Pj tỉnh dậy với cơ thể đau nhức và uể oải, tay chân như muốn rã rời, cả ngồi dậy vốn là 1 việc rất đơn giản giờ đây cũng trở nên phiền nhiễu đến vô cùng. Nhìn vào chiếc đồng hộ đặt trên chiếc tủ bên cạnh, Pj thở dài ngao ngán, thời gian sao mà trôi lâu đến thế, cứ ngỡ bản thân đã ngủ được 1 giấc dài, vừa tỉnh dậy cứ nghĩ trời đã sáng nhưng hóa ra ko phải, Pj chẳng biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, nhưng hiện tại đồng hồ chỉ mới điểm 22h hơn, quá khó để có thể ngủ thêm 1 giấc đến sáng, huống hồ Pj ko có cảm giác buồn ngủ. Chưa đến hạn thi lại, nhưng có thi thì nhỏ vẫn dư sức để hoàn thành kì thi thật tốt, kì thi chính thức cũng xong rồi, ngày mai toàn trường được nghỉ, vậy thì ko có lý gì lại ở nhà cả.1 mình trong căn nhà như vậy thật ko thoải mái chút nào, là nhà... nhưng chẳng có hơi ấm, cũng đúng, ít nhiều nó cũng đã bị bỏ trống gần 1 năm trời, 4 bề yên ắng, chẳng có bất kì âm thanh dư thừa nào ngoài tiếng mưa va đôm đốp vào những khung cửa sổ, chính những âm thanh đó như lại khắc sâu hơn cái tĩnh mịch trong ngôi nhà này, chẳng có ai, chẳng có dấu hiệu tồn tại của bất kì điều gì ngoại trừ bản thân ra... cô độc, bức bối, có cảm giác như bị chìm vào quên lãng trong cái xã hội ồn ào này!
Pj thật rất nhớ những tháng ngày ở nhà Ken, rất vui... ở đó nhỏ ko chỉ có 1 mình, họ cho nhỏ cái cảm giác gọi là 1 gia đình, điều mà nhỏ luôn khao khát... ở đó có sự quan tâm của những cô hầu gái, có những lời trêu chọc của Ken... giờ thì ko còn gì nữa; nơi tạo cho nhỏ cảm giác ấm áp duy nhất, nơi giúp nhỏ thấy bản thân mình được yêu thương, đã ko còn cơ hội đặt chân vào ngôi nhà ấy nữa- ngôi nhà thứ 2 mà nhỏ luôn đặt trong tim mình ~
Dù là mưa đó, nhưng nhỏ vẫn đến bar, ít ra nơi đó khiến nhỏ thấy dễ chịu hơn nơi này!
Vì mưa to và kéo dài nên quán ko đông đúc như mọi khi. Từ khi nhỏ bước vào là đã thu được sự chú ý của 1 số người, có 2 ánh mắt đặc biệt hơn hẳn, 1 ánh mắt chất chứa sự đau đớn, xót xa, lắng đọng những buồn thương da diết nhưng len lỏi vẫn ánh lên những tia kiên quyết và lạnh nhạt, chỉ là dõi theo 1 chút rồi buộc ánh nhìn của mình phải chuyển đi nơi khác... 1 ánh mắt chứa đầy sự đố kị, ganh ghét, ẩn sâu trong đó là 1 sự toan tính và đầy phẫn nộ khi thấy người đi cùng mình hướng ánh mắt về người con gái kia, cái nhìn chất chứa biết bao suy nghĩ...
Nhỏ dùng 1 lớp phấn mỏng để che đi những vét thương có trên mặt; 1 nửa phần tóc trên cột lệch 1 bên cùng với phần tóc mái, cùng điểm nhấn là mái tóc dài ngang vai trông nhỏ cá tính, năng động và tràn đầy sức sống. Chiếc áo ba lỗ sóc xám hồng kẻ ngang, khoét rộng phía 2 bên cánh tay để lộ bên trong là chiếc áo ống ngắn, phía dưới là chiếc quần tuột màu đen trông bụi cực, cộng với đôi giày thể thao đen cổ cao càng khiến cho cá tính của nhỏ ko thể bị lu mờ. Cách ăn mặc chẳng hề hở hang chút nào nhưng vẫn thu được sự chú ý của 1 khối người, chính sự ăn mặc khác lạ đó khiến nhỏ nổi bật ~ Trời mưa trút nước như thế, chắc bọn lười đó ở nhà ngủ hết rồi, vả lại bọn họ cũng đã ôn thi rất miệt mài, với cái đám ham chơi hơn ham học đó để mà vượt qua được kì thi này chắc cũng phải tốn nhiều công sức lắm! Trông nhỏ có vẻ mệt mỏi dù đã cố che đi, chẳng còn nét vui tươi như mọi khi, chưa bao giờ có cảm giác xa lạ với con người này như thế! Khoảng cách địa lý chẳng xa, chỉ tính bằng đơn vị bước chân vậy mà chẳng thể nào bước tới được, vốn dĩ từ ban đầu mối quan hệ của họ đã có 1 bức tường ngăn cách!
