Có những tin nhắn khiến chúng ta ngày càng xa nhau !!!
Tính ra kể từ sau chuyện đó thì Pj cũng ko muốn tiếp xúc nhiều với Ken
là mấy nhưng tính ra thì tên đó đối với nhỏ dạo này cũng ko tệ và đặc
biệt là nhỏ đã bớt cô đơn hơn khi 1 mình ở nhà cũ.
Pj ngắm mình trong gương, chỉnh đốn lại y phục và đầu tóc, có vẻ việc này khiến nhỏ mất thời gian khá lâu.
- Điên đủ chưa đấy?
Câu nói đó thu hút sự chú ý của Pj, khiến nhỏ xoay người lại về phiá cửa, nhìn Ken, chân mày nhỏ có hơi chau lại.
- Ăn nói cho cẩn thận! Mà ko biết gõ cửa sao? Cái lịch sự của anh biến đi đâu rồi, thả nó đi hoang rồi hả?
- Cô nương, tôi gõ cả chục cái rồi! Chỉ tại cô lo làm những chuyện vớ
vẩn của bọn con gái nên ko biết đó thôi! Ừ nhỉ, hay là tai cô có vấn
đề???
- Anh .... !!!- Pj.
- Tôi biết mình rất cuốn hút rồi! Đừng nhìn như thế! Định dùng ánh mắt
đó để quyến rũ tôi nữa à?- cười đểu- Mà này, chừng nào cần thì nói với
tôi, tôi cho cái giấy đi khám tai lại!
Ken nói rồi xoay người bỏ đi, để Pj ở đó với 1 cái núi lửa đang chuẩn bị phun trào, nhưng vì đang ở " căn cứ" của " giặc" nên phải biết nhẫn
nhịn, lấy lùi làm tiến; người ta thường nói " lùi 1 bước sóng yên biển
lặng, nhịn 1 lần biển rộng trời cao", cái châm ngôn này sao khó thực
hiện với Ken quá vì mỗi lần nhỏ nhịn là tên đó lài ko biết điều mà lấn
tới.
Nhỏ cũng vội với lấy cái ba- lô mà rời đi xuống nhà. Thấy Ken hướng ra cửa mà bước, ko có ý định dừng nên nhỏ hỏi:
- Ko ăn sáng à?
Tên đó quay lại nhìn nhỏ, rất thản nhiên trả lời:
- Có biết tại sao hôm nay tôi lên kêu cô ko? Vì tôi đã ăn hết bữa sáng
rồi mà cô còn chưa xuống đó! Ngủ gì mà như heo, đã thế còn bày đặt sửa
soạn!
Pj ức chế nhìn lên đồng hồ. Chậc, đã trễ thế rồi sao, còn 20p nữa là vào học rồi, kiểu này mà ko tranh thủ là trễ là cái chắc. Tuy thế, nhưng
nhỏ vẫn cố nói:
- Tôi xấu nhưng kết cấu tôi đẹp! Sợ trễ thì đi trước đi! Tôi pha ly sữa, uống xong rồi đi sau!
- Nhanh! Đóng kịch mà " người đi một ngã" là bị lộ chắc!
Ken nhìn ông quản gia rồi ra hiệu 1 cái, ông ấy vội đưa ly sữa đang đặt
trên bàn đưa Pj, còn nóng lắm, chắc còn mới. Nhưng vì vội quá nên Pj ko
để ý gì, đưa thẳng lên miệng làm 1 ngụm rồi chợt phun hết ra dơ hết cả
sàn nhà, những người chứng kiến đều nhìn nhỏ bằng cặp mắt quái lạ. Nhỏ
lè lưỡi ra, lấy tay quạt quạt lên miệng rồi thốt lên:
- Nóng quá!
Ken chuẩn bị quay đi. Thấy thế nhỏ ko buồn uống nữa, cũng chạy theo.
Trước khi đi, nhỏ còn cuối người xuống với những người xung quanh ra
chiều xin lỗi:
- Làm phiền rồi! Giúp tôi lau lại sàn nhà nhé! Cảm ơn!
