" Hãy tin vào những gì mà tận mắt bạn chứng kiến được vì linh cảm có khi lại ko đúng! "
Mon ở trong bệnh viện suốt đêm, cô bé ko muốn về nhà, nhất là trong hoàn cảnh như thế này, gia đình cô bé cũng thuộc dạng khá giả. Nhưng khổ 1
điều là vì có người thân bên nước ngoài, hằng tháng gửi tiền về nên ba
mẹ Mon cũng chỉ ăn ko ngồi rồi.
" Giàu thì sinh tật" , ba cô bé suốt ngày chỉ biết đến rượu chè, cặp kè
đủ thứ nhưng mẹ cô bé lại ko hề quan tâm, bà cờ bạc từ sáng đến chiều,
mà cũng ko thể trách được vì đó chính là kết quả của một cuộc hôn nhân
gượng ép. Tuy thế, mẹ Mon rất thương cô bé, quan tâm đến mức Mon cảm
thấy bị " ngộp" và khó chịu, vì quá mức quan tâm nên những năm cấp 1,
cấp 2 ko ít lần Mon bị những đòn roi quất vào người do điểm học tập
thấp, bà luôn nói với Mon rằng " Ráng mà học tập cho tốt, điểm thấp là
do ko chú tâm học bài, lúc đó đừng hỏi tại sao mẹ lại khó chịu với
con!". Còn ba Mon thì cứ quái quái, bình thường thì vẫn là cha con,
nhưng mỗi lần ông say xỉn thì tính bạo lực lại nổi dậy, c-h-ử-i bới mọi
người trong gia đình, đôi khi dùng roi gậy để giải quyết mọi chuyện.
.
Mặt trời lên, Mon mở tung khung cửa sổ, vươn vai đón lấy ánh nắng, miệng nở nụ cười thỏa mãn. Cô bé quay sang nhìn Nan rồi chợt giựt mình khi
thấy cậu nhóc đang nhìn mình với cặp mắt " ngơ như con nai tơ" , thấy
cậu nhóc có ý định ngồi dậy, Mon chạy lại đỡ nhưng chỉ nhận được cái hất tay ko cần:
- Nè, ý gì đây?- Mon bức xúc.
- Tôi ko cần! Ai chăm sóc tôi cũng được nhưng trừ cô ra!- Nan.
- Ngang vừa thôi nha!- Mon.
- Nhìn hiền chứ ai biết được cô có đội lốt cáo hay ko?- Nan quắc mắt nhìn Mon.
- Khùng à? Nếu nói thế thì cái bọn con gái ve vãn quanh cậu mỗi ngày còn đáng sợ hơn tôi nữa kìa!- Mon.
- Đúng, tôi biết mà! Họ ẻo lã, họ giả nai nhưng họ ko có hiền như cô, right? Tiểu thư thật!- Nan.
- Thế sao? À, ko " bặm trợn" bằng người ta cũng là một cái tội cơ đấy!- Mon.
Dường như là đầu bị đau nên Nan nhăn mặt, cậu nhóc đưa tay xoa nhẹ lên đầu mình, Mon thấy thế nên hỏi:
- Gọi bác sĩ ko?
- Đã nói ko cần!- Nan.
- Kệ cậu, dẫu sao thì mọi người cũng đã trông cậy cậu vào tôi rồi! Ko thể nào ko có trách nhiệm!
Bác sĩ vào khám cho Nan một lúc, ông vừa ra khỏi phòng là Mon về, tay cầm theo bịch cháo.
.
- Xong rồi! Ăn đi!
Sau lời nói của Mon, cậu nhóc cứ tỏ ý bơ đi, ko quan tâm. Mon định lên
tiếng " giải quyết" thì cả bọn "gà mái" bên ngoài ùa vào, 2, 3 đứa con
gái cứ chen lấn, đẩy cả Mon ra, cứ sáp lại giường bệnh của Nan.
- Đừng nói là anh đang quen nhỏ đó nha!- 1 đứa con gái chỉ sang Mon.
