Nữ Ân Sư

Chương 5: Chương 5: Bái sư




Nghe Tư Mã Tấn nói vậy, Kỳ Phong và Cố Trình bên ngoài bình phong mới biết xảy ra chuyện gì, lập tức quỳ xuống đất, đồng thanh kêu lên: "Điện hạ ngọc thể quý giá, sao có thể để người khác khinh nhờn được..."

Hai mắt Bạch Đàn cong như trăng non: "Bọn chúng nói đúng, điện hạ là ngọc thể hoàng gia, tại hạ không dám khinh nhờn, càng không dám thật sự lột da điện hạ".

Dường như đã đoán trước nàng có hậu chiêu, Tư Mã Tấn bình tĩnh nhặt áo sam lên khoác vào người: "Cần gì cứ nói thẳng đi".

Bạch Đàn phe phẩy quạt lông, vẻ mặt nghiêm nghị: "Ta cần điện hạ bái ta làm thầy, sau này tiếp nhận sự dạy bảo của ta".

Trong trướng cực kì Tư Mã Tấn. Tư Mã Tấn không lên tiếng, còn hai người bên ngoài chỉ sợ đã hóa đá rồi.

Bạch Đàn nói xong chính mình cũng cảm thấy kinh hãi. Nàng lại định thu nhận gã sát thần này làm học trò hay sao? Đúng là kích động quá mức rồi!

"Điện hạ đã chính miệng tuyên bố cần gì cũng được".

Nàng rất muốn nhìn ra gì đó qua vẻ mặt Tư Mã Tấn, nhưng nàng không nhìn ra được. Khuôn mặt hắn rất đẹp, nhưng người khác không thể nhìn thấu.

Có điều nhìn kĩ một lát, nàng đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này hơi quen quen...

"Được". Tư Mã Tấn đột nhiên mở miệng, Bạch Đàn lại không phản ứng kịp.

"Điện hạ!!!" Kỳ Phong đã chuyển sang gào thét. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Kiếm một giáo viên dùng để diễn trò qua mắt hoàng thượng là được rồi, cần gì phải thật sự bái sư chứ? Hắn sắp phát điên rồi!

Bạch Đàn dùng cán quạt gõ gõ vào tai đang ong ong: "Điện hạ đã đồng ý thì vi sư có thể lên lớp bài đầu tiên rồi. Quốc pháp nghiêm minh, điện hạ không thể lạm dụng hình phạt riêng. Bạch Đống có tội, lập tức chuyển đến đình úy xử trí, thế nào?"

Ngón tay Tư Mã Tấn nhẹ nhàng vuốt dọc mép chiếc ghế dưới thân, ánh mắt dừng lại trên người nàng khiến nàng phát lạnh: "Ân sư có lệnh, bản vương đương nhiên phải tuân theo".

"Điện hạ!!!" Cố Trình cũng đã phát điên. Các ngươi không được làm như vậy. Điện hạ chưa chơi đủ, các ngươi đi mất điện hạ sẽ chơi chết bọn ta!

"Vậy thì rất tốt. Bài học hôm nay kết thúc, vi sư đi trước một bước". Một khi đã đạt được mục đích, Bạch Đàn liền xoay người đi, tiện tay kéo Bạch Đống ra ngoài, bước chân hơi gấp gáp.

Chỉ có điều trước khi ra cửa, không biết vô tình hay cố ý, nàng thoáng lườm Kỳ Phong một cái.

Kỳ Phong quả nhiên bị ánh mắt nàng khơi dậy vô tận giận dữ và uất ức, quỳ gối đi thẳng tới bên cạnh bình phong: "Sao điện hạ lại để cho cô ta đi như vậy? Cô ả Bạch Đàn đó rất nhát gan sợ phiền phức, chỉ cần điện hạ dọa một chút là ả sẽ..."

"Hơ hơ". Lăng Đô Vương đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Kỳ Phong nhận ra mình lỡ lời, vội vã quỳ rạp xuống đất, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Lăng Đô Vương phủ là nhà của bản vương, ngươi có bắt một con kiến vào bản vương cũng biết, huống hồ lại còn bắt văn tài Bạch Đàn?"

Cố Trình kinh hãi không biết nên làm gì cho phải, quỳ dưới đất chăm chú nghiên cứu mức độ lồi lõm của mặt đất.

"Giờ đây bệ hạ đã nhận định Bạch Đàn là người dạy bảo bên người bản vương, cho dù hôm nay cô ta không mở miệng, bản vương sớm muộn vẫn phải nhận cô ta làm thầy". Tư Mã Tấn co ngón tay gõ hai cái vào thành ghế: "Nói đi, ai đưa ra ý tưởng bắt người?"

