Do thời gian đã gần tới phút chót, bọn hắn là học sinh năm cuối chuẩn bị ra trường rồi thế nên càng ko thể lơ là với việc học được, vậy ra dù cơ thể cũng chưa hẳn phục hồi nhưng hắn và Ken vẫn muốn đến trường, tương lai là 1 cái gì đó rất khó xác định nhưng ko là khó khăn nếu bạn biết đúng hướng đi của mình.
Như đã nói, hắn muốn trở thành 1 bác sĩ, hắn chưa nói với ba mình, mà hắn cảm thấy ko cần thiết để nói, dẫu sao tương lai của mỗi người là do chính con người ta quyết định, lúc ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết hắn đã tự nhủ với lòng, nếu trải qua mọi chuyện bình an, hắn nhất định phải trở thành 1 bác sĩ, dù là ko phải 1 bác sĩ ‘ bình thường’ như người khác... như thế thì sao chứ, hắn thề hắn sẽ hết lòng vì nghề ~ Ken thì chẳng biết thế nào nữa, tên đó vẫn chưa biết được rõ ràng cái gì, hôm nộp đơn vừa rồi tên đó ghi đại rồi nộp luôn, đậu hay ko cũng thế, kiểu nào cũng phải làm cho gia đình, Ken chẳng hiểu bản thân muốn gì nhưng nhớ ko lầm thì hắn theo ngành quản lý khách sạn, chắc là đủ sức, trong thành phố này có nhiều khách sạn nằm dưới sự quản lý của nhà Ken mà, theo ngành đó cũng được, thay vì là 1 thằng công tử rỗi hơi ăn ko ngồi rồi 1 bước tiến thẳng vào chân giám đốc, quản lý thì cứ thi rồi mang về 1 cái bằng, chí ít đi du học đâu đó vài năm rồi trở về, lúc đó có bước lên cái chức cao cao cũng là 1 cách đường quàng, chẳng ai có cái cớ gì mà soi mói nói này nói nọ.
Tương lai quan trọng thật nhưng cũng phức tạp thật.
Được tin hắn và Ken đi học lại, bọn con gái sướng rơn, đương nhiên là họ chẳng hề biết đến lý do thực sự của chuyện này. Họ cứ thỉnh thoảng hết mang bánh, rồi lại mang nước, rồi lại gửi thư hỏi thăm nữa!
Nhìn mấy đứa con gái cứ bu quanh hắn như thế nó chẳng biểu hiện ra ngoài mặt bất cứ cái gì dù là trong lòng thấy ko thoải mái xíu nào, cứ đứng sát như thế mà hắn thế nào lại ko đẩy ra cơ chứ! Hắn được gái bu nên quên mất nó rồi, bọn con gái đẩy nó ra khỏi 1 quãng, nó chẳng thèm nói gì, hắn chẳng có cái phản ứng nào với việc bạn gái mình bị đẩy ra thì nó có phản ứng làm gì chứ! Cái đồ xấu xa nhà hắn đừng có mà mở miệng ra nói chuyện với nó nữa! Bực thiệt mà! Để hắn ở đó với bọn con gái nó bỏ đi luôn 1 nước mà ko nói tiếng nào, thấy bóng lưng nó quay đi mà chẳng thèm nhìn lại, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lâu rồi mới chọc nó, vui thật! Nếu như nó cũng như những đứa con gái khác mà chạy lại dằn co hay đại loại như kéo hắn đi thì hẳn sẽ rất thú vị nhỉ, mà nếu thế thì nó đâu còn là con mèo mang dòng máu sư tử của hắn nữa:”>, 1 con mèo quý tộc ~ Nó vừa đi được 1 quãng hắn cũng tự tách mình ra khỏi đám con gái kia, ko hề nhận quà bánh hay thư từ gì cả vì nếu nhận nó sẽ ko vui, dù gì thì hắn cũng chả có hứng thú óới những thứ đó!
Cứ bước vào trường là y như rằng Pj sẽ bốc hơi hoàn toàn khỏi Ken, chẳng ai chạm vào Ken hay đưa gì được vì Khánh Hạ cứ kè kè bên cạnh mãi; vốn dĩ từ sáng dậy đã ko thấy Pj đâu, dù rõ ràng là tối hôm qua còn ôm nhỏ trong vòng tay, điều này làm Ken cực kì khó chịu, tên đó còn chưa kịp nói gì mà, vừa bước xuống nhà ăn sáng thì mọi người thông báo lại rằng Pj đã đến trường từ sớm. Thế quái nào mà Pj lại tránh Ken như tránh tận thế vậy? Vậy đó, nên tâm trạng Ken ko vui chút nào, mặt tên đó cứ lầm lầm lì lì khiến Khánh Hạ cũng chẳng biết đa xảy ra chuyện gì. Còn về Pj thì ngủ chẳng bao nhiêu đã tỉnh rồi, chắc là vì cái cổ đau rát quá đánh thức nhỏ dậy, hơi đuối, vật vờ luôn ý, chẳng ngủ được bao nhiêu cả, mà chẳng hiểu nổi vì sao mình với Ken lại ngủ trong tư thế ám muội này nữa, thái độ Ken cư xử thật lạ... mà thôi, nhỏ ko muốn suy nghĩ nhiều!
