Cuối cùng Bạch Đàn vẫn vào cung làm chứng.
Tư Mã Huyền ngồi sau án nhìn nàng, có lẽ là không ngờ rằng nàng lại đứng ra làm chứng nên vừa rồi còn kinh ngạc một hồi lâu.
"Trẫm vẫn cho rằng phiên vương căn cơ quá dày, khó mà rung chuyển được, không ngờ khanh lại còn dũng cảm hơn Trẫm". Hắn cười ngượng ngùng, rất bất đắc dĩ.
Bạch Đàn nói: "Bệ hạ ẩn nhẫn đương nhiên có suy nghĩ của bệ hạ, Bạch Đàn chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật, làm thế nào vẫn phải xem bệ hạ".
Ánh mắt Tư Mã Huyền trở nên dịu dàng: "Cũng chỉ có khanh tin tưởng Trẫm như thế".
Bạch Đàn thầm thở dài trong lòng. Nể tình ta tin tưởng ngài như vậy, ngài có thể tha thứ cho ta vì dạy em họ ngài không tốt hay không...
Nói chuyện công việc xong, Tư Mã Huyền liền chuyển sang việc nhà: "Chẳng phải Trẫm đã dặn khanh thường xuyên vào cung thăm a tỷ của khanh hay sao? Vì sao không thấy khanh vào cung bao giờ?"
Bạch Đàn gượng cười, tìm bừa một lí do đối phó rồi vội vã chào cáo lui.
Nàng không đến tự nhiên là bởi vì không thích thâm cung, nơi này hoàn toàn không hợp với nàng.
Đi tới cửa cung nhìn thấy xe ngựa của Tư Mã Tấn dừng ở đó, hắn đưa một tay vén rèm nhìn ra, ánh trăng như nước, sắc mặt hắn như trăng chiếu núi xuân.
Đây cũng là một người không hợp với nàng, căn bản không phải người cùng đường. Hắn tay nắm trọng binh, tính tình mưa nắng thất thường, nàng chẳng qua chỉ là một người làm nghề dạy học mà thôi.
Bạch Đàn lên xe, không nói một lời. Tư Mã Tấn cũng không lên tiếng. Suốt dọc đường không một tiếng động.
Trở lại biệt viện, Vô Cấu đang ngồi dưới đất cầm củ cải cho một con thỏ lông xám ăn. Bạch Đống đứng bên cạnh.
Sau khi bị Bạch Đàn đuổi đi, đến tận hôm nay hắn mới đến đây, ánh mắt nhìn Tư Mã Tấn mặc dù vẫn không thân thiện như cũ nhưng đã thu lại rất nhiều, ít nhất cũng đã biết chào hỏi.
"A tỷ đi đâu về thế? Em săn được con thỏ, mang đến cho chị bồi bổ trong mùa đông". Bạch Đống cầm con thỏ đó như hiến vật quý.
Vô Cấu dường như có chút không nỡ, mắt nhìn chằm chằm con thỏ.
Bạch Đàn nảy ra một ý, ném con thỏ đó vào trong lòng Kỳ Phong.
Kỳ Phong vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng tối nay có thể ăn tươi, ai biết ngay sau đó Bạch Đàn lại nói: "Con thỏ này giao cho điện hạ nuôi, ngàn vạn lần không được để nó chết, để nó gầy đi cũng không được".
Tư Mã Tấn vốn đang đi vào hậu viện, nghe vậy dừng bước xoay người lại: "Bản vương không nhàn hạ như vậy".
Bạch Đàn nói: "Nếu điện hạ có thể kiềm chế không hạ thủ với một con thỏ, vậy đối với mạng người đương nhiên cũng sẽ có kiềm chế".
Tư Mã Tấn đột nhiên rút kiếm ném tới. Kỳ Phong vô thức tránh ra, con thỏ vừa rồi còn ở trên tay hắn lúc này đã bị đóng đinh xuống đất.
Tư Mã Tấn đi tới rút kiếm, lau mũi kiếm vào lông thỏ rồi đi thẳng ra hậu viện không quay đầu lại.
Vô Cấu lập tức ném củ cải, ôm nước mắt chạy đi.