Người Kỳ Phong run lên như động kinh.

Rất muốn ngất xỉu giả chết, nhưng cơ thể quá khỏe mạnh không làm sao ngất nổi...

***

Trong miếu tế, bá quan đã tản đi, thái phó Bạch Ngưỡng Đường cúi đầu đứng trước mặt hoàng đế, lông mày nhíu chặt, mái tóc hoa râm dường như cũng bạc thêm mấy sợi.

Phó thống lĩnh cấm quân Cao Bình bước nhanh từ ngoài cửa vào miếu, bái chào hoàng đế.

"Thế nào? Bạch Đàn cứu được người chưa?" Tấn đế Tư Mã Huyền là một người tao nhã lịch sự, lúc hỏi còn tươi cười.

Cao Bình ôm quyền: "Bẩm bệ hạ, cứu được rồi. Lăng Đô Vương giao hắn cho đình úy, không sử dụng hình phạt riêng".

Tư Mã Huyền gật đầu, nhìn về phía Bạch Ngưỡng Đường: "Thái phó yên tâm rồi chứ?"

Bạch Ngưỡng Đường thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vâng dạ.

Trước đó Song Toàn chạy tới miếu tế cầu cứu ông ta, ông ta cáo lỗi bệ hạ đi cứu con trai, nhưng Tư Mã Huyền lại bày cách cho ông ta đi gọi Bạch Đàn cứu người, còn nói chỉ Bạch Đàn mới có thể trị được Lăng Đô Vương.

Ông ta sốt ruột, lập tức nhắc lại nguyên văn cho Song Toàn, sai Song Toàn đến Đông Sơn mời Bạch Đàn ra mặt, nhưng đến bây giờ ông ta vẫn không rõ vì sao phải làm như vậy.

Cao Bình lùi ra ngoài, Tư Mã Huyền cất bước ra ngoài điện thờ, Bạch Ngưỡng Đường ngoan ngoãn theo sau.

"Thái phó nhất định rất thắc mắc vì sao Trẫm lại kêu Bạch Đàn đi cứu người đúng không?"

Bạch Ngưỡng Đường đang định hỏi câu này: "Xin bệ hạ nói rõ".

Tư Mã Huyền cười cười: "Bởi vì Bạch Đàn đã là thầy của Lăng Đô Vương".

Bạch Ngưỡng Đường kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Khanh kinh ngạc cũng không có gì lạ, mới đầu Trẫm cũng rất kinh ngạc, cho rằng thuộc hạ của hắn nói bậy để đối phó Trẫm nên Trẫm còn phái Cao Bình đến Lăng Đô Vương phủ hỏi lại. Bạch Đàn đích xác ở đó, hơn nữa xác thực chuyện giám sát Lăng Đô Vương tu tâm dưỡng tính, cho nên hôm nay Trẫm mới kêu Bạch Đàn đi cứu người. Lăng Đô Vương đã chấp nhận nghe lời dạy bảo của Bạch Đàn thì tất nhiên rất tôn trọng Bạch Đàn, thả người không có gì đáng nói".

"..."

Đám hoạn quan khiêng liễn đến phục thị khởi giá, Tư Mã Huyền đang định khởi hành, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: "Đúng rồi, trước đây thái phó nói muốn bàn việc hôn nhân cho Lăng Đô Vương, không biết là tiểu thư nhà nào?"

Bạch Ngưỡng Đường cảm thấy như bị đâm một dao vào ngực, nhụt chí nói: "Lão thần... còn chưa nghĩ ra tiểu thư nhà nào thích hợp".

Còn có thể nói gì nữa chứ? Ông ta là thái phó, người phải giữ lễ chế nhất thiên hạ, không thể để con gái mình đi đầu làm loạn luân thường thầy trò được.

Nhưng hai người này tại sao lại thành thầy trò chứ?

***

Đó cũng là chuyện cực chẳng đã.

Bạch Đàn ngồi sau án, đối diện là Vô Cấu đang trợn mắt há mồm.

"Cho nên thầy thật sự thu Lăng Đô Vương làm học trò?" Miệng Vô Cấu có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Bạch Đàn cầm quạt lông quạt mạnh mấy cái về phía Vô Cấu để học trò của mình tỉnh táo một chút: "Vi sư thu hắn làm học trò sẽ không cần phải lấy hắn, đương nhiên cũng không cần Bão Phác quán phải gõ chuông siêu độ cho vi sư, trò phải vui vẻ mới đúng chứ?"

