“ Không phải cứ tạnh mưa thì sẽ có cầu vồng ...
Cũng như là ...
Ko phải cứ có 1 người hết lòng yêu thì ... sẽ có 1 người đáp lại ... và ...
Ko phải cứ có 1 người mòn mỏi chờ đợi thì sẽ có 1 người trở về ...
Cái gì đến sẽ đến ...
Và cái gì đi sẽ đi ...
Cái gì ko thuộc về mình thì sẽ ko thể ở bên mình mãi mãi ...
Thôi thì cứ buông xuôi vậy ...
Vì ...
Vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu, nó đã ko là của mình ...
Chỉ là ...
Do mình đã quá kì vọng mà thôi ! “
Dạo gần đây, Ken chú tâm đến Pj nhiều hơn, có lẽ Ken lo bọn đó sẽ còn
làm liều mà đến trả thù lần nữa! Sau 3 ngày, Pj như lấy lại được nét vui tươi như trước, người khác nhìn vào chẳng ai biết được Pj vừa trải qua
một chuyện khủng khếp như thế nào !
Ken trở về nhà sau 1 buổi học mệt mỏi, vừa bước vào nhà, ông quản gia đã nói nhỏ và dúi vào tay Ken vật gì đó, chỉ biết là sau khi nhìn thấy nó, thái độ Ken thay đổi hẳn, trầm uất khó đoán, ko nói ko rằng mà đi về
phòng đóng sầm cửa lại rồi ở yên trong đó hàng giờ đồng hồ!
Pj ko hiểu Ken đang bị gì nữa! Hỏi mọi người thì ai cũng lắc đầu nguầy
nguậy, có người quản gia là biết nhưng khổ nỗi ông đã ra ngoài
KING KOONG
Pj đích thân chạy ra mở cửa, đoán là ông quản gia đã về nên vừa mở cửa,
nhỏ đã nở nụ cười thật tươi, ừ thì phải “ tươi” để còn “dụ dỗ” ông kể
xem chuyện gì đã xảy ra với Ken chứ! ^^~
Nhưng hình như mọi dự đoán đều sai lệch, nụ cười trên môi Pj sau khi cánh cửa bật mở cũng tắt ngấm ...
Khánh Hạ !!! Chị ta trở về rồi ! :) Còn mang theo hành lý nữa ... chị ta sẽ ở nhà Ken sao ?
Ken sẽ giải quyết chuyện này thế nào nhỉ? Có phải là nhỏ sắp ko được ở đây nữa ko ? ^^
Ừ, nhỏ chỉ là người đến sau, là người thứ ba, là người thay thế, là một con búp bê ...
“ Người thứ ba là người lạ... người thứ ba mất tất cả
Người thứ ba ko tồn tại...người thứ ba chỉ là cái bóng...của người ta “
Thì chỉ là 1 người lạ, góp mặt vào cuộc sống của Ken, bây giờ thứ Ken
cần đã quay trở về, người Ken muốn đã quay trở lại ... trong căn nhà này nhỏ là người thừa ! :)
Biết trước sẽ có ngày nhỏ phải rời khỏi đây mà, chỉ là ko ngờ cái ngày đó đến sớm như thế !
Tất cả sẽ ổn thôi mà Pj nhỉ ? ^^ Mày là con gái Thiên Bình, thì nhất định sẽ lại ổn thôi ...
Pj đã tự nói với bản thân những lời như thế ...
Mạnh mẽ ... chỉ là bề ngoài thôi mà !
“ Chẳng có đứa con gái nào luôn mạnh mẽ thường nhật
Chỉ là kiểu bí mật để ko vật vạ với nổi đau ! “
Nỗi đau của nhỏ Ken sẽ thấu chứ ? Ko đâu ! Ai mà thấu ! :) Tự mình lao
đầu vào trò chơi, chấp nhận để Ken dắt mũi thì bây giờ trách ai đây hm ? Đã biết bao nhiêu lần tự hỏi bản thân cả hai là gì của nhau ? Sự thật
chẳng là gì ngoài cái quan hệ con rối và người điều khiển con rối ! Đã
là con rối trong mắt người ta thì làm gì mà có khả năng tồn tại cảm xúc !
Huống hồ là loại người như Ken thuộc dạng chơi chán rồi bỏ ! :)
Đã hơn 1 lần nhỏ mong mình đặc biệt với Ken, dù là 1 ít thôi cũng được ...
- Pj ? Sao ko cho khách vào nhà ?
Tiếng Ken vang lên khiến dòng suy nghĩ của Pj bị cắt đứt, Pj xoay người
lại nhìn thì thấy Ken đứng sau lưng, mặt lạnh đến đáng sợ ... nhưng xem
ra là có hẹn trước vì Ken hiện đang ăn mặc chỉnh tề !
Khánh Hạ đi thẳng vào nhà, nếu ko nhầm thì khi vừa lướt qua Pj, cô đã nở 1 nụ cười ... 1 nụ cười ko bình thường ... chỉ đủ để Pj thấy và mím
chặt môi mình lại ...
- Cô về làm gì? Tôi vẫn sống, vẫn tồn tại !- Ken nhếch môi, mở đầu câu chuyện khi cả hai đã ngồi xuống ghế.
- Anh phải nghe em giải thích ... – Khánh Hạ ngập ngừng.
- Còn gì để nói ? Tôi nghĩ cô nên về ! Ở lại đây lâu tôi ko bảo đảm được tính mạng của cô đâu !- Ken nói với thái độ muốn “ tiễn khách” .