- Nghĩ sao thế!- Nan.
- Ui, thế à? Anh có bị gì ko? Làm em lo muốn chết!- lại một đứa con gái khác xen vào.
Nan trả lời qua loa rồi cười nhạt, con gái chỉ có như thế thôi! Mon có
vẻ loay hoay, cô bé ko biết phải làm gì! Cánh cửa phòng 1 lần nữa bật mở như cứu nguy cho Mon, điều đó thu hút sự chú ý của cả bọn trong phòng,
thấy người vừa vào, Mon cười:
- Chị Pj!- cô bé hí hửng.
Pj gật đầu nhìn Mon cười, tiếp sau lia mắt 1 lượt nhìn bọn " gà mái" ở
đó, dường như có cái gì đó ghê gớm lắm mà bọn đó tự động tản ra.
- Khỏe chưa?- Pj.
- Rồi chị!- Nan.
- Ừ, vậy thôi, cậu chờ xíu, Ken sẽ vào ngay! Mon, đi với chị!- Pj.
Nghe tới Ken, mắt bọn con gái lại sáng lên, những tiếng xì xầm lại vang
lên ồn ào. Pj mang quần áo của mình vào cho Mon mượn tạm, cô bé ở đây
suốt từ hôm qua tới giờ.
Bọn họ rời phòng ko lâu thì Ken vào, đám con gái đó một số lại sáp vào,
Ken là một tên trăng hoa, cho nên ko có lý gì tên đó lại từ chối:
- Chào cưng!
Ken nói rồi phớt ngang môi nhỏ đó 1 nụ hôn, nhỏ đó như phát điên lên ý, còn mấy đứa kia thì ghen tị thôi rồi!
- Tối nay anh rảnh, ai có nhu cầu thì cứ đến bar tìm, anh sẽ típ! Ưu tiên cho 3 người con gái đầu tiên!- nói rồi Ken nháy mắt.
- Thật hả anh?- nháo nhào.
- Sure! Giờ thì ra ngoài cho bọn anh nói chuyện!
Bọn con gái gật đầu răm rắp rồi lui ra hết chưa tới 1 phút.
- Mày khỏe chưa?- Ken ngồi xuống ghế.
- Khỏe rồi anh!- Nan. Anh thế ko sợ Pj " quánh " ghen à?
- Trời ạ! Có Pj thế bọn đó ko dám làm gì đâu! Nói thế cho bọn đó lui thôi, làm ràm điếc tai!- Ken.
- Thế mà em cứ tưởng!- Nan gật gù.
- Mà tao có quyết thì bão tuyết tao cũng xông pha! Muốn cấm, muốn quản cũng chả được đâu!- Ken.
- Lừa tình ghê thật!- Nan.
- Mày hết mệt rồi thì chết chắc! Mà mày cũng chả như tao còn giề!- Ken nói xoáy.
- Biết mà! Nhưng em chưa bằng trình độ của anh! Hờ hờ- Nan.
- Nghe nói hôm qua dữ dội lắm hả?- Ken.
- Ai nói anh thế?- Nan.
- Thằng Jun!- Ken.
- Anh Jun nói thì làm gì mà sai nữa! Hôm qua ở nhà zui ko?- Nan.
- Đánh đấm ko được, zui gì, à, mà tính ra cũng nhờ đó mà phát hiện ra 1 điều rất thú vị- Ken.
Nan tính hỏi tiếp nhưng bản Kiss The Rain lại vang lên. Ánh mắt 2 người bắt đầu đổ dồn lên chiếc điện thoại trên bàn.
- Của nhỏ đó! Đi cũng ko mang điện thoại theo!- Nan.
Cũng có chút tò mò nên Nan cầm điện thoại lên, là một dãy số ko tên, bấm nút nhận cuộc gọi:
- Sao giờ mày mới bắt máy hả? Tính trốn ba mày à? Láo nhỉ?- đó là giọng
quát mắng của một người đàn ông trung niên - ba Pj, say rượu rồi.
