Đông Phương Ngọc với Xảo Nhi đi phía trước, Tiểu Thanh ở phía sau, hai ngựa ba người chạy như bay một đường đến kinh thành.
Đông Phương Ngọc cẩn thận xem chừng để Xảo Nhi sẽ không bị rớt khỏi kỵ mã,
cho nên thả chậm tốc độ, đồng thời bàn tay nhỏ trên eo hắn khiến hắn cảm giác tim đập không ổn định.
“Xảo Nhi, cám ơn ngươi đã hộ
tống chúng ta!” Đông Phương Ngọc tìm chút đề tài, bởi vì người phía sau
chẳng nói tiếng nào, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ.
“Không cần, ta lấy tiền.” Xảo Nhi tựa đầu trên vai hắn lười biếng trả lời, cả người ôm lấy hắn, nàng muốn ngủ giấc.
Đông Phương Ngọc thân thể cứng đờ, Xảo Nhi tuy rằng mặc nam trang, nhưng dù
sao cũng là nữ nhi, cả thân thể đều dán vào hắn như vậy, phần ngực mềm
mại càng ma sát vào lưng hắn, khiến hắn không biết phải làm sao, đồng
thời cũng hiểu được Xảo Nhi có phát xuân hay không giống như Lâm đại
nhân đã nói.
“Xảo Nhi, ngươi biết kết quả của vụ án tối qua chưa?” Đông Phương Ngọc là chính nhân quân tử, không thể để chính mình
nghĩ ngợi lung tung.
“Không biết.” Xảo Nhi càng lúc càng biếng nhác.
“Vương lão đầu là bị hai vợ chồng Vương lão nhị làm cho tức giận đến thắt cổ,
hai người bọn hắn nghĩ nếu cha chết, căn nhà sẽ thuộc về Vương lão đại,
cho nên muốn hãm hại, kéo lão Vương xuống rồi rót độc, treo lên lần nữa, đây là nguyên nhân vì sao có hai dấu dây thừng, sáng nay lúc thả hắn
về, hắn quả nhiên đắc ý vênh váo, khoe khoang với nương tử của hắn, kết
quả bị bắt tại chỗ, a, ngươi nói chỉ vì một căn nhà mà huynh đệ tương
tàn, làm cho trái tim băng giá.” Đông Phương Ngọc lắc đầu nói.
“Xảo Nhi, ngươi nghe rõ không?” Đông Phương Ngọc nghe phía sau không một tiếng động, không khỏi kỳ quái.
“Thiếu gia, Xảo Nhi tỷ tỷ đã ngủ rồi.” Tiểu Thanh đi phía sau khóe miệng rút
gân, nữ nhân này tuyệt đối là khác loài, nhưng mà Tiểu Thanh rất sùng
bái nàng, võ công của nàng rất cao cường, khiến hắn rất hâm mộ.
Đông Phương Ngọc nhất thời dở khóc dở cười, không ai cưỡi ngựa, cư nhiên còn có thể ngủ trên lưng ngựa, nàng không sợ té xuống sao? Cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn trên eo, mười ngón tay đan xen, ôm thật vững chắc,
khiến khóe miệng Đông Phương Ngọc rút mạnh.
Đông Phương
Ngọc không lầm bầm lầu bầu nữa, mà là gắng sức khống chế con ngựa vững
vàng, quay về kinh chỉ có nửa ngày lộ trình, hi vọng không xuất hiện
việc ngoài ý muốn.
Nhưng mà trời cuối cùng vẫn không theo ý người, lúc con ngựa chạy được một nửa lộ trình, thì trên con đường
trước mặt xuất hiện một loạt hắc y nhân chắn ngang đường, cầm trường
kiếm trong tay, nhanh chóng tiến đến phía hai người ngồi trên ngựa.
“Xảo Nhi, tỉnh tỉnh, có thích khách!” Đông Phương Ngọc lập tức kéo ngựa dừng lại, hắn có thể tiến lên, nhưng người ta cậy thế, hắn sợ con ngựa của
hắn bị thương.
“Oáp….” Xảo Nhi duỗi thắt lưng, ngáp một ái thật to.
“Xú nữ nhân! Nơi này không thuộc Hồng huyện, ngươi không thể ngăn cản ta
giết hắn!” Hắc y nhân tản ra, phía sau chính là Lãnh Sương Hàn mặc trang phục hắc y, hắn không đoán được người ngồi phía sau Đông Phương Ngọc cư nhiên là là Xảo Nhi đã đổi nam trang, hắn chính là canh giữ ở nơi giao
giới giữa Hồng huyện với kinh thành, vì vậy nàng thế nói câu ‘Không được ở Hồng huyện giết người!’
“Hừ, Xảo Nhi tỷ tỷ hiện tại là
nha môn bộ khoái, phàm là phạm pháp nàng sẽ muốn quản, các ngươi vẫn là
nhanh cút đi!” Tiểu Thanh lập tức quát lên, có Xảo Nhi ở bên cạnh, hắn
cũng tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Cái gì!” Lãnh Sương Hàn cả kinh,
việc này không dễ xử lý, tuy rằng lần này hắn có chuẩn bị chút ít, nhưng nữ nhân này thật sự rất cường, nếu rơi vào tay nàng lần nữa, mình không chết cũng sẽ bị lột da.
