắm á!- giọng dưới của Pj ở phía dưới vang lên lanh lãnh đến tận phía trên đủ để cả đoàn người nghe thấy.
- Sắc mặt khó coi nhỉ??? Ko có người đẹp kế bên nên ko chịu nổi hả!- Nan trêu.
- Điên quá nhóc!- Ken " bốp" vào đầu Nan 1 cái, thấy thằng nhóc nhăn mặt, chắc là mạnh...
- Ukm... mà thấy anh với chị Pj sao ấy nhỉ??? Có chuyện???- Nan.
- Có lẽ... chút chút!!!- tính tới khoảng thời gian bây giờ cũng gần 1 tuần rồi... nếu cứ thế, ko biết khi nào mới hết đây, Ken ko muốn nói chuyện trước, tên đó ko nghĩ mình có lỗi hoàn toàn vì ko ít lần Ken đã cảnh cáo nhỏ rồi, chỉ do nhỏ bướng thôi...
Công nhận là cuốc bộ mệt khiếp, cả bọn đến nơi cũng mệt rã người.
- Nơi này cũng có nhà nghĩ???- nó nhìn ngôi nhà trước mắt, duy nhất quanh đây chỉ có ngôi nhà đó.
- Khu này của nhà Ken!- Jun.
- Sao tên đó ko nói thẳng ra???- nó lúc này mới dời mắt từ ngôi nhà sang nhìn hắn.
- Ba mẹ Ken kêu tên đó lên đây chăm chút lại mảnh đất- Jun.
- Nói vậy là tại anh Ken sợ chán nên mới rủ tụi này theo á hả?
Câu chuyện của 2 người giờ có thêm sự " góp mặt" của Mon.
- Hèn gì, dù nơi này rất đẹp nhưng em vẫn ko tin người như anh Ken lại thích... Nhưng tại sao ban đầu ko nói thẳng ra là đi trông đất đi, mắc gì nói đi chơi chi nhỉ...- Mon có vẻ ko hiểu ra nguyên do.
- Mọi người biết thế mà vẫn đi???- giờ có thêm sự góp mặt của Pj.
- Có em với Jun biết thôi!- Nan đột nhiên xuất hiện =="
- Cả đám bị lừa!- nó buông ra 1 câu phũ phàng ="=
- Lừa hay ko cũng thế! Nói sao thì bọn đó cũng đi thôi, nói đi chơi cho có ko khí xíu!- chính xác là cuộc hội thoại chỉ với 2 người ban đầu chỉ sau vài giây ngắn ngủi đã thành 6 người bao gồm cả sự xuất hiện của Ken.
- Nham nhở!!!- nó lại châm thêm 1 câu.
- Mà thôi nhá, tản ra mau, muốn mọi người biết chuyện này hết hả, tụi nó dòm ngó nãy giờ kìa, cứ coi là một cuộc đi chơi giùm tui? OK? Giờ tản ra... tản ra... lộn xộn quá!
Đúng thật là Pj thấy xa lạ với con người này của Ken... Khi chỉ có 2 người, chưa bao giờ Ken như thế, ko tươi tắn và cười nói nhiều như vậy... lúc nào cũng trầm ngâm, đôi mắt trông vô hồn đến sợ... ngữ điệu với Pj lúc nào cũng trỗng ko, lạnh lùng khó đoán... hoàn toàn ko dễ dãi...
- Mọi người nghe tôi nói: nam ngủ chung 1 phòng bên trái, nữ ngủ chung 1 phòng bên phải, khu mình đang đứng là nhà chính cũng là nơi tập trung của nhóm!- Ken hướng dẫn mọi người.
- Mẹ ơi! Vậy tụi mình khác gì mấy con mực khô!!! @.@ - 1 tên than trời trách đất.
- Im mại! Coi thường dzừa thôi nha! Nó nhét chả chục đứa còn đủ á, huống hồ gì 18 thằng tụi bây!- Ken bễu môi.
- Mà này, sao mày rành quá vậy, chủ nhà đâu ko thấy ??? Bộ mày ...
Cô bạn kia vừa mở lời, Ken đã nói ngay vào:
- Mày, mày, mày, mày gì??? >"
- Còn gì nữa thì nói luôn đi, tụi tao còn nghỉ ngơi để chiều chiều đi tham quan nữa chứ mạy!
- Nói đi chơi mới nhớ! Cái chỗ cây... mà thôi, ai cũng biết chữ hết, chỗ nào có để biển " cấm vào" thì đừng vào, chỗ đó đất đai sạc lở, trời mưa thế này thì nguy hiểm lắm, vả lại, thỉnh thoảng có mấy con rắn hay mấy côn trùng nhỏ nhỏ làm ổ ở trỏng! - Ken nhắc nhở.
.