Ông ta quát lớn đến nỗi ko cần bật loa ngoài cũng nghe được ( O.o )
- Im thế? Mày bị câm từ bao giờ?- ko nghe trả lời ông lại tiếp tục lớn tiếng.
- Lộn số rồi!
Nói rồi Nan gập máy lại mà ko đợi ông ta phản ứng, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Lúc Mon trở lại phòng thì mọi người cũng đã về, cô bé thấy Nan đang ngủ thì cũng ko làm ồn. Thấy cái điện thoại của Nan, cô bé cầm lên nhìn, tò mò
về kiểu dáng chút thôi chứ cũng ko phải là có ý gì khác, để ý mới thấy
điện thoại cậu nhóc gần hết pin rồi nên cô bé cũng có ý muốn giúp, xem
xét lại chui sạc rồi cô bé rời bệnh viện có ghi lại lời nhắn cho Nan vào tờ giấy đặt trên bàn.
Nếu như là hồi đó thì Mon đã đến nhà Pj tá túc nhưng bi giờ Pj đã sang ở với Ken rồi. Sang nhà Zu thì lại là một chuyện ko thể, vẻ lạnh lùng của nó làm cho Mon có phần ... e ngại và ko dám tiếp xúc dù Mon đã nhập
nhóm khá lâu. Còn 1 số đứa nữa nhưng Mon ko nhờ giúp đỡ vì thường thì
tụi nó hay tập trung đi " long nhong" ngoài đường, Mon cũng ham dzui lắm nhưng cái mà cô bé cần bây giờ là một chỗ để nghĩ ngơi thôi, mệt phết!
.
Nguyên cả buổi từ trưa đến chiều, cô bé dùng bữa ở ngoài rồi dạo vào bar của Pj nhưng ko phải để tụ tập với nhóm mà là vào phòng của nhóm để
nghĩ ngơi. Đến chiều, cô bé mượn đồ sạc của một người trong nhóm có kiểu chui sạc giống Nan rồi quay trở vào bệnh viện. Lòng vòng một hồi thì
cũng đến 7, 8 giờ tối, vừa mở cửa phòng, đã thấy một số bên EVIL vào
thăm Nan, trong số ánh nhìn đó, ko biết xuất phát từ đâu nhưng đã khiến
Mon chợt thấy lạnh người, 1 đứa lên tiếng hỏi:
- Ủa, Mon, ở đây chăm sóc Nan suốt hả?
- Đâu, tôi làm gì tốt thế, tại giờ chưa muốn về nên chưa về thôi! ^^ Điện thoại cậu sắp hết piin- quăng đồ sạc cho Nan.
- Thật tốt vậy?- cậu nhóc hơi khó chịu, phần vì cậu nhóc ko có thiện cảm với Mon là mấy và phần vì Mon đã động vào vật quan trọng của cậu- điện
thoại.
- Mày nói thế mà nghe được?- 1 đứa con gái lên tiếng bênh vực Mon.
- Tùy, gái ngoan hiền ( trong nhóm, Mon được xem là hiền nhất) tao ko thích!
Nan nói rồi quay mặt sang hướng khác,mắt nhắm hờ lại, tỏ ý ko muốn bị
làm phiền, sự thật lúc nào cũng phũ phàng mà, ko phủ nhận rằng lời nói
đó của Nan đã khiến cô nhóc đau. Ráng " nặn" ra nụ cười, Mon lên tiếng
xua đi bầu ko khí nặng nề đó:
- Thôi, mọi người cũng mệt rồi, mọi người về nghỉ sớm đi, em ... chắc ở lại thêm 1 ngày nữa!
Mọi người, cả Nan nữa, hơi bất ngờ, chẳng lẽ con nhỏ ko có ý định về nhà thật, tính đi bụi luôn sao? ( _ __" ) Dù sao tính ra đêm nay cũng 2 đêm rồi, khó trách mọi người có suy nghĩ thế, đợi mọi người tản ra về hết,
Nan mở mắt ra, lời nói có chút khinh thường:
- Cô thích tôi đến mức như thế?