“Ta không nói như vậy.” Xảo Nhi
nhảy xuống ngựa, hai cánh tay xoay trái, xoay phải, đôi mắt phượng
nghiền ngẫm nhìn Lãnh Sương Hàn vừa lãnh khốc vừa suất đang tức giận.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, ngươi sẽ không giao chúng ta cho hắn chứ?” Tiểu Thanh hoảng sợ.
“Ta cũng không nói như vậy.” Xảo Nhi nhìn Đông Phương Ngọc trấn tĩnh, nam
nhân này rất thông minh cũng rất bình tĩnh, hắn biết rõ mình đã lấy
tiền, thì sẽ không để bọn hắn xảy ra chuyện gì.
“Xú nữ
nhân! Ngươi tới cùng muốn như thế nào, tại hạ đã rời khỏi Hồng huyện!”
Lãnh Sương Hàn nắm chặt trường kiếm trong tay mình.
“Ta thúi chỗ nào?” Xảo Nhi nghe mà thấy ghét, thật sự không thích cách xưng hô này.
Đông Phương Ngọc cúi đầu nín cười, Lãnh Sương Hàn khóe miệng rút gân.
“Ngươi tới cùng muốn thế nào!” Lãnh Sương Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha, sợ, đừng quá tức giận nha ~ Người này ngươi không được giết, ta
bảo, ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta, làm sát thủ cái gì a, thực là
mất mặt.” Xảo Nhi nhìn hắn càng nóng nàng liền càng muốn cười.
Lãnh Sương Hàn vừa nghe nàng gọi hắn ‘Sợ’ lập tức khuôn mặt tuấn tú đỏ lên,
nhìn thủ hạ của mình, vô cùng lúng túng, nữ nhân này sẽ không đem chuyện ngày hôm qua nói ra chứ? Lãnh Sương Hàn hoảng sợ.
“Không
thể! Ta đã tiếp nhận nhiệm vụ, không thể bỏ dở giữa chừng, chẳng phải là đánh mất thanh danh ‘Lãnh các’ của ta sao!”
“Ai, ngươi lúc nào cũng không nghe lời.” Xảo Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chủ nhân, giết xú nha đầu này không được sao?” Thủ hạ của Lãnh Sương Hàn lập tức nói chen vào.
Lãnh Sương Hàn nộ trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi đi giết xem, giết được ta
nhận ngươi làm chủ nhân!” Lãnh Sương Hàn vô cùng tức giận, nếu giết
được, hắn còn đứng nói lời nhảm sao?
“A!” Một loạt hắc y nhân lập tức hoảng sợ nhìn Xảo Nhi.
“Ha ha, tốt lắm tốt lắm, cuối cùng cũng quen nhau, các ngươi đi đi, ta còn
phải hộ tống người.” Xảo Nhi cười duyên, nam nhân lãnh khốc này dù sao
vẫn có thể khiến tâm tình của nàng vui vẻ.
“Nữ nhân! Sau
khi ngươi hộ tống đến kinh thành sẽ không quản nữa chứ?” Lãnh Sương Hàn
lui một bước hỏi, cũng không gọi nàng là xú nữ nhân nữa, nói thật, nàng
một điểm cũng không thúi, còn vừa mê vừa say.
“Chỉ cần bọn
hắn thuận lợi tiến vào phủ Thái sư, chuyện về sau ta mặc kệ, ta là bộ
khoái của Hồng huyện, kinh thành đương nhiên cũng có bộ khoái, ta không
lo chuyện bao đồng.” Xảo Nhi trả lời rất rõ ràng.
Lãnh
Sương Hàn tinh tế nhìn đôi tay đang ôm ngực của Xảo Nhi phát hiện nàng
một thân nam trang thật có chút thích thú, hai mắt không khỏi nhìn thật
lâu, Xảo Nhi đúng lúc chớp chớp mắt trái đùa giỡn với hắn một chút, làm
hại Lãnh Sương Hàn đỏ mặt lên lập tức lạnh nhạt nói: “Tránh ra!” Lời này đương nhiên là nói thủ hạ của hắn.
“Ngoan.” Xảo Nhi cười
cười, lần nữa nhảy lên lưng ngựa, ôm Đông Phương Ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương Ngọc cũng ửng hồng, không nói hai lời, lập tức chạy đi.
Lúc con ngựa đi ngang qua Lãnh Sương Hàn và một loạt thủ hạ, thì tên thủ hạ không phục cư nhiên vung đao chém Xảo Nhi đang ngồi phía sau mông ngựa.
“A.” Một tiếng hét thảm, tên thủ hạ ném trường kiếm xuống, nhìn thấy miệng
của mình bị khảm một hạt gạo, nhất thời mặt như tờ giấy trắng.
Lãnh Sương Hàn giật mình không thôi, nhưng mà lập tức hừ lạnh nói: “Đáng
đời!”, trong lòng thâm nghĩ chẳng lẽ đây chính là binh khí của nàng?
“Sợ, muốn làm bạn trên giường của ta thì tới nha môn tìm ta, ha ha” Tiếng
cười mờ ám kéo dài của Xảo Nhi chậm rãi chui vào trong tai Lãnh Sương
Hàn, khiến hắn kinh hách quay đầu, hai con ngựa đã sớm chạy đến cuối
đường, nữ nhân này cư nhiên còn có thể cách không truyền âm, mình phải
luyện mấy năm trời mới đuổi kịp a.
Lãnh Sương Hàn phát hiện cõi lòng của mình tan nát thành từng mảnh, võ công của mình còn gọi là võ công sao?