Tầm xế chiều, cả bọn tản nhau ra tìm củi theo sự phân công sẵn để tối đốt lửa trại. Dường như là Jun đã lo việc của mình xong đâu vào đấy từ rất sớm, hắn là người chiếm dụng nhà vệ sinh đầu tiên ==! , trong khi cả bọn hì hục tìm củi thì hắn đã tươm tất, gọn gàng...
- Trốn việc hả thằng hâm?- Ken huých hắn.
- Coi chừng cái miệng- hắn cho tay vào túi quần, ánh mắt thong dong nhìn mọi người đang cố hoàn tất công việc của mình.
- Thế là xong rồi?- Ken có vẻ ko tin.
- Lại đó mà coi- hắn.
Ken chỉ biết lắc đầu với tảng băng trước mặt. Quả thật là hắn tìm được những cành củi đó ở đâu mà nhanh và nhiều thế chứ...
- Mày... kiếm ở đâu mà nhanh vậy?- Ken tò mò.
- Chi ?- hắn nhướng một bên mày.
- Chỉ tao. Kiếm lẹ lẹ rồi nghỉ, mệt quá!- Ken.
- Ko. Trình độ tao cao mới thế! Mày ko đủ đâu!- hắn.
- O.o - Ken- thằng c' này, dám nói thế à?- được 1 lúc Ken gào lên.
- Sự thật phũ phàng!- hắn.
( Tác giả: , iu Jun thật, ít nói thế mà có khả năng làm người ta đơ hình cao ghê :> , Ken đứng hình rồi :)) )
- Máy chụp hình- Jun xòe tay ra.
- Máy tao hả? Máy mày đâu?- Ken.
- Ko đem!- hắn
Nói rồi Ken đưa tháo cái máy đang treo trên cổ mình xuống cho hắn. Jun chưa vội đi, hắn cầm máy chình chỉnh gì đó, dường như là coi mấy short hình của Ken, đột nhiên mày hắn nhíu lại, trông khó coi hơn thường ngày. Nhìn thấy vẻ mặt hiếm hoi của Jun, Ken như ngộ ra gì đó rồi nhanh tay giật phăng cái máy trên tay hắn lại.
- Xóa!- Jun buông ra câu nói mà ko " khuyến mãi" thêm cảm xúc nào ngoại trừ 1 ánh mắt ko thể nào lạnh hơn được nữa...
- Mày ko dọa tao được đâu, tao chả sợ :)) Hiếm lắm mới chộp được hình "độc " của mày với nhỏ Zu mà, tao đâu ngu!- Ken hí hửng, rút thẻ nhớ cũ ra, đưa lại cho hắn cái máy- tao biết, mày có mang theo thẻ nhớ mà! Dùng cái của mày đi nhá! :>
- OK, tao nhìn ko lầm thì trong mấy pic hình của mày có " vướng" vào nhỏ nào ý?- Jun như chả quan tâm, vẫn thong thả nói.
- Hình ai nhỉ? Sao tao chả biết?- Ken.
- Cần tao nhắc tên?- hắn quay sang hỏi Ken.
- Điên quá, tao có chụp hình nhỏ Pj đâu, chụp cảnh vật vô tình trúng thôi!- Ken hơi nhăn mặt.
- Hah, cái này mày tự khai, tao chỉ coi 1 vài pic, ko chú ý lắm! Đùa mà thành thật???- hắn.
Ken chỉ biết im lặng. ko cãi được ...
- Del hình tao ngay! Ko cả thế giới biết chuyện!- hắn đe dọa ngược lại.
- Thì thôi, chuyện tao lộ thì hình mày với nhỏ Zu cũng sẽ lộ!- Ken cười gian.
- Coi ai lỗ! Chụp lén là phạm pháp!- hắn vẫn cứ dày mặt ra đe dọa ="=
- Ế, đểu thật! Từ bao giờ thế Jun???- Ken cố tình trêu.
- Mày chơi bẩn trước thôi!- hắn
Ken định lên tiếng cãi lại nhưng giọng Pj lại oang oang ra đó, dù nhỏ chỉ mới đi từ đằng xa.
- Đừng đùa nữa, Mon và Zu mất tích rồi!
Hắn ko nói gì, chỉ cầm điện thoại lên bấm vài cái, có tiếng nhạc vang lên Nearer My God To Thee, là nhạc chuông của nó mà...
- Vô ích thôi... Zu ko mang theo điện thoại...- Pj cầm máy Zu lên, đưa ra trước mặt hắn.
- Khỉ thật! Mon ko bắt máy!- Nan đá chân vào gốc cây gần đó, cậu nhóc đi theo Pj.
- Thông báo tụi nó tập trung lại, phân lại việc!- Ken la lớn.
Sau khi cả bọn tập trung đầy đủ, Ken lên tiếng:
- Tụi bây ở đây coi nhà, tao, Jun và Nan sẽ đi tìm người!
- Tôi cũng đi!- Pj lên tiếng.