"Nhưng đó là Lăng Đô Vương đấy!" Vô Cấu đưa tay đỡ cái cằm sắp rơi xuống đất: "Lăng Đô Vương sắp thành sư đệ của học trò, học trò... học trò muốn được yên tĩnh một lát..."

Nói đúng lắm. Bạch Đàn quạt cho mình mấy cái thật mạnh. Nàng cũng cần yên tĩnh, dù sao đó cũng là một sát thần!

Có điều bất kể thế nào thì cuối cùng nàng cũng chuyển được từ bị động sang chủ động, tâm tình nàng nhìn chung vẫn không tồi.

Việc này là một sự tấn công rất lớn đối với Vô Cấu, cô nàng gần như cả đêm không ngủ. Hôm sau rời giường gặp đầu bếp, nhân tiện nhắc tới chuyện này với đầu bếp, kết quả là lúc ăn cơm phải bật khóc vì quá mặn.

Thì ra đầu bếp sợ hãi run tay, đổ cả bát muối vào trong nồi, miệng còn không ngừng niệm A Di Đà Phật.

Bởi vậy Vô Cấu giận lây sang kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, sau khi trách mắng Bạch Đống một trận lại chuyển sang bênh vực Bạch Đàn: "Bạch thái phó đúng là, sư tôn muối mặt đến cầu xin ông ta một chút việc nhỏ mà ông ta không chịu, đến phiên con trai xảy ra chuyện lại không biết xấu hổ đến tìm sư tôn, cuối cùng người xui xẻo vẫn là sư tôn".

Nữ đầu bếp còn chưa hết sợ, bổ sung: "Cả chúng ta nữa".

"Cả cơm của ta nữa!"

"Đúng đúng, cả muối của ta nữa!"

Bạch Đàn vốn còn định thông báo cho các học trò về chuyện này nhưng thấy hai người kinh hãi đến vậy nên cũng không tiện mở miệng, sợ làm các học trò hoảng hồn.

May mà mấy ngày nữa là tết Trùng Dương. Đại Tấn coi trọng đạo hiếu, mọi năm đến thời gian này Bạch Đàn đều cho nghỉ mấy ngày, để các học trò đến báo hiếu với bề trên, năm nay đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, nên chuyện thu học trò mới cũng dứt khoát gác lại luôn.

Đám học trò vừa đi, nhà cửa đã tỏ ra rất trống trải. Cộng thêm mấy ngày nay trời không nắng lắm, gió thu hiu hắt, đã bắt đầu có cảm giác lạnh.

Vô Cấu rất đảm đang, sáng sớm đã bận rộn thay rèm trúc trên cửa phòng sách của Bạch Đàn thành rèm vải. Đang đứng trên ghế cao thay rèm sắp xong, Vô Cấu nhìn thấy ba người đi tới trên hành lang, người đi đầu áo rộng đai to, tóc buộc dây gấm buông sau gáy chứ không búi trên đỉnh đầu, không biết là là vị công tử thế gia nào, dáng người thanh tú, phong tư xuất chúng, dường như người của cõi thần tiên, đáng tiếc vẻ mặt lạnh lẽo âm u, có vẻ không dễ gần.

Vô Cấu ngẩn ra một lát rồi mới quay lại thông báo: "Sư tôn, có khách tới thăm".

Bạch Đàn ngồi quỳ bên án, quay lại nhìn ra cửa. Màn cửa bị vén lên cao lộ ra đôi giày đen thêu chỉ vàng và một phần vạt áo xanh sẫm. Đến lúc người ngoài cửa cúi người đi vào rồi đứng thẳng người lên, Bạch Đàn mới nhận ra đó là Tư Mã Tấn.

"Bản vương hôm nay tới hành lễ bái sư".

Vô Cấu lập tức bủn rủn hai chân ngã xuống ghế, vừa xoa mông vì đau vừa định chuồn mất thì bị một tiếng ho của Bạch Đàn giữ lại, ai oán đến đứng bên cạnh Bạch Đàn, không dám nhìn người khách vừa tới thêm một cái nào nữa.

Lúc trước Bạch Đàn chỉ thấy Tư Mã Tấn lúc hắn đang ngồi, bây giờ hắn đứng trước mặt mới phát hiện dáng người hắn rất cao. Nàng ấn lòng bàn tay, ngồi yên không động: "Điện hạ lại đích thân đến nhà bái sư hay sao?"

"Nhàn hạ không có việc gì mà". Tư Mã Tấn liếc mắt về sau, Cố Trình đứng cạnh cửa lập tức dâng lên sáu lễ vật đã chuẩn bị từ trước.

