Trời đã quá nửa khuya nhưng thật tình là hắn ko thể nào chợp mắt được, vết thương cứ đau âm ỷ thì ngủ thế nào được chứ, dùng tay mò khắp những chiếc túi trên bộ đồ, thứ duy nhất lấy được cũng chỉ là cái điện thoại đã cạn pin từ thuở nào, phải rồi, ko chừng hắn có để thuốc trong xe, chẳng biết là có ko nhưng thôi kệ, cứ ra xe tìm đã. Loạng choạng bước ra phía gara, mỗi một bước đi là lại nhói lên từng hồi, thời tiết ko nóng nhưng chỉ đi mới mấy bước mà người hắn thấm đẩm cả mồ hôi. Lôi được cái thây vào xe hắn cũng phải ngồi thở dốc, lục lọi 1 lúc hắn tìm thấy hộp thuốc màu trắng, miệng chưa kịp mỉm cười thì chân mày đã phải chau lại, mẹ cha ơi, thuốc điều trị thì ko mang theo, vậy mà lại mang theo thuốc an thần, hâm đơ rồi, đúng là thói quen khó bỏ mà, mà thôi cũng ko tệ lắm, có thuốc an thần là ngủ đến sáng được rồi... Nghĩ đến chuyện phải lội ngược vào nhà khiến hắn ngán ngẩm, vết thương hành khiến hắn phát mệt, ko muốn cũng phải vào nhà thôi, ít ra thì ngủ trong nhà cũng còn sướng hơn phải ngủ trong xe.
Hắn định cho viên thuốc vào miệng thì nó từ đâu xuất hiện ngay trước mắt hắn, tia nhìn ko che đi sự chế giễu.
- Anh thích loại thuốc đó quá nhỉ?
- Ko, uống tạm thôi! – tuy là nói thế nhưng hắn vẫn cho viên thuốc vào lọ như cũ rồi đóng nắp lại.
Hắn vừa dứt lời, nó quăng túi thuốc vào người hắn.
- Ở đâu em có? – hắn thắc mắc.
- Nhà anh, ko nhớ là ngày hôm nay tôi gặp ba anh à? Ông ấy dự tính được tình thế này nên đưa thuốc cho tôi!
Nó vừa trả lời vừa thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, tự rót cho mình 1 ly nước lọc. Trong khi đó hắn đang ngồi suy nghĩ gì đó, nói vậy là ba hắn biết trước sẽ thế này, ngay cả nó cũng lường trước được là hắn sẽ bị cơn đau dày vò, thế mà bây giờ nó mới chịu mang thuốc xuống cho hắn, rõ ràng là đang trừng phạt hắn mà. Ko thể chối là đôi khi hắn thấy sợ nó, người yêu của hắn ngang ngược, đanh đá và cũng rất kiêu kì; nó luôn có cách khiến hắn phải tự kiểm điểm lại bản thân, khiến hắn phải tự dằn vặt... vân vân và vân vân... chỉ có duy nhất nó mới có thể làm được điều đó. Nhìn vào cách nó ăn mặc, hắn nghĩ nó sắp đi đâu đó.
- Đi đâu? – hắn lướt mắt nhanh nhìn nó từ trên xuống dưới.
- Bar! – nó đứng dậy.
- Giờ này? – hắn cau mày tỏ vẻ ko hài lòng, đáng lý giờ này là giờ bọn nó đã rời khỏi bar để về nhà chuẩn bị cho buổi học ngày mai.
- Hỏi nhảm.- thế là chân nó thản nhiên bước đi.
Vài giây sau đó, nó chợt nhận ra là bản thân ko thể di chuyển được, hắn đã bật dậy nắm lấy cổ tay nó từ lúc nào, dường như là ý thức hắn bảo hắn giữ nó lại vì tay nó bị giữ lại 1 cách khá bất ngờ, nó quay lại, đưa mắt nhìn hắn khiến hắn ko giấu được vẻ lúng túng mà vội vàng buông tay nó ra, cái quái quỉ gì thế, đối với nó là hắn chưa bao giờ kiềm chế được hành vi của mình, tự hắn níu lại cho đến khi bắt gặp cái nhìn của nó hắn mới ý thức được hành vi của mình mà thả tay ra.
- Có chuyện gì ở đó? – hắn.
- Đối tác bên nhà Ken gây ra 1 số trục trặc! – nó nhẹ xoa tay, lực hắn kéo lại đúng là mạnh thật.