Thái độ của nó từ khi vào lớp khiến chẳng ai dám đến gần, dù là lúc nào nó cũng mang biểu cảm đó nhưng sao ở hiện tại cứ thấy đáng sợ thế nào ấy...
- Pj! – nghe tiếng nó gọi ko hiểu sao Pj lại thấy lạnh người.
- Đây! – Pj quay qua nhoẻn miệng cười với nó 1 cái rõ tươi – Ngày mới tốt lành!
- Hả? Ờ, ngày mới tốt lành! – bị đơ, nó có bình thường ko thế nhỉ?
Nó cũng tinh mắt lắm chứ, cái vết ửng đỏ ngay cổ, Pj đã cẩn thận che đi rồi mà nó vẫn thấy.
- Cổ, có sao ko? – nó nhíu mày, hình như khá nặng thì phải, ko đơn thuần là 1 vết đỏ thông thường, nhìn cứ như vết thương vậy!?!
- Ko sao! – Pj cười, dùng tay kéo cổ áo lên cao hơn, những thứ hôm qua lại ùa về trong tâm trí khiến nhỏ bất giác đỏ mặt, nó cũng nhận ra điều khác thường nhưng ko nói gì cả, nhìn cảnh tượng hôm qua chắc thế nào cũng có chuyện – Zu bị sao hả?
- Ko, đang rất vui!?! – nói rồi nó lấy quyển sách nào đó trong cặp ra và chăm chủ đọc.
Pj nhìn nó rồi ngẩn tò te, chẳng hiểu được nó bị sao, có gì mà vui chứ, thái độ nó từ khi bước vào lớp cứ lạ lạ, cái lạ đó có theo hướng tích cực đâu mà nó nói là đang vui...
Mấy phút trôi qua dường như mắt nó vẫn cứ dán vào 1 dòng trên trang sách, nhìn nó cứ như ở trạng thái bất động vậy, thế là chẳng ai dám động vào nó, mấy đứa đàn em qua kiếm nó mà thấy như thế thì tự hiểu thân hiểu phận mà rút đầu về, hỏi Pj Pj cũng chỉ biết nhún vai và cười xòa. Cái hành động ngớ ngẩn đó chấm dứt khi có đứa réo lên rằng hắn muốn gặp nó, thay đổi trạng thái 1 cách nhanh chóng, nó giằng mạnh quyển sách xuống bàn rồi úp mặt xuống.
- Ngủ rồi!
- Em làm trò gì thế? Tụi nó qua bảo với tôi em bị làm sao đấy!
Nghe tiếng nói của hắn, nó ngẩng đầu lên, vào lớp từ bao giờ mà nhanh thế.
- Em bị bệnh ngớ ngẩn hm? – hắn áp tay lên trán nó.
Nó gạt tay hắn ra, miệng lầm bầm gì đó, nhìn nó lúc này, mọi người tự hỏi, có phải 1 loạt nguyên nhân cho hành động ‘khác thường’ của nó là bắt nguồn từ hắn hay ko. Nó dùng chân gạt ghế ra rồi bỏ ra ngoài, hất trúng vai hắn luôn vậy mà đi 1 nước ko thèm nói gì, hắn biết là ý nó đang muốn tìm 1 chỗ thích hợp để nói chuyện, cơ mà ban sáng cố tình bơ nó 1 cú ngoạn mục như thế xem ra cái giá phải trả có vẻ ko nhỏ, kệ, cơ mà cũng rất vui. Trước khi đuổi theo nó, hắn còn dùng tay vuốt mặt mình, sờ sờ quanh cơ thể, cơ thể vẫn ổn định, ban sáng quấn băng kĩ thật ko uổng công, khỏi phải lo mớ vết thương nữa.
Dường như là biết hắn chẳng thể làm cái gì quá sức vào thời điểm này nên nó chẳng lên sân thượng nữa mà rẽ vào vườn hoa của trường.
- Đi theo làm gì? – nó.
- Chẳng phải em muốn sao? – hắn cười ngoan ngoãn.
- Ko! Đi mà tìm mấy đứa con gái mê anh! – nó.
- Em ghen hm, mèo nhỏ? – hắn khẽ đưa tay vuốt tóc nó.
- Ko! Hình như anh cũng thích mà! Ban sáng nếu tôi thấy ko lầm là thế nhỉ? – nó nhướng mày.
- Ừ thì thích... – hắn cười bỡn cợt.
- Thế đi theo bọn nó luôn đi! Chị đây ứ cần! – nó nói rồi đấm vào ngực hắn 1 phát, đương nhiên là tránh xa vết thương ra rồi.