- Em ko cố ý nói những lời đó ... Là vì bất đắt dĩ em phải đi mà ... Em
được 1 suất du học ở Thụy Điển ... ba mẹ muốn em đi ... em ko thể cãi
được ! Em còn ko chắc mình có thể quay về ... chẳng lẽ em phải kêu anh
đợi em ? Anh có nghĩ là nếu em ko về được nữa thì anh sẽ phải đợi em tới già, tới chết ko? Thôi thì cứ để em nói những lời đó là anh ghét em đi ! – Khánh Hạ hét lớn lên.
- Im đi ! Ngụy biện cả ! Tôi quên cô rồi! - Ken đứng dậy hét lớn hơn nữa làm Pj đang đứng bất động ở cửa cũng phải giật mình.
- Anh mới ngụy biện! Chẳng phải anh quen nó cũng là vì chưa quên được em sao?- Khánh Hạ chỉ Pj đang đứng ở phía cửa- Nó giống hệt em, cả mùi
hương trên người nó cũng giống em nữa !
Pj thẫn thờ nhìn Ken, ko nói gì, ánh mắt lộ rõ vẻ đau thương ... tim nhỏ đang vỡ vụn ... đau... đau lắm !
“ Ken à, em đau lắm ! :) “
Ra là thế đấy ! Những cái hôn ... những cái ôm siết chặt đều là do Ken
làm tưởng nhỏ là Khánh Hạ ... là do nhỏ đã quá treò cao thôi mà ! Mùi
hương ... chết tiệc ... biết thế nhỏ đã ko dùng mùi này !
“ Cảm giác khi có người thay thế mình ... có tệ bằng ... cái cảm giác nhận ra mình chỉ là người thay thế !
.
Nhưng đã tệ nhất chưa?
Khi biết sự thật là... thựa ra mình chưa hề thay thế được quá khư xưa kia của họ ... dù chỉ là một phút giây nào! “
Như 1 con ngốc ! =)) Chưa 1 phút giây nào cả ! Lúc ôm, người Ken lầm
tưởng cũng là Khánh Hạ, lúc hôn, cũng như thế ! Cả những lúc Pj bị bắt
nạt, Ken ra mặt, vẫn là vì Ken nảy sinh cảm giác ghen tuông vì nghĩ
người đó là Khánh Ha, đúng ko ? Thật ra trong Ken, Pj là gì vậy ? Thôi
đi, đến lúc trở về cuộc sống trước kia rồi ! Là người thì nên biết thân
biết phận 1 chút ! :) Có là gì của người ta đâu !
Ken hướng ánh mắt về Pj, đã nhiều lần Ken tự hỏi nhỏ có thật là 1 con
búp bê ko? Đáng tiếc là bi giờ vẫn chưa có câu trả lời ... Chỉ biết là
hiện tại trong Ken có nhen lên cái gì khó chịu lắm ! Cảm giác khi nhận
ra mình sắp mất đi con búp bê là như thế hả ? :)
Pj ko nói thêm gì, nhỏ nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi thẳng lên phòng !
Ken đứng nhìn theo cho đến khi Pj khuất bóng sau dãy cầu thang chính rồi đột nhiên chạy đuổi theo ! Khánh Hạ nhíu mày, Ken đuổi theo sao ? Ken
còn chưa 1 lần như thế với cô ta dù là cô ta giận dỗi bỏ về trong các
cuộc hẹn !!! Vậy là sao chứ? Mà thái độ của Ken xem chừng Ken chưa nhận
ra .... Hah, vậy cũng tốt, nhưng cô cần phải “ đánh nhanh rút gọn “ mới
được !
Pj đóng rầm cửa rồi khóa phòng lại, lôi dưới gầm giường ra cái vali, nhỏ mở tủ quần áo gom hết bỏ vào vali, chỉ riêng bộ nào Ken mua thì nhỏ bỏ
lại ... những thứ có liên quan đến Ken nhỏ cũng ko động vào !
Nhỏ nghe tiếng đập cửa, có giọng của Ken nữa ! Cơ mà nhỏ vẫn cứ lờ đi ko ! Mấy giây sau lại nghe tiếng động mạnh, nhìn lại, hóa ra là Ken phá
cửa vào ... Nhìn thấy đồ đạc nằm hỗn độn trên giường, Ken nhíu mày nhìn
Pj.
- Làm gì thế ?
- Đi ! – miệng Pj trả lời nhưng mắt ko nhìn Ken dù chỉ 1 lần, tay thì liên tục gấp quần áo bỏ vào vali .
- Dừng lại !
Đột nhiên Ken gắt lên, nhưng dường như Pj vẫn ko quan tâm, nhỏ cứ liền tay gấp quần áo lại như thế !
- Đã bảo dừng mà!
Ken nắm chặt lấy cổ tay Pj khiến nhỏ chẳng thể làm gì được, cơ mà nhỏ nhất quyết ko nhìn Ken là ko nhìn !
- Buông ! – nhỏ dằn tay ra.
- Tại sao phải đi ?- Ken buông ra.
- Người anh cần đã về rồi ! Tôi ko nhất thiết phải ở lại nữa!- Pj nhìn vào mắt Ken.
- Nhưng theo những gì tôi đã hứa thì sẽ chăm lo cho cô tới khi hợp đồng
của họ kết thúc ! Tôi ko muốn là người thất hứa và cũng ko muốn ba tôi
sẽ mất hợp động này hay phải kết thúc hợp đồng trước thời hạn vì cô đâu
!- Ken gằn giọng.
- Liên quan gì tới tôi chứ?- Pj nhếch môi.
