Chap 27.1:
Kể từ ngày xảy ra trục trặc với nó, hắn chẳng thể tập trung quá nhiều
cho việc gì, nó với hắn vẫn gặp nhau mỗi ngày: ở nhà hắn, ở trường, ...
có khi là vài câu giao tiếp trong công việc, tuyệt nhiên ko có gì ngoài
chuyện công, cứ mỗi lần hắn có ý định đề cập gì đó thì nó lại tìm cách
dời đi.
Cả quan hệ cha con của hắn cũng xấu dần, mọi thiện cảm mới xuất hiện
trong gần 1 năm nay dường như đều bị cuốn trôi đi hết, chẳng còn tồn tại bất kì điều gì tốt đẹp, vốn dĩ xây dựng một mối quan hệ vững bền rất
khó nhưng để phá nó đi là 1 điều rất dễ dàng ~ Cả ba hắn và đứa con gái
kia đều khiến hắn gai mắt, hắn chẳng còn như ngày xưa đâu, chẳng còn khờ dại và yếu đuối đến mức nhẫn nhịn cam chịu cho qua, cũng chẳng còn phải giấu nỗi uất ức vào trong để về đêm mà trùm kín chăn khóc ko thành
tiếng, tuổi thơ nực cười, hắn đã lớn, mười mấy năm đủ để hắn ko còn là
cậu nhóc khi xưa nữa, hắn sẽ ko để mọi chuyện diễn ra dễ dàng như thế !
Ngày nào hắn còn tồn tại trong ngôi nhà này, thì đứa con gái kia, đừng
hòng mong chờ bất kì điều gì !
- Ông ta đã bỏ.mẹ tôi để theo người đàn bà kia, giờ lại bỏ
người đàn bà kia để theo cô, thì 1 ngày nào đó, ông ta cũng sẽ bỏ cô để
đi theo 1 người khác !
Hắn nói khi cả 2 lướt qua nhau, cô ta nghe xong chỉ sững người lại rồi
quay về phía sau nhìn bóng lưng hắn đang đi xa dần với ánh mắt tức tối.
- Anh ... !!!
- Thế nào ? – hắn đang đi bất giác xoay người lại nhìn.
-
- Cóc ghẻ mà tưởng mình là thiên nga !
Hắn ‘tặng’ cô gái nụ cười chế giễu rồi quay đi, tưởng mình là ai chứ,
hoang tưởng quá rồi đó. Thật là làm mất thời gian, hắn còn phải đi ‘thăm bệnh’ người nào đó nữa !
.
Vừa thấy hắn xuất hiện sau cánh cửa phòng bệnh, người đàn bà đó có vẻ
rất ngạc nhiên, vốn ko nghĩ là hắn sẽ đến. Hắn từ tốn tiến lại gần chiếc giường và kéo chiếc ghế ra ngồi bên cạnh, sau khi im lặng và quan sát 1 lúc lâu, hắn mới cất lời:
- Tôi đến đây ko phải thăm bà ! – mỉm cười.
Một nụ cười nhẹ và 1 câu nói với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng như thế
cũng khiến người đàn bà đó giật bắn người, cả tia cảm động nơi đáy mắt
cũng phút chốc tiêu tan.
- Vậy ... con đến làm gì ? – lời nói có chút run rẩy.
- Calm down ~ Tôi chẳng đến để hại hay thủ tiêu bà đâu !- âm thanh nhẹ bẫng – Chỉ là muốn xem bà đau đớn đến cỡ nào !
- Ý con là ...
- Mẹ tôi từng trải qua cái cảm giác đau đớn hơn bà gấp ngàn lần ! – ánh mắt lạnh băng xoáy sâu vào người đối diện – Bà ấy ra đi lúc còn rất trẻ, vẫn rất đẹp,... – giọng ngày càng nhỏ như đang hoài niệm về
những gì đã qua, ngưng 1 lúc, rồi hắn nói tiếp – Cảm giác bị vứt bỏ ...
có tuyệt ko ?