Thấy Ken có vẻ ko đồng ý, Pj ra vẻ cương quyết hơn.
- Các người ko cho tôi đi, tôi sẽ đi một mình, Zu và Mon là 2 người tôi quý trọng!!!
Đương nhiên là với vẻ cương quyết như thế, Ken ko thể ko đồng ý... Pj đã nói là sẽ làm, ko cho nhỏ đi, ko khéo nhỏ lại đi một mình thì còn rắc rối hơn...
- Nhanh lên, ko thể chờ tới trời tối được!!!- Pj khẩn trương, cũng có vẻ như van nài.
Vừa đi tới chỗ cây đại thụ lớn, Jun chợt khựng lại.
- Gì thế?- Pj
- Có vết chân đi vào trong, 2 dấu gaiy2 khác nhau, còn khá mới...- hắn khẳng định 1 câu rồi đi khắp nơi xem xét.
Ko khó lắm để khẳng định điều đó, vì dạo này trời mưa, đường ở đây rất lầy lội, đất xốp nên in lại dấu chân người là chuyện bình thường.
- Hình như cái biển " cấm vào" ở đây bị thay đổi vị trí ???- Nan cất lời.
- Ừ, thay đổi, nó thường nằm phía ngoài để mọi người nhìn thấy vậy mà giờ lại ở sau đám cỏ, vậy thì ai thấy được mà tránh chứ!- Ken trả lời, cầm lấy bảng " cấm vào" vừa tìm được sau bụi cỏ cắm lại ra phía ngoài.
Jun ko nói nữa, hắn linh cảm có điều ko lành nên tiến sâu vào bên trong.
Bản Kiss The Rain vang lên gần đó khiến Nan tìm kiếm, đây là nhạc chuông của Mon mà Nan đã tình cơ nghe được khi Mon chăm cậu nhóc trong bệnh viện.
- Có điện thoại, ko có người!- Jun cúi người nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên.
Có một tin nhắn đang được xem dở, Jun nhíu mày khi đọc được nó rồi truyền cho mọi người xem:
" Mon, ra chỗ cây đại thụ đi! Tôi biết ai là người xóa tấm hình trong điện thoại Nan r` ! Ra r` bk tôi là ai! "
Tin nhắn từ một số ko có trong danh bạ, chỉ là một số dài ngoằng ngoèo, chắc là sim tạm thời chưa đăng kí...
- Ngốc thật, đi ko chịu nhìn đường, đáng lẽ khu vực này nguy hiểm như vậy phải để ý chứ!!!- Nan trách.
- Đây là một kẻ trong nội bộ làm, còn là con gái nữa!- Ken nhận xét.
- Ko còn thời gian phân tích, anh Ken- chị Pj một hướng, anh Jun một hướng, em một hướng, thế sẽ nhanh hơn- Nan.
- Nhưng phải bắt đầu từ đâu???- Pj.
- Ngay bờ cát có vết lỡ, vả lại dấu chân tới đó cũng ko thấy, có lẽ... - Nan.
- Nếu thế thì ... - Pj gần như đứng ko vững, bằng chứng là nhỏ đã níu tay áo Ken rất chặt.
- Dốc thoải... ko chết được!!! - tình thế cấp bách, câu nói Jun thốt lên càng làm bầu ko khí thêm " lạnh" . Chài ạ, hắn ko có tim hay sao mà lại nói thế ... @.@
- Phía dưới là khu vực ko có sóng, phải liên lạc với nhau bằng cách nào?- Pj
Dường như chỉ chờ câu nói đó, Jun lấy trong túi ra 3 cái máy khá nhỏ, đủ để vừa đặt lên tai, trông như máy trợ thính ấy!
- Bằng cái này. Ko cần sóng- Jun.
- Ko ... ko cần sóng?- Pj hơi ngạc nhiên
- Nói ko cần cũng ko phải, chỉ là nó dựa vào thân nhiệt cơ thể để thu hết mọi cột sóng, thân nhiệt ổn máy sẽ hoạt động tốt nhất có thể!!! Ở dưới sóng yếu đến gần như bằng 0, chỉ cái này mới hoạt động được!!!- Ken lý giải.
- EVIL quả ko tầm thường!- Pj thầm nghĩ.
Jun là con của một tổ chức xã hội đen, những món đồ này cũng ko có gì là khó để hắn chế tạo, dù hắn có vẻ chưa tới lúc nhún tay vào kế thừa tổ chức nhưng bộ não của hắn thì dư sức để chế tạo ra những thứ máy móc tưởng chừng như ko tưởng...
Trước khi chia ra, Jun còn đưa mọi người 1 cái la bàn dùng để định hướng...
.
- Chị Zu... cố lên!!! Em ... xin lỗi!- Mon nức nở.
- Ko sao! Đi tiếp đi!- nó nhẹ giọng.