Bạch Đàn thở dài, Bạch Đống bên cạnh ghé tới: "A tỷ, vì sao hôm nay gã sát thần lại nóng tính như vậy?"
Kỳ Phong bên cạnh giậm chân: "Ngươi lại dám gọi điện hạ của bọn ta là sát thần hả?"
Bạch Đống phớt lờ hắn, hỏi tiếp: "Thời gian này hắn có hành động khác người nào không?"
Bạch Đàn đột nhiên nói: "Chị cảm thấy canh rắn vẫn ngon hơn".
Nếu nói là món khác, chắc chắn Bạch Đống sẽ xung phong đi tìm cho nàng. Thời thời gian này rắn đều ngủ đông hết rồi, huống hồ hắn sợ nhất là rắn, vừa nghe vậy đã sợ tái mặt.
"A tỷ, chị làm thế không phải làm khó em hay sao?"
Hắn bất mãn đi ra cổng.
Cuối cùng thì cũng đi.
Bạch Đàn trở lại phòng. Chéo trước mặt là phòng do Tư Mã Tấn đích thân chọn, trong phòng đèn đuốc sáng choang, có lẽ hắn vẫn còn đang tức giận.
Thực ra trải qua chuyện Đông Hải Vương lần này, Bạch Đàn lại nhớ ra không ít chuyện cũ ở Ngô Quận khi đó.
Nhớ lại mới thấy nhiều chuyện không ổn. Khi đó nàng cậy mình đóng giả nam, lúc tiếp xúc với Tư Mã Tấn cũng không quá chú ý, có thể đích xác đã có một số cử chỉ thân mật cũng chưa biết chừng.
Đều là thiếu nam thiếu nữ, chắc chắn xuân tình dễ nảy mầm, không phải là hắn đã thích mình từ lúc đó đấy chứ?
Ôi, nghiệp chướng!
Chỉ vài ngày sau Đông Hải Vương đã bị đưa đến đình úy thẩm vấn.
Quả nhiên làm người nhất định không được ngã, bởi vì một khi đã ngã là chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Chẳng hạn như Đông Hải Vương bây giờ, thoáng cái lại thêm một đống tội danh.
Vương Hoán Chi cố ý đến gặp riêng ông ta, tiết lộ chuyện ông ta ám sát Bạch Đàn đã chọc giận Lăng Đô Vương.
Đông Hải Vương đương nhiên đã nghe nói về thủ đoạn của Tư Mã Tấn, liên tục phủ nhận việc này là việc làm của ông ta, sau đó lại bắt đầu điên cuồng kéo người khác xuống nước. Hễ là người thời gian vừa rồi có tiếp xúc với ông ta đều bị ông ta cắn một cái.
Vương Hoán Chi lần theo manh mối, lại tóm được một Tân An Vương.
Tân An Vương là anh em họ của Tư Mã Tấn, trước cũng từng tranh đoạt binh quyền với hắn, có điều trên chiến trường càng đánh càng thua, muốn tranh đoạt cũng không được.
Hoàng đế lại tin tưởng Tư Mã Tấn, trong tất cả các phiên vương thì Tư Mã Tấn là coi thường đạo lý nhất, vậy mà vẫn được phong đất ở gần đô thành, phong hiệu Lăng Đô, không khác gì chiêu cáo thiên hạ, Tân An Vương tự nhiên ghi hận trong lòng.
Việc Bạch Đàn đứng ra làm chứng cũng không thể nói là đóng vai trò mấu chốt, nhưng cũng đích xác khiến Tư Mã Huyền hạ quyết tâm động đến các phiên vương.
Các thế gia đại tộc lại không quan tâm. Hoàng tộc các ngươi thích đấu đá thế nào cũng được, bọn ta cứ khoanh tay đứng nhìn, tết nhất đến nơi rồi.
Bạch Đàn cũng giống như các thế gia đó, dù đã nghe nói những chuyện này nhưng nàng không thèm quan tâm chút nào.
Chuyện của hai vị phiên vương còn chưa đâu vào đâu thì tết đã đến.
Sáng sớm hôm tất niên đã bắt đầu có tuyết lớn. Bạch Đàn dậy sớm, đích thân cùng Vô Cấu quét dọn, lại chỉ huy nhà bếp chuẩn bị cơm tất niên, bận tối mắt tối mũi.
Tư Mã Tấn từ quân doanh về đã thấy nàng thắt eo, búi tóc, sắp xếp lại bàn trong sương phòng phía tây, dáng vẻ này nhìn kiểu gì cũng không giống con gái thế gia.
Nhìn thấy hắn về, Bạch Đàn dừng công việc dang dở lại, đi tới cửa hỏi: "Điện hạ tối nay không về phủ à?"
Tư Mã Tấn ném roi ngựa trong tay cho Kỳ Phong phía sau: "Làm sao? Ân sư nhìn thấy bản vương lại chướng mắt à?"
Tặc, nộ khí vẫn còn chưa tiêu cơ đấy.
Bạch Đàn chán nản: "Ý của vi sư là, nếu có nhiều người thì nấu nhiều cơm hơn, thế thôi".
Sắc mặt Tư Mã Tấn mới tốt hơn một chút, liếc một cái về phía sau. Cố Trình đã vác sọt trúc vào, trong sọt đựng đầy nguyên liệu nấu ăn.
Bạch Đàn trong miệng chảy nước bọt, ngoài mặt vẫn còn phải làm bộ rất đứng đắn: "Điện hạ quả nhiên hiếu thuận".
Tư Mã Tấn nghe thấy từ này lại không nhanh, sầm mặt đi về phòng.
Cơm trưa chỉ ăn qua loa, cơm tối đương nhiên phải thịnh soạn.
Bạch Đàn trước kia đều ăn tết với Vô Cấu, rất là vắng lạnh. Năm nay hiếm lắm mới có thêm mấy người, nàng dứt khoát gọi luôn Kỳ Phong và Cố Trình cùng ngồi ăn.
Cố Trình còn đỡ, Kỳ Phong lại lo lắng không thôi. Bạch Bồ Tát đột nhiên đại phát thiện tâm, hay là lại có ý đồ xấu gì?
Tư Mã Tấn đến rất muộn, mặc chiếc áo hồ cừu trắng như tuyết. Nhìn hắn ngồi xuống, Bạch Đàn cảm khái trong lòng, cuối cùng cũng hiểu cảm giác "Châu ngọc ở bên, thấy mình nhếch nhác" là thế nào.
Nếu không có tiếng xấu lan xa, người như hắn chỉ sợ sẽ là ước mơ của biết bao thiếu nữ.
Bạch Đàn chợt dừng đũa lại. Lẽ nào là bởi vì mình không sợ hắn, cho nên hắn mới sinh ra tâm tư lệch lạc đó?
Tư Mã Tấn biết Bạch Đàn nãy giờ vẫn nhìn mình, chỉ có điều hắn không hề nhìn lại.
Lúc tiến cử người hiền trong triều, nàng còn viết một bản tấu như thật đưa cho Tư Mã Huyền. Đương nhiên với tiếng xấu của hắn thì không thể nhận được khen thưởng của triều đình, nhưng mấy hôm trước Tư Mã Huyền còn gọi hắn vào khen ngợi mấy câu.
Đây chính là quan hệ thầy trò mà nàng muốn, rõ ràng, rành mạch.
Lẽ ra hắn phải biết từ đầu là nàng không có ý gì với mình, nếu không tại sao lại không hề nhớ gì đến những chuyện cũ năm xưa.
Kỳ Phong và Cố Trình giơ chung rượu lên kính hắn, hắn lừ mắt một cái, hai người đồng loạt co về.
"A, còn phải gác đêm nữa. Điện hạ dùng cơm, chúng thuộc hạ phải đi rồi". Kỳ Phong đặt chung rượu xuống, kéo Cố Trình đi ra ngoài.
Vô Cấu cũng đã không chịu được nữa, đến bây giờ nhìn thấy Tư Mã Tấn vẫn nghĩ đến con thỏ đáng thương đó. Cô bé nói phải đi lấy canh rồi ra ngoài.
Bạch Đàn nhìn tình hình này là biết tối nay không có canh uống rồi.
Ngoài cửa sổ, tuyết lại lớn hơn một chút, sàn sạt sàn sạt, gần như có thể nghe thấy tiếng hoa tuyết va vào nhau.