- Nghe nói em gái bị đánh? – cố tình nhấn mạnh.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, đưa tay gạt đi những giọt rượu còn đọng lại trên vành môi, cùng với thái độ có phần hờ hững được chiếu rọi bởi ánh đèn trogn bar khiến hình ảnh nhỏ lúc đó hiện lên thu hút người nhìn đến muôn phần. Nhỏ chậm rãi ngước mắt lên nhìn 2 người đang đứng trước mặt, người con gái đó khoát chặt tay người con trai bên cạnh, trên gương mặt rạng rỡ nét cười, nhưng theo Pj thấy thì điều đó chẳng có gì tốt lành hết, liếc mắt thật nhanh qua người con trai kia, trông có vẻ miễn cưỡng khi phải bước đến bàn của nhỏ, thái độ cứ như kẻ xa lạ chưa từng quen biết, thật là dí dỏm!
- Lâu rồi mới đến nhỉ? Hèn gì hôm nay bão dữ dội đến thế! – Pj cười khẩy, nói chuyện cũng chẳng thèm nhìn mặt ai, chỉ hướng mắt về phía khác.
Ken bực tức đập 2 tay xuống bàn, khom sát người về phái nhỏ, lạnh giọng:
- Đừng nghĩ bản thân hay ho mà cứ hành xử ngu ngốc như thế!
- Ấy chết!- Pj vờ cuống quít – Vô ý quá, để ly rượu đổ trúng người anh rồi! Sao anh lại khom người xuống chứ!
Trông Ken như thể 1 ngọn lửa sắp phun trào, nếu ko có những ánh đèn của bar, hẳn sẽ thấy mặt Ken đỏ gay lên vì tức giận, Ken nắm chặt tay lại, gạt phăm ly rượu đang nằm sóng xoài trên bàn xuống đất khiến nó vỡ toang. Nhìn sâu vào mắt Ken, Pj thấy xuất hiện cả những vằn đỏ, đó là vô vàn tia giận dữ mà Ken ko để nó bùng phát ra ngoài.
- Cô nên quay trở về lớp 1 học đạo đức là vừa!
Thái độ Pj tiếp nhận câu nói đó cũng rất nhởn nhơ. Tại sao nhỏ cứ phải mang cái tư tưởng chống đối chứ? Tại sao nhỏ lại như vậy? Cứ mang cái biểu hiện đó! Đâu rồi 1 người con gái của ngày xưa?
Ken gằn giọng rồi quắc mắt nhìn nhỏ, nhìn thật lâu, chứa biết bao sự oán trách, thất vọng, đớn đau, có cả niềm oán hận; nhìn vào đôi mắt đó, Pj nhận ra mọi thứ ở thời điểm này đã ko còn là gì nữa, quá muộn để có thể hiểu! Nếu cứ nhìn vào đôi mắt đó thêm 1 giây phút nào nữa chắc mọi cảm xúc của nhỏ cũng vỡ òa ra mất. Vậy là nhỏ chủ động đứng lên, chẳng mang thái độ cáu gắt hay khó chịu, lẳng lặng quay lưng rời đi, dáng đi kiêu hãnh, bỏ lại tất cả mọi thứ lại phía sau, buông lơi ~ Cũng phải có lúc cho Ken nếm cái cảm giác khi thấy bóng lưng người mình yêu, Ken có cảm thấy trống trải và hụt hẫng như nhỏ đã từng? Lần nào người trong vai đó cũng là Pj, cái cảm giác khi thấy người mình yêu quy lưng đau đớn lắm... đau lắm...
