Hai người ôm hôn nhau triền miên, tựa hồ muốn đem đối phương khảm sâu vào trong thân thể, XảoNhi tiếng rên yêu kiều cùng Lâm Vô Du kích động
thở dốc tạo nên một phòng lửa dục triền miên.
Lúc này đây
Xảo Nhi nhường nhịn nam nhân ngốc này, làm cho hắn hoàn toàn chiếm lấy
vị trí chủ đạo, ở trên thân thể nàng di chuyển ra vào, tận hứng rong
ruổi, đương nhiên nàng cũng phi thường thích hưởng thụ không cần mệt
mỏi chính mình, ai chủ đạo đối với nàng không quan trọng, quan trọng
nhất là nàng ở trong kích tình cảm giác thật sâu, bị lạc ở trong thủy
triều dục vọng, quên hết tất cả yêu hận tình thù, chỉ có trầm
luân, lại trầm luân, này cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Mai thích cái
loại vận động này.
Tối nay Lâm Vô Du bởi vì máu hươu mà cường
thế kéo dài, làm cho Xảo Nhi thỏa mãn ngủ say, cũng làm cho Lâm Vô Du
vô cùng tự hào, tuy rằng mệt chỉ còn nữa cái mạng, nhưng nhìn Xảo Nhi
khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn, lộ ra sủng ai tươi cười.
Ngày hôm sau, khi Xảo Nhi tỉnh lại, Lâm Vô Du vẫn còn ngủ say, Xảo Nhi thấy hắn bộ dáng ngủ khóe mắt mỉm cuời, khóe miệng loan loan, không khỏi kinh
bỉ, nghỉ đến tối hôm qua hắn tự nhiên kêu nàng 'Nương tử ', bỗng nhiên
cả người đều âm trầm xuống, xem ra chính mình không thể đến nơi này của hắn nữa.
Xảo Nhi vừa ra khỏi cửa phòng, đã thấy Chu Vô Ý cùng
Đông Phương Ngọc ở dưới tàng cây dùng điểm tâm sáng. Đông Phương Ngọc
khuôn mặt tuấn tú có chút khó coi, vết thương của hắn dù chưa tốt, nhưng cũng không trở ngại. Nhìn thấy Xảo Nhi khuôn mặt tuấn tú xấu hổ, làm
cho Xảo Nhi cảm thấy kì quái.
"Xảo Nhi, ngồi đi " Chu Vô Ý lập tức vì Xảo Nhi châm trà, hắn biết Xảo Nhi thích uống trà.
Xảo Nhi chậm rì rì ngồi xuống, liếc mắt nhìn Đông Phương Ngọc một cái nói:
"Ngươi làm sao sắc mặt kém như vậy?" Xảo Nhi thẳng thắn nói.
Đông Phương Ngọc có chút không được tự nhiên, trên thực tế hắn vừa rồi
hỏi chuyện của Xảo Nhi và Lâm Vô Du, Chu Vô Ý tự nhiên là nói Xảo Nhi sẽ là nha môn Lâm phu nhân của bọn hắn, làm cho tâm hắn(ĐPN) vừa mới bắt
đầu rung động tan thành hư vô.
"Thương chưa khỏe thì phải đi nghỉ ngơi, tự làm khổ chính mình sao?" Xảo Nhi nhíu mày.
"Không, không phải, haha, ta không sao." Đông Phương Ngọc cúi đầu che giấu tâm tình, cầm lấy chén uống một ngụm.
"Ân ~ trà này không sai, sư gia, trình độ ngươi càng ngày càng cao." Xảo
Nhi là cao thủ thử trà, trà này mùi hương gắn bó, thoải mái.
"Ha ha, trà này là Đông Phương công tử mang từ kinh thành đến." Chu Vô Ý lập tức cười nói.
"Nga!" Xảo Nhi quay đầu nhìn Đông Phương Ngọc mỉm cười gượng ép, Đông
Phương Ngọc trong lòng có chút chua sót, nói không nên lời vì sao, hắn
biết Xảo Nhi thích uống trà, cho nên đặc biệt đi trà trang chọn lựa lá
trà tốt nhất lấy đến.
"Đông Phương Ngọc, ngươi đem miệng ta dưỡng ngọt, về sau không có trà tốt uống, ta sẽ tìm đến nhà ngươi. " Xảo Nhi
uống trà ngon, tâm tình càng khoái trá.
"Ha ha, hoan nghênh Xảo
Nhi đến kinh thành tìm ta." Đông Phương Ngọc bình phục tâm tư, nhưng
một đôi mắt mang theo bi thương nhìn Xảo Nhi khuôn mặt khéo léo. Hơn
một tháng nay hắn dưỡng thương ở trên giường, mỗi ngày cơ hồ đều nhớ
đến nàng, hắn biết chính mình thích Xảo Nhi, tuy rằng nàng cường thế,
lưu manh, cũng không phải xinh đẹp nhất, nhưng chỉ vì một câu kia của
Xảo Nhi: " Đông Phương Ngọc là người của ta." Tâm của hắn liền dễ dàng
như vậy thất thủ.
"Ha ha, đây chính là ngươi nói nga. " Xảo Nhi đối
với hắn bỡn cợt liếc mắt đưa tình, bộ dáng nàng cười khẽ kia làm cho cả người nàng đều sinh động hẳn lên, một thân đồng phục màu lam nhạt nhẹ
nhàng khoan khoái, làm cho nàng trở nên nghịch ngợm đáng yêu, phù hợp
mười sáu tuổi niên kỉ.