- Chị bị chảy máu nhiều vậy mà! Em... ko nghĩ là... mình bị hại... đã thế... còn vô dụng đến mức... kéo theo chị...- Mon nức nở.
- Mẫu Đơn ko ai vô dụng cả! Đi thôi!- nó cố gắng gượng.
- Trời sắp tối rồi, ko chừng lại mưa nữa, đi đâu bây giờ hả chị???- Mon
Nó im lặng suy nghĩ, nếu nó nhớ ko lầm, thì lúc mới tới, nó có đi ngắm cảnh, từ trên nhìn xuống nó có thấy một căn nhà nhỏ đâu đó quanh đây, gần khu vực bọn nó rơi xuống, chỉ là ko xác định chính xác được ở chỗ nào thôi... Việc quan trọng bây giờ là phải tìm được nó để còn có chỗ trú...
- Tìm đi, có 1 căn nhà!- nó lên tiếng sau 1 hồi suy nghĩ.
.
- ZU!!!- hắn gọi tên nó thật to...
Nếu ai chứng kiến được cảnh này sẽ ko khỏi ngạc nhiên. Jun cứ kêu tên nó mãi, chân thì ko ngừng chạy khắp nơi, cả lưng áo bị ướt đẫm mồ hôi cũng ko ngừng lại... Vẻ mặt hắn cũng ko còn nét bình thản " ngự trị" như thường ngày, chỉ có đôi mắt xám lạnh đó là vẫn ko thay đổi...
- Khốn kiếp!!!
Hắn đấm tay vào gốc cây... Hắn ghét cái cảm xúc lúc này... Như ngồi trên đống lửa, muốn dừng lại nghĩ ngơi nhưng có một động lực nào đó cứ bắt hắn phải tìm kiếm...
Là vì vị trí của một Leader khiến hắn ko thể ngồi yên khi đồng đội của mình bị nạn hay là vì lí do khác??? Với hắn, có lẽ là nguyên nhân thứ nhất...
18 năm qua, kể từ ngày chuyện đó xảy ra... hắn chưa bao giờ phải trải lại cảm giác vội vàng vì chuyện gì, là vì nó ko- như- những- người- khác... Hay là kể từ khi EVIL ra đời chưa có người nào bị mất tích như thế??? Với hắn, là nguyên nhân thứ hai ...
.
- Mưa rồi! Vào gốc cây kia trú!- Ken dừng lại.
- Ko được!!!- Pj vẫn ko có ý định sẽ dừng.
Ken đột nhiên nắm tay Pj kéo lại khiến nhỏ đứng đối diện với mình...
- Mưa lớn mà còn đi! Ko nghĩ cho cô cũng nghĩ cho tôi chứ! Ít nhất cũng phải dừng chân chút đi, gần cả tiếng đồng hồ rồi cứ đi suốt!!!- Ken.
- Nghĩ cho anh ai nghĩ cho Zu, ai nghĩ cho Mon??? Zu ... sợ bóng tối lắm!- những giọt nước mắt cứ chậm chạp rơi xuống từ khóe mắt nhỏ, có lẽ nhỏ kím nén dữ lắm...
- Nghe tôi, Jun sẽ tìm được Zu! Làm gì cô cũng phải nghĩ cho mình trước!!! Đừng quên mình như thế...
Ken đột nhiên kéo nhỏ vào người, ôm nhẹ nhỏ... 1 hành động nhẹ nhàng nhưng lại khiến nhỏ sững lại...
Với Pj, hành động đó khiến nhỏ ấm lòng... nhưng có phải, 1 trò chơi vẫn chỉ là 1 trò chơi ??? Ken vốn ga- lăng với con gái, vậy thì một hành động nhỏ này, ban phát cho Pj cũng có sao đâu nhỉ???
Với Ken, tên đó ko hiểu lí do mình làm thế!!! Chỉ là tên đó ko muốn thấy nhỏ khóc... trông nhỏ yếu đuối thế thật ko quen mắt tí nào hết... điều đó khiến Ken thấy khó chịu...
Ken buông tay ra khỏi người nhỏ, nhỏ cũng quay đi, ko nói gì cả, cúi đầu lại gần gốc cây ngồi... Nhỏ cố giữ khoảng cách, ngồi cách Ken một khoảng khá xa...
- Những điều hôm đó, đừng để bụng...
Nhỏ hơi bất ngờ... cái này có phải mang hàm ý xin lỗi ko nhỉ... Pj ngoái cổ sang nhìn Ken nhưng nhỏ lại ko thể thấy được vẻ mặt tên đó lúc này... một phần do trời khá tối vả lại Ken đã quay mặt sang nơi khác...
- Anh nói ko sai!!! Chỉ tại tôi lo chuyện bao đồng... nên... ko cần thế!!!
Câu nói của Pj mang hàm ý cho qua hay là ko cho qua??? Nghe như dỗi nhưng thật ra cũng như là tự nhận hết lỗi lầm về phía mình, người sai từ đầu cũng là mình... Ken phải hiểu ý nghãi câu nói đó theo hướng nào cho phải???
