- Tôi... Mà sao ko về đi! Khánh Hạ chờ ở nhà kìa! – Pj nhắc khéo.
- Tôi với cô ta ko còn bất cứ cái gì nữa hết nên đừng cứ nói chuyện với tôi, thì lôi cô ta vào, được ko? – Ken có vẻ ko hài lòng.
Trong Pj chợt thấy hoang mang, ko còn bất cứ thứ gì? À ko, Pj nên vui mới đúng chứ...
- Tùy anh vậy!
Pj có ý ko muốn tiếp chuyện nữa, cả chân cũng bắt đầu di chuyển. Đến lúc Pj lướt qua, Ken đã đưa tay giữ lại.
- Đến bao giờ em mới chịu hiểu và nhận ra? – Ken có vẻ mệt mỏi.
- Có gì để hiểu chứ! – Pj giật tay ra.
- Khánh Du... tôi yêu em! – Ken xoay người lại nhìn sâu vào trong mắt Pj.
Thật lạ, sao Pj lại thấy bất an đến như thế, nếu Khánh Hạ mà biết, chị ta sẽ nổi cơn điên lên mất, chỉ sợ Ken phải là người hứng chịu tất cả! Chị ta là con người như thế, bản thân ăn ko được thì đừng hòng ai có thể động vào! Làm chị ta ghét quả thật phải rất khổ sở! Gia thế của Ken lại ko bình thường, mọi chuyện trong nhà có thể chị ta ko biết tất cả nhưng ít nhiều cũng biết đôi chút, lỡ chị ta đánh liều liên minh với ai đó hại ngược lại Ken thì thế nào? Ai ko dám chứ Pj khẳng định là Khánh Hạ sẽ dám, vì tiền chị ta ko ngại gì đâu, huống hồ công ty của người yêu chị ta bên nước ngoài đang đứng trước nguy cơ phá sản. Vả lại ít nhiều cũng phải cho Ken nhìn ra bộ mặt chị ta đã, chị ta vốn nhiều mưu mẹo, nếu bây giờ Ken và Pj thành cặp thì ngoài miệng chị ta vẫn sẽ cười mà chúc phúc nhưng có đâm sau lưng hay ko lại là chuyện khác, có nói Ken nhất định sẽ ko tin, thế nên biện pháp cuối chỉ có thể là để Ken tự thấy và tự giải quyết!
- Anh say rồi! – Pj lại gạt tay ra.
- Tôi ko say! Em phải nghe tôi nói... – Ken.
- Tôi ko muốn cướp người yêu của chị mình đâu!- Pj nhếch môi cười – Thế nên, xin anh, đừng biến tôi thành kẻ độc ác!
- Là tôi ko phải khi đã giày vò em nhiều như thế!... Tôi biết là em cũng yêu tôi mà! – lời nói có chút bất lực.
- Hah, dựa vào đâu để anh khẳng định? Tôi có bảo tôi yêu anh à? Hoang tưởng! – Pj nắm chặt 2 tay mình.
- Biểu hiện, thái độ và hành động của em đối với tôi! Cho tôi 1 cơ hội, có được ko?
Nhìn vào ánh mắt đó của Ken, Pj đau đến thắt tim, tự nguyền rủa bản thân vì đã làm điều sai trái. Pj nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh rồi ngữ điệu thốt ra đều đều.
- Được! Chỉ 1 thôi!
Mà cơ hội đó cho Ken cũng như Pj cho chính bản thân mình, nếu những chuyện tiếp theo xảy ra, Ken 1 mực tin tưởng Pj và níu giữ nhỏ thì nhỏ sẽ chấp nhận lời yêu này của Ken, nhưng nếu mọi thứ đi lệch quỹ đạo, thì nhỏ chấp nhận bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của Ken, ko chen vào phá rối nữa! Nhưng linh cảm của người con gái cho Pj biết cơ hội này mong manh lắm! Rất khó để có thể ko tin vào những thứ xảy ra trước mắt! Huống hồ Ken đã yêu Pj thì khi đó mọi thứ Pj bị gán ghép sẽ còn lên đến vạn lần, cả niềm thất vọng, đau đớn lẫn đau đớn cũng sẽ lên đến cực điểm, chỉ hy vọng khi đó, Ken sẽ ko biến thành con thú hoang như trước! Hah, đời này, người khiến nhỏ hy sinh và mù quáng như thế chỉ có Ken thôi, chắc kiếp trước nhỏ mắc nợ Ken nhiều lắm!
Mọi thứ nhỏ đều chuẩn bị và sắp xếp hết cả rồi! Nhỏ biết Khánh Hạ sẽ loại trừ nhỏ chỉ là nhỏ ko biết bằng những chiêu trò gì thôi! Anyway, nhỏ chấp nhận bước vào đó, chỉ là hy sinh 1 chút để cái bẫy của chị ta sẽ tự bắt ngược lấy chị ta thôi!
- Cho tôi ôm anh lần cuối! – Pj dang rộng tay ra và cười tít mắt.
Lời thỉnh cầu có khiến Ken thắc mắc nhưng Ken ko nghĩ nhiều, vẫn đón lấy vòng tay của người mà mình yêu! Một cái ôm siết chặt, thật ấm, như thể chẳng bao giờ gặp lại!
Chỉ là Ken nhận thấy Pj có gì đó ko ổn nhưng bản thân lại ko lý giải được! Sau này ngẫm lại, Ken vẫn nhớ bản thân đã bị cách cư xử đó của Pj ám ảnh suốt 1 thời gian!