Hắn cảm thấy chẳng lành, đối tác bên nhà Ken, 5 từ đó thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy phức tạp, cũng có nghe Ken nói qua là trong năm nay mọi vấn đề làm ăn liên lạc hay hợp đồng, nói chung là lĩnh vực ngoại giao, ba Ken đã bàn giao cho tên đó cả rồi, bàn giao từng bước 1 ý mà. Chắc là vì bọn người đó tới sớm hơn giờ hẹn, chưa có Ken ở đó, nên đã vô tình gây ra chuyện gì rồi đây. Nhưng lỡ như nó xuất hiện có làm gì phật lòng bọn đó thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết hơn, tính nó vốn dĩ sòng phẳng và cái gì nó cũng dám làm.
- Tôi đi với em!
Câu nói của hắn khiến bước chân nó khựng lại khi nó đã gần bước đến cửa.
- Ko! Ở yên đó và chờ tôi về! Nói chuyện sau! Ngoan ngoãn uống những viên thuốc đó vào và ngủ đi!
- Tôi ko yên tâm!
- Mọi chuyện sẽ ổn!
Nói rồi nó đi luôn ra khỏi nhà mà chẳng ngoái lại lấy 1 cái. Hắn tự nhận thức được nếu cứ khăng khăng đi theo nó cũng ko phải là ý hay, nó đang muốn ‘ xử tội’ hắn, giờ mà làm nó ko vui, chẳng biết nó sẽ làm gì tiếp theo... thôi thì làm người yêu ngoan ngoãn 1 lần, người gây nên tội tình trước cũng là hắn mà, Ken phải có mặt sớm hắn mới yên tâm được.
- Mày gọi tao...
- Mày phi lên bar của vợ mày ngay, tụi nó chẳng gọi báo mày à? Người yêu tao lên xử lý phụ rồi, cô ta có mệnh hệ gì thì mày nên dắt vợ mày đi trốn là vừa.
Hắn cúp máy cái rụp sau khi nói vỏn vẹn 1 câu như thế, đầu dây bên này Ken toát mồ hôi lạnh, xem ra hắn bình phục nhanh quá, cái giọng điệu ra lệnh chẳng lẫn vào ai được,cái số điện thoại bàn thấy quen quen, giờ mới nhớ là điện thoại bàn nhà của nó. Ken cũng vừa nhận được cuộc gọi mới dây thôi, nhưng đâu phải nói lên là lên ngay dù tên đó cũng sốt ruột ko kém, ko dưng bên đó hẹn vào giờ này nên Ken cũng phải ngủ lấy sức từ sớm, ngủ dậy tắm gội, kiểm tra lại hợp đồng, băng bó vết thương cẩn thận vì tên đó chỉ vừa xuất viện đây thôi, ba mẹ Ken lại đi công tác, mà giao người khác chẳng thể an tâm được nên Ken ‘ôm’ luôn, thật là lắm việc để làm!
- Mày như ông nội tao vậy, đồ cờ hó nhà mày! Chỉ biết lo cho người yêu! Điên mất! – Ken vò mái tóc mình rối bung lên phá hỏng cả nếp tóc do gel tạo nên từ mấy phút trước, miệng cứ lầm bầm nguyền rủa hắn, đang quýnh quáng mà còn gặp hắn nữa, tức chết mà.
- Ken, anh đi thế có sao ko? – Khánh Hạ hỏi ngay khi Ken vừa xuất hiện.
- Chỉ là làm ăn và giải quyết chuyện lặt vặt thôi, trời chưa sáng, cô về phòng ngủ tiếp đi!
Khánh Hạ ậm ừ rồi nhón chân lên, mi vào má tên đó 1 cái, Ken chợt đo người ra nhưng đáp lại chỉ là nụ cười ngượng ngùng trên gương mặt chị ta rồi sau đó chị ta chạy biến đi về căn phòng cũ.
Trong cùng 1 thời điểm nhưng biết bao nhiêu là chuyện, chỗ Pj hiện thời ko khí căng thẳng đến cực độ, cái đám người đó, nhất là người đại diện bên phía đối tác cứ lăm le vào Pj nãy giờ, xem ra thằng cha đó kết Pj lắm, nhỏ bảo nhỏ là người yêu của Ken, yêu cầu thằng chả tôn trọng nhưng cũng chẳng hề hấn gì, gã còn cười hí hí.
- Thôi đi cô em, cưng cũng chẳng phải duy nhất với nó, theo tôi biết còn 1 cô xinh xinh nữa kìa, về làm người yêu anh, anh cho cưng mọi thứ!
Coi có tức soi máu ko, gã có biết mình bao nhiêu tuổi rồi ko vậy.
- Chú thôi cái kiểu xưng hô đó đi, Hi mà biết anh ấy sẽ ko thích đâu! – Pj cố nhún nhường.