.
- Mon... Zu... nghe tôi gọi ko???- Nan
" Chết tiệt, con nhỏ này lúc nào sao cũng mang lại rắc rối cho mọi người thế?" Trong lời nói có chút gì đó bất lực...
Thực sự nếu Nan nói thằng ra thì giờ có lẽ đã ko xảy ra chuyện này!!! Chuyện tấm hình ko phải do Mon làm và Nan cũng đã biết điều đó, vô tình thôi, trước ngày mọi người vào viện thăm Mon 1 ngày...
Nan cũng ko biết phải nói gì cho phải. Lúc rút thăm ngồi kế, cậu nhóc cũng tính mở lời nhưng ko ngờ cô nhóc lại yêu cầu Ken đổi ghế... haiz, đúng là cuộc đời!!!
Nan biết được chuyện này một cách vô tình thôi... chỉ là lúc đang ngủ ở thư viện, ngay giá sách cuối thì nghe được tiếng nói chuyện cách đó ko xa.
----------------
- Sao? Nan tức đến thế cơ à?
- .........
- Tôi ra tay thì phải thế thôi! Giao tiền sòng phẳng đi nha! Mà này, ko sợ Nan biết được người chủ mưu là cô à???
- .........
- Dù sao cô cũng là người của EVIL mà!
- .........
- Hah, đúng, tôi cũng là " fan cuồng" của Nan mà! Giúp cô như giúp mình thôi! Thấy nhỏ Mon cứ theo Nan thế chướng mắt...
- ........
- Chỉ là tôi đợi Nan vào nhà vệ sinh và Mon ra ngoài thì hành động thôi! Chạy vào xóa hình rồi lui về! Cơ hội ngàn năm có một.
- ........
- Làm thế là ác với Nan thật... nhưng mà nếu ko tại Mon thì mình đâu làm thế!!! Suy ra, người có lỗi là Mon chứ ko pahi3 là tôi hay cô đâu!!!
- ........
- Nghe được tin Mon bị thế tôi zui thật đấy! Haha! À, àm thôi, nói sau đi, tôi có " phi vụ" mới rồi!
Nan ko kịp nhìn mặt người con gái đó, lúc nghe mẫu đối thoại chỉ nhìn thấy sau lưng... Có đuổi theo, nhưng do gấp quá nên cậu nhóc bị va phải người khác thế nên vừa ra khỏi thư viện cũng mất dấu... Tuy thế, điều đó cũng đã chứng minh được Mon hoàn toàn vô can trong chuyện này!!!
- Chị Zu, chị lạnh à? Sao... lại run thế???
Nó ko nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu. Lạnh à? Có chút chút nhưng cái khiến nó sợ đến phát run như thế chính là bóng tối... Ừ, từ nhỏ thì nó đã bắt đầu sợ bóng tối ...
- Nếu như em ko hậu đậu... nếu như em biết quan sát nhiều hơn... nếu như em ko sảy chân thì... chị đã ko phải nắm tay giữ em lại... lòng bàn tay chị cũng sẽ ko phải va trúng mũi đá nhọn đó... chị bị thương nhiều thế... là do em cả... - Mon tự trách bản thân mình.
Nó dùng tay, xoa nhẹ lên đầu Mon như muốn cô bé đừng trách mình nữa...
- Là phúc thì ko phải họa, là họa thì ko tránh khỏi... - nó.
Rồi cả hai cứ im lặng nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên... Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sao lại chậm đến thế, chưa bao giờ nó muốn trời sáng như lúc này, chắc là cả bọn giờ lo cho nó với Mon lắm, nó ghét cảm giác này, thật ko hay tẹo nào... Để trấn át nỗi sợ, nó cố dỗ bản thân vào giấc ngủ... nó ko ngủ được nhưng cơ thể mệt rã rời khiến nó muốn ngất đi, 2 hàng mi khép lại, ko thể mở ra nổi... Mon chỉ biết ngồi đó bó gối, 1 tay nắm chặt tay Zu như để biết nó còn ở đó... lúc này, Mon thấy nó thật gần gũi... Hóa ra chỉ cần một khoảnh khắc thì con người ta có thể phá vỡ hết mọi khoảng cách...
.
- Zu...
Nghe được tiếng gọi từ phía xa... Mon gắng gượng đứng dậy, tiến ra ngoài hiên. Thấy bóng dáng ai loáng thoáng như là hắn, dù đã bị màn mưa làm mờ đi đôi chút nhưng cái dáng vẻ cô độc đó ko thể lẫn với ai được... Mon gọi to:
- Anh Jun!!! Em và chị Zu ở đây! Ngôi nhà!!!
Mon cứ lập đi lập lại câu nói 2, 3 lần cơ hồ như sợ hắn sẽ ko nghe thấy...