Warning: 16
Pj cho người ra quét dọn rồi chọn 1 vị trí ngồi khác khá gần sàn nhảy, Khánh Hạ cố tình kéo tay Ken lại 1 chiếc bàn ngay trước tầm mắt của Pj, Ken ko hề biết Pj ngồi phía sau lưng vì hiện tại Ken chẳng còn để ý tới điều gì nữa, trong lòng tên đó lúc này chất chả cả mớ cảm xúc hỗn loạn, Pj nhíu mày, thế quái nào mà chị ta cứ chàng vàng trước mặt nhỏ chứ, dù là đang trong ánh đẻn mập mờ nhưng thị lực Pj vẫn chắc chắn rằng chị ta đã quay lại nhìn nhỏ và cười đều! Rõ ràng là muốn chọc điên Pj mà, chị ta cứ ngả ngớn vào Ken, tay hết quàng ở eo thì lại đặt lên cổ, cuối cùng thì màn hôn môi diễn ra sau đó, Ken ban đầu chẳng có phản ứng gì nhưng rồi cũng đáp lại 1 cách mãnh liệt, 1 tay đặt sau gáy làm điểm tựa để nụ hôn được sâu hơn, 1 tay đặt ở eo để kéo chị ta sát lại gần; nhìn vào thì cứ ngỡ đó là nụ hôn cháy bỏng nhưng thật ra là Ken đang tức và xõa hết cơn bức bối đang giày xé trogn lòng mình, trông Ken như tểh con thú hoang khát mồi, tay sờ soạng khắp cơ thể của người con gái đối diện, vì là quán bar nên mỗi người đều có việc riêng và nếu ko chú ý thì cũng chẳng thấy rõ ràng được! Môi chị ta bị Ken cắn đến rướm máu, vậy mà Ken chẳng có dấu hiệu ngừng lại, hành động của Ken khá thô bạo, những nơi tay tên đó lướt qua đều gây ra cảm giác đau, điều đó khiến chị ta thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng khi hé mắt trông về phiá Pj, thấy được nét mặt sững sờ khi nhỏ đang chăm chăm nhìn vào cả 2 thì trong lòng chị ta dấy lên 1 cảm giác hả hê vô cùng, tỏ ra mạnh mẽ sao? Hài! Ken dời từ môi chuyển xuống hõm cổ, nhưng ngay sau đó Pj thấy Ken dừng lại, ra là có điện thoại.
Sau khi Ken rời đi, chị ta nhởn nhơ tiến lại bàn Pj, ko khách khí mà kéo ghế ngồi chung như thể còn thân thiết như lúc trước. Có nhầm ko khi mà chị ta thấy mắt Pj có vẻ hơi ướt? Khánh Hạ nở một nụ cười.
- ‘Phim’ hay ko?
- Đúng là loại con gái chẳng ra gì! – Pj nhếch môi cười khinh thường- Bảo là yêu người con trai kia vậy mà lại để cho người khác sờ soạng và xâm phạm như như 1 cái máy!
- Là hi sinh vì tình yêu! Đúng thật là trình độ thấp nên chẳng hiểu biết! – tuy là thái độ nhỏ nhẹ nhưng giọng điệu như đang kìm nén.
- Hi sinh? Nực cười! Đúng là thứ tình yêu mù quáng! Chị đã tự tay đánh mất giá trị tình yêu của chị, giá trị của bản thân mình, chị chẳng biết ở phương diện của tôi nhìn chị rẻ tiền thế nào đâu! Để yên cho người ta làm những việc như thế, đã thế còn thỏa mãn mà hưởng ứng, thật thương cho anh người yêu của chị quá! Đánh mất cả tình chị em keo sơn gắn bó, đáng ko? Khinh lắm chị à! – Pj.
- Mày!!! – chị ta đập bàn, chẳng còn nét dịu dàng giả tạo mà mọi người hay thấy nữa – Ý mày chẳng khác gì ví tao như...
- B*cht! – Pj nhanh chóng tiếp lời – Thứ hy sinh và tình yêu của chị thật khiến tôi ghê tởm!
- Vậy mẹ của mày trao thân cho người đàn ông lạ thì được xem là gì? Chẳng phải mình chính là kết quả ra đời từ đó sao? – thấy nét mặt Pj có chút thay đổi, chị ta cao hứng nói tiếp, cứ khích nhỏ thế này hẳn sẽ có thứ hay ho để xem đây, Ken đi nghe điện thoại đã lâu, chắc sắp quay trở lại rồi! – Thế chẳng phải chỉ là thứ đáng bỏ đi sao? Có bao giờ mày tự hỏi thứ như mày tồn tại trên đời để làm chi ko?
- Chị ko được quyền xúc phạm mẹ tôi! Tôi cấm chị! Đừng quên là mẹ tôi đã thương yêu chị thế nào! – Pj.
- Thương yêu? Là bà ta tự trao cho tao tình thương đó thôi! Vốn dĩ tao và mẹ tao chẳng ai ưa nổi mày và bà ta cả! Mày phải hiểu là gia thế của mày ra sao chứ? Bà ta đã làm những chuyện như thế, thử hỏi chấp nhận được sao?
