Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 82: Chương 82




Ba hắn ngớ ra chẳng biết phải giải thích thế nào, còn hắn sau 1 giây bất ngờ thì bật cười khoái chí.

- Hóa ra ông ko nói gì sao? Nếu ông vẫn kiên quyết giữ con nhỏ đó bên cạnh thì đừng trách tôi! Tôi sẽ nói hết mọi thứ!

- Nếu nói ra thì ảnh hưởng đến tất cả mọi người! – ba hắn.

- Vào nhà đá bóc lịch thôi mà! Tôi dư sức để bảo vệ mọi người trong tổ chức trắng án, haha, đừng coi thường con trai quá, ông chẳng biết ngoại giao tôi rộng đến mức độ nào đâu! – hắn tự tin.

Xem ra kì này ko thể ko làm theo hắn. Ba hắn tức đến độ gần xanh nổi rõ trên trán.

- Hẳn là ông đang nguyền rủa bản thân tại sao lại sinh ra một đứa như tôi hả? Ừ thì sinh ra tôi là sai lầm lớn nhất đó! Ghét quá thì cứ cầm súng mà bắn nát đầu đi! – hắn.

- Đừng cứ lôi chuyện cũ ra mà trách cứ tao mãi! – ba hắn gằn giọng.

- Tôi chỉ nhắc cho ông nhớ thôi! Tôi chẳng bao giờ quên câu nói ông đã thốt ra khi cãi nhau với mẹ đâu! – hắn cười, 1 nụ cười đầy cay đắng.

- Câu nói? – ba hắn khó hiểu.

- ‘Sinh ra nó làm chi chứ, chẳng phải lúc mấy tháng đầu đã kêu phá đi rồi sao? ‘ ông đã nói bằng thái độ đay nghiến, lúc đó tôi còn chẳng biết ‘nó’ là ai, ngu thật! – hắn tự nhạo báng chính mình – Chấm dứt tại đây đi, mọi chuyện tùy ông quyết định, nhưng quyết định của ông để lại hậu quả gì thì tôi ko biết đâu!

Hắn nói rồi đứng thẳng dậy, bỏ lên phòng mình. Không khí im phăng phắc, những đau đớn mà hắn gánh nó như đều cảm nhận được, nét mặt và thái độ hắn ko ổn tí nào cả, giờ thì nó mới hiểu tại sao hắn luôn có cái ý nghĩ là bản thân ko nên tồn tại trên đời, từ lúc chưa lọt lòng đã ko được chấp nhận rồi! Hắn đã phải tự mình trải qua mười mấy năm như thế nào? Sống vô định và ko mục đích sao?

Nó lên phòng hắn, cửa phòng khép hờ như mọi khi nên nó bước vào, chỉ nghe tiếng vòi sen phát ra từ bên trong phòng tắm rất mạnh, chắc là hắn lại xả nước vào người rồi... Sau đó chẳng nghe tiếng gì nữa, rồi lại vang lên tiếng gương vỡ rất lớn, cả 2, 3 tiếng vang lên cùng lúc, hòa với cả tiếng hét bất lực của hắn nữa. Nó lo lắng chạy vụt đến phòng tắm đập mạnh cửa, rất nhanh sau đó hắn đã mở cửa ra, khi thấy nó hắn có chút sững sờ, vốn ko nghĩ nó lại xuất hiện ở đây. Nó chẳng nói gì, chỉ ngỡ ngàng nhìn chiếc gương trên tường đã bị đấm bể, máu loang lổ dính khắp nơi trên bề mặt kính, cả đôi tay hắn cũng đã rướm máu, máu nhỏ giọt xuống sàn hòa lẫn với nước tạo thành 1 dịch đỏ.

- Anh làm trò điên khùng gì vậy? – nó lớn tiếng.

- Đấm chết thằng trong gương. – hắn có ý giật tay ra.

Nó nhìn vào nỗi đau đang hiện trong mắt hắn, sao đôi mắt đẹp như vậy mà phải chứa nhiều đau thương đến như thế?

