Hình như con người ai cũng thế, họ luôn nhìn người khác rồi nhận xét chứ ko hiểu rõ về người đó! Sao lại ngộ vậy chứ? Cứ nhìn 1 người rồi lại nói “ Nhìn là biết... “! Đời!
‘ - Ngoại hình và gia cảnh luôn là một thứ gì đó......
- Mà xã hội mang ra để nhận xét một con người:) ‘
Yêu mà ko đảm bảo được hạnh phúc thì hắn ko có đủ can đảm! Jun cũng là con người, cũng có những giây phút yếu lòng. Và dù bạn có mạnh mẽ đến mấy thì trên đời này vẫn có người khiến bạn trở nên yếu đuối mà thôi!
Nó gọi cho hắn, hắn để điện thoại rung như thế, xem như ko biết gì cả, ko thấy ai bắt máy nó sẽ ngưng ngay thôi, chẳng ngờ được là nó cứ gọi mãi, vậy là hắn từ chối nhận cuộc gọi, cũng tới giờ ‘ra quân’ rồi, tắt nguồn điện thoại luôn chắc sẽ tốt hơn!
‘ - Xin lỗi ~
- Vì Anh đã từ bỏ một nqười rất yêu thươnq Anh... ‘
- Con trai, lần đầu, hy vọng sẽ thành công! – ông vỗ vai con trai mình.
Hắn cười, nụ cười tự tin lẫn chút ngạo nghễ. Là hắn thì nhất định sẽ thành công thôi!
Vụ lần này ko lớn lắm chỉ là phá 1 chuyến giao dịch bạch phiến thôi, 1 trong 2 phe giao dịch là kẻ thù của Tổ chức, phá được thì tốt, số bạch phiến đó sẽ về tay gia đình hắn, ngẫm lại cũng lời đó chứ! Vả lại cũng ko nhất thiết phải bắn chết người, chỉ cần bắn họ bị thương là được! Nếu họ ko làm gì quá thì ko cần phải giết họ, ba hắn đã nói thế, hẳn vì đây là lần đầu tiên nên ba hắn muốn hắn làm quen dần ~
Hắn phân chia đàn em thành từng nhóm nhỏ để làm việc, hắn rất quyết đoán, chỉ qua cách phân công và chỉ huy mà bề dưới cũng vô cùng tôn trọng người nhỏ tuổi như hắn, quả là 1 cái đầu biết tính toán và suy nghĩ...
Theo sự phân chia, lúc cuộc giao dịch bắt đầu, 1 nhóm do Jun chỉ huy đã ‘ dạo vòng ngoài’ tạm thời bắn thuốc gây mê vào bọn canh gác của 2 phe cho bọn chúng ngậm miệng lại, sau đó nhóm đó sẽ chia nửa, 1 nửa đứng đó gác, 1 nửa tiến vào hiểm trợ, sau khi bắn bọn gác hắn sẽ lấy số hàng trên xe vận chuyển đến xe mình.
Mọi việc cứ thế mà diễn ra, quả đúng như hắn đã sắp xếp, đâu vào đó, số hàng vào trọn tay hắn, mọi phe đối lập đều bị tuớt hết vũ khí, hắn tạm thời chưa hiện diện rõ ràng, vì trời lúc này còn tối, ánh đèn ô tô và đèn pin cũng đủ để nhìn thấy rõ mặt hắn, thế nên chuyện xảy ra, chẳng ai biết phía sau là ai!
Chỉ là ko ngờ vào phút cuối, có 1 tên trong nhóm đối đầu còn giấu vũ khí trong người, trong lúc hắn đang kiểm tra hàng, dù tên đó đang bị thương vẫn ngoan cố nả đạn vào người hắn 2 phát, 1 phát ngay bả vai trái, còn 1 phát ngay tay đang cầm gói hàng, hắn đoán chắc là tên đó định nã vào đầu hắn chỉ là sức lực đuối dần nên lệch hướng xuống vai.
- Mẹ kiếp! Biến khỏi cuộc đời đi!
Hắn cầm súng và bắn thẳng vào đầu tên bắn lén chỉ với 1 phát, điều đó làm cho những người bề dưới ko khỏi ngạc nhiên, quả thật nhắm rất chuẩn, và thời gian nhắm cũng rất nhanh, chỉ là cầm súng, nhìn lướt rồi bắn, chưa tới 5s...
- Thiếu gia, có sao ko? – 1 người đàn ông sốt sắng hỏi.
- Ko sao! Coi nó thuộc phe nào, giết hết!
Hắn bắt đầu thở gấp, mồ hôi tuá ra khắp cơ thể, máu loang ra cả vùng áo, vì hắn mặc trang phục đen nên chẳng ai biết được máu nhiều thế nào! Vậy mà hắn vẫn cố đứng vững đi vào xe, gương mặt ko thể hiện 1 chút đau đớn, hắn quả thật che đậy giỏi thật, hệt như người ba của mình, cả cái bản tính độc tài và quyết đoán nữa, hắn đã ko ngần ngại mà kêu giết hết, hắn chẳng sợ động chạm đến ai cả, quả thật là đáng nể trọng. Thứ duy nhất còn tồn tại trong đầu hắn trước khi rơi vào trạng thái hôn mê là bản thân hắn hình như vô dụng thật rồi!
Mở mắt ra, hắn thấy mọi người đang chăm chú nhìn hắn, có cả Ken và Nan nữa, mặc ai cũng hiện lên 1 nỗi lo, chân mày dí sát vào nhau, nhìn quanh, hắn tự nở nụ cười mỉa mai, người hắn nóng phừng phừng, kiểu này là viên đạn chưa được gắp ra chắc rồi, cơ thể hắn ê ẩm lắm... Tự cười khinh chính bản thân mình, có như thế cũng làm ko xong vậy làm sao có thể bảo vệ nó được chứ, buông tay nó quả là đúng mà! 5, 6h sáng gì đó rồi, hắn hôn mê gần 1 tiếng đồng hồ!
- Con trai làm tốt lắm! Tất cả hàng đều nằm trong tay chúng ta, vả lại con đang trở thành 1 nhân vật bí ẩn đấy! – ông hiểu 1 người tự cao như con trai mình đang nghĩ gì...
- Thế sao?- hắn cười, 1 nụ cười hờ hững.
- Jun, Zu tới kìa!- Ken nhắc khéo khi thấy nó đứng ngoài cửa.
- Phiền mọi người ra ngoài hết, tôi có chuyện riêng cần nói! – hắn đã lên tiếng, ko lẽ mọi người ở lại à?
Nó thấy hắn mà ko khỏi xót xa, mặt hắn trắng bệt... nghe đâu bác sĩ riêng của gia đình đang ở xa, muốn ông về đây phải chịu khó chờ...
- Đến làm gì? Cút đi!- hắn nghiêng mặt qua 1 bên.
- Jun... – nó gọi khẽ.
- Tôi ko nghĩ chúng ta còn gì với nhau đâu! Đi đi, tìm lại kí ức của mình, sống thật tốt! – hắn trầm giọng, hắn đang kìm nén cơn đau, cả tinh thần và thể xác.
- Chúng ta...
- Hết rồi. – hắn chen ngang câu nói của nó – Về đi, ko khéo lại liên lụy đến cô! Thấy rồi đó, bản thân tôi, tôi còn ko thể bảo vệ được, bên tôi... chẳng được gì đâu! – hắn nghiêng mặt qua nhìn nó, nở nụ cười nhạt.
Trong đôi mắt đó ko còn là sự yêu thương nữa! Lại là đôi mắt của ngày trước, vô hồn và lạnh lẽo... Nó đau! Nó làm tổn thương hắn mất rồi! Chuyện lần này lại xảy ra như vậy, lại như 1 nhát dao đâm vào tim hắn! Nhục mặt ko, lần đầu mà tơi tả như thế ý! H.a.h.a.............
Nói mãi nó vẫn ko về, hắn dùng sức ngồi dậy, chỉ thẳng tay về phía cửa, giọng điệu chẳng to cũng chẳng nhỏ nhưng rõ ràng nó chẳng chứa bất kì cảm xúc nào.
- Cút!- hắn thở khó khăn.
Mắt nó ươn ướt, nó đưa mắt nhìn hắn thật kĩ, vô tình thế sao?
Hắn động tay lấy chiếc điện thoại nơi đầu giường.
- Có biến đi ko? Hay muốn tôi gọi người vào ‘quét’ ra hm?- hắn đanh mắt nhìn nó.
- Chỉ cần em đi là được mà!- nó cắn chặt môi, trông mà xót xa lòng, chưa bao giờ hắn thấy nó phải vì ai mà hạ thấp mình như thế - Anh... nhớ chăm lo cơ thể!
Vội nói thật nhanh rồi nó bước ra khỏi cửa, nó đau quá!
Hắn thở dài, nằm bệt xuống giường... hắn cũng đau muốn nát tim ra đây này! Xua đuổi người mình yêu thương có sung sướng gì cho cam. Là cái cảm giác muốn níu lại mà bản thân cho phép, muốn lau nước mắt cho người ấy mà tay ko thể vươn ra... Hắn lại làm nó khóc, rồi sẽ ổn thôi đúng ko? Ko có hắn nó cũng sẽ sống tốt mà, rồi nó sẽ trở về cuộc sống trước đó! Rồi nó sẽ lại mạnh mẽ.
Mắt hắn lại ướt, đó là giọt nước mắt bất lực! Bất lực cho mọi chuyện, hắn muốn buông xuôi, muốn quên hết, muốn được đi theo mẹ của mình... nhưng mọi thứ đều ko thể! Cuộc sống còn qua 1nhiệm thứ hắn phải có trách nhiệm đối diện, trốn tránh là 1 hành vi hèn nhát và yếu ớt. Hắn đúng là 1 gã trai tồi tệ! K.hốn nạn, hắn tự nguyền rủa bản thân mình!
Xin lỗi, cho đến cuối cùng Tôi vẫn là 1 gã trai tồi, Em vốn dĩ là cô gái tốt nhất trong tim Tôi! Đi đi! Rồi Em sẽ ổn thôi ~ =)
Thần Nông yêu rất sâu rất đậm, nguyện vì người yêu mà hi sinh tất cả, dường như cả 2 đều ko quan tâm tới cung hoàng đạo của mình, cả hai người đều là Thần Nông và họ yêu nhau! ~
Chương 22.2
- Sao? Anh Jun đã cư xử như thế à? – Pj nhíu mày trong tay vẫn ôm chặt lấy nó, đây là lần đầu tiên nhỏ thấy nó xuống tinh thần như thế, nói ra thì có hơi quá nhưng Pj đã nghĩ Zu là con người ko có cảm xúc cơ – Ngoan ngoan, chúng ta đều biết nỗi khổ của Jun mà... anh ấy cũng ko vui gì khi nói ra những điều đó đâu! – Pj vỗ về cô bạn đang thút thít trên vai mình.
- Chỗ này... – nó ôm lấy ngực trái của mình – đau! – cơn đau này chẳng thể diễn tả bằng lời được, buốt đến tận tim, cứ như bị hàng ngàn mảnh vỡ ghim vào vậy, nhói lắm ~ Biết là hắn cũng chẳng sung sướng gì khi buông ra những lời phũ phàng như thế nhưng bản thân nó vẫn khó mà chấp nhận được cái cảm giác bị xua đuổi như tạt gáo nước lạnh vào mặt như vậy, mới hôm qua hắn còn đối xử với nó nhẹ nhàng lắm, vậy mà..., cứ như người hôm qua và cả những thời gian trước là 1 con người khác, người ban sáng là 1 người khác vậy!
- Có đi nữa ko? – Pj nhìn thật sâu vào mắt nó.
- Phải đi! Đó là cả 1 quá khứ có lẽ... rất đẹp nhưng chứa nhiều nước mắt! – Zu gạt nước mắt khỏi mặt mình.
- Vậy... đi bây giờ nhé? Zu biết đường ko? – nhỏ tò mò hỏi.
- Ko biết thì hỏi dần cũng đến thôi! Ko sớm cũng muộn! Có muốn về nhà thu xếp ko? Chừng 2, 3 ngày! – nó lấy lại vẻ mặt lạnh tanh thường khi, nếu mắt nó ko sưng thì chẳng ai biết được nó đã khóc đâu.
- Về? À thôi ko cần! – Pj mỉm cười, nhỏ đi đâu cũng vậy thôi, chắc là Ken cũng chẳng quan tâm đến đâu, ko cần phải chăm sóc tên đó làm gì, bên cạnh đã có Khánh Hạ rồi đó thôi!
Trước khi lên đường, Pj có gọi cho Ken bảo là sẽ ko về nhà 2, 3 hôm, nhỏ bịa lý do là muốn đi đâu đó, cũng may là đang trong thời gian trường bọn nó cho người về để nâng cấp các thiết bị dạy và học nên tạm thời cả bọn được nghỉ, Ken cũng muốn hỏi nhưng lại ko thốt lên bất kì câu từ gì cả.
~
Sau hơn nửa ngày băng băng trên đường, lúc xế chiều 2 người cũng đến nơi, đó cũng như là 1 vùng đồng quê vậy, nhưng khung cảnh đẹp lắm! Nhờ những lời căn dặn, chỉ dẫn của ông quản gia, rốt cuộc nó cũng đã đến nơi.
- Là ngôi nhà này?
Trước câu hỏi của cô bạn thân, nó nhẹ nhàng gật đầu. Ngôi nhà đã bám đầy rêu phong, nó được thiết kế bởi những gam màu rất hài hòa và đẹp mắt, bây giờ chỉ trông cổ hơn 1 chút, vốn dĩ ngôi nhà này vẫn được ba hắn giữ lại, vẫn có người dọn dẹp thường xuyên ý chứ! Nó và gia đình đã từng gắn bó với ngôi nhà này khá lâu!
Nó và Pj bước vào ngôi nhà, ngôi nhà trống ko nhưng vẫn gợi cho nó có cái cảm giác giác gì đó quen thuộc lắm, bất giác nó thấy chạnh lòng.
- Có ấn tượng ko? – Pj hỏi nó.
Nó khẽ lắc đầu, cảm giác thì có quen thuộc thật nhưng đáng tiếc là ấn tượng nó hoàn toàn ko có.
Được 1 lúc, 2 người họ rời khỏi nhà và đến quãng đường đã từng xảy ra tai nạn.
- Ông quản gia nói tai nạn xảy ra ở đoạn này- nó đứng trên lề đường nhìn xuống.
- Nơi đó? – Pj.
Đáp lại là 1 cái gật đầu.