Nữ Ân Sư

Chương 40: Chương 40: Lập trữ




Bạch Đàn đột nhiên dựa vào thành xe không động, quay mặt đi không nói một lời.

Tư Mã Tấn nhìn nàng một hồi lâu mà cũng không thấy nàng nhúc nhích một chút, cuối cùng vẫn phải tự mình buộc nút băng bó vết thương.

Bình la tán đích xác hữu hiệu, chỉ chốc lát sau đã cầm máu.

Chiếc đèn treo trong thùng xe lắc lư theo chuyển động của xe, nửa bên mặt Bạch Đàn cũng lúc sáng lúc tối, như được bôi một lớp mỡ trắng mịn.

Tư Mã Tấn nhìn chằm chằm gương mặt nàng rất lâu rồi dùng ngón tay quẹt vào má nàng. Nào biết nàng lại như bị kinh động rất mạnh, trợn trừng mắt nhìn hắn, ngày càng co người vào góc xe, cứ thế co ro suốt đường về, đến tận chân Đông Sơn vẫn không thấy nàng mở miệng nói chuyện.

Như thế còn chưa hết, vừa vào biệt viện nàng đã đi thẳng về phòng đóng cửa lại, từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn một cái nào.

Tư Mã Tấn nhìn cửa phòng nàng hồi tưởng rất lâu, rõ ràng hắn chỉ trêu chọc nàng có một câu, trước kia có thấy nàng ngại gì đâu, vì sao hôm nay lại phản ứng quyết liệt như thế?

Trong cung đương nhiên không thiếu cơ sở ngầm của hắn, hắn sai Kỳ Phong đi hỏi han một chút, Kỳ Phong nhanh chóng trở về báo cáo, Bạch Đàn đã đến ngự thư phòng, sau đó cũng gặp cả quý phi, còn rốt cuộc nói gì với bệ hạ và quý phi thì không thể nào biết được.

Sáng sớm hôm sau có buổi dạy, sương phòng phía tây vẫn vang vang tiếng đọc sách như thường ngày.

Tư Mã Tấn ngủ dậy phát hiện vết thương không ngờ đã bắt đầu đóng vảy, ăn mặc chỉnh tề xong chuẩn bị ra ngoài đến quân doanh, mới đi đến cổng viện lại thấy Cao Bình chặn bên ngoài.

Cao Bình cúi đầu nghiêm túc: "Bệ hạ có khẩu dụ, từ hôm nay điện hạ cấm túc tại nhà, không được ra ngoài".

"Dựa vào cái gì mà cấm túc bản vương?" Tư Mã Tấn chỉnh lại bộ hồ phục trên người, cầm kiếm Kỳ Phong đưa đeo vào bên hông, vẫn chuẩn bị ra ngoài hoàn toàn không để ý đến lời Cao Bình nói.

Sắc mặt Cao Bình không có gì thay đổi: "Nghĩa Thành hầu dâng sớ vạch tội điện hạ, bệ hạ không muốn phạt nặng điện hạ nhưng ít ra cũng phải có động thái".

Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng, đi qua bên cạnh Cao Bình ra ngoài. Cao Bình do dự một lát, cuối cùng cũng không dám ngăn cản.

"Điện hạ không nghe rõ sao?" Bạch Đàn đã từ sương phòng phía tây đi ra, tóc đen áo trắng đứng dưới hiên nhà, trong tay cầm quạt lông chuyển vòng vòng trên các ngón tay: "Bệ hạ đã cấm túc, điện hạ lại định đi đâu bây giờ?"

Tư Mã Tấn quay đầu lại nhìn: "Ân sư cuối cùng cũng để ý tới bản vương rồi".

Ánh mắt Bạch Đàn dao động một chút: "Vi sư còn phải dạy học. Nếu điện hạ còn nghe vi sư dạy bảo thì mau thu chân về".

Nói xong nàng xoay người về sương phòng phía tây, bước chân lại hơi vội vã.

Tư Mã Tấn dừng bước thật, hỏi Cao Bình: "Cấm túc mấy ngày?"

"Bệ hạ chưa nói".

Tư Mã Tấn nhìn Cao Bình chằm chằm, ngón tay đặt lên chuôi bội kiếm bên hông.

Cao Bình đành phải nói: "Có lẽ khoảng mười ngày".

"Gì cơ?"

Cao Bình chán nản, lại phải đổi giọng: "Dăm ba ngày".