Hắn cười lạnh, nếu người đàn bà này ko xuất hiện thì hắn đã chẳng trở
nên như ngày hôm nay, chẳng phải bà ta đã biết ba hắn đã có gia đình rồi sao, vì cớ gì mà ko từ bỏ mà chen vào phá hoại ? Vui lắm sao khi thấy
gia đình người ta vì mình mà đổ đốn ? Trong phút chốc mất đi tất cả, bị
cả thế giới quay lưng lại với 2 mẹ con, chỉ có bà quản gia hiền từ là
luôn bên cạnh. Rồi cả mẹ cũng đau buồn mà qua đời, có người thân cũng
như ko có, chỉ có mỗi bà quản gia chăm lo, chắc vì thế mà trong lòng
hắn, bà luôn chiếm vị trí rất quan trọng, bà thay mẹ giúp hắn mọi
chuyện, những tình mẫu từ thì ko gì thay thế được, chính vì thế nên hắn
vẫn là 1 đứa trẻ thiếu tình thương. Cả con chó to to mà hắn nuôi, cũng
là bà quản gia mua tặng cho hắn.
- Tôi xin lỗi ... – lời nói nghẹn ngào.
- Xin lỗi, her – đại khái là nhếch môi- được gì ? Có mang mẹ
tôi trở về ? Tôi vẫn tự hỏi có bao giờ bà cảm thấy tội lỗi ko ?
Người đàn bà đó chỉ biết cuối đầu che đi dòng nước mắt đang trào ra, bàn tay nắm chặt drap trải giường.
- Những kẻ đã cướp đi hạnh phúc của người khác và biến nó thành của mình thì chẳng có cuộc sống tốt đẹp đâu ! - hắn đứng dậy ý sắp dời đi.
Hắn đĩnh đạc quay đi, chân bắt dầu đi chuyển, bà ngẩng đầu nhìn theo,
dáng lưng thẳng tắp của hắn nhòe đi trong làn nước mắt, hắn lúc nào cũng toát lên vẻ cô độc đến bi thương, cho đến khi hắn bước đến cửa phòng
thì bà mới rụt rè cất tiếng:
- Nếu tôi chết ... cậu có tha thứ cho tôi ko ?
Hắn như ngẩng ra nhưng chẳng quay đầu lại, đứng im một lúc lâu rồi mới lạnh nhạt đáp lời.
- Vô ích ! Có chết hay ko cũng chẳng liên quan gì đến tôi ! Bà
cũng chẳng thể làm gì bản thân được đâu, tôi muốn bà phải sống để nếm
trải những đau đớn mà mình đã gây ra ! Và bị dày vò cho đến tận cuối đời ! - hắn nhấn mạnh câu cuối.
Và vậy là hắn khuất dần sau cánh cửa, ngữ điệu kiên định chẳng có chút
ngữ điệu thương xót nào. Hắn nói đúng, cái giá này là bà ta tự gánh lấy, giờ thì bà đã nếm trải được cái cảm giác gọi là tuyệt vọng, những giọt
mắt đã rơi có khi là đã quá muộn màng, nước mắt cứ thế mà rơi lả chả,
thấm xuống chiếc gối đang đặt trên người ngày một nhiều, là bà đã sai
khi làm như vậy ! Có phải là quả báo hay ko ? Hối hận cũng chẳng thể
giải quyết được gì, bao nhiêu cảm xúc, đau đớn, tuyệt vọng, cảm giác tội lỗi trào dâng, bị vứt bỏ ...
‘ Tàn dư của cuộc sống
Là vị đắng trên đôi môi hay nét buồn trên đôi mắt ? ‘
Bản thân hắn cũng xìu dần, hắn ngồi lặng thinh trong xe cả 1 lúc rất lâu rồi mới nổ máy chạy đi, đã lâu rồi hắn ko viếng mẹ thì phải ?
Hắn đến mang theo bó tu-lip trắng, chỉ có khi với mẹ mình, hắn mới mang
nét mặt ôn nhu đến như thế, cà người hắn tiều tụy thấy rõ, người cũng
hốc hác, có nét mệt mỏi hiện hữu rõ ràng, dạo này hắn cũng hút thuốc và
uống rượu rất nhiều.
- Mẹ ! – chỉ 1 từ nhưng chất chứa cả sự bất lực và nỗi niềm ko thể thốt nên lời.
Hắn ko nói gì thêm, chỉ lặng lặng đặt hoa lên mộ mẹ mình rồi quỳ xuống,
rất lâu ... chẳng thể biết qua bao nhiêu lâu hắn mới đứng dậy nhưng đến
khi vừa khom người định đứng lên thì chân đã tê buốt ko thể trụ được
nữa. Dạo này hắn cứ nhớ về mẹ của mình, nhớ đến mức muốn chạm được. Có
lẽ do quá nhiều áp lực nên hắn như chênh vênh, thả trôi bản thân về vô
hướng, cái cảm giác tội lỗi cũng ngập tràn trong hắn, những cảm giác của nó, những lời nói đó, hắn hầu như ko quên đi 1 chữ nào, lắng đọng lại,
tất cả như hằn sâu vào tâm trí, nó là đứa con gái kiên cường và khép
kín, vậy mà trong phút chốc lại nói với hắn về cảm giác của mình, hẳn là nó đã phải chịu đựng nhiều thứ lắm, vậy mà hắn lại cứ vô tình làm tổn
thương nó hết lần này đến lần khác.