Mon chợt im lặng, ko biết phải trả lời thế nào cho phải ... cô bé ko muốn phủ nhận tình cảm cuả bản thân mình ...
- Tôi ko biết ơn cô về chuyện này đâu! Đừng tưởng bở!- Nan nói tiếp.
- Cậu dẹp cái thái độ đó đi!- Mon.
.
.
- ****!- 1 tên văng tục- tụi bây uýnh chết m. nó cho tao! Hôm nay mày thấy tụi tao coi như mày xui!
Theo lệnh của thằng cầm đầu, cả đám người xông lên, dùng chân đá liên
tục vào một đứa con gái đang nằm chịu trận dưới nền đất, bao nhiêu cú đá cứ liên tiếp mà giáng xuống người cô nhóc, đáng thương! Đến lúc cô nhóc ngất đi thì thằng cầm đầu lại ra lệnh cho bọn đàn em dùng xô nước tạt
vào người cô nhóc nhằm " giúp" cô nhóc tỉnh lại. Hắn khuỵu 1 chân xuống
đất, tay nắm lấy phần tóc mái cô nhóc, ép nhỏ ngẩng lên nhìn mình:
- Cái này tại mày! Yếu mà bày đặt ra gió! Đối với tụi bây ko chơi phỉ ko được!- thằng đó cười khẩy.
- Buông!!! Chị Zu và Pj mà biết được, anh sẽ ko xong đâu!- giọng nói nghe có vẻ yếu ớt.
" BỐP"
1 cái tát quá mạng giáng lên mặt cô bé khiến nó ko thể nào ngẩng đầu lên được nữa!
- Dọa bố mày sao? - dù trong lòng rất sợ- Mẫu Đơn của tụi bây là cái chó gì mà tao phải sợ chứ? Mà kì này, mày ko còn thân để mà thoát khỏi bọn
này đâu! Thoát rồi, mày chỉ còn cách tự tử thôi!
Nói rồi tên đó cười man rợ, 3- 4 thằng con trai bắt đầu vây lấy cô bé,
con nhỏ sợ lắm chứ, cứ nghĩ là mình ko thoát được, kì này là tiêu thật
rồi, thân thể muốn rã ra muốn chạy mà ko thể đứng dậy nổi! " Chết chắc!" là tiếng lòng mà cô bé tự rên lên với mình.
" TÁCH"
Cả đám sững lại, thằng đàn anh ngó nghiêng rồi hét lên:
- Thằng nào con nào chụp hình lén lút, ra đây đi!
Từ trên cành của một cây xanh gần đó, 1 người con trai đáp xuống đất với vẻ rất thư thái, ngỗ ngược, 2 tay đút túi chầm chậm tiến về phía đám
người kia:
- Tao đây!
- Nan? Nhúng vào chuyện tụi tao làm gì?- lời nói có chút kiêng nể.
- Ko thấy xấu hổ khi làm vậy với một đứa con gái à?- Nan.
- Ko liên quan tới mày! Nó là người của Mẫu Đơn, mày cũng đâu ưa gì nó,vậy để tụi tao xử!
- Tụi tao đâu chơi xấu như mày!- Nan.
- Ko xấu thì để tụi tao xấu! Giờ bấm!!!- thằng đó lớn tiếng.
- Được thôi!
Nói rồi cậu nhóc quay đi, cả quãng trời trước mặt cô bé như sụp đổ, vậy
là hết hi vọng ... cô bé mệt mỏi nhắm mắt lại, chờ đợi một sự khủng
khiếp sắp trút lên đầu mình.
- Nhưng với tấm hình này!- lắc lắc cái điện thoại- tao ko chắc tụi bây còn chỗ đứng!- Nan ngạo nghễ cất lời.
Thằng đàn anh chợt sững lại:
- Khốn kiếp! Tụi bây!!!