"Vậy bản vương sẽ lĩnh chỉ". Tư Mã Tấn nghe vậy mới xoay người đi vào viện.

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Cao Bình vội về cung phục mệnh.

Trong cung thời gian này đang rất rối ren.

Kế hoạch bổ sung cho hậu cung được định ra từ năm ngoái mà lần lữa đến tận mùa thu năm nay vẫn không thực hiện, bây giờ thậm chí Tư Mã Huyền còn từ chối thẳng thừng ý định đưa con gái vào cung của các thế gia.

Giờ đây trong hậu cung chỉ có lác đác hai ba phi tần, xuất thân cao nhất, được ân sủng nhất chỉ có Bạch Hoán Mai. Cứ thế này trung cung tất nhiên sẽ rơi vào tay họ Bạch.

Thế cũng chưa là gì, vấn đề là đến giờ bệ hạ vẫn chưa có con nối dõi.

Lúc trước xảy ra chuyện quý phi ngã xuống hồ, sau đó lại đến chuyện nhà họ Bạch phao tin đồn, nhưng Tư Mã Huyền đều dìm hết, không hề tỏ thái độ gì.

Bá quan không nhịn được nữa, lũ lượt dâng sớ khuyên bảo, yêu cầu bệ hạ bổ sung cho hậu cung.

Nói một câu không dễ nghe, hoàng đế Đại Tấn đều không sống thọ. Tư Mã Huyền mặc dù nhìn rất bình thường nhưng đến nay vẫn không có con, chắc gì trong người đã không mang ẩn tật, bá quan phải trù tính sớm là đúng.

Tư Mã Huyền đọc hết các tấu chương đó, chỉ thở dài chứ không hề trả lời.

Ngày nào cũng chỉ có những lời này, Bạch Hoán Mai nhìn thấy hết, cũng sốt ruột nhưng lại lực bất tòng tâm.

Thậm chí nàng cũng bắt đầu khuyên Tư Mã Huyền tiếp nhận khác thế gia nữ vào cung, có lẽ là nàng không thể sinh con cho hoàng đế chứ không phải vì Tư Mã Huyền.

Tư Mã Huyền vẫn lắc đầu. Tuy hắn là người mềm mỏng nhưng một khi đã quyết định thì không dễ gì thay đổi.

Bạch Hoán Mai vừa lo lắng thay cho hắn vừa thấy ngọt ngào trong lòng.

Trong số các thế gia, Tạ thái úy là kích động nhất, tấu chương ông ta đưa lên cũng nhiều nhất.

Trước ông ta vốn định gả con gái cho Tư Mã Tấn, không ngờ đường này không thông. Ông ta dứt khoát cắn răng định đưa Tạ Như Kiều vào cung, vạn nhất ông trời mở mắt để Tạ Như Kiều sinh được con nối dõi cho đế vương thì tình hình sẽ khác hẳn.

Tạ Như Kiều đương nhiên không muốn, bây giờ lại không có lí do đến tìm Bạch Đàn nữa, trong lòng rất không thoải mái, dạo này thường xuyên mâu thuẫn với mọi người trong nhà. Hôm trước gặp Bạch Đống trên đường, Tạ Như Kiều còn tóm hắn quát mắng một hồi nữa.

Họ Lưu, họ Hoàn, họ Tiêu, tất cả đều đi theo nhà họ Tạ nhiệt tình dâng sớ, không quên bịa đặt nhà họ Bạch có ý đồ độc chiếm trung cung, cả triều đình hết sức hỗn loạn.

Đương nhiên cũng có những người không hề vội vã. Họ Tuân ở Dĩnh Xuyên, họ Vệ ở Hà Đông, hai gia tộc lớn này đều nắm không ít binh mã, một cố thủ tây bắc, một đóng quân Vũ Lăng, đều nói chuyện bằng quân đội, không bao giờ tham dự vào việc trong triều.

Tư Mã Tấn ở trong biệt viện cũng không có việc gì làm, may mà những người khác không bị cấm túc. Vương Hoán Chi và Hi Thanh thường xuyên đến chỗ hắn, gần như ngày nào cũng tới thông báo cho hắn về tiến triển của việc này.

"Điện hạ cho rằng rốt cuộc bệ hạ có nạp phi hay không?" Vương Hoán Chi cũng rất nhàn hạ, không ngờ lại tìm một chiếc cần câu ngồi câu cá trong ao trồng sen của Bạch Đàn, vạt áo rộng buông cả xuống nước mà cũng không để ý.