Nhỏ bước vào xe trước sự hậm hực của Ken. Ngoài những câu nói đểu nhau
như ban nãy thì hầu như họ thực sự chưa bao giờ nói những - lời - đàng - hoàng với nhau. Ken đối với Pj khá hờ hững, Pj cũng chả khá hơn, vẫn cứ lơ lơ Ken như nhỏ vẫn thường làm, có khi trong trường, có những lần
tình cờ chạm mặt nhau, nhỏ còn cố tình " pơ" đi, giả vờ như ko thấy rồi
đi ngang qua luôn theo kiểu " người dưng ngược lối".
Đến trường, Pj ra ngoài xe mà ko nói lời nào thậm chí còn ko nhìn mặt
Ken lấy một cái. Giữa họ cứ tồn tại một khoảng cách như thế!
.
From; vk To: ck
" Ck iu, hum nai ra choy zk ko wa lop ck dk nhak, zk co chien gap!"
( Chồng iu, hum nai ra chơi vợ ko qua lớp chồng được nha, vợ có chuyện gấp)
Cái chuyện gấp của Pj ở đây đó chính là ăn sáng, vì nhỏ đã có cái gì vào trong bụng đâu nhưng đó chỉ là 1 phần thôi, còn phần còn lại là vì nhỏ
ko muốn gặp Ken, cứ vờ chơi cái trò " vợ vợ chồng chồng" khiến nhỏ phát
ngấy.
Nhận được tin nhắn của Pj, miệng Ken chợt nở nụ cười đầy ẩn ý, ẩn ý đến
đáng sợ. Tên đó đi ra dọc hành lang phía ngoài, 2 tay tựa vào thành lang can, mắt đảo quanh 1 vòng sân trường rồi dừng lại tại một băng ghế đá
trong góc khuất:
- Luân, kì này làm phiền mày rồi!
Nói rồi Ken dùng điện thoại gọi cho ai đó, xong xuôi mới quay vào lớp.
Chuông ra chơi vang lên, Pj dọn dẹp lại tập vở chuẩn bị xuống căn tin.
Ko biết tại sao mà mắt nhỏ cứ giật riết, linh cảm báo cho nhỏ biết là
sắp có điều chẳng lành sẽ xảy ra. Phía cửa lớp xôn xao hẳn lên nhưng
dường như Pj cũng ko quan tâm gì lắm, " chuyện người người làm chuyện ta ta làm" thôi! Zu ngồi phía trên, nghe lóng ngóng gì đó nên quay xuống
nhìn Pj rồi hất mặt về phía cửa, " ngôn ngữ" của Zu khiến nhỏ ko hiểu
lắm, chưa kịp hỏi lại thì đã nghe tiếng gọi:
- Pj, có em xinh tươi nào tìm nè!
Giờ thì nhỏ mới hiểu những gì mà nó " ra hiệu", Pj đi lại gần đứa con
gái đó, nhìn cô bé kute lắm, khác hẳn với Pj, vẻ đẹp cô bé này mang đậm
bóng dáng 1 thiên thần.
Thấy người con gái chưa lần nào gặp, thế nên Pj ko biết cớ gì mà cô ta lại
tìm mình. Đánh ghen với nhỏ vì nhỏ với Ken đang là 1 couple hả? Ko hề!
Trông cô bé này hiền đến như vậy mà! Cô bé yêu cầu Pj ra vườn hoa của
trường, vừa đến cô bé đã òa lên khóc:
- Khánh Du, tại sao cậu lại làm thế, cậu ko thề để tôi sống trong cái hạnh phúc đó à?
- Tôi, tôi ... - Pj lúng túng vì ko hiểu chuyện gì có liên quan đến mình mà cô bé lại khóc.
- Tôi biết là Luân ko thật lòng với tôi, nhưng cô ko nhất thiết phải làm như thế! Ko nhất thiết phải nhấn mạnh và đưa ra bằng chứng như vậy! Cô
ác lắm!- cô bé nhìn Pj với ánh mắt có chút hận thù.