Cả đám nghe thế liền chạy lại vây vòng lấy Nan, hành động của Nan ko có
dấu hiệu gì cho thấy sự lãng tránh, cậu nhóc từ tốn cất điện thoại vào
túi, hai tay khoanh trước ngực:
- Nhắm chơi lại tao ko?
- Mày nhỏ như thế mà láo thật?- thằng đàn anh.
- Ngon nhào zô!- Nan vẫn ung dung như thế!
Nan ko dễ xơi, trong EVIL, sau Jun và Ken thì Nan là một đứa nhóc cũng
được đề phòng rất cao dù thua 2 leader tới tận 2 tuổi. Nói thế thì ...
bọn này ko đủ khả năng, vả lại, đụng đến con nhóc của Mẫu Đơn đã mệt,
giờ lại chạm đến thằng nhóc của EVIL nếu thế thì tên này chắc chắn sẽ
rất " mệt" . Tên đàn anh cắn răng, ngậm ngùi kêu lên:
- Rút!
Nan nhìn từng người rút lui, miệng nở nụ cười thật tươi, nhìn vào cứ như là trêu ngươi thách thức:
- Tốt!
Ko có ai nên Nan tự mình bế cô bé lên phòng y tế, cô bé trên tay Nan dần cảm thấy một sự an toàn dành cho mình, rất muốn cám ơn nhưng miệng ko
thể nào thốt nên lời, trên đường đi, cậu lẩm bẩm:
- Ko thể tin cô là người của Mẫu Đơn! Phải biết đấu tranh chứ, xã hội
này ko khôn ngoan thì ko tồn tại được! 2 nhóm chúng ta ko ưa nhau, tại
tôi thấy chướng mắt nên nhào vào thôi! Coi như công tôi bỏ ra ko uổng,
cô trông ko đáng ghét như bọn kia!
- ............................................
- Cô mà "máu" lên 1 chút chắc sẽ được! Quá hiền! ( ý này của Nan là sao nhỉ? :O )
.
.
Mon chợt mỉm cười khi nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Nan, cậu vẫn như
xưa, có thay đổi thì cũng chỉ là đẹp hơn, trưởng thành hơn,... Mon nợ
Nan 1 mạng, trả bấy nhiêu vẫn là chưa đủ, sau này có dịp nhất định sẽ
đền bù nhiều hơn. Chuyện hôm đó, chắc Nan cũng ko còn nhớ, nó vốn dĩ đâu quan trọng.
Mon thích Nan cũng từ dạo đó, mặc dù chưa nói chuyện với nhau lần nào,
nhưng chỉ cần nơi nào có Nan thì cô nhóc lại cảm nhận được sự an toàn
tuyệt đối!
Dù Nan có đối xử với Mon ra sao đi nữa thì có lẽ hình thượng Nan trong
mắt cô nhóc vẫn như vậy, ấm áp tựa như lần đầu gặp mặt, Nan thay đổi như bây giờ, chỉ là do xã hội quá bon chen, như 1 lời mà Nan đã từng nói
trên đường đến phòng y tế:
- Người ko vì mình trời tru đất diệt!
Vài ngày sau, Nan xuất viện, sự hồi phục của cậu nhóc khá nhanh chóng, cả
đám lại tụ tập đến bar của Pj ăn chơi, họp mặt ="= . Ko khí náo nhiệt,
đông vui hơn mọi ngày thấy rõ. Nhưng ko hiểu sao, từ lúc mới ra viện từ
sáng đến giờ, mặt Nan cứ hầm hầm ko có chút gì gọi là vui vẻ, ai động
vào cũng nín thinh, ko phản ứng gì, Ken và Jun biết là đã có chuyện gì
nghiêm trọng lắm đã xảy ra nên cậu nhóc mới thế nhưng vẫn ko hỏi vì bọn
hắn biết rằng, cậu nhóc mà ko muốn thì đừng ai ép buộc hay hỏi được cậu
nhóc được gì. Vì Nan như thế nên dù cho không khí có náo nhiệt như thế
nào đi nữa cũng có một chút ko thoải mái. Ken chợt lên tiếng:
- Cuối tuần này mọi người ai cũng thi thể thao hết phải ko? ( trường bọn nó tổ chức )
Gần như là cả chục cánh tay giơ lên, nam có, nữ có, đương nhiên rồi, có
sức " quánh " nhau thì cũng tương đương với việc có dư sức đấu thể thao
mà! ^^
- OK! Hỏi thế thôi! Thi hay ko cũng vậy, cách ngày thi 2 ngày chúng ta đi chơi! Ai đi thì pm cho tao!- Ken dõng dạc tuyên bố.