Nó lẳng lặng kéo hắn ra ngoài, ko hỏi thêm gì nữa, khéo léo sát trùng và băng vết thương trên tay hắn lại. Trong suốt quá trình cả 2 người chỉ im lặng, nó ko hỏi cũng ko lên tiếng, hắn cũng ko nói gì chỉ để yên cho nó băng bó. Đến khi băng xong, nó xem xét thật kĩ rồi đứng dậy rời đi, cũng chẳng còn việc gì để ở lại, hắn cần yên tĩnh.

Bản thân vừa quay đi đã cảm nhận được sự ấm áp truyền lên từ phiá sau, lâu lắm rồi mới cảm nhận được hơi ấm này, vòng tay ko còn kiên định như mọi khi nữa, nó chứa cả sự run rẩy. Nó ko đành lòng bỏ đi vào lúc này, sau đó quay người lại ôm nhẹ tấm lưng hắn rồi vỗ vỗ, giận thì giận mà thương thì thương ~

Hắn gục đầu lên bờ vai nó, 2 tay siết chặt lấy eo nó hơn, nó cảm thấy vai áo mình ươn ướt... Lòng nó cũng thắt lại, chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau lúc này, người con trai yêu nó trông bất cần và lạnh lùng như thế nhưng thật ra vẫn luôn khao khát được thương yêu và quan tâm, chỉ là lớp băng và cái vỏ quá dày nên chẳng ai đủ kiên nhẫn để tiến sâu hơn, dù là thế nào, có đau khổ khó khăn hay vất vả, nó cũng sẽ ko buông tay người nó đã chọn, nắm chặt cho đến khi chính miệng người đó bảo hết yêu và ko cần mình nữa!

- Xin lỗi... tôi làm người yêu tệ nhỉ...

Tiếng xin lỗi của hắn nghe nghẹn ngào, hắn rất chân thành khi nói ra 2 từ ‘xin lỗi’... nó chẳng đáp lời, chỉ có vòng tay là siết lấy hắn chặt hơn như thể nếu ko siết chặt thì hắn sẽ biến mất.

Hắn chỉ có nó là điểm tựa, duy nhất nó!

- Có 1 phi vụ rất lớn sắp tới, ngày mai chúng ta sẽ bản bạc sau! Ngủ ngoan!

Nó kéo chăn lên đắp cho hắn như thể hắn là 1 đứa con nít vậy, 1 tay của nó bị hắn nắm chặt đến mức ko gỡ ra được, nhìn vẻ tiều tụy trên gương mặt hắn mà nó xao lòng, xem ra nó đã làm khó hắn rất nhiêu rồi!

Trước khi đi sâu vào giấc ngủ, hắn còn mơ màng nghe được tiếng nói.

- Đừng đau đớn như thế... tôi cũng đau! Cũng đừng nghĩ mình sinh ra là điều sai trái, nếu ko ai cần anh thì tôi cần! Còn nếu cả thế giới quay lưng với anh, tôi sẽ quay lưng lại với thế giới!

Hắn lại cảm nhận được sự bình yên sau bao nhiêu ngày vắng bóng, những áp lực, căng thẳng dường như đều bay biến đi hết!

Em mang màu bình yên của nắng! Sắc vàng ấm áp và có sức lan tỏa mạnh mẽ ~ Mọi nỗi đau và lạnh giá đều được em xoa dịu và làm tan chảy ~

Nhiệm vụ lần này có vẻ khá căng, theo như những gì nó nói thì bọn họ phải hóa trang thành khách và trà trộn và buổi party lớn, vấn đề chính là sau khi đột nhập được vào căn nhà ấy phải tìm được căn phòng mật chứa số hàng để hủy tất cả chỗ đó đi vì chủ nhân của nó đã phạm luật khi sở hữu được số hàng đó, đương nhiên là chỉ ba Jun nhìn ra được và với cương vị là 1 trong những kẻ có quyền lực nhất thế giới ngầm, ông sẽ ko dễ dàng để mọi chuyện diễn ra như vậy!

Thế giới ngầm vốn là nơi hỗn loạn, đầy phức tạp nhưng nó cũng có những quy luật riêng mà buộc những người thuộc thế giới đó phải tuân theo!

Cái gì cũng có luật chơi của riêng nó cả!