- Cậu ... nói gì thế??? Tôi... thực ko hỉu?
" BỐP"
Cô bé đó đột nhiên thẳng tay giáng cho Pj một cái tát. Một bên má của Pj hiện rõ mồn một 5 dấu tay đỏ chói. Pj dường như đã tức giận thật, ko
hiểu tại sao mình bị gán ghép tội này nọ, càng ko hiểu tại sao lại " ăn" phải 1 cái đánh quá mạng như vậy.
- Cậu làm trò gì thế?- Pj.
- Đừng giả vờ nữa, đừng nói với tôi là cậu ko biết cái này!
Cô bé đó vừa nói vừa lấy cái apple trong giỏ ra, bấm bấm gì đó rồi đưa cho Pj xem.
From: 09xxxxx347 - To: 012xxxxx360
T co cai nay mun cho co xem ni, t ngi la 2 ng` ct dj la zua, a ta k that long vs co dau! T ngi la co bk dieu do ma! Cs ko fai la co tich' , co
dung ngi la mik` se thay doi dc a ay, ng` dep nhu t con ko dk thi co se
co cua sao???_ Pj 11P1.
( Tôi có cái này muốn cho cô xem nì, tôi nghĩ là 2 người chia tay đi là
vừa, anh ta ko thật lòng với cô đâu! Tôi nghĩ là cô biết điều đó mà!
Cuộc sống ko phải là cổ tích, cô đừng nghĩ là mình sẽ thay đổi được anh
ấy, người đẹp như tôi còn ko được thì cô sẽ có cửa sao???_ Pj 11P1)
Đó là tấm hình mà Luân, bạn trai cũ của Pj đang vui vẻ với đứa con gái
khác, ko phải là " cô bé thiên thần" đang đứng đối diện mình, trông tình tứ phát sợ. Pj ko tin vào mắt mình nữa, mấy hôm nay nhỏ có làm gì đâu,
thậm chí Pj còn ko biết dạo này anh đã quen với ai nữa, thế thì làm sao
Pj biết cô bé trong hình được chứ? Nhìn kĩ vào 3 số đuôi của điện thoại, Pj suýt choáng:
- Thế cậu có biết số đuôi 437 của ai ko? Là của Ken đó, tôi là 438 ( sim đôi nha) , làm ơn!!!
- Đừng ngụy biện, trong trường ai chả biết cậu với anh Ken là 1 couple
chứ! Bồ bịch của nhau, mượn điện thoại của nhau là chuyện bình thường
thôi!
- Đó là ...
Pj định nói thì cô bé lại lên tiếng:
- Tôi ko muốn nghe nữa! Ý của cậu sắp nói chẳng khác gì người làm
chuyện đó là anh Ken ( sao kêu " anh" ngọt xớt vậy nè! >"
Nghe câu này thì Pj cũng ko thèm nói nữa, gương mặt nhỏ ko giấu nổi nụ
cười khinh thường " Cả bọn các người thật ngu ngốc, tất cả đều bị cái
mác lừa hết rồi! Thương yêu tôi??? Chả biết cái xấc gì mà cứ thích nói! "
- Tôi biết là cậu đã từng cặp với Luân, nhưng anh ta đã chia tay cậu rồi mà, nếu nói muốn tốt cho tôi thì chi bằng là làm thế để chia cắt tình
cảm tụi này đi, hay cô còn thích ảnh??? Tôi kinh tởm cậu thật đấy!
Cô bé nói xong câu cuối rồi chạy khỏi khu vườn. Bây giờ là quá giờ vào
tiết rồi mà giờ có vào thì nhỏ cũng chẳng còn hứng thú học, Pj thực sự
rất bực, đúng thật là Ken đã giở trò nữa rồi, mới yên thân được mấy
ngày, đây là cái thứ " đánh vào tinh thần", " đấu bằng trí tuệ" sao,
những trò đó phỉ thật! Nhỏ cứ ngồi mãi trong khu vườn suy nghĩ về những
chuyện gần đây mà Ken bày ra! Đột nhiên điện thoại Pj reo lên, là Ken
gọi:
- Gì?- Pj.