Rất nhanh sau đó, hắn đã xuất hiện trong mái hiên nhà với dáng vẻ ướt như chuột lột, thấy Mon và Zu cũng ở đây, hắn chờ cho thân nhiệt mình trở lại ổn định, cũng may, cơn mưa này với hắn ko phải là vấn đề to tát gì... hắn bắt liên lạc với 2 người kia...
- Nghe rõ chứ???
- ..................... - Nan, Ken.
- Nan, tao đang ở hướng Tây... nhìn theo la bàn rồi cứ đi, có 1 ngôi nhà... Ken, xong rồi, dẫn Pj về trước đi!- Jun
- ..................... - Nan.
- Cả 2 người đều ở đây!- Jun.
Ko nói thêm gì nữa, hắn đi lại phía Zu; ko cần hắn phải nói thêm gì, Mon cũng tự hiểu và dịch ra xa...
- Chờ!!!- chỉ đơn giản một từ thế thôi, rồi hắn lại quay sang Zu bỏ Mon lại ở đó với ánh nhìn ngơ ngác... " chờ" ???
Hắn cho đầu nó tựa lên vai mình, hắn cảm nhận được nó đang run... Gạt đi những sợi tóc lòa xòa trước mặt nó... hắn choàng tay qua người nó như để giữ ấm...
Jun ko thể định hình được cảm xúc của mình lúc này... chỉ biết là khi nghe tin nó mất tích, hắn muốn phát điên lên được... Cứ bịn rịn ko yên... Ánh mắt hắn lúc đó... dậy sóng... Khi tìm thấy nó thì đột nhiên thấy nhẹ nhõm... nhưng đến lúc phát hiện những vết trầy sướt của nó thì đột nhiên thấy ... tội... Rốt cuộc là cảm xúc đeo bám hắn từ lúc nó bị mất tích tới bây giờ là gì??? Bám hắn dai như đỉa... Qua ngày mai nó mất đi được chứ???
Trông nó lúc này mỏng manh quá... trái ngược hẳn với hình ảnh một con nhóc ngỗ ngược, ngang tàng... ko biết sợ ai... đã từng so lo với hắn...
- Anh Jun!!!
Tiếng của Nan vang lên làm dòng suy nghĩ của hắn tạm thời bị đứt quảng... Nghe được giọng nói quen thuộc... hàng mi đang lim dim của Mon cũng bừng mở... thấy dáng vẻ lúc này cảu Nan nhỏ có chút chạnh lòng... Mưa lúc này đã tạnh dần, gió thổi mạnh... 1 cơn gió khẽ lùa vào hiên khiến Mon co rút người lại...
Hắn cho nó tựa người vào vách... đổi tư thế, nhẹ nhàng cõng nó lên vai... Chỉ còn Mon là ko biết phải cư xử thế nào, đến mặt Nan mà nhỏ cũng ko dám nhìn... Cô bé men theo vách tường mà đứng dậy...
- Bị gì???
Sự hỏi thăm của Nan làm cho Mon hơi lúng túng...
- À... ờ... ko sao... chỉ là... hốc đá... cái chân... bị mắc vào...
Trời ạ, ngôn từ cảu cô bé loạn cả lên...
Nan thôi ko nói nữa, đột nhiên khum người xuống, 2 tay tựa lên đầu gối. Mon ko hiểu gì xấc, đứng đó mà tròn xoe mắt nhìn...
- Nhìn gì? Lên đi!
- Nhưng... - Mon hơi ngập ngừng.
- Đừng bắt mọi người chờ!- Nan
Xoay qua thấy Jun cũng đang cõng Zu trên vai, nhàn hạ nhìn ra bên ngoài... cô bé ngại ngùng trèo lên lưng Nan... bờ vai cậu nhóc quả thật rất vững chải... mang lại cho Mon cả một khoảng trời bình yên... Cô bé nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cậu nhóc...
Ước sao, cho thời gian ngưng đọng...
.
- Về thôi!- Ken đứng dậy sau khi hội thoại với hắn.
- Họ có sao ko?- Pj
- Ổn!
Pj ko nói gì nữa, chỉ biễu môi mỉa mai rồi bật đèn bin đi trước...
- Á...- Pj la lên, ánh sáng đèn bin cũng vụt tắt, có lẽ nhỏ bị té...
- Gì vậy???- Ken dừng lại, đảo mắt tìm người trong bóng tối...
- Đang... đang ở đâu... thế?
Pj lắp bắp... tay chân quờ quạng trong bóng tối...
1 bàn tay... tìm thấy 1 bàn tay...
- Nắm chặt vào! Mất tích tôi ko quay lại tìm đâu!- Ken
Ken cầm đèn bin dự phòng đi trước, Pj nắm tay tên đó đi sau... thật chặt... tim Pj đập lệch 1 nhịp... Bàn tay đó, tạm thời Pj giữ được... chỉ là tạm thời thôi mà... Pj tự nhủ...