- Cô ko cần biết ! Tôi nghĩ là cô cũng hiểu là ba tôi yêu quý cô thế nào mà !- Ken quay mặt về hướng cửa sổ, 2 tay khoanh trước ngực.
Pj im lặng, ko nói gì nữa, chắc là nhỏ đang suy nghĩ, rốt cuộc là nhỏ
cũng dẹp vali vào ... Ken nhẹ thở dài cho điều đó, cũng may là nhỏ tin
lý do nhảm nhí đó ... thực ra đó chỉ là cái cớ thôi ... nhỏ có dọn đi
hay ko cũng đâu ảnh hưởng tới hợp đồng ... mà tại sao Ken lại giữ nó lại chứ? Ken ko hiểu mình nữa rồi ! ...
- Chẳng phải đây là phòng em sao ?
Tiếng Khánh Hạ vang lên, cả 2 người trong phòng đột nhiên im lặng.
- Hah, anh yêu em quá rồi nên để nó ở đây luôn sao ? Còn thiếu gì phòng, sao lại là phòng này ?- Khánh Hạ nhếch môi tỏ ý cười- Anh thấy đó, anh
còn yêu em, và em vẫn yêu anh như ngày nào, sao chúng ta ko quay lại
chứ?- Khánh Hạ bước vào phòng.
- Yêu cô ? Hình như ... cô bị bệnh hoang tưởng?- Ken nhếch một bên chân mày.
- Ko ! – Khánh Hạ tiến lại gần Ken- Là cái này – cô ta dùng ngón tay kéo nhẹ sợi dây chuyền ẩn sau cổ áo Ken ra- Anh còn đeo nó, chứng tỏ là anh còn yêu em !
Khánh Hạ cố tình nói to và rõ, ngấm ngầm để ý sắc thái biểu cảm của Pj,
sắc mặt Pj càng ngày càng khó coi ... her, để coi trò này người nào
thắng, cô ta ko tin Ken ko bị cô ta quyến rũ ... cô ta sẽ ko để Ken nhận ra tình cảm của bản thân đâu ! Ăn ko được thì phá cho hôi, vậy mới là
Khánh Hạ chứ ! Cô ta ko có được, thì Pj, cũng đừng hòng !
- Tôi nghĩ cô là con gái, nên biết thân biết phận, giờ cũng đã trở tối, ở nhà tôi ko hay đâu !
Đương nhiên là cô ta đủ thông minh để hiểu ý nghĩa những lời nói của Ken, nhưng cô ta cố tình ko hiểu.
- Em nghĩ mình sẽ ở nhà anh ! Dù gì thì đây cũng từng là phòng của em, bây giờ thì nó vẫn là của em ! – Khánh Hạ cười.
- Cô ... – Ken nắm chặt tay ngăn cơn giận.
- Phòng chị, em trả ! ^^ - Pj đột nhiên mỉm cười, loay hoay với cái vali, ko biết từ bao giờ mà Ken lại sợ nụ cười đó ...
“ Em biết anh chưa quên chị ấy mà ... Anh ko nỡ đuổi chị đi ... Điều
đó chứng mình tất cả ! :) Vậy thì em đi thôi ! Chẳng chúc anh hạnh phúc
đâu, vì em ko đủ cao thượng như thế ! “
- Tôi nghĩ mọi thứ nên chấm dứt ở đây ! Mình ... chia tay đi !- Pj quay sang Ken.
Chia tay ??? Họ có nghiêm túc bắt đầu sao ? Là vì nhỏ muốn kéo danh dự
cho Ken, nếu chuyện lộ ra, nếu biết sự thật còn hơn những lời Khánh Hạ
nói, Ken ko chỉ xem Pj là thế thân, mà Ken còn có ý định trả thù thế
thân đó thì thế nào? Chẳng phải cô ta sẽ rất hả dạ sao ? Người con gái
đó lúc nào cũng suy nghĩ cho Ken hết, thế Ken đã đối xử với người ta thế nào? :) Ngẫm lại Ken thấy mình đúng là ấu trĩ thật !
- Vậy cứ để cô ta sống ở đây ! Em dọn qua phòng anh đi !
Nghe Ken nói, Pj tròn xoe mắt nhìn, cả Khánh Hạ cũng ko ngờ ... cái chó gì vậy chứ !!!
Pj đang ở trạng thái bất động hoàn toàn, mọi tế bào thần kinh như muốn ngừng hoạt động.
“ Ken à, anh lại muốn gì ở em nữa hm?”
Pj chỉ biết cười khổ trong lòng.
Thật ra thì Pj cũng ko muốn về ngôi nhà cũ đâu, ở đó chán ... chưa kể
bây giờ bụi bẩn dính, muốn ở cũng phải nhờ người tới dọn dẹp, chắc cũng
mất cỡ 3 ngày, và theo Ken nói ... thì còn vì ba Ken nữa ... Pj quý
trọng ông ấy và yêu mến nữa ... ba Ken thương Pj và đối xử với với nhỏ
như con mình vậy ! Dù ko biết lý do mà Ken đề cập là gì nhưng Pj ko muốn vì mình mà ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ông ...
Pj sắp xếp đồ đạc, gom hết vào vali, trong khoảng thời gian nhỏ gom đồ,
ko khí im lặng đến nghẹt thở, chỉ nghe tiếng đồ đạt sột soạt.