Đây là sư lễ cho Bạch Đàn.

Vô Cấu dè dặt nhận lấy, pha tách trà đưa đến trước mặt Tư Mã Tấn, tay run lẩy bẩy, may mà không đánh đổ.

Tư Mã Tấn không lạ gì trước thái độ như thế này của người khác, bưng tách trà đưa tới trước án của Bạch Đàn, vòng tay hành lễ, khóe miệng dù đang cười nhưng lại không giấu nổi vẻ lạnh lùng: "Học trò Tư Mã Tấn bái kiến ân sư".

Tư thế tao nhã, tuy nhiên lại không hề cảm nhận được thành ý của hắn.

Bạch Đàn đương nhiên cũng không thể chấp nhặt hắn, hết sờ tay áo lại sờ bên hông rồi cười ngượng ngùng: "Điện hạ đến bất ngờ, vi sư không kịp chuẩn bị lễ tạ".

Tư Mã Tấn không để ý: "Vậy ân sư cứ tạm nợ cũng không sao".

Bạch Đàn mời hắn ngồi vào vị trí: "Mặc dù điện hạ là thân vương cao quý, nhưng đã trở thành môn hạ của vi sư, vi sư cũng phải đối xử như đối với các học trò bình thường khác. Không biết điện hạ đã lấy tên chữ hay chưa?"

Tư Mã Tấn phất vạt áo ngồi xuống, tay đỡ vết thương trên bụng: "Học trò tự Thiên Lăng". Nói xong lại bổ sung một câu: "Lăng trong lăng trì".

Mí mắt Bạch Đàn khẽ giật giật. Trong phong hiệu có chữ lăng, tên chữ lại là Thiên Lăng, không khỏi quá mức dọa người, thảo nào lại có tính cách như vậy. Nàng cầm bút viết một chữ Linh rồi đẩy tờ giấy tới: "Đổi thành Thiên Linh đi. Vi sư hi vọng điện hạ tu tâm dưỡng tính, sống lâu trăm tuổi".

Tư Mã Tấn không đáp, khóe miệng lại khẽ cong lên như có như không.

Bạch Đàn bị nụ cười của hắn làm cho sống lưng lạnh toát, vô thức xoay xoay cán quạt trong tay, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát giận dữ: "Họ Bạch kia, ngươi được đằng chân lần đằng đầu hả? Tên của điện hạ mà ngươi cũng dám đổi hay sao?"

Bạch Đàn quay sang nhìn, Kỳ Phong đã đi từ ngoài cửa vào từ bao giờ.

Bạch Đàn nheo mắt lại: "Điện hạ của ngươi đang nói chuyện với giáo viên của điện hạ ngươi, ai cho ngươi xen ngang ở đây? Lăn ra ngoài!"

Cuối cùng Kỳ Phong cũng nhìn thấu trò giả heo ăn thịt hổ của nàng lúc trước, trong lòng bừng bừng lửa giận nhưng lại không dám phát tác trước sắc mặt lạnh ngắt của Tư Mã Tấn, đành phải hậm hực lùi ra ngoài.

Nhớ tới nhát chém tay vào gáy đau mấy ngày không hết, Bạch Đàn vẫn chưa hết giận, cố ý nói: "Thiên Linh này, tại sao vi sư lại cảm thấy tên thuộc hạ này của trò nghe không hiểu tiếng người nhỉ?"

Tư Mã Tấn nhìn ra cửa: "Đi vào".

Kỳ Phong ngoan ngoãn quay vào.

"Bây giờ lăn ra ngoài, nhớ là lăn ra".

"..." Kỳ Phong uất ức cùng cực, khuôn mặt đen cũng phải đỏ bừng, cuối cùng vẫn phải nghiến răng nằm xuống đất lăn từng vòng ra ngoài, vừa lăn vừa nhe răng trợn mắt.

Cố Trình nói yếu ớt: "Điện hạ, lần trước ngài phạt Kỳ Phong rất nặng, sợ rằng hắn không chịu nổi nữa. Hay là thuộc hạ lăn thay hắn?"

Bạch Đàn lại không quá phản cảm với Cố Trình, nghĩ sắc mặt gã Kỳ Phong kia đích xác hơi khó coi liền đại phát thiện tâm phất tay: "Thôi được rồi, gọi hắn vào đây".

Tư Mã Tấn gõ ngón tay lên mặt án: "Lăn vào đây".

Kỳ Phong vừa gian nan bò dậy, nghe hắn nói vậy suýt nữa bật khóc tại trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.