Tư Mã Tấn ngồi dựa lưng vào đình cầm chén rượu nhâm nhi, mắt ngắm Bạch Đàn đang ngồi đoan chính trong sương phòng phía tây: "Cần gì phải nghĩ nhiều, rất nhanh sẽ có đáp án".

Hi Thanh chuyên môn phá đám, Vương Hoán Chi đang câu cá, hắn lại mang mồi đến rải đầy khoảnh ao xung quanh: "Theo ta thấy thì không biết chừng bệ hạ đang muốn diễn một vai chung tình đấy".

Tư Mã Tấn hừ lạnh một tiếng không nhẹ không nặng, dường như nghe thấy một chuyện cực kì nực cười.

Đúng lúc Bạch Đàn quay ra nhìn, vừa liếc đến hắn lại quay phắt đi.

Tư Mã Tấn cau mày nắm chặt chén rượu. Bản vương là ma quỷ hay sao?

Tư Mã Huyền vẫn không trả lời, Tạ thái úy lại tìm cách khác, đề nghị bá quan thương nghị việc này, tuyệt đối không cho Tư Mã Huyền có cơ hội lảng tránh nữa.

Nạp phi có thể coi như chuyện riêng, nối dõi lại là đại sự. Lí do này khiến mọi người không thể nào phản bác, Tư Mã Huyền đành phải đưa ra câu trả lời trong buổi triều sớm.

"Các vị ái khanh quan tâm tới hoàng tự không ngoài lo lắng sau này ngôi vị hoàng đế không có người kế thừa. Đã như vậy, Trẫm sẽ lập hoàng trữ sớm là được".

Không ai ngờ hắn lại tung ra chiêu này, cả triều đình lập tức xôn xao.

Mấy ngày nay Bạch Đàn vẫn tránh né Tư Mã Tấn, vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy khó xử, dường như tất cả những tâm tư giấu kín dưới đáy lòng lại lộ ra hết, quả thực chỉ muốn đào hố tự chôn mình xuống cho đỡ xấu hổ.

Mấy ngày nay hắn lại bị cấm túc, cả ngày nhìn thấy mặt nhau, mỗi ngày nàng đành phải vào cung làm việc từ sớm mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc tin tức từ buổi triều sớm truyền ra, nàng đang cùng Chu Chỉ đối chiếu bản thảo cuối cùng. Một trong số những người chấp bút hớt hải chạy vào trong điện nói bệ hạ đã quyết định lập trữ, nàng và Chu Chỉ liếc nhau, cả hai thầy trò đều kinh ngạc không nói nên lời.

"Sư tôn, bệ hạ có thể lập ai làm thái tử được?"

Bạch Đàn nâng cái cằm đã sắp rơi xuống đất lên: "Vi sư đại khái có thể nhìn thấy mảnh đất phong đó rồi".

Chu Chỉ sửng sốt: "Sao? Đất phong gì cơ?"

"... Không có gì" Bạch Đàn đảo mắt. Lúc này Tư Mã Tấn còn chưa đạt tiêu chuẩn thái tử, rốt cuộc có thể lập hắn hay không, nàng còn thật sự không xác định được.

Nhưng rõ ràng Tư Mã Huyền có ý chọn hắn.

Có lẽ là đang bận việc này, mấy ngày nay Tư Mã Huyền đều không triệu kiến nàng.

Bạch Đàn cũng đỡ phiền. Những lời khác thường của hắn lần trước khiến nàng phát giác có chuyện không ổn, huống hồ bây giờ được biết Bạch Hoán Mai đã động chân tình, dù thế nào nàng cũng nên giữ khoảng cách nghiêm ngặt với Tư Mã Huyền. Bạch Hoán Mai là một người cả nghĩ, Bạch Đàn không muốn làm chị họ mình hiểu lầm.

Nàng nhẩm tính thời gian. Cũng sắp hết năm ngày rồi, Tư Mã Tấn sẽ không bị cấm túc nữa, nàng cũng không cần cả ngày cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Thế là nàng giao nốt công việc còn lại cho Chu Chỉ, dặn dò nội thị vài câu rồi không còn vào cung nữa.

Cứ tưởng sau khi không còn bị cấm túc, Tư Mã Tấn sẽ như ngựa hoang đứt dây chạy tới quân doanh, nào ngờ vừa về đến thư phòng đã thấy hắn đang ngồi trong đó.