Pj chẳng kìm lòng được mà hất thằng li rượu vào mặt chị ta. Giả tạo! Hóa ra là thế! Ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại trái ngược hẳn, háo ra đồng tiền có sức mạnh to lớn đến thế, phải cảm ơn nó nhỉ, vì nhờ nó mà chẳng ai dám đạp gia đình của nhỏ xuống! Sao con người cứ thích khoáy sâu mãi vào 1 vết đen của người khác! Là người thì ai cũng phải có quá khứ của mình chứ! Hài hước, đời chó thật!
Có 1 bàn tay giữ chặt lấy tay Pj, nắm rất chặt và còn run run.
- Sao cô cứ như thế hả?
Pj giằng mạnh tay ra, nhỏ nhìn sang Khánh Hạ, hóa ra đây là mưu đồ của chị ta sao. Đã phòng thủ rất vững cố để bản thân ko trở nên xấu xa trong mắt Ken thêm lần nào nữa, vậy mà... Ánh mắt Ken nhìn nhỏ như muốn thiêu ruội, cảm giác đau đớn lại trỗi dậy như chưa bao giờ mất đi! Hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, thì cười thôi! Nhỏ lướt mắt trên người Khánh Hạ từ trên xuống dưới, chị ta vốn ko phải tuyp người hiền lành và có thể chịu đựng úy khuất như nét mặt và dáng vẻ mà chị ta đang cố trưng ra đâu! Điều sai lầm nhất trên đời là coi chị ta là chị tốt và trân trọng chị ta hết mình!
- Chỉ là dạy dỗ lại người yêu của anh thôi!
‘ BỐP’
Cảm giác nóng ran lan ra từ má phải, xót xa thật, lần thứ hai Ken tát nhỏ vì người con gái này! Hah, phải rồi, là do nhỏ cư xử hư hỏng nhỉ? Nhưng Ken à, nếu 1 người thân của anh bị xúc phạm với những lời lẽ nặng nề thì anh có đứng yên 1 chỗ được ko? 1 ly rượu như tếh là quá nhẹ nhàng rồi, Pj còn muốn nhiều hơn thể, chỉ muốn vả vào mặt chị ta đến khi sưng tấy cả lên mới hả được cơn tức này!
- Cứ như thế được gì chứ? Tôi yêu cô nhưng càng ngày cô càng làm tôi thấy sợ - Ken hờ hững.
Pj hừ lạnh rồi đi chen ngang giữa hai người họ tiến về sàn nhảy, đụng trúng vai Ken 1 cái thật mạnh. Sợ sao? Người nhỏ yêu bảo là sợ nhỏ! Nực cười phải ko? Nực cười đến trào cả nước mắt!
Những cái gai của con nhím cứ dài ra dài ra và sắc hơn chỉ cần lỡ tay chạm nhẹ bạn cũng có thể bị chảy máu!
Pj hào mình cùng những người đang thả bản thân theo điệu nhạc kia, hình ảnh nhỏ điên cuồng trong những giai điệu của nonstop khiến bầu ko khí trở nên náo nhiệt và thu hút được nhiều sự chú ý! Cứ nhảy, cứ uống rượu, uống cho say để quên hết sự đời!
Lắc lư... lắc lư... như thể chẳng còn nỗi đau nào tồn tại ~
Nhún nhảy... nhún nhảy để mọi buồn phiền đều bị đánh rơi ~
Những vũ điều nhỏ tạo ra trong làn nhạc sôi nổi trông thật gợi cảm và đầy khiêu khích, rồi tiếp đó nhỏ còn múa cột, thứ tài năng mà nhỏ chưa bao giờ thể hiện ọi người thấy! Nhỏ lột phăng cả chiếc áo phiá ngoài, chỉ còn lại chiếc áo ống bên trong, bầu ko khí lúc này sục sôi hơn bao giờ hết! Cả vũ trường như điên đảo cùng Pj! Những tiếng huýt sáo, hò hét ko ngừng vang lên! Ko khí nóng dần lên, khác hẳn với cái lạnh giá bên ngoài! Chính những biểu cảm trên gương mặt khi say rượu của nhỏ càng khiến ý nghĩ muốn chiếm lấy nhỏ cúa 1 số người dâng cao hơn. Pj đã uống rất nhiều trong lúc ở sàn nhảy, giờ thì nhỏ say khướt, tửu lượng Pj vốn rất khá nhưng để khiến bản thân say đến mức này thì cũng có thể biết được lượng rượu nhỏ đã tiếp nhận ko hề nhỏ!