- Thằng Luân gọi cô lên sân thượng!
Pj ko nói gì nữa, định gấp máy nhưng Ken lại nhanh miệng nói thêm 1 câu rất ẩn ý:
- Thượng- lộ- bình- an, vợ yêu!- kèm theo nụ cười cực kì, cực kì đểu.
Biết là có chuyện, nhỏ đi thẳng lên sân thượng ko chút chần chừ. Thấy Luân đứng đó, Pj định lên tiếng thì Luân vào thẳng vấn đề:
- Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng xía vào chuyện của tôi nữa!
Pj đã hiểu chuyện nên rất bình tĩnh, nhưng chính cái bình tĩnh đó đã
khiến cho tình hình ngày một xấu đi, Luân cứ nghĩ chỉ người gây nên
chuyện mới có thái độ bình tĩnh thế!
- Tôi và cô chẳng còn gì với nhau, tôi thấy cô nhàm lắm! Đừng chơi theo kiểu " ăn ko được thì phá cho hôi" chứ!
Nói rồi Luân bỏ đi luôn ko để cho Pj có cơ hội nói lời nào. Pj mím chặt
môi, 2 tay nắm chặt thành hình nắm đấm để ngăn ko cho sự giận dữ tuôn
trào.
- Được lắm, Ken! Tôi đang chờ coi anh bày thêm trò gì nữa!
Pj về thẳng đến nhà, tập sách nhỏ nhờ Zu mang về giúp. Ken cũng về nhà
gần 1 tiếng sau đó, tên đó bùng tiết cuối. Vừa đến phòng Ken, nhỏ nghe
được tiếng nói điện thoại:
- Hình đó mày chụp đẹp lắm! Khía cạnh rất rõ ràng! Có chuyện tao sẽ nhờ mày! Sòng phẳng tiền bạc cả rồi đấy!
- ..............
- Coi như mày ko biết gì về bức hình đó đi! Còn tại sao thì tốt nhất là mày ko cần biết đâu! OK ???
- .............
Nói rồi Ken cúp máy, lúc đó thì Pj cũng đẩy cửa bước vào, ko gõ cửa gì cả.
- Sao lại vào đây? Muốn tôi rồi hả???
- Đê tiện! Sao anh có thể làm cái trò hạ thấp tự trọng tôi như vậy?
- Ko phải hạ thấp, tôi giúp cô làm việc tốt thôi, vạch mặt thật của Luân cho mọi người biết, cả cô cũng biết bộ mặt nó rồi đó thôi! Thế mà hồi
đó yêu say đắm 1 thằng như thế!
- Kệ tôi, anh ko giống người ta sao? Anh cũng lăng nhăng đâu kém!
- À, ý của cô là cô cũng đang yêu say đắm 1 thằng như tôi sao? Vinh dự cho tôi quá nhỉ?- cười mỉa.
- Im đi!!! Cậu ko đủ tư cách để tôi yêu!
Pj nói với một vẻ rất khinh bỉ rồi rời khỏi phòng. Vừa đi 1 đoạn, tiếng Ken vọng lại từ xa:
- " Vợ" à, rời phòng " chồng" rồi ko khóa cửa lại giùm chồng thế??? Với
dáng vẻ này mà bắt "chồng" ra khóa lại cửa thì người ta bắt gặp là nhục
lắm! " Vợ" ác lắm nhỉ? Rồi " vợ" sẽ biết tay chồng nhé!
Tiếng nói vang lên, khiến những người giúp việc đứng gần đó đều nhìn Pj
với vẻ hồ nghi, từ phòng Ken đi ra, ko lẽ 2 người vừa gì gì với nhau
sao??? Pj chỉ biết dồn nén hết uất hận mà về lại phòng mình, Ken thật là chó quá, những chuyện như thế mà cũng nói được, ăn ko nói có.