Nó tỉnh dậy vào lúc trời đã khuya, căn phòng này là một căn phòng nhỏ chứ ko phải là một căn phòng tập thể mà Ken đề cập tới...
Thấy nó tỉnh lại, Mon và Pj vội chạy lại, hỏi han nó đủ điều nhưng nó đều lờ đi, ko trả lời chỉ hỏi lại 1 câu:
- Làm sao tìm ra tụi này?
- Chuyện kể ra dài dòng lắm: ...................................... - Pj tường thuật rõ ràng lại mọi chuyện cho nó nghe.
Vậy ra người cõng nó là Jun sao? Ko nói gì thêm nó lẳng lặng quay mặt vào trong ... Nó ko ngủ chỉ là cần yên lặng để suy nghĩ lại một số chuyện- cảm xúc của bản thân...
Chỉ nhớ man mán là trong nó đã nhen lên một xí cảm xúc an toàn và... bình yên ... khi tựa đầu vào một thứ gì đó... cảm giác thứ đó rất vững chãi và rộng lớn... Mọi vết đau của nó... được ai đó chạm vào... những nỗi đau đớn về thể xác hầu như tan biến vào lúc đó... Các cảm giác lạ đó... chưa bao giờ tồn tại...
Lúc ấy, nó rất muốn mở mắt ra nhưng hàng mi nó luôn rụp xuống ko cho phép nó mở ra... thỉnh thoảng tai nó cũng loáng thoáng được vài mẫu đối thoại nhưng người cõng nó chỉ im lặng, ko phát ra bất kì âm thanh gì, nhịp thở vẫn cứ thế mà đều đều... Đúng thật là sự im lặng đến đáng sợ đó chỉ có thể là Jun thôi... Nhưng ... hắn lạnh băng cộng thêm cái vẻ chả ưa gì nó thì làm sao có thể??? Vì trách nhiệm của Leader ??? Ừ nhỉ, sao nó lại quên mất chứ, Pj đã nói là người nào ngồi kế nhau thì phải có trách nhiệm với nhau mà... Vậy có ý nghĩa là gì, có nghĩa là hắn ngồi kế nó, nó mất tích... hắn đi tìm...
Sao biết là thế... nhưng nó cũng có một phần ko muốn thừa nhận cái lý do đó??? Tại sao????
Mon và Pj thì rất vui vì gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.
Pj và Ken đã bình thường lại với nhau, nói chuyện lại như trước... nhưng giữa họ quả thật là vẫn còn khoảng cách, một khoảng cách vô hình... Chưa thể gọi là " tình bạn" , cũng chưa đến phải là yêu... Một mối quan hệ ko rõ ràng...
Nồng nhiệt hơn tình bạn nhưng đôi lúc lại lạnh nhạt hơn người dưng...
Cho dù là tình yêu thì nó cũng chỉ bắt nguồn từ một phía... tình đơn phương...
Mon đã nhận được lời xin lỗi từ Nan dù lời xin lỗi có vẻ... mập mờ đôi chút... Nhưng thôi kệ, trước mắt làm bạn với nhau thì cô bé cũng vui rồi... Cứ như thế trước đã... từ từ rồi tiến cũng ko sao... Mon chưa bao giờ nói lên tình cảm của mình với Nan nhưng điều đó chắc là ko cần thiết... Nan tinh tế hơn cô bé nghĩ... có vẻ... cậu nhóc đã " nhìn thấy" được tình cảm của Mon từ lâu rồi...
.
- Mọi người sắp xếp về trước, tụi này sẽ về sau!- Ken.
- Xe đâu mà tụi bây zề?- 1 đứa hỏi.
- Yên tâm, tụi này gọi xe rồi! Về vui!- Nan đưa tay lên vẫy nhẹ vài cái, miệng cười nhạt.
Sau khi bọn kia về, cũng khoảng 30p sau đã có xe lên rướt bọn nó. Sắp xếp ổn định hành lý lên xe, tụi nó cugn4 tìm cho mình một vị trí ngồi ưng ý nhất...
Pj và Ken để đóng cho trọn vở kịch nên ngồi kế nhau là chuyện đương nhiên. Nó thì chọn cho mình chỗ ngồi sát trong góc, gần cửa sổ... Mon tính ngồi kế nó nhưng khi nghĩ đến chuyện tối qua nên cô bé cũng dịch sang chỗ khác, chừa lại chỗ đó cho người " xứng đáng" hơn...
- Anh Ken, sao ko nói thẳng với mọi người là lên đây trông nhà?- Mon thắc mắc, có lẽ nhỏ giữ thắc mắc này lâu lắm rồi.
- Ừ, thì biết là vậy... nhưng nhục lắm... ( _ __" ) 1 tay phải có phong độ của EVIL như anh lại phải lên cái nơi khỉ ho cò gáy này trông nhà... bọn khùng đó mà biết chắc cười đến ko có chỗ trốn ấy!- Ken tự sướng.