Ken chết tiệc, gọi cả chục cước điện thoại rồi mà còn chưa chịu xuất hiện, đến mà xem lão ta đang làm trò đồi bại gì với em gái người anh yêu này. Lão cứ vuốt má nhỏ, rồi nắm tay, giả vờ như vô tình dụng trúng đùi...
- Ông đang làm trò khỉ gì đấy? – nó bất ngờ xuất hiện gạt tay lão ra.
Nó xuất hiện làm bọn đàn em mừng khôn xiết, nãy giờ tụi nó cũng thấy bất bình mà chẳng dám làm càn hay lên tiếng, ko khéo nếu làm lão phật lòng, lão sẽ cắt luôn cái bản hợp đồng giá bạc tỉ kia thì khổ lắm, dù sao thì đây cũng là đối tác mà Ken đã hẹn mà, làm ăn thì đâu ai muốn mất khách bao gờ, huống hồ cái hợp đồng này quá ư là béo bở, nhưng mà Pj cứ bị lão ta làm những trò như vậy thì phận là đàn em tụi nó cũng nhức mắt lắm, lão quá đáng lắm, thấy Pj ko làm căng nên cữ ngỡ Pj ko dám lên tiếng mà lấn tới, mà bọn đàn em lại ko dám can ngăn vào, chỉ sợ bị hỏng việc của Ken, quả thật là rất khó xử.
- Tôi có làm gì đâu! – gã cười đểu.
- Già mà còn ko nên nết! – nó quắc mắt nhìn gã rồi kéo Pj tránh xa chỗ của lão.
Dường như gã chưa từ bỏ ý định, cứ nhìn về cái bàn của tụi nó suốt, Pj ra khỏi bàn tiến về quầy pha chế gã cũng nhìn theo với ánh mắt chứa đầy sự thèm thuồng, ánh mắt đó khiến Pj sởn gai óc và ko thể ko khiến nhỏ nhớ đến chuyện đã xảy ra với mình. Nó tin chắc là có nó ở đây thì lão sẽ chẳng dám làm gì quá đáng với nhỏ đâu, đang chăm chăm quan sát thái độ của gã thì điện thoại nó reo, ồn quá, ko thể nghe ở đây được, ông quản gia gọi cho nó, ban nãy đi mà quên báo với ông rồi, chắc ông nghe hắn nói qua loa như cái cách nó nói với hắn ban any4 nên ông lo lắng rồi; trước rời đi, nó còn căn dặn đàn em mình cứ để mắt tới gã, coi gã có làm gì quá trớn ko, có thì cứ cương quyết mà kéo Pj ra chỗ khác là OK thôi.
Ngay khi nó vừa rời khỏi chỗ, chẳng bỏ qua cơ hội béo bở, gã đã tiến ngay về phía của Pj, bọn đàn em cũng căng mắt ra mà dõi theo gã, đột nhiên gã choàng tay ôm lấy nhỏ từ phía sau, rê đầu sát lại chiếc cổ mà hít hà mùi hương tỏa ra, Pj giật mình xoay người lại và đẩy gã ra, nhìn gã như muốn thiêu sống, lão già dê, nếu ông ấy mà chẳng phải là đối tác mà Ken sắp kí hợp đồng thì đã chết chắc.
- Ông muốn chết à? – nhỏ nhíu mày.
- Cưng làm được gì, hả? Dám làm anh ko vui anh sẽ bỏ ngay cái hợp đồng! – gã cười đểu.
Khỉ thật, rốt cuộc gã cũng đã dùng đến kế sách này, quá đáng thật! Nếu chỉ vì nhỏ mà Ken mất vụ làm ăn này thì chẳng biết sẽ thế nào, số nhỏ cứ như 1 món đồ chơi vậy, nhỏ có cảm giác như thế, lúc trước Ken cũng thế, bây giờ lại tới gã... Pj thừa biết có mọi người ở đây gã chẳng dám đi xa quá đâu nhưng những cái đụng chạm của gã khiến nhỏ buồn nôn và tự cảm thấy kinh tởm.
- Ông nghĩ Hi sẽ để yên cho ông nếu ông đối xử với tôi như thế này à?
- Thôi nào cưng, cưng có phải là người yêu chính thức của nó đâu, ai mà chẳng biết cô em xinh xinh kia mới là người yêu hiện thời, cưng lỗi thời rồi! Nếu cưng muốn theo anh thì chút anh nói luôn, ko chừng nó gửi cưng cho anh luôn đó, nếu thêm cưng vào thì tăng tiền hợp đồng lên cũng ko là gì đâu!