Và giờ đây, hắn được chọn để thực hiện nhiệm vụ đó! Trà trộn, tìm kiếm và thiêu hủy! Nghe thì đơn giản nhưng công cuộc để thực hiện điều đó ko đơn giản chút nào, theo như những gì thu thập được thì ngôi nhà đó rất to, cũng chẳng biết nó có căn phòng bí mật nào hay ko, chưa kể đến rằng chủ nhân của nó cũng ko phải là nhân vật đơn giản!

Hắn chẳng có chút thay đổi nào trong thái độ, trong đầu đồng thời cũng đã vạch ra được kế hoạch khá hoàn hảo, chỉ cần tìm 1 người giỏi về máy tính. Rồi còn làm vé mời giả nữa, giờ thì cần 1 tấm vé thật để nhái lại là OK, nhưng vấn đề là tấm vé đó khá bí ẩn nên có chút khó khăn. Và điều quan trọng là phải tìm ra căn phòng đó càng sớm càng tốt và phải hóa trang thế nào để ko ai có thể nhận ra 2 người họ, nếu có người nhau ra thì đó là 1 trở ngại rất lớn. Thời gian cũng bị hạn chế rất nhiều, 1 là sớm hơn khi tiệt tàn, 2 là vừa đúng lúc chứ ko thể nào lố giờ được!

Nó đã dời khỏi phòng từ lâu nhưng hắn vẫn cứ ngồi yên trên chiếc ghế bành, 2 khuỷu tay chống lên đầu gối, phần tay tì vào cằm, ánh mắt thâm trầm khó đoán!

Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào phòng từ chiếc cửa sổ phía sau chiếc ghế hắn đang ngồi tạo nên 1 khung cảnh ảm đảm, ánh hoàng hôn làm rực đỏ cả 1 ko gian, bầu ko khí yên tĩnh đến mức nghe được từng nhịp di chuyển của chiếc kim màu đỏ phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường; từ bên ngoài lùa vào 1 trận gió mạnh thổi tung chiếc rèm cửa, thổi bay cả xấp giấy mà hắn quên dằn lại, đến lúc ấy hắn mới từ tốn đứng dậy, đi quanh phòng nhặt lại những tờ giấy. Những tờ giấy hắn cầm như thể sắp bị vò nát, thấp thoáng trong ánh hoàng hôn làm lộ ra nét cười nhạt trên gương mặt điển trai ấy.

‘Cốc... cốc...’

Sau tiếng gõ cửa, xuất hiện sau đó là 1 người đàn ông chỉ quấn mỗi chiếc khăn ở nửa thân dưới. Trên mặt hắn thoáng nét sững sờ khi thấy ba mình xuất hiện với bộ dạng như thế, đây là phòng làm việc mà cũng như thế được sao? Ông ta thấy con mình thì cũng bất chợt ko biết nói gì.

Hắn ko khách sáo mà bước thẳng luôn vào phòng, lờ luôn sự có mặt của người con gái đang nằm che kín chăn trên băng ghế, người con gái đó thấy hắn thì bất giác ngượng ngùng. Hắn chỉ thờ ơ liếc qua 1 cái, cảm giác ghê tởm dần trào dâng trong người, đúng là ko có tự trọng mà!

- Tôi chẳng vòng vo nhiều! Mission tôi đã nghe rồi, từ đây đến đó, nếu ông ko tống cổ người đó đi thì ông hãy tìm người khác làm nhiệm vụ nhé! – hắn dùng bật lửa mồi điếu thuốc trên miệng mình.

Ông ta cắn răng, xem ra nội tâm đang đấu tranh dữ dội lắm, thời gian cứ thế mà chậm chạp trôi qua, điếu thuốc trên tay hắn đã tàn, vậy mà ông ta vẫn ko có động tĩnh gì, hắn nhếch một bên mày nhìn ông rồi cười thẩm, sau đó đảo mắt nhẹ nhìn sang người con gái thì thấy cô ấy đang nhìn cả hai với ánh mắt khó hiểu. Hắn dụi tắt điếu thuốc, từ tốn đứng dậy tiến về phía ông.

- Thế nào?