- Đúng thật là con trai cung Sư Tử nhỉ???- Pj hỏi, có vẻ như xoáy thì đúng hơn ý =="
- Đúng á chị, trọng thể diện ghê luôn, đã thế cũng nóng tính nữa!- Mon ko biết gì, cứ vô tư tung hứng với Pj như thế...
- Dẹp hết đi! Kể lại đầu đuôi chuyện hôm qua!- Nan đề nghị.
- Ukm... thì vừa đi hái trái cây về thì máy em có tin nhắn, nội dung thì ai cũng biết hết rồi... cho nên mới ra chỗ đó... - Mon
- Bộ ko để ý đó là khu vực nguy hiểm à?- Pj.
- Tại... em ko có tâm trạng ạ!- Mon nặn ra nụ cười, gãi đầu.
- Zu, tại sao cậu lại vào đó? Chẳng phải cậu hay đi với Pj lắm sao?- Ken.
- Pj? Ko thấy!- nó nói ngang.
- Hm? Hèn gì! Pj, lúc đó vợ ở đâu, nói mới nhớ, ko thấy vợ trong danh sách điểm danh lúc đó...- Ken quay sang nhìn Pj.
- À, vợ ... đi tìm trái cây... - Pj.
Ken có chút ko tin nhưng ko hỏi nữa, quay về chủ đề chính, tiếp tục quay sang hỏi Zu.
- Tại sao cậu đi vào đó, người cẩn trọng như cậu phải nhận biết được đó là nơi nguy hiểm chứ?- Ken
- Có người theo Mon- nó.
- Thế nên chị mới đi theo? Vậy... chị thấy dáng vẻ người đó ko?- Nan nghe thế liền hỏi.
- Ảo lắm!- nó nhìn ra bên ngoài, lời nói có chút gì đó... ko can tâm... có lẽ nó đang trách mình vì ko nhìn thấy được dáng vẻ đó.
- Vậy nếu... Zu bên cạnh... thì làm sao Mon rơi xuống vực được?- Pj nhíu mày.
- Tại có con rắn... lúc đó em đứng ngay dốc... ko may cái dốc lại bị lở... mà em hoảng quá... nên... nhưng... nhưng mà chị Zu có giữ em lại kịp...
- Giữ được? Tại sao ngã?- Jun nói với vẻ mặt ko chút biểu cảm nào làm cho Mon chợt thấy lạnh người, sao cứ như là... hắn đang trách cô bé... hay tại tính cô bé hay lo nên như thế nhỉ???
- Mưa, đất ẩm, trơn... Cục đá chịu lực cũng vì thế mà trượt đi, ko chịu lực nổi! Rơi! Đơn giản!- nó tỉnh bơ trả lời, cứ như là kể lại chuyện của người khác chứ ko phải là nó.
- Chính... chính vì thế mà... chị Zu bị góc nhọn của cục đá ấy... đâm sâu vào tay...- Mon cúi mặt xuống.
Ánh mắt của một "ai đó" đang thờ ơ nhìn ra bên ngoài... nãy giờ ko có hứng thú lắm với câu chuyện đột nhiên chuyển xuống tay của "người ngồi cạnh"... "Người ngồi cạnh" vô tình quay sang nhìn nhóm người đang thảo luận câu chuyện nên chợt bắt gặp ánh mắt chứa đầy tia phức tạp của ai kia đang ở dừng trên tay mình... vẫn chưa có ý dời đi... Ko hiểu cớ gì mà "ai kia" cứ nhìn tay mình mãi, chẳng lẽ nó còn đẹp hơn cả mặt mình... hay là tay nó bị dị tật chỗ nào mà ko biết nhỉ??? " Người ngồi cạnh" chợt xòe bàn tay mình ra xem ( :)) ) , trông ngây ngô đến phát cừơi... Nhưng cũng nhờ thế mà " ai đó" mới thấy được, một vết thương sâu hoắm... vẫn chưa được băng bó... sao Mon và Pj lại vô ý đến thế nhỉ??? " Ai đó" có vẻ ko hài lòng lắm dù đã quay mặt đi... Thật là... tại sao lúc đó chỉ thấy mấy vết sước trên người nó mà ko để ý tới tay kia chứ?
- Người nôi bộ!- Jun khẳng định, ánh mắt đanh lại thấy rõ, điều đó như muốn nói rằng, nếu kẻ đó ở ngay trước mặt, ko khéo Jun có thể giết kẻ đó chết mất...
- Cứ để tụi này lo. Nếu thế... chỉ có thể là người của EVIL thôi... nói ko chừng, vụ này với vụ bức hình là một người gây ra...- Ken
- Thôi... từ từ sẽ truy ra ... giờ nghĩ ngơi đi... đường từ đây về thành phố còn xa lắm...