Bạch Đàn đứng dậy thêm than vào chậu, quay lại châm thêm một khối hương vào trong lư hương.
Vừa đặt xuống, Tư Mã Tấn đột nhiên vươn người tới tóm lấy lư hương némảa ngoài cửa sổ.
"Au!" Ngoài cửa sổ có tiếng kêu, Bạch Đàn vội vàng đứng dậy chạy xến bên cửa sổ xem. Bạch Đống ôm trán ai oán đứng dậy.
"Ta nấp kín như vậy mà vẫn bị phát hiện sao?" Hắn không cam lòng trợn mắt nhìn Tư Mã Tấn.
"Bản vương không phát hiện, chỉ là không thích mùi xông hương thôi". Tư Mã Tấn ngửa cổ uống cạn chung rượu, không thèm nhìn Bạch Đống một mắt.
Bạch Đàn chỉ hận không thể quất cho Bạch Đống một trận. Tuyết lớn thế này mà hắn lại ngồi bên ngoài.
"Mau về!"
Bạch Đống cong miệng: "Em chỉ đến chúc tết a tỷ thôi mà".
"Được rồi, em chúc xong rồi, mau về đi. Lát nữa nhỡ đâu tuyết lấp núi, em có muốn đi cũng không đi được".
Bạch Đống thật sự không muốn đi, nhưng Bạch Đàn rất kiên quyết, hắn cũng không có cách nào khác, vừa xoa trán vừa đi về.
Bạch Đàn không yên tâm, đuổi theo đưa cho Bạch Đống một chiếc áo choàng. Khi trở về, nàng thấy Tư Mã Tấn ngồi hóng gió lạnh bên cửa sổ, bông tuyết bay vào đọng trên tóc mà hắn cũng hoàn toàn không phát hiện.
Bạch Đàn cũng không quấy rầy hắn, thu dọn bát đũa, bắc lò pha trà. Đang bận rộn, cánh tay đột nhiên bị kéo, người nàng lao sang bên cạnh, đầu đập vào một bộ ngực rắn chắc.
Tư Mã Tấn cúi đầu nhìn nàng: "Ân sư cho rằng bản vương là người dễ chung sống hay sao?"
"..."
Xem bộ dáng này thì có vẻ không phải!
Bạch Đàn lập tức giãy ra lui lại, nhưng hắn lại kéo nàng mạnh hơn, ghé sát người tới bên cạnh: "Hay là nàng cho rằng dùng một câu thầy trò là có thể đuổi được bản vương?"
"Điện hạ!" Bạch Đàn đã có vài phần kinh hãi.
Tư Mã Tấn đâu thèm để chút tâm tình này của nàng vào mắt. Trên thực tế, hắn rất thích nhìn nàng chân tay luống cuống mà lại cố gắng bình tĩnh, còn thú vị hơn hành hạ người khác.
Quá gần nhau, nhìn thấy chóp mũi nàng hơi đỏ vì lạnh, không biết là hắn nghĩ gì mà lại há mồm cắn khẽ rồi mới hài lòng buông nàng ra, quay người ra cửa.
Bạch Đàn ôm mũi, bây giờ mới thấy sợ. Quả thật không thể nào đoán được tâm tư quỷ quyệt của hắn.
Sáng sớm hôm sau Vương Hoán Chi gõ cổng biệt viện nhà họ Bạch, ném Đông Hải Vương mặc áo tù nhân vào trong cổng.
Tư Mã Tấn vừa buộc áo choàng vừa nhìn phạm nhân run rẩy đó, cuối cùng cũng có một việc có thể làm hắn vui vẻ.
"Kéo đến quân doanh". Hắn lấy roi ngựa chuẩn bị xuống núi.
Vương Hoán Chi hảo tâm nhắc nhở: "Điện hạ, dù sao đây cũng là phiên vương".
Bước chân Tư Mã Tấn dừng lại: "Nói cũng đúng. Vậy bản vương phải đích thân động thủ".
Nói rồi hắn tóm tóc Đông Hải Vương kéo xuống núi, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi rừng.
##########
4 chương tiễn năm cũ, còn mừng năm mới thì chắc phải ngoài mùng 8.
Chúc các bạn một năm mới bình an, hạnh phúc!