Nhìn cái bóng nó đang rời khỏi hắn phì cười, lực đấm nhẹ thế chắc nó nương lắm rồi, ghen thì nói là ghen đi... đỏng đảnh thật, cơ mà yêu lắm!
- Đùa! Làm thế nào mà thích được! Xưng ‘chị’ với tôi cơ đấy!
Tự hào thật, hình như từ lúc quen hắn nó bắt đầu có những lúc biểu hiện cảm xúc với xung quanh rồi, dù là ko nhiều nhưng những điều đó vốn dĩ rất đáng trân trọng ~ Lúc nãy nghe tụi đàn em qua nói lại mà hắn ko thể giấu được nét cười, hành xử như con nít ấy. Aiz, mà xem ra phải dỗ dành nó mới được, định chọc nó tí thôi nhưng thấy thái độ của nó vui quá nên thành ra thế này luôn, chẳng biết sẽ thế nào đây!
Giờ ra chơi, lớp hắn dường như chấn động cả lên, chẳng biết ai đã cố tình bỏ những mảnh thủy tinh vụn vào đôi giày thể thao của Khánh Hạ khiến chị ta vừa đưa chân vào là đã la toáng lên, hên là chưa xỏ hết nguyên chân vào, chỉ là 1 phần nhỏ thôi. Ken bế chị ta xuống phòng y tế, nhờ cô băng bó lại phần chân bị thương.
- Cô cầm caí gì trên tay thế?
Ken thắc mắc, từ lúc bị thương cho đến giờ đã băng bó xong, chị ta vẫn cứ cầm vật đó trên tay, ko có ý định bỏ xuống.
- Em nhặt được ngay tủ đồ, thấy nó có vẻ khả nghi nên cầm theo! – Khánh Hạ xòe tay ra, là 1 chiếc cúc áo màu hồng nhạt.
Tim Ken chợt đập nhanh khi thấy chiếc cúc áo đó, chẳng thể lầm được vì đó vốn là loại cúc Pj hay dùng, mà xem ra khắp trường này chỉ có thể là mình nhỏ dùng loại cú đó để thay cho mấy cúc có sẵn thôi, cúc áo đính trên đồng phục trường vốn dĩ là màu trắng nhưng nhỏ có sở thích là tháo hết mấy cái cúc trắng đơn điệu đó ra, rồi tự đơm vào những chiếc cúc màu hồng nhạt, nhỏ từng bảo phải như thế mới xinh.
...
- Anh tìm tôi có gì hả? Mà chị Hạ thế nào rồi? – Pj.
- Cô ấy ko sao, chân ko đút vào sâu quá nên chỉ bị phần đầu ngón chân thôi. Tôi đã dặn cô bao nhiêu lần rồi? Nếu ko chịu cài nơ thì phải cài cúc áo sát lên chứ! – Ken chỉ vào vị trí cúc áo gần cổ nhất.
- Mất cúc áo rồi, mà ko cài nơ đâu, ngứa cổ quá! – nhỏ chỉnh trang lại cổ áo mình.
Tim Ken hẫng đi 1 nhịp, lẽ nào mọi chuyện lại trùng hợp như thế chứ, rõ ràng là cái cúc màu hồng như thế này này... Vả lại ban sáng nhỏ cũng đi sớm nữa...
- Cô có biết ai làm trò đó ko? – Ken cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.
- Ý gì vậy? Sao tôi biết chứ? Tủ đồ của 12 khác xa với 11 mà? – Pj nhíu mày, Ken bị ngớ ngẩn chắc.
Là vì xa nhau như thế nên Ken mới phải đau đầu như thế này, vì lẽ nào mà cái cúc áo của Pj lại xuất hiện ở đó chứ? Hơn nữa chiếc áo Pj đang mặc lại bị mất đi 1 cúc, cả sáng nay Pj cũng ra khỏi nhà từ sớm... Ken ko dám nghĩ tới, ko phải là Ken ko tin nhỏ... nhưng phải làm thế nào khi mọi việc đã diễn ra như thế này chứ?
- Này, bị làm sao thế hả? – Pj hươ hươ tay trước mặt Ken.
- Ko gì! – nói rồi Ken quay người đi.
Nội tâm hỗn độn đầy mâu thuẫn, nhờ thế mà Ken đã tìm ra 1 câu trả lời mà bản thân luôn tìm kiếm, câu trả lời rõ ràng, Ken ko thấy xót xa khi Khánh Hạ bị thương, mà chỉ có 1 nỗi bất an khi thấy chiếc cúc áo đó... Phải làm thế nào đây? Nếu thực sự là Pj làm thì sao nhỏ có thể dửng dưng được như thế chứ... Ko được, nhất định phải tin nhỏ... Nhưng dù gì thì cũng phải từ từ mà làm rõ ra mọi chuyện...
Đối với sự việc này, nó cảm thấy có cái gì đó ko ổn cho lắm, vả lại dừơng như có những điều ko hay sắp phải diễn ra...