Sau khi kéo Pj ra ngoài, “ trả lại” phòng cho Khánh Hạ, cô ta cũng ko
bực mình gì mấy, còn ở lại nhà này được, chứng tỏ Ken chưa hẳn gọi là
tuyệt tình với cô, cứ tưởng phải tốn công sức lắm mới được ở lại, ai dè
... dễ còn hơn ăn cơm nữa! Vậy thì trước khi cô bị đẩy ra khỏi nhà thì
điều đó cần phải hành động càng sớm càng tốt !
.
- Anh có ý gì? Người anh cần về rồi!- Pj xoay lưng lại với Ken.
Ken im lặng. Tên đó đang chỉnh chỉnh gì đó trên lap của mình, đột nhiên Ken xoay lap về phía Pj, mặt nhỏ tỏ rõ vẻ căm phẫn !
- Anh ... !!! Giở trò gì nữa hm? Anh đã nói là xóa mấy tấm hình đó rồi kia mà !
- Ừ, tôi nói xóa trong thẻ nhớ, chứ đâu nói là ko sao 1 bản vào lap !
- Bỉ ổi !!! – Pj nghiến răng nhìn những pic hình của mình đang nằm trong lap của Ken, chỉ hận ko thể nhào vào mà phá tan bộ nhớ của máy!
- Chẳng phải đẹp sao?- Ken nhếch môi- Tôi nghĩ em biết mình nên làm gì
rồi! Tự hào ko, ngoài tôi ra thì ko ai biết đến sự tồn tại của nó đâu !
Pj im lặng ko nói gì thêm, chỉ tức giận xoay lưng đi vào nhà tắm !
Ken ngồi xuống giường, nhìn lại những bức ảnh đó, thật chứ Ken cũng
chẳng có ý định tung ảnh ra đâu ! :) Ken ko muốn ai nhìn thấy hay xem
được hết! Chỉ có riêng Ken mới có quyền mà thôi ! Tạm thời thế là ổn,
nhỏ chẳng có ý định rời đi đâu !
Nhưng Ken phải giải quyết thế nào?
Còn tình cảm với Khánh Hạ hay ko Ken cũng chẳng biết ! Nhưng Ken biết bản thân muốn Pj ở lại, tại sao chứ ?
Khánh Hạ nói những điều đó là có thật ko? Là vì cô ta đi du học, hoàn
toàn là vì nghĩ cho Ken cả ... Nhưng lỡ như ko phải thật ... đó chỉ là
cái cớ thì sao ? Ken phải xử trí thế nào đây ?
- Jun ! Đến bar đi ! – Ken nói qua điện thoại.
- Đang ở đây! Tới đi !
Sau lời đáp ngắn gọn của Jun, Ken tắt điện thoại, vừa hay lúc đó Pj cũng từ phòng tắm bước ra.
- Tôi có chuyện phải đi! Nhất quyết ai gọi cửa cũng ko mở, khóa lại, cần thứ gì có trong phòng cả rồi! Chừng nào về tôi sẽ cho em biết!
Pj ko đáp, chỉ im lặng, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Ken hiểu, im lặng nghĩa là đồng ý!
.
- Vậy ý mày là ... – Jun liếc mắt nhìn Ken.
- Ừ, cô ta về rồi !- Ken
- Pj sẽ thế nào?- nó nhấp nháp ly rượu, tuy dáng vẻ bình thản nhưng ngữ điệu lời nói cho thấy nó đang rất ko hài lòng.
Biết người yêu đang khó chịu, môi hắn chợt vênh nhẹ, tay lập tức ôm chặt eo nó kéo sát về phía mình, khẽ thì thầm vào tai nó.
- Bình tĩnh đi cục cưng à!- song song lời nói là tay hắn đã vuốt nhẹ tóc nó trông như đang âu yếm 1 con mèo đang xù lông.
Ken khẽ nhíu mày, từ bao giờ mà hai người này lại dính nhau như keo dán sắt vậy ??? =”=
- Đừng làm mèo nhỏ của tao mất bình tĩnh chứ!- Jun cười thích thú.
- Mèo nhỏ? – cái tên sến súa thật !!! Mà ngẫm lại cũng thấy khá giống,
cách nó di chuyển, làm mọi việc, ... từ từ, nhẹ nhàng như 1 con mèo !
Hắn ko nói gì, vẫn là khóe môi nở nụ cười.
- Tôi ko cần anh cho Pj cái hạnh phúc giả tạo, nếu ko thương yêu nhau,
thì trả Pj về cho tôi ! Nếu thương, thì đuổi chị ta ra khỏi nhà đi!- nó
dằn mạnh ly rượu xuống bàn.
- Chung quy cũng là do mày ko hiểu rõ mình cần gì! Cảm xúc là của mày, tao ko biết! Nhưng tham thì thâm đó!- hắn nhấn mạnh.
- Con người cô ta, tôi ko rõ, nhưng chân thành khuyên hãy điều tra lại
!- nó nói rồi đứng dậy rời đi, nó muốn về nhà suy nghĩ lại chuyện này,
chuyện này liên quan đến Pj- bạn tốt nhất của nó, nó ko thể nào ko quan
tâm được ! :)
Hắn cũng về cùng nó, vì những chuyện này, ngọn ngành chỉ có mình Ken mới hiểu rõ được mình cần gì và muốn gì ! Ở lại, nhồi thêm vào đầu Ken mớ
lý thuyết cũng chẳng thể giúp Ken được hơn đâu ! Ken cần phải tự tìm
hướng ra cho mình !