Khỏi nói cũng biết, nghe xong bọn nó hò reo thế nào, đối với bọn " ham
chơi lớn ko nổi" này mà chịu ở nhà thì đúng là chuyện hiếm.
- Đi đâu ạ?- Pj.
- Ngọn núi X - Ken.
Nghe Ken tuyên bố xong thì một phần là đồng tình, phần còn lại có vẻ
chán nản, leo núi mệt bở hơi tai, leo tới nơi rồi thì sợ chả còn sức gì
mà chơi với đùa _ __" , cứ tưởng là được đi biển chứ!!!
Lúc này, Mon bước vào, cô bé mặc chiếc áo tay dài kiểu, màu hồng nhạt,
có đính nơ to trước ngực, phía dưới là một chiếc váy liền ngắn, tóc xõa
tự nhiên, trang điểm nhẹ kết hợp với chiếc vớ đen dài cùng đôi giày đế
bệt trông cô bé xinh hết biết ^^
Mon chưa kịp ngồi xuống, chưa kịp chào ai thì nhóc Nan đã xấn tới, mạnh
bạo túm lấy cổ áo con bé, hành động đó ko chỉ khiến mọi người mà còn
khiến Jun và Zu phải sững lại. Thấy người xung quanh bắt đầu ngày một
đông, nó lớn tiếng át đi tiếng nhạc:
- Ở đây ko hay!
- Pj! Đưa mọi người vào phòng!- Jun im lặng nãy giờ, nghe nó nói thế cũng lên tiếng phụ trợ ( kẻ tung người hứng quá nhở ==" )
.
Từ lúc ngoài bar cho đến lúc bước vào phòng, Nan cứ giữ thái độ như thế, nhìn Mon với ánh mắt như muốn thiêu rụi.
- Cậu bị gì thế?- Mon căng thẳng.
- Nói đi, tấm hình trong điện thoại tôi, sao xóa nó?- Nan quát lên.
- Hình gì?- Mon có vẻ ko biết.
- 1 người phụ nữ! Biết chứ?- Nan bắt đầu nhẹ giọng nhưng chính sự nhẹ
nhàng đó càng làm cho lời nói của cậu nhóc có thêm " chiều sâu" .
Ken nghe đến đó thì 1 phần hiểu được câu chuyện nên cũng nói đỡ:
- Mon, tấm hình đó quan trọng lắm, mẹ cậu ấy mất rồi, đó là kỉ vật cuối
cùng còn sót lại đấy! Nếu lỡ có vô tình làm thế ... nhận đi!- Ken.
- Vô tình hay cố ý thì cũng là một cái tội!- Nan đanh giọng.
- Em ko ....
- Cô thật ko làm? Ngoài cô ra thì ko ai dám động vào điện thoại tôi cả,
chẳng lẽ tôi tự xóa rồi đổ oan cho cô à?- Nan ngắt lời Mon- Cô đúng là
giả tạo của giả tạo đó! Tôi khinh!!!
Lời nói của Nan ko phải là vô lý vì như đã từng nói, điện thoại là một
vật quan trọng nhất với Nan, trong điện thoại có tấm hình duy nhất của
mẹ mình mà cậu còn giữ lại. Nói chung quy, cậu quý nó còn hơn mạng sống
của mình thế nên thường thì cậu ko cho ai động vào điện thoại mình cả!
Mặc dù đã cố kìm nén nhưng dường như Nan vẫn ko ngăn được bản thân mình. Mọi người chỉ biết nín thở mà nhìn, ngoại trừ những lúc đánh nhau ra
thì họ chưa bao giờ thấy Nan mất bình tĩnh như thế, đây ... là lần đầu
tiên, Mon chỉ cảm nhận được một cảm giác duy nhất : đau!
- Cậu ... thực sự coi tôi là người như thế?- giọng Mon run run.
- Tôi ko đổ oan ai cả, chính cô đã khiến tôi nhìn thấy điều đó! Đừng
nghĩ mình là con gái thì tôi sẽ ko ra tay, lầm rồi! Tốt nhất là biến
khỏi tầm mắt của tôi, dơ bẩn!- Nan rít lên từng chữ, nghiến răng thật
chặt, như thế cũng đủ biết rằng, cậu nhóc đang cố làm chủ hành động của
mình.
- Được- Mon gật gù, cười chua xót ra vẻ đã hiểu- tôi chiều ý cậu!
Mon xô cửa chạy ra ngoài.
... Khóe mi cô bé dần xuất hiện những giọt nước trong như pha lê ...
- Tìm hiểu kĩ khi đi sâu vào 1 vấn đề!- nó chỉ nói vỏn vẹn nhiêu đó rồi bước ra ngoài ngồi.
- Ngoài trời mưa lớn lắm Nan à!- Pj muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cũng theo bước nó mà rời phòng.
- Có lẽ mày sai!
Jun nói rồi hắn cho tay vào túi, thong dong bước ra ngoài. Lần này, cả
hắn cũng nói thế, lẽ nào người sai là cậu nhóc, nhưng rõ ràng ko có ai
động vào điện thoại cậu cả, mọi người đều biết rõ chuyện đó, thế nên có
để ko đó thì cũng ko ai dám động vào!!!
Ken cũng ra hiệu cho moị người ra ngoài hết, điều Nan cần lúc này là sự bình tâm để suy nghĩ lại mọi việc...
Có nụ cười hả dạ xuất hiện trên môi một người ...
.
Mon cứ thế mà chạy trong vô thức, nước mắt hào với nước mưa, mưa lớn,
từng giọt mưa cứ quật vào mặt, đau, rát nhưng ko thể sánh bằng vết
thương lòng, thật ngu ngốc khi ôm mối tình đơn phương, ai chưa trải qua
thì chưa bao giờ hiểu được cảm giác đó !!! Thú vị, ukm cũng có, niềm vui người ta cũng là niềm vui của mình, thấy người ta buồn mà tim mình cũng quặn thắt, luôn âm thầm, dõi theo từng bước chân người đi dù sự tồn tại của mình đối với người ta chưa bao giờ là hiện hữu, nhưng ít nhất cũng
có một động lực, một niềm vui trong cuộc sống ... ( đây chỉ là nhận xét
khách quan của Chee dành cho 1 mối tình đơn phương vụn dại đã qua :) ).
Suốt 3 năm để rồi nhận kết quả như thế, vẫn là một con số 0 tròn trĩnh
như lúc mới bắt đầu... Đi đường nào rồi cũng về La Mã ...
" Tớ ngốc, là tại tớ ... Ko phải tình cảm nào trao đi rồi cũng được đáp lại, cậu nhỉ? "
Hóa ra, Mẫu Đơn và EVIL ko sáp nhập lại hay hơn, tốt hơn ...
Cứ chạy trong vô thức mà cô bé ko để ý có một chiếc xe tải đang chạy lại phía mình với tốc độ khá nhanh.
" RẦM"
1 màn đen tối là những gì cuối cùng cô bé cảm nhận được.
" [Nỗi đau] tớ cam chịu
[Uất hận] tớ khóc than
[Tình yêu] tớ chôn giấu
[Cố gắng] nhưng thất bại
[Mong mỏi] là quá ngốc
[Chờ đợi] chỉ dư thừa
[Mỉm cười] tim rĩ máu "