- Được thôi! Tao cũng nói trước, cái này cũng như một bài kiểm tra cuối để quyết định xem mày có phải là người xứng đáng kế thừa cái ghế này ko? Mày nói ngoại giao mày rộng, vậy mọi chuyện mày phải tự sắp xếp và tuyệt nhiên là ko được sử dụng người của mình!

- Bravo ~ Ông ko nghĩ tôi có thể sẽ gặp bất trắc sao? Đội quân đó tinh nhuệ và chất lượng như thế, chỉ vì chuyện bé xíu này mà trở nên keo kiệt ko cho tôi mượn và coi rẻ mạng sống tôi đến mức ấy sao? – hắn cười khinh khỉnh, khắp gian phòng ngập mùi thuốc lá, chúng xông vào mũi tạo nên cảm giác đắng chát nơi cổ họng, nhưng có lẽ ko đắng bằng những thứ hắn vừa nhận ra

- Ko! Chuyện ko dùng người của mình thì vốn dĩ đó là quy tắc bất dịch rồi, khi xưa tao cũng thế! Trong trường hợp này, vẫn được giúp đỡ bằng cách sẽ được bậc tiền bối giới thiệu cho 1 vài tay triển vọng để giúp đỡ và hỗ trợ bản thân, quan trọng là phải biết cách ăn nói để thỏa hiệp họ giúp mình. Nhưng chẳng phải mày đã nói quan hệ ngoại giao của mày rộng sao? Vậy thì đâu còn cần đến tao!

Trước câu trả lời đó, hắn hừ lạnh trong cổ họng, đúng là hắn quan hệ rộng nhưng cũng ko rành mấy về những thứ có liên quan đến nhiệm vụ, các mối quan hệ của hắn nhìn chung đều là những mối quan hệ sạch, họ là người chuyên ngành cấp cao, là những nhà quản trị, ngoại thương... gần đây thì cũng quen biết với 1 vài người thuộc thế giới ngầm, chưa thân thiết cũng như chưa thể điều tra hết về những người họ. Mà cũng ko bận tâm mấy, còn có Ken, có Nan, cũng như cả nhóm, bọn nó ăn chơi cũng dữ dội nên chắc hẳn sẽ biết vài thứ, ko ít cũng nhiều.

- Ông nên tống cổ người đó đi là vừa rồi! Từ đây tới đó chỉ còn một tuần thôi đấy! Cận cuối tôi thấy ko có chuyển biến gì thì mọi thứ ông chuẩn bị đi là vừa!

Hắn cũng chẳng có nhã hứng ở lại, chưa kịp bước bước nào thì điện thoại lại reo lên, nhìn vào cuộc gọi từ bệnh viện, hắn chợt cảm nhận được một nỗi ko lành.

Có lẽ là tin khá chấn động nhưng hắn vẫn bình thản, như là việc đó đã nằm trong điều mà hắn dự đoán, đã nói rất rõ ràng rồi mà bà ta còn dám hành động như thế!

- Bà ta tự tử may là phát hiện kịp, nhưng vết cắt quá sâu ở tay trái đã làm tay bà ta bị liệt! Được thì đến!

Hắn nói rồi quay đi, sao cứ thích ngoan cố như thế, hắn đã nói là dù thế nào bà ta cũng đừng mong thoát khỏi cuộc sống, hắn đã bố trí người trông coi rất kĩ rồi, ko ngờ chỉ vừa ko để mắt chút xíu đã xảy ra chuyện này, như vậy thì tự bà ta chuốc thêm đau đớn cho bản thân thôi, sống phần đời còn lại với nỗi đau tinh thần quá sức chịu đựng cùng với cánh tay tàn phế! Vậy là quá đau đớn rồi ~ Vốn chỉ định cho bà ta nếm trải cái cảm giác đau đớn mà mẹ hắn từng trải, nhưng giờ đây, chính bà ta lại tự gây ình nỗi đau thể xác. Chắc hẳn giờ đây bà ta ko còn thiết tha gì với thế gian này!

Những người đã đắc tội với hắn ko ai có kết quá tốt đâu!

Môi hắn lại thấp thoáng nụ cười của ác quỷ! Đã rất lâu rồi nụ cười thỏa mãn và đáng sợ đó mới hiện ra rõ ràng như vậy ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.