- Con phải làm sao đây ?
Hắn gục đầu bên mộ mẹ mình thì thầm, gió nhẹ nổi lên làm lay lay những
ngọn cỏ như thể mẹ đang ôm hắn vào lòng. Có những lúc hắn tưởng chừng
như mình ko thể bước tiếp, cuộc sống quá nhiều chông gai, cuộc sống của
hắn còn nhiều vết nhơ hơn hết thảy con người nào khác, 18 tuổi ~ 1 cuộc
sống ko hề đẹp đẽ và bình thường như bao người, chính nó là nguồn động
lực để hắn tồn tại.
Hắn bây giờ mong manh và yếu đuối đến lạ, cái xã hội này sẽ còn vùi dập
và gây khó dễ cho hắn đến bao giờ. Chẳng còn xem ông ta là ba, vậy tại
sao hắn lại 1 lần nữa cảm thấy đau khi ba hắn mang người con gái đó về
nhà ? Người người đi qua, nhưng chẳng ai là dừng lại, họ đi mang theo cả niềm tin hắn gửi vào. Nó có sẽ như họ mà bước qua đời hắn như thế ko?
- Thật sự ko muốn mất cô ấy !- câu nói chứa đầy sự bất lực.
Hắn nói những lời đó như thể độc thoại với chính bản thân mình. Cứ mỗi
lần có khúc mắt hay quá mệt mỏi với cuộc sống, hắn lại đến bên mộ mẹ
mình mà nói ra những suy nghĩ, chỉ có với mẹ, thì hắn mới trở lại là Jun của ngày xưa, 1 đứa nhóc khao khát được yêu thương và quan tâm.
- Chuyện gì ? – hắn nhấc máy sau một hồi đổ chuông dài.
- .............
Mẹ.kiếp! Hắn cúp máy ! Con nhỏ đó lại làm ầm lên gì đấy còn bảo là bị
hắn ức hiếp, giờ thì ba hắn đang cần hắn về gấp để nói rõ ràng mọi
chuyện. Được lắm ! Muốn bị tống ra ngoài sớm đây ! Tốt thôi, con nhỏ đó
cũng làm hắn phát tởm rồi !
Nét mặt hắn khác hẳn, cảm tưởng như Jun của mấy phút trước và hiện tại
ko phải là 1, hắn lại là hắn của mọi khi, kiêu hãnh và bất cần.
- Ông tìm tôi ? – hắn ngồi phịch xuống ghế khi vừa về đến nhà, ba hắn ngồi băng ghế đối diện.
- Có phải con đã xúc phạm đến cô ta hay ko ? – ông trừng mắt.
Hắn bình thản di mắt khẽ nhìn đứa con gái kế bên ông rồi môi nhếch lên thành nụ cười khinh rẻ.
- Cô ta còn đủ tư cách để tôi xúc phạm sao ?
- Mày ...
- Nhân tình cuả ông tôi coi rẻ lắm ! Chẳng là gì trong mắt tôi
đâu ! Chẳng bao giờ tôi quên ông đã đối xử với tôi như thế nào ! Tôi ko
còn như ngày xưa !
Nó cũng có mặt ở nhà hắn lúc này và chứng kiến câu chuyện, rõ ràng hắn
đã bị tổn thương ... ba hắn chỉ vì người con gái đó mà ko tin hắn ...
những lúc hắn tỏ ra bất cần nhất là những lúc hắn đau đớn nhất ! Nó biết là hắn đã cố tìm lại niềm tin từ ba của mình ... và giờ thì niềm tin đó đang vỡ vụn dần ~
- Ngày nào con nhỏ đó còn ở đây thì tôi sẽ ko để yên đâu ! – hắn đe dọa.
- Mày dám !!!
- Đừng thách tôi ! Ông thừa biết mà ! – trái hẳn với thái độ tức giận của ông, hắn vẫn bình thản như tờ.
Ba hắn đương nhiên là tức lắm, đúng, ông thừa hiểu những điều hắn nói,
hắn sẽ ko để yên cho cô ta đâu, sẽ làm bất cứ cái gì để cô ta biến mất
khỏi căn nhà này !
Vấn đề về gia đình luôn là 1 thứ nhạy cảm với hắn, bình thường cũng đừng mang chuyện gia đình ra nói, hoặc khi có ai đó nói về gia đình của họ
hắn đều ko hòa chung với mọi người, là vì hắn thấy tự ti :’) , hắn chẳng sở hữu được cái tình cảm thiêng liêng đó, chẳng được hạnh phúc như
người ta, cuộc sống chỉ là một chuỗi đau thương !
- Nhưng cuộc sống riêng của tao mày ko có quyền can dự !
Bất giác hắn bật cười lớn.
- Cuộc sống riêng ? Ko có quyền can dự ? Thế tôi là cái chó gì
vậy ? Sinh ra rồi để ông đào tạo như cái máy giết người sao ?
Ba hắn im lặng, có lẽ vì trong phút tức giận ông đã lỡ lời.
Tim nó thắt lại, chưa bao giờ nó thấy tận mắt bất đồng giữa 2 người giải quyết theo kiểu trực tiếp như vậy, đương nhiên là ko ai dám trưng mắt
ra mà coi, chỉ là họ lịch sự đứng vào 1 góc khuất và tỏ vẻ như ko biết
gì thôi ! Cả con Gun như cũng bị hắn dọa cho sợ mà cụp đuôi đứng cạnh nó !
- Giết người sao ? Cậu ta nói gì thế honey ? -cô gái ngồi bên cạnh có vẻ ngạc nhiên.
Ba hắn ngớ ra chẳng biết phải giải thích thế nào, còn hắn sau 1 giây bất ngờ thì bật cười khoái chí.
- Hóa ra ông ko nói gì sao ? Nếu ông vẫn kiên quyết giữ con nhỏ đó bên cạnh thì đừng trách tôi ! Tôi sẽ nói hết mọi thứ !
- Nếu nói ra thì ảnh hưởng đến tất cả mọi người ! – ba hắn.
- Vào nhà đá bóc lịch thôi mà ! Tôi dư sức để bảo vệ mọi người
trong tổ chức trắng án, haha, đừng coi thường con trai quá, ông chẳng
biết ngoại giao tôi rộng đến mức độ nào đâu ! – hắn tự tin.
Xem ra kì này ko thể ko làm theo hắn. Ba hắn tức đến độ gần xanh nổi rõ trên trán.
- Hẳn là ông đang nguyền rủa bản thân tại sao lại sinh ra một
đứa như tôi hả ? Ừ thì sinh ra tôi là sai lầm lớn nhất đó ! Ghét quá thì cứ cầm súng mà bắn nát đầu đi ! – hắn.
- Đừng cứ lôi chuyện cũ ra mà trách cứ tao mãi ! – ba hắn gằn giọng.
- Tôi chỉ nhắc cho ông nhớ thôi ! Tôi chẳng bao giờ quên câu
nói ông đã thốt ra khi cãi nhau với mẹ đâu ! – hắn cười, 1 nụ cười đầy
cay đắng.
- Câu nói ? – ba hắn khó hiểu.
- ‘Sinh ra nó làm chi chứ, chẳng phải lúc mấy tháng đầu đã kêu phá đi rồi sao ? ‘ ông đã nói bằng thái độ đay nghiến, lúc đó tôi còn chẳng biết ‘nó’ là
ai, ngu thật ! – hắn tự nhạo báng chính mình – Chấm dứt tại đây đi, mọi
chuyện tùy ông quyết định, nhưng quyết định của ông để lại hậu quả gì
thì tôi ko biết đâu !
Hắn nói rồi đứng thẳng dậy, bỏ lên phòng mình. Không khí im phăng phắc,
những đau đớn mà hắn gánh nó như đều cảm nhận được, nét mặt và thái độ
hắn ko ổn tí nào cả, giờ thì nó mới hiểu tại sao hắn luôn có cái ý nghĩ
là bản thân ko nên tồn tại trên đời, từ lúc chưa lọt lòng đã ko được
chấp nhận rồi ! Hắn đã phải tự mình trải qua mười mấy năm như thế nào ?
Sống vô định và ko mục đích sao ?