Trong thư phòng còn có người khác, là phụ thân của nàng, Bạch Ngưỡng Đường. Nhiều ngày không gặp, hai bên tóc mai Bạch Ngưỡng Đường dường như có thêm mấy sợi tóc bạc, khuôn mặt lại vẫn nghiêm túc như trước kia.

"Con về rất đúng lúc. Cha đến truyền đạt lời của bệ hạ, từ hôm nay điện hạ phải đi đôn đốc tu sửa đê nam Trường Giang. Con phải thường xuyên xem xét, ở bên cạnh hỗ trợ điện hạ làm tốt việc này".

Bạch Đàn nhíu mày: "Tu sửa đê nam, con có thể làm được gì?"

Bạch Ngưỡng Đường đang định ra về, nghe thấy câu hỏi của nàng lại dừng chân: "Bệ hạ chuẩn bị lập trữ, phiên vương trọng thần các nơi sẽ nhanh chóng vào đô thương nghị việc này. Bệ hạ hi vọng trong thời khắc then chốt bây giờ, điện hạ có thể lập được công lớn. Con có thể ở bên điện hạ, thường xuyên nhắc nhở điện hạ chú ý khắc chế tâm tính. Đê nam là đại sự dân sinh, hoàn thành việc này, vốn liếng của điện hạ sẽ nhiều hơn các vị phiên vương một phần".

Sắc mặt Bạch Đàn không được tốt. Bạch Ngưỡng Đường cho rằng tại mình, cũng không muốn có thêm mâu thuẫn gì lúc này nên lập tức ra về.

Tư Mã Tấn cầm chén trà lên uống một ngụm: "Tu sửa đê điều là có thể làm thái tử? Thế thì làm thái tử dễ quá!"

Bạch Đàn ngồi xuống vị trí cách xa hắn: "Đó là bệ hạ có ý thiên vị điện hạ, muốn để điện hạ làm thái tử cho nên mới tìm mọi cách cho điện hạ tăng công huân".

Tư Mã Tấn bật cười: "Nếu thiên vị bản vương thật thì lúc này không nên nhắc tới chuyện lập trữ".

"Thế lúc nào nên nhắc tới? Điện hạ cho rằng khi nào mình sẽ có dáng vẻ của thái tử? Ai có thể chờ đợi mãi được?" Bạch Đàn đột nhiên nổi nóng, giọng nói cũng nâng cao hơn rất nhiều.

Ánh mắt Tư Mã Tấn quét tới, sắc bén lạnh lẽo.

Bạch Đàn biết mình vừa mất khống chế. Lúc trước nàng còn lo hắn không làm nổi thái tử, mình không lấy được đất phong, bây giờ nhìn thấy cơ hội đến thật lại cảm thấy không được thoải mái. Nàng nhẹ nhàng thở ra: "Điện hạ yên tâm, vi sư nhất định sẽ giúp điện hạ trở thành thái tử".

Không sai, hắn sẽ trở thành thái tử, nàng sẽ đến Ngô Quận. Đây vốn chính là kế hoạch từ ban đầu, nàng không thể hồ đồ, không thể có những ý nghĩ kì quái được.

Ngước mắt lên nhìn Tư Mã Tấn, nàng bất ngờ phát hiện hắn đã biến mất. Chợt thấy có gió thồi bên tai, nàng quay sang mới phát hiện Tư Mã Tấn đã lặng lẽ đi tới bên cạnh mình.

"Thời gian này ân sư vẫn né tránh bản vương làm gì?"

Khuôn mặt hắn sáng trong như trăng cuối chân trời, mắt như chấm sơn, môi mỏng đỏ son, nhạt như núi xa, mỏng như xuân sắc, gần trong gang tấc khiến Bạch Đàn lập tức đỏ mặt lên. Nàng vội dùng quạt lông che mặt tránh ánh mắt hắn: "Không có gì. Chỉ là vi sư bận việc khác thôi".

Tư Mã Tấn xoay mặt nàng quay lại: "Ân sư cho rằng mình có thể né tránh được bản vương sao?"

"..."

Trăm ngàn cảm giác trong nháy mắt tràn ngập trong lòng, Bạch Đàn đẩy tay hắn ra rồi bỏ về phòng như trốn chạy, về đến phòng lại cảm thấy quá uất ức, tiện tay đập vỡ một hộp trang điểm.

Vì sao lại không quản được chính mình chứ?

Nàng ôm đầu ngồi dưới đất, đột nhiên nhặt chiếc hộp trang điểm đã vở lên nhìn một chút. Không đáng giá, được lắm, lại đập thêm mấy phát nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.