Ken về nhà lúc trời đã khá khuya, vừa bước vào gian nhà, do đèn đã tắt hết
nên Ken chẳng thể thấy rõ ràng, vừa đưa tay định bật công tắc đèn thì
bỗng có bàn tay chặn tay tên đó lại, Ken chẳng thể nhận định được rõ
ràng trong không gian tối mịt mù này, nhưng cái dáng dấp này khiến Ken
biết rằng người đó là ai :
- Sao em ko để đèn mà lại tắt hm?- giọng nói có vẻ khó chịu.
Người đó ko nói, chỉ có bàn tay đang giữ lấy tay Ken là siết chặt hơn.
- Chẳng phải tôi đã bảo em ở trong phòng ko được ra ngoài rồi sao ?- Ken.
Bàn tay có hơi nới lỏng nhưng rồi đột nhiên thả rơi tay vào không gian,
nhưng việc đó có nghĩa là bắt đầu cho việc khác, người đó đột nhiên đẩy
ngược người Ken vào bức tường sau lưng, bờ môi nhanh chóng áp lên bờ môi của Ken trao những cái hôn mạnh bạo, gấp gáp và vồ vã ! :) Ban đầu có
vẻ Ken bất động, để yên cho người khác tấn công môi mình, nhưng được 1
lúc, Ken cũng đáp lại, 1 tay tên đó còn đưa lên giữ chặt gáy đối phương, người đó cũng “ hợp tác” đưa tay lên cởi từng cúc áo trên người Ken, có chút ngạc nhiên nhưng rồi Ken vẫn mặc kệ, tay còn lại tên đó kéo eo
người kia về sát mình hơn ... Hôn bao nhiêu cũng không đủ ... Không gian tối chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp ...
“ Tách “
Đèn đã sáng, dường như có ai đó vừa bật công tắc đèn, nhưng điều đó có
vẻ ko ảnh hưởng gì đến vũ điệu của những nụ hôn và sờ soạng rất ư là
nóng bỏng kia !
“ Xoảng “
Mãi cho đến khi có tiếng gì đó vỡ toang xuống nền đất thì 2 người đó mới buông nhau ra ... Ken liếc mắt nhìn kẻ đã cả gan bật đèn kia ...
!!!!!
Pj ? Chứ chẳng phải ... ?
Ken chợt đẩy Khánh Hạ ra khỏi người mình ! Cái gì đang xảy ra vậy chứ
...Aiz !!! Ken quên mất là còn cô ta tồn tại trong nhà ... Sao lại nghĩ
người đó là Pj chứ? Mà sao lại là Pj ? Hah, chẳng lẽ cái Ken cần ở Pj là những việc đã làm với Khánh Hạ ban nãy sao ? Là dục vọng chứ ko phải là tình yêu đúng ko ? Ken thấy tự coi thường chính bản thân mình !
Chuyện đã thế này rồi còn giải thích gì nữa chứ ? Người ta ko tin những
gì người ta nghe, người ta chỉ tin cái mà mắt người ta chứng kiến được,
nhưng có những thứ mình thấy chưa hẳn đã là thật ... Mà khoan, giải
thích gì chứ? Sao lại có ý định giải thích với Pj chứ ? Nực cười ! Cơ
thể bị điên rồi ! :)
- Xin lỗi làm phiền rồi ! – Pj cúi đầu .
Nhỏ loay hoay định quay đi thì chợt nghe tiếng Khánh Hạ gọi.
- Em gái !
Pj đúng yên nhưng ko xoay đầu lại.
- Chị biết là em thích băng bó cho người khác nhưng em ko cần để mảnh vỡ ở đó để người khác đạp trúng đâu !
À, ý là muốn Pj dọn dẹp ...
Pj định xoay người lại thì Ken ngăn:
- Em về phòng đi !
Pj vừa khuất bóng, Ken quay sang nhìn Khánh Hạ, ánh mắt lạnh đến gai người !
- Sao ban nãy cô ko lên tiếng chứ ?
“ Cô” với “Em” có chỗ nào giống nhau ? Sao như thế? Làm ơn đi, cô ta đã từng là người yêu cũ của Ken đó ! =))
- Lên tiếng hay ko có quan trọng ko ? Chẳng phải anh cũng nhớ em nhiều lắm đó sao?
- Cô tự tin thật ! – Ken cười khẩy.
- Anh đã đáp trả rất nồng nhiệt đó chứ ! ^^ - Khánh Hạ.
Ken ko nói với cô ta nữa mà bỏ đi 1 nước ...
Khi chỉ còn lại 1 mình, cơ mặt cô ta co lại, vẻ đáng sợ ... Chết tiệt
!!! Ken hình như đang dần lãng quên cô, chấp nhận là dáng người Pj và cô ta tựa nhau nhưng tại sao lại nghĩ là Pj chứ ko nghĩ là cô ? Pj có khả
năng gột rửa quá khứ người khác nhanh vậy à ? Tuyệt đối ko thể !!! Ken
còn cho cô ta trú ở ngôi nhà này, chứng tỏ là vẫn còn tình cảm, vẫn chưa xác nhận rõ ràng ! Khi đó cô ta vẫn còn cơ hội!
Pj chạy lên phòng và đóng sầm cửa lại, cửa vừa đóng lại là nhỏ cũng ko
thể đứng vững nữa, cả người cứ vô thức mà trượt dài xuống cửa, nhỏ lấy
tay che miệng lại, nhưng dù có che thì tiếng nấc cứ vang vọng khắp phòng ! :) Bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tủi nhục, bao
nhiêu chịu đựng, bao nhiêu giận hờn ... dường như đều trôi theo từng
dòng nước mắt này ! Rốt cuộc nhỏ làm bao nhiêu thứ cũng vì cái gì chứ?
