Nữ Bộ Thiên Hạ

Chương 20: Q.2 - Chương 20




- Muốn bắt lão tử, không dễ dàng như vậy!

Cổ Bằng lập tức giữ lấy Tử Nguyệt Nhi, chủy thủ để trên chiếc cổ trắng ngần của nàng, mà lúc này Lưu Toàn, Vương Hán canh giữ bên ngoài quán trọ tiến vào, quán trọ cũng vì phá án mà sáng sủa hẳn lên

Xảo Nhi trước tiến lên giải huyệt đạo của Cổ Thần Nhi, khóe miệng Xảo Nhi như trước cười lạnh, không ai có thể ở trước mặt nàng giết người

Một đường ánh sáng trắng chợt léo trên không, chủy thủ của Cổ Bằng rơi xuống giừơng, trên cánh tay xuất hiện một lỗ nhỏ , máu tươi chảy ròng ròng, Nguyệt Nhi đã đứng kế bên Xảo Nhi

- Xảo Nhi, làm ta sợ muốn chết

Nguyệt Nhi sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vỗ ngực để giảm bớt hoảng sợ

- Không có việc gì, Lưu Toàn, mang Nguyệt Nhi trở về nha môn lấy khẩu cung, thuận tiện nói cho đại nhân tin tức này

Xảo Nhi lập tức xoay người phân phó nói

- Vâng, đại tiểu thư

Lưu Toàn lập tức rời đi, lúc này cửa phòng chật ních người, đều thấy được Tử Nguyệt Nhi quần áo lộn xộn đi ra ngoài, người người đều nghị luận, nhìn khuôn mặt phẫn nộ dữ tợn của Thần y Cổ Bằng đều là kinh ngạc cùng không tin

- Thần y Cổ Bằng gian dâm con gái, trộm vật chứng, ngoan cố chống cự, chứng cớ vô cùng xác thực , hiện giải về nha môn, mọi người yên lặng một chút chớ náo, ngày mai đến nha môn nghe phán

Xảo Nhi chuẩn bị bắt người

- Thượng Quan Xảo Nhi, ngươi khinh người quá đáng

Thần y Cổ Bằng rất nhanh đem con của chính mình làm tấm chắn che trước ngực, chủy thủ lưu loát cứa vào cổ của Cổ Thần Nhi, máu tươi nhất thời chảy ra

- Ngươi là súc sinh, hắn là con của ngươi cơ mà!

Xảo Nhi không nghĩ tới Cổ Bằng ngoan độc như vậy

- Oa....

Không ai đồng tình con người mặt người dạ thú này

- Hổ dữ không ăn thịt con, cầm thú thế này, Thần y cái gì chứ, Thần y chó má

Có người lập tức đứng ra mắng to

- Hắn không phải cha ta, cha ta không có súc sinh như vậy!

Nước mắt Cổ Thần Nhi rơi đầy mặt, không nghĩ cha hắn lại đối xử với hắn như vậy, làm cho hắn vô cùng đau lòng chứ không có một tia sợ hãi

- Xú tiểu tử, lão tử chính là cha ngươi! Cha sinh ra ngươi! Mẹ nó, sinh ngươi ra có tác dụng gì, lại đi giúp đỡ người ngoài, đi chết đi!

Tay Cổ Bằng đột nhiên phát lực

- A...

Một tiếng hét thảm, toàn bộ thân thể Cổ Bằng ngã về phía sau, hai tay che mắt, mà máu tươi trên cổ của Cổ Thần Nhi vẫn tiếp tục chảy, cả người cũng ngã về phía sau

- Thần Nhi

Xảo Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức ôm lấy Cổ Thần Nhi

- Vương Hán, quay về nha môn

Nói xong liền ôm Cổ Thần Nhi bay ra ngoài

Cổ Thần Nhi nằm trong lòng Xảo Nhi, một đôi mắt to sáng ngời đã không còn ánh sáng , không khí trầm lặng, chỉ còn lại võ công cao cường của Xảo Nhi

- Thần Nhi, ngươi đừng chết a

Xảo Nhi nóng vội, nàng không nghĩ nhìn tiểu mỹ nam này cứ bi thương như vậy mà chết đi, máu tươi trên cổ tuy rằng đã ngừng chảy, nhưng Xảo Nhi biết vết thương này không nhẹ, Cổ Bằng kia ra tay thật ngoan độc, muốn giết chết cả con của mình, hiện tại chỉ sợ vết thương trong lòng đã vượt xa vết thương trên cổ hắn

Đá văng cửa một nhà y, giúp Cổ Thần Nhi băng bó xong, vết thương trên cổ mặc dù có chút thâm, nhưng cũng may kinh mạch chưa bị cắt đứt, cuối cùng tránh được một kiếp

- Thần Nhi, ngươi đừng đau lòng, coi như ngươi chưa từng có người cha như vậy , ngươi còn có nương của ngươi, ngươi không quay về nhìn nàng sao?