Nó lên phòng hắn, cửa phòng khép hờ như mọi khi nên nó bước vào, chỉ
nghe tiếng vòi sen phát ra từ bên trong phòng tắm rất mạnh, chắc là hắn
lại xả nước vào người rồi ... Sau đó chẳng nghe tiếng gì nữa, rồi lại
vang lên tiếng gương vỡ rất lớn, cả 2, 3 tiếng vang lên cùng lúc, hòa
với cả tiếng hét bất lực của hắn nữa. Nó lo lắng chạy vụt đến phòng tắm
đập mạnh cửa, rất nhanh sau đó hắn đã mở cửa ra, khi thấy nó hắn có chút sững sờ, vốn ko nghĩ nó lại xuất hiện ở đây. Nó chẳng nói gì, chỉ ngỡ
ngàng nhìn chiếc gương trên tường đã bị đấm bể, máu loang lổ dính khắp
nơi trên bề mặt kính, cả đôi tay hắn cũng đã rướm máu, máu nhỏ giọt
xuống sàn hòa lẫn với nước tạo thành 1 dịch đỏ.
- Anh làm trò điên khùng gì vậy ? – nó lớn tiếng.
- Đấm chết thằng trong gương . – hắn có ý giật tay ra.
Nó nhìn vào nỗi đau đang hiện trong mắt hắn, sao đôi mắt đẹp như vậy mà phải chứa nhiều đau thương đến như thế ?
Nó lẳng lặng kéo hắn ra ngoài, ko hỏi thêm gì nữa, khéo léo sát trùng và băng vết thương trên tay hắn lại. Trong suốt quá trình cả 2 người chỉ
im lặng, nó ko hỏi cũng ko lên tiếng, hắn cũng ko nói gì chỉ để yên cho
nó băng bó. Đến khi băng xong, nó xem xét thật kĩ rồi đứng dậy rời đi,
cũng chẳng còn việc gì để ở lại, hắn cần yên tĩnh .
Bản thân vừa quay đi đã cảm nhận được sự ấm áp truyền lên từ phiá sau,
lâu lắm rồi mới cảm nhận được hơi ấm này, vòng tay ko còn kiên định như
mọi khi nữa, nó chứa cả sự run rẩy. Nó ko đành lòng bỏ đi vào lúc này,
sau đó quay người lại ôm nhẹ tấm lưng hắn rồi vỗ vỗ, giận thì giận mà
thương thì thương ~
Hắn gục đầu lên bờ vai nó, 2 tay siết chặt lấy eo nó hơn, nó cảm thấy
vai áo mình ươn ướt ... Lòng nó cũng thắt lại, chẳng từ ngữ nào có thể
diễn tả được nỗi đau lúc này, người con trai yêu nó trông bất cần và
lạnh lùng như thế nhưng thật ra vẫn luôn khao khát được thương yêu và
quan tâm, chỉ là lớp băng và cái vỏ quá dày nên chẳng ai đủ kiên nhẫn để tiến sâu hơn, dù là thế nào, có đau khổ khó khăn hay vất vả, nó cũng sẽ ko buông tay người nó đã chọn, nắm chặt cho đến khi chính miệng người
đó bảo hết yêu và ko cần mình nữa !
- Xin lỗi ... tôi làm người yêu tệ nhỉ ...
Tiếng xin lỗi của hắn nghe nghẹn ngào, hắn rất chân thành khi nói ra 2
từ ‘xin lỗi’ ... nó chẳng đáp lời, chỉ có vòng tay là siết lấy hắn chặt
hơn như thể nếu ko siết chặt thì hắn sẽ biến mất.
Hắn chỉ có nó là điểm tựa, duy nhất nó !
- Có 1 phi vụ rất lớn sắp tới, ngày mai chúng ta sẽ bản bạc sau ! Ngủ ngoan !
Nó kéo chăn lên đắp cho hắn như thể hắn là 1 đứa con nít vậy, 1 tay của
nó bị hắn nắm chặt đến mức ko gỡ ra được, nhìn vẻ tiều tụy trên gương
mặt hắn mà nó xao lòng, xem ra nó đã làm khó hắn rất nhiêu rồi !
Trước khi đi sâu vào giấc ngủ, hắn còn mơ màng nghe được tiếng nói.
- Đừng đau đớn như thế ... tôi cũng đau ! Cũng đừng nghĩ mình
sinh ra là điều sai trái, nếu ko ai cần anh thì tôi cần ! Còn nếu cả thế giới quay lưng với anh, tôi sẽ quay lưng lại với thế giới !
Hắn lại cảm nhận được sự bình yên sau bao nhiêu ngày vắng bóng, những áp lực, căng thẳng dường như đều bay biến đi hết !
Em mang màu bình yên của nắng ! Sắc vàng ấm áp và có sức lan tỏa mạnh mẽ ~ Mọi nỗi đau và lạnh giá đều được em xoa dịu và làm tan chảy ~
hết chương 27.1