Ban đầu còn nhỏ, thích Ken- tình cảm con nít, kể cả khi Ken với Khánh
Hạ, nhỏ cũng mỉm cười vì người Ken chọn là chị! Cả chuyện sáng tạo ra
đôi nhẫn, nhỏ cũng thức mấy đêm để design ... thậm chí là việc học cũng
đi xuống ... còn nhớ lần đó còn bị mẹ la, mẹ lấy roi quật vào người ...
:) ... đau lắm ! nói là tặng Khánh Hạ làm quà mừng ... chứ thực ra nhỏ
mong là khi cầm chiếc nhẫn trên tay Ken sẽ hỏi chị nhỏ là nguồn gốc
chiếc nhẫn từ đâu mà ra ... ít ra khi đó Ken sẽ biết đến sự tồn tại của
nhỏ ... Kể cả sau này Ken bị Khánh Hạ phản bội ... nhỏ cũng vùi mình vào trò chơi thân xác, cốt yếu cũng chỉ để bản thân chú tâm vào những thú
vui đó mà gạt Ken ra khỏi cuộc sống ... đó cũng là lúc Pj gặp Luân ...
nhưng sau này nhỏ nhận ra ... đó chỉ là thích ... thích đủ nhiều để khi
bị phản bội cơ thể có thể rơi nước mắt ... so với cái tình cảm bản thân
đã ấp ủ dành cho Ken thì ko bao nhiêu hết ... Rồi Ken bước vào cuộc sống của nhỏ ... nhỏ đã rất đau khi thấy Ken sa lầy như thế ... đểu giả ...
******** ... và chó má ... là con rối ... con búp bê ... Pj đã khinh bản thân mình ... càng ngày càng lụy ! Chẳng đáng đâu Pj à ! :) Đã từng
mong mình sẽ giúp được Ken quên đi quá khứ đó ! Nhưng rốt cuộc bản thân
cả 1 người thay thế cũng ko được đặt vào ! Trong mắt Ken, nhỏ là Khánh
Hạ thứ 2 ! Pj chỉ mong là Ken biết đến nhỏ vì nhỏ là Khánh Du chứ ko
phải bất kì đứa con gái nào khác ! :) Ken à ... Được ko anh ?
“ Anh biết không ...
Vở kịch anh viết cho em ... anh diễn hay lắm ... !!!
- Làm em hạnh phúc ...
- Rồi bỏ rơi em ...
Vui ko anh ?
- Khi chà đạp lên niềm tin của em mà sống ?
Vừa lòng anh chưa ?
- Khi thấy em đau khổ từng ngày ? =) “
Ken cũng thế ... Ken đã ngồi trước cửa phòng rất lâu rồi ... ngồi bó
gối, đầu tựa vào cửa như cái cách mà ở bên kia cánh cửa ... Pj cũng ngồi như thế ! Ken biết là nhỏ sẽ khóc ... tình cảm nhỏ dành cho Ken đã quá
rõ ràng rồi ! Ken nghĩ mình ko nên đứng trước mặt nhỏ lúc này ! Có thực
sự với Ken nhỏ chỉ là 1 vật tiêu khiển ko ? Nếu sự thật là thế tại sao
bây giờ lại phát sinh cảm giác bức bối này chứ ? Sh*t !!! Vậy chứ cảm
xúc đối với Khánh Hạ là gì đây ? Điên lên mất !
“ * Nếu
Nếu nhé ...
- Phía sau lưng anh - em níu kéo ...
- Phía trước mặt anh – Chị ấy dang tay ...
Anh ...
Lùi hay bước tiếp ?
* Nếu ... lại nếu nhé ...
- Phía sau lưng anh – em đau khổ
- Phía trước mặt anh – chị ấy xót xa ...
Anh
... Sẽ vì ai mà khóc ? “
Sẽ lại là Khánh Hạ đúng ko ? =)
Có lẽ nhỏ nên trả mọi thứ về nơi khi chưa bắt đầu ... vẫn sống trong
ngôi nhà này, nhưng tự biến bản thân mình thành vô hình ! Ai làm gì mặc
kệ, chẳng phải bận tâm nữa ... Nếu như thế tim sẽ ko đau ...
Nhỏ mở cửa bước ra ngoài khi trời đã giữa khuya, hah, chắc Ken qua phòng Khánh Hạ ngủ rồi ! Cũng phỉa thôi ! Mà hình như ở con người Khánh Hạ
hiện tại có gì đó lạ lẫm lắm ... một con người mà dường như Pj chưa bao
giờ tiếp xúc ... người đó hình như chẳng còn là chị Pj nữa rồi ... Đi ra gian nhà chính ban nãy, hơi ngạc nhiên ... Ken ngủ trên sô pha sao ? À, chắc bị Khánh Hạ giận ko cho ngủ chung rồi ... Vậy thì nên trả phòng
cho Ken nhỉ ?
- Này ! – Pj lay người Ken
Lay một lúc thì Ken cũng tỉnh dậy, Ken ngồi dậy nhìn nhỏ ...
- Về phòng ngủ đi ! Tôi ngủ trên sô pha cũng được ! ^^ - Pj cười.
Ken im lặng dứng dậy, Pj khẽ nở nụ cười nhẹ, như thế này mới đúng phải
ko ? :) Nhưng bất ngờ Ken lại nắm tay Pj kéo theo về phòng, Pj ngỡ
ngàng, ko biết được chuyện gì đang xảy ra !
Về đến phòng, Ken nằm lên giường tiếp tục giấc ngủ ... vấn đề là Ken đã “để” Pj bên cạnh mình.
- Nằm im đó và ngủ đi ! Em phá giấc ngủ của tôi quá đó !
Pj im lặng ... khó hiểu quá ...
“ Anh đang nghĩ gì vậy hm Ken ? “
.
Từ khi từ bar về, nó qua nhà hắn tá túc, chủ đề đương nhiên là về bạn thân của 2 người rồi ...
- Honie ! Em nghĩ thế nào về Khánh Hạ ? – hắn siết chặt vòng tay khi nó ngồi trong lòng hắn.
- Bây giờ chẳng rõ ! Nhưng là ngày xưa, thì nghe Pj khen chị ta nhiều lắm ! Pj quý Khánh Hạ !- nó từa đầu vào ngực hắn.
- Thế sao ? Sao tôi cứ cảm thấy cô ta có cái gì đó ko thật !- hắn nghĩ mông lung.
- Ngày xưa đã thế ? – nó.
- Ko hắn ! Chỉ là một khoảng thời gian sau khi quen Ken! Linh cảm thôi!- hắn dùng tay nghịch tóc nó.
- Này, tay anh bắt đầu hư quá nhé ! Lấy ra khỏi đùi người ta mau !- nó chụp tay hắn lại.
- Đùi người ta chứ đâu phải là đùi của em ! – hắn cười to, 1 cách cười hiếm hoi chỉ có khi bên cạnh nó.
- Buông ! Ko đừng trách! – nó ngoái cổ lại nhìn hắn, mặt hơi nhăn.
- Ko buông đấy ! – hắn cuối xuống cổ nó, rúc đầu vào, trông dễ thương ko thể tả.
- Anh !!! – nó nhíu mày.
Hắn rời đầu khỏi cổ nó, bất ngờ đặt lên môi nó nụ hôn, 1 cái hôn thật
sâu khiến nó choáng ngợp, cơ mà nó ko tránh, cũng ko phản kháng, còn
ngoan ngoãn đáp lại nữa ! ^^
Khi hắn vừa buông bờ môi nó ra, thì nó cũng chòm người lên cắn vào môi
hắn 1 cái rõ đau, suýt nữa là chảy máu, làm hắn ko thể nào ko nhăn mặt
được !
- Làm trò gì thế ?- hắn sờ môi.
- Đã báo trước rồi !- nó nhếch môi cười.
- Từ bao giờ mà cắn tôi đau thế ? Em thành thú khi nào mà tôi ko biết ? – hắn đá đểu.
- Thú ? Honie của anh là thú thì anh được công nhận là người à? – nó vờ ngạc nhiên.
Cả hai cứ đua nhau xoắn nhau như thế, cơ mà vui ! ^^ Tình cảm của họ
nồng nàn, đậm sâu, cơ bản biểu hiện ra chỉ theo cách thông thường như
thế ! Đã là người thì ai chẳng có yêu thương ! Nhưng yêu thương ko chỉ
được thể hiện qua những ngọt ngào, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh,
ngọt ngào quá hóa ra đôi khi quá giả tạo ! Chẳng có sự yêu thương nào là hoàn mĩ, nó chỉ hoàn mĩ nhờ con người bồi đắp ! :)
Trong cuộc sống, có thể bạn khuyết mảnh yêu thương này, nhưng tin tôi
đi, bạn sẽ được bù đắp bằng 1 yêu thương khác ! Ừ thì yêu thương là ko
giống nhau, nhưng nó sẽ khiến bạn ấm lòng ! Yêu thương sẽ khiến bạn thay đổi, tim bạn khi đó sẽ ko lạnh giá và trống rỗng nữa !
“ Kem dù lạnh đến mấy cũng phải tan ra vì sức nóng ...
Và tình cảm dù lạnh đến mấy cũng ấm lên bởi những quan tâm chân thành ! “
Cứ ko phải là trái cực thì mới hút nhau được ! Và cũng ko có nghĩa là
cùng cực thì phải đẩy nhau ! :) Trong tình yêu cũng thế, thế nên đôi khi ta phải nhìn vào vấn đề theo cách khách quan nhất !
Hãy nhớ yêu là ko bao giờ sai trái cả ! Chỉ những kẻ có ý định phá hoại
tình yêu hay muốn làm người thứ ba chen vào cuộc tình người khác thì mới đáng để ta lưu tâm, họ ko đáng sợ, nhưng họ đáng thương ! :) Nhưng đôi
khi mọi thứ đi quá giới hạn thì “đáng thương” đã được nâng cấp lên thành “ đáng khinh” và “đáng trách” ! :)
Nửa đêm nó bật dậy với những giọt mồ hôi ướt đẫm trên mặt, lan rộng ướt cả vùng áo sau lưng và gối nằm ...
Lại là giấc mơ đó ... dạo này cứ quấy rối nó ... à ko ... phải nói đúng hơn là 1 cơn ác mộng ... máu ... rất nhiều máu ... dường như trong giấc mơ
nó vô hình, nó thấy 1 tai nạn xe ... chiếc xe gây án xong rồi bỏ chạy
... người bị nạn là 1 phụ nữ còn khá trẻ , nếu ko có những vết máu dính trên mặt, thì nó tin đó là 1 người phụ nữ đẹp, đẹp 1 cách tự nhiên ko
phấn son ... à ko hẳn, bên dưới người phu nũ đó là 1 đứa bé gái, ko thể
thấy rõ mặt nhưng nó có cảm giác gần gũi và quen thuộc lắm ... dường như là người mẹ ko qua khỏi thì phải ... chỉ là dự đoán thôi, lần nào giấc
mơ mở đầu cũng là tiếng thét lên “ Coi chừng ! “ thật to, sau đó cũng là 1 tiếng “Rầm” thật lớn, để rồi khi nó xuất hiện luôn là cảnh tượng ấy,
bê bết máu , 2 người nằm đó, được bao bọc trong 1 vòng người xung
quanh nhưng ai cũng xì xầm và chỉ trỏ mà ko hề có ý định kếu cấp cứu ...