Xảo Nhi thấy hắn nãy giờ không nói gì, có chút rối rắm

- Xảo Nhi tỷ tỷ, ô ô....

Cổ Thần Nhi đột nhiên đứng lên ôm lấy Xảo Nhi khóc, khóc này là gào khóc thảm thiết, Xảo Nhi rất muốn che hai lỗ tai lại, đáng tiếc nàng chỉ có thể ra dáng đại tỷ tỷ

- Thần Nhi ngoan, cái này cùng lắm là không có người cha súc sinh kia mà thôi, không có cha cũng không sao cả, Xảo Nhi còn không cha không nương vẫn sống vui vẻ, đừng khóc, đừng khóc, ngươi là nam tử hán, ta đưa ngươi về nhà trước, ngươi hãy khuyên nhủ nương ngươi thật tốt ( nhất anh được Xảo tỷ dỗ dành nhá

Xảo Nhi không biết khuyên như thế nào , chỉ có thể nói lung tung cho hắn thông suốt, sau đó đuổi hắn về nhà, không đành lòng nhìn hai mẫu tử khóc rống, nàng vội vàng chạy về nha môn

Lúc này nha môn đã muốn nổ tung, vẻ mặt Quân Vô Nhai tái nhợt đứng trước cửa đại lao, Chân Thủy Kiệt thấy hắn chịu đả kích, cũng thực lo lắng, Vương đại nhân vô cùng đau lòng lắc đầu

Cổ Bằng hai mắt đã không thể nhìn thấy ngã nhào vào nhà lao, không nói lời nào, mắt được vải trắng quấn quanh, trên mặt còn có loang lổ vết máu

- Xảo Nhi, Thần Nhi như thế nào?

Quân Vô Nhai vừa thấy Xảo Nhi trở về, lập tức bổ nhào tới trước mặt nàng, hắn suy yếu giống như muốn quỳ trước mặt nàng, Xảo Nhi vội vàng ôm lấy nói hắn nói

- Đừng lo lắng, Thần Nhi không có việc gì, ta đã đưa hắn về nhà

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Trong đôi mắt hoa đào của Quân Vô Nhai tràn đầy nước mắt, khi hắn nghe Vương Hán nói lại toàn bộ quá trình, thiếu chút nữa hít thở không thông, không nói đến việc cậu là cầm thú, chỉ riêng muốn giết Cổ Thần Nhi, điều này đã làm cho hắn không tiếp thụ được

- Bản tính con người vốn là đen tối, việc này có cái gì kì quái

Xảo Nhi để Chân Thủy Kiệt đỡ Quân Vô Nhai, thản nhiên nói

- Xảo Nhi, ngươi sai lầm rồi, bản tính con người vốn tốt đẹp , chỉ là có vài người không thể khống chế chính mình, làm cho nhân cách trở nên vặn vẹo

Lâm Vô Du đi tới để tay lên hai vai nhỏ gầy của nàng

- Nhân chi sơ, tính bản thiện sao? ( ý là con người sinh ra đều lương thiện, ta thấy để nguyên văn hay hơn )

Xảo Nhi cười lạnh nói

- Chẳng lẽ không đúng?

Lâm Vô Du nhíu mày

- Buồn cười , vì sao không phải nhân chi sơ, tính bản ác?

Xảo Nhi hỏi lại

Lâm Vô Du lâm vào trầm tư , Xảo Nhi bỏ hai tay hắn ra nói

- Vụ án này đã xong rồi, đáng thương nhất là Thần Nhi !

Xảo Nhi nói xong không để ý tới bất luận kẻ nào, đi ra ngoài

- Xảo Nhi, bọn họ đều trở về nha môn ở, có thể giúp đỡ lẫn nhau

Chu Vô Ý vội vàng kêu nàng

Xảo Nhi sửng sốt, xoay người nhìn Lâm Vô Du, liếc mắt một cái nói

- Ân, ta đây đi ngủ

Lâm Vô Du lập tức đuổi theo, ở bên ngoài đại lao giữ chặt Xảo Nhi, nóng vội nói

- Xảo Nhi, ngươi sẽ quay về chỗ Lãnh Sương Hàn sao?

- Ngươi vi phạm!

Xảo Nhi lạnh lùng bỏ hắn ra rồi đi, trong lòng Lâm Vô Du một trận đau nhức, hắn đã nghe Đông Phương Ngọc nói, hắn hận không thể đem Lãnh Sương Hàn đuổi ra, nhưng hắn biết làm như vậy sẽ chỉ làm Xