Nửa đêm nó bật dậy với những giọt mồ hôi ướt đẫm trên mặt, lan rộng ướt cả vùng áo sau lưng và gối nằm...
Lại là giấc mơ đó... dạo này cứ quấy rối nó... à ko... phải nói đúng hơn là 1 cơn ác mộng... máu... rất nhiều máu... dường như trong giấc mơ nó vô hình, nó thấy 1 tai nạn xe... chiếc xe gây án xong rồi bỏ chạy... người bị nạn là 1 phụ nữ còn khá trẻ, nếu ko có những vết máu dính trên mặt, thì nó tin đó là 1 người phụ nữ đẹp, đẹp 1 cách tự nhiên ko phấn son... à ko hẳn, bên dưới người phu nũ đó là 1 đứa bé gái, ko thể thấy rõ mặt nhưng nó có cảm giác gần gũi và quen thuộc lắm... dường như là người mẹ ko qua khỏi thì phải... chỉ là dự đoán thôi, lần nào giấc mơ mở đầu cũng là tiếng thét lên “ Coi chừng! “ thật to, sau đó cũng là 1 tiếng “Rầm” thật lớn, để rồi khi nó xuất hiện luôn là cảnh tượng ấy, bê bết máu, 2 người nằm đó, được bao bọc trong 1 vòng người xung quanh nhưng ai cũng xì xầm và chỉ trỏ mà ko hề có ý định kếu cấp cứu...
Nhiều lần nó tự hỏi tại sao giấc mơ lại cứ vây lấy nó chỉ cùng một nội dung như thế? Sau mỗi giấc mơ... tỉnh dậy với mổ hôi... càng nghĩ về giấc mơ đó, đầu nó càng buốt...
Đêm nay cũng như những đêm khác... khi ko chịu nổi nó vẫn như thế...
Jun... Jun à... – điện thoại bên kia vừa có người nhấc máy nó đã cất lời.
Lại nữa sao? Bình tĩnh!
Dạo này nó có kể với hắn câu chuyện đó, điều đó khiến hắn suy nghĩ về 1 chuyện ở quá khứ... Nó cứ bị giật mình nửa đêm mãi, cũng chỉ tại ác mộng đó... còn nhớ lần đầu tiên nó gọi điện cho hắn, lần đầu tiên nó mơ thấy 1 giấc mơ toàn màu đỏ, đau thương và chết chóc... lần đầu tiên hắn thấy nó hoảng loạn như thế... dù là nửa đêm, hắn cũng ko ngại ngần phóng xe qua nhà nó, nhớ rõ lần đó... nó ra mở cửa cho hắn do ko muốn làm phiền ông quản gia, vừa thấy hắn nó đã chạy tới ôm siết thật chặt... hắn thấy xót xa khôn tả... những lần sau đó nó ko cho hắn tới nữa, ai mà chẳng thích những lúc hoảng sợ được ôm vào lòng như thế, chỉ là nó hông muốn hắn phải cực nhọc thế! Gọi điện thoại và nghe giọng hắn cũng giúp nó bình tâm được chút xíu, nó thực sự cảm động vì hành động của hắn!
Đánh giá tình cảm của 1 người con trai dành cho bạn tốt nhất là qua hành động chứ không phải là lời nói. Nhớ nhé!:) Ít nói những lời yêu thương ko có nghĩa là họ ko yêu bạn! Vì tình cảm chân thật xuất phát từ tim, cảm nhận từ tim!:)
Lời nói hắn lạnh, ko phải là vì hắn ko quan tâm, chỉ là bao nhiêu thứ nó cũng thể hiện qua ánh mắt hết rồi, mười mấy năm trời hắn đã quen với việc giấu nhẹm cảm xúc vào ánh mắt chứ ko phải lời nói! Nó biết được những gì mà ánh mắt hắn đang biểu lộ lúc này, tình yêu là thế ấy, đôi khi cảm nhận rất rõ về cảm xúc đối phương!
Bao giờ... mới chấm dứt đây? – nó tự đặt ra câu hỏi.
Tôi... ko biết – lần đầu tiên hắn thấy bất lực như thế, nó còn nghe cả tiếng thở dài rất khẽ của hắn nữa – Hay là... tôi qua?
Thôi... ko cần! I’m fine... – nó trấn an hắn – Được rồi, cúp máy ngủ tiếp, còn lâu lắm trời mới sáng! – nó
Vậy... – hắn ngập ngừng – có gì em phải gọi cho tôi đấy! – hắn đề nghị.
Được mà! Sẽ ổn thôi! – nó cười nhẹ, chắc hắn sẽ cảm nhận được.
Rồi sau đó nó cúp máy, hắn là 1 người bạn trai rất tuyệt, đó là cảm nghĩ của nó! Hắn ít khi nói những lời yêu thương có cánh, thậm chí cả những câu nói móc nói xoáy còn nhiều hơn, nhưng những hành động mà hắn dành cho nó khiến nó hiểu được tình cảm của hắn dành cho mình là thật!
Mãi suy nghĩ nó ngủ thiếp đi, những cơn thức giấc nửa đêm khiến cơ thể nó mệt khó mà diễn tả được!
Từ khi Khánh Hạ về, Mon cũng khá lo lắng cho Pj, Mon cũng hiểu một phần câu chuyện, tự nhiên thấy thương Pj nhiều hơn...
“ Trả lại” yêu thương cho người khác:) Việc đó đâu dễ dàng khi bản thân mình yêu người đó còn hơn cả mình! Ko phải là cao thượng, chỉ là yêu thương đó chưa bao giờ là của mình cả!:) Nói tiếng “trả” chứ thực chất có bao giờ sở hữu được đâu! Cảm giác đó... đau lắm... ai thấu ko?:) Cao thượng sao? Trên đời này có thứ tình yêu như thế hả? Ko đâu!:) Những chuyện Pj và Mon chịu đựng cũng chỉ vì mong tình yêu được đáp trả thôi, còn “ nhìn người mình yêu vui thì bản thân hạnh phúc” – giả chết được!:) Làm sao mà đc chứ? Đau xé lòng đấy, tê tái luôn đấy! Chỉ cần thấy người mình yêu hướng ánh mắt về người khác là tim vỡ nát rồi! Cơ bản là đã nhen lên cảm xúc khó chịu, hạnh phúc sao? Vui sao? Đó là những cảm xúc bản thân ngụy tạo!:)
Tim đang vỡ nát ra đây này!:) Có nghe tiếng vỡ vụn hay ko?
Dạo gần đây Nan với Lin hay đi chung, có tin đồn họ quen nhau nữa! Ừ có hơi giả tạo nhưng phải vui lên thôi, lần đầu tiên làm mai đấy... chắc là thành công rồi... Có được xem là an ủi ko? Kii luôn bên cạnh cô bé mỗi khi cô bé ko ổn, thật là muốn chuyển hướng sang Kii quá mà! Cơ mà tim ngu ngốc, chẳng biết nghe lời, cứ hướng về 1 người ko bao giờ là của mình...
Tim à... phải làm sao thì mày mới thôi những nhịp đập liên hồi khi nhìn thấy người ta nữa đây...
Sáng nay trời mưa, ko khí ảm đạm và u buồn... đứng trên dãy hành lang nhìn xuống... Mon cười nhạt...
Nan và Lin che cùng 1 chiếc áo mưa kìa... Sao họ lại đi chung với nhau nhỉ? Chắc là Nan qua nhà Lin rồi! Tự nhiên cô bé thấy lạnh... lạnh cả cơ thể và tâm hồn... 1 giọt nước mắt lại ko biết nghe lời mà rơi khỏi khóe mi... trượt nhanh trên má rồi biến mất như chưa bao giờ nó tồn tại...
Đã rất nhiều lần Mon tự hỏi tại sao Nan ko hướng mắt về phía cô bé... hay tại cô bé quá yếu đuối... Chắc là thế rồi, chẳng ai muốn thương 1 người luôn gây ra phiền phức và chẳng làm được gì nên hồn cả:) Có bao giờ Mon làm được gì có ích đâu... cô bé luôn tự ti về bản thân mà... Hah, mà 1 người vô dụng thì đâu xứng để có được yêu thương, nhỉ? Mẹ Mon hay nói thế đấy! Mà nói thẳng ra thì trong cái nhà đó, ai chẳng nói cô bé vô dụng! Tính tình cô bé, cũng do 1 phần họ tạo nên ấy chứ, tự ti với người và quá nhút nhát...:)
Tâm trạng Pj cũng chẳng khá khẩm gì cho cam, trời mưa... thường gợi cho con người nhiều cảm xúc và nhiều suy nghĩ, nếu nói Pj ko lo lắng thì đó là nói dối, lo cho tình yêu bản thân, lo cho Ken nữa... con người Khánh Hạ ko đơn giản thế, chơi với nhau từ thuở bé xíu nên Pj ko quá khó để hiểu về con người chị ta, với những thứ chị ta yêu thương, chị ta sẽ hết lòng mà trân trọng, sẽ ko có chuyện còn tình cảm mà rời đi vì ước mơ đâu!:) Đâu dễ thế, nhỡ bị phỏng tay trên rồi sao? Chị ta chỉ bỏ lại mọi thứ sau lưng khi chắc chắn rằng thứ đó ko còn giá trị trong mắt chị nữa!:) Hay Ken là trường hợp ngoại lệ nhỉ? Hy vọng là như thế... Dù là gì thì Pj ko thể ko điều tra về Khánh Hạ được...
Khánh Hạ cũng chuyển đến trường học chung lớp với Jun và Ken... Thế là Pj ko đi ngang qua lớp đó, cũng như là ko vào lớp đó như lúc trước nữa! Tin đồn, lời bán tán cũng nhiều hơn, họ nói người yêu cũ của Ken quay về nên Pj bị bỏ là đúng rồi! Phần lớn đều là sự thương hại! ^^ Những điều mà Pj trải qua lúc này quả thật là một cú sốc tinh thần, hình như chuyện của nhỏ mọi người trong trường biết rồi.
RẦM – tiếng đá cửa
- Pj đâu! Tao muốn gặp nó!- tiếng lớn giọng của 1 đứa con gái.
Pj đang ngồi nhìn xuống sân qua khung cửa sổ, nghe thấy có người nhắc tên mình nhỏ lướt mắt qua, nhìn thấy nhóm người trước cửa chỉ khẽ nhếch môi rồi quay đi, đúng là khinh thường người ta mà! Bọn đó thấy thế liền xông thẳng vào lớp, tiến tới bàn Pj thì đập bàn 1 cái tỏ ý dằn mặt.
- Trông mày tội quá!- khinh khỉnh nhìn, kèm theo nụ cười tỏ ý thương hại.
- Có sao? – Pj cười khẩy – Mà tao thế nào thì kệ m. tao đi! Nói nhiều v~! – Pj lại thong dong nhìn ra khung trời bên ngoài.
- Còn mạnh mồm gốm! Tao biết mày yêu Ken nhiều mà! Lừa ai chứ, giả vở mạnh mẽ hả, tao khinh! Loại như mày chỉ đáng đi cầu xin hạnh phúc của người khác! Má của mày chẳng phải cũng từng là “gái gọi” sao? Làm ơn đi, đến ba mày, mày cũng chẳng biết là ai! Hài! Đòi đua với đời, chưa đủ trình độ đâu!- nhỏ đó cứ cố khoét sâu vào nỗi đau của Pj.
Pj bấu chặt tay vào nhau, nén cơn giận run người lại, từ tốn đứng lên khỏi ghế, cười nhạt, đáp:
- Gái gọi? Mày hiểu thế nào về từ đó? Mày hiểu bao nhiêu về quá khứ của tao! Chỉ là mẹ tao tin lầm người thôi! Mà thôi, nói thế nào thì loại ko hiểu tiếng người như mày cũng chẳng tiếp thu nổi! – nói rồi Pj bình thản ngồi xuống ghế như chưa từng nghe thấy gì, bình thản đến sợ... tổn thương cực độ rồi:)
Có phải nhỏ ko đáng để có được yêu thương?:) Ai làm ơn trả lời cho nhỏ đi! =)
Chết tiệc!!! Zu với 1 vài người trong lớp đi giải quyết chuyện vặt rồi, chỉ còn mỗi Mon! Ko thể để Pj chịu tổn thương thêm nữa...
- Ko về chị sẽ hối hận đấy! – Mon xen vào cuộc nói chuyện của 2 người.
- Hah, con nhóc, dọa hả? Xin lỗi mày, nói thẳng ra tao đết ưa Mẫu Đơn tụi bây! Người tao đông hơn người tụi bây đấy! – nhỏ đó khoanh tay đắc chí.
- Lại thêm người não phẳng rồi! So sánh tương quan lực lượng là điều sai lầm nhất khi đối đầu với tụi này đấy chị à! – Mon mỉm cười.
- Hah, nhóm tao ko có đứa nào yếu kém như mày đâu! Biết ko hả? – nhỏ đó dùng 1 tay dí vào trán Mon.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn đó xuống!
Tiếng nói từ phía sau vang lên khiến thu hút sự chú ý của mọi người, là Nan ~
Cậu nhóc tiến tới, hất phần tay đang dí vào trán Mon ra, kéo Mon ra phía sau mình, nếu ko lầm thì Mon còn nhìn thấy ánh mắt ko hài lòng của Nan đối với mình nữa... có phải Nan nghĩ nhỏ ra vẻ ta đây ko? Ý của Nan có phải là ám chỉ Mon yếu mà bày đặt ra gió? Hah, đúng là suốt đời chỉ có thể là gánh nặng cho người khác! Người bên ngoài cũng nhìn ra điều đó! Mon à, có phải bản thân quá yếu kém rồi hay ko?:)
Sự xuất hiện của Nan khiến nhỏ đó giật thót tim, gì chứ, cứ nghĩ chuyện của Pj và Ken như vậy... sẽ ảnh hưởng tới 2 bên chứ... Zu tự trọng cao như thế... sẽ ko chấp nhận để bạn mình thiệt thòi... mà quên mất là Zu và Jun dạo này thường đi chung, chứng tỏ mối quan hệ họ rất tốt! Nhưng đi chung thì được gì... chẳng phải Pj là người Zu quý nhất sao? Chẳng lẽ chuyện như thế mà ko ảnh hưởng gì tới mối quan hệ 2 bên? Bao nhiêu ý nghĩ tái hiện trong đầu nhỏ đó, ko thể nào! Vậy là bản thân đã tính toán sai rồi sao? Vẫn còn qua lại với EVIL...
- Ko chịu dắt chó về chuồng mà nhốt lại à? – Nan nhướng mày.
Mặt nhỏ đó tái lại, sai nước cờ rồi, rút thôi chứ còn chờ gì nữa. Nhỏ đó liếc xéo 1 lượt Pj, Mon nhưng tuyệt nhiên ko dám di ánh mắt đến phía Nan, hậm hực lên tiếng:
- Về! Lớp gì đâu chật như cái ổ chuột! Nực pỏ mẹ!
Nhỏ đó đi đầu cả nhóm, kéo cả bọn ra khỏi lớp, vài đứa còn ngứa ngáy tay chân, xô bàn đá bàn của những chỗ trống người, lớp học mấy lúc trước bàn ghế còn ngay ngắn, chỉ sau 1 cuộc nỗi chuyện bỗng trở nên ngỗn ngang, nhỏ đó biết, thấy, và nghe cả những tiếng c.hửi rủa nhưng cứ bơ như ko nghe, khóe môi kéo lên 1 nụ cười hả hê. Vừa bước 1 chân ra khỏi lớp, nhỏ đó đã bị Zu đứng dựa vào bức tường ngay cửa từ ban nãy chặn lại:
- Tính để mày đi, nhưng thái độ của mày làm tao chướng tai gai mắt quá!
- Zu... – nhỏ đó chợt lúng túng.
- Sao mà lúng túng như gà mắc thóc thế, mồm mép hay lắm mà, tưởng cái “ổ chuột” này muốn vào thì vào, ra thì ra à!- nó cười nhạt.