Nhiều lần nó tự hỏi tại sao giấc mơ lại cứ vây lấy nó chỉ cùng một nội dung
như thế ? Sau mỗi giấc mơ ... tỉnh dậy với mổ hôi ... càng nghĩ về giấc
mơ đó, đầu nó càng buốt ...
Đêm nay cũng như những đêm khác ... khi ko chịu nổi nó vẫn như thế ...
Jun ... Jun à ... – điện thoại bên kia vừa có người nhấc máy nó đã cất lời.
Lại nữa sao? Bình tĩnh !
Dạo này nó có kể với hắn câu chuyện đó, điều đó khiến hắn suy nghĩ về 1
chuyện ở quá khứ ... Nó cứ bị giật mình nửa đêm mãi, cũng chỉ tại ác
mộng đó ... còn nhớ lần đầu tiên nó gọi điện cho hắn, lần đầu tiên nó mơ thấy 1 giấc mơ toàn màu đỏ, đau thương và chết chóc ... lần đầu tiên
hắn thấy nó hoảng loạn như thế ... dù là nửa đêm, hắn cũng ko ngại ngần
phóng xe qua nhà nó, nhớ rõ lần đó ... nó ra mở cửa cho hắn do ko muốn
làm phiền ông quản gia, vừa thấy hắn nó đã chạy tới ôm siết thật chặt
... hắn thấy xót xa khôn tả ... những lần sau đó nó ko cho hắn tới nữa,
ai mà chẳng thích những lúc hoảng sợ được ôm vào lòng như thế, chỉ là nó hông muốn hắn phải cực nhọc thế ! Gọi điện thoại và nghe giọng hắn cũng giúp nó bình tâm được chút xíu, nó thực sự cảm động vì hành động của
hắn !
Đánh giá tình cảm của 1 người con trai dành cho bạn tốt nhất là qua hành
động chứ không phải là lời nói. Nhớ nhé ! :) Ít nói những lời yêu thương ko có nghĩa là họ ko yêu bạn ! Vì tình cảm chân thật xuất phát từ tim,
cảm nhận từ tim ! :)
Lời nói hắn lạnh, ko phải là vì hắn ko quan tâm, chỉ là bao nhiêu thứ nó
cũng thể hiện qua ánh mắt hết rồi, mười mấy năm trời hắn đã quen với
việc giấu nhẹm cảm xúc vào ánh mắt chứ ko phải lời nói ! Nó biết được
những gì mà ánh mắt hắn đang biểu lộ lúc này, tình yêu là thế ấy, đôi
khi cảm nhận rất rõ về cảm xúc đối phương !
Bao giờ ... mới chấm dứt đây ? – nó tự đặt ra câu hỏi.
Tôi ... ko biết – lần đầu tiên hắn thấy bất lực như thế, nó còn nghe cả tiếng thở dài rất khẽ của hắn nữa – Hay là ... tôi qua ?
Thôi ... ko cần ! I’m fine ... – nó trấn an hắn – Được rồi, cúp máy ngủ tiếp, còn lâu lắm trời mới sáng ! – nó
Vậy ... – hắn ngập ngừng – có gì em phải gọi cho tôi đấy! – hắn đề nghị.
Được mà ! Sẽ ổn thôi ! – nó cười nhẹ, chắc hắn sẽ cảm nhận được.
Rồi sau đó nó cúp máy, hắn là 1 người bạn trai rất tuyệt, đó là cảm nghĩ
của nó ! Hắn ít khi nói những lời yêu thương có cánh, thậm chí cả những
câu nói móc nói xoáy còn nhiều hơn, nhưng những hành động mà hắn dành
cho nó khiến nó hiểu được tình cảm của hắn dành cho mình là thật !
Mãi suy nghĩ nó ngủ thiếp đi, những cơn thức giấc nửa đêm khiến cơ thể nó mệt khó mà diễn tả được !
.
Từ khi Khánh Hạ về, Mon cũng khá lo lắng cho Pj, Mon cũng hiểu một phần câu chuyện, tự nhiên thấy thương Pj nhiều hơn ...
“ Trả lại” yêu thương cho người khác :) Việc đó đâu dễ dàng khi bản thân
mình yêu người đó còn hơn cả mình ! Ko phải là cao thượng, chỉ là yêu
thương đó chưa bao giờ là của mình cả ! :) Nói tiếng “trả” chứ thực chất có bao giờ sở hữu được đâu ! Cảm giác đó ... đau lắm ... ai thấu ko ?
:) Cao thượng sao? Trên đời này có thứ tình yêu như thế hả ? Ko đâu ! :) Những chuyện Pj và Mon chịu đựng cũng chỉ vì mong tình yêu được đáp trả thôi, còn “ nhìn người mình yêu vui thì bản thân hạnh phúc” – giả chết
được ! :) Làm sao mà đc chứ ? Đau xé lòng đấy, tê tái luôn đấy ! Chỉ cần thấy người mình yêu hướng ánh mắt về người khác là tim vỡ nát rồi ! Cơ
bản là đã nhen lên cảm xúc khó chịu, hạnh phúc sao ? Vui sao ? Đó là
những cảm xúc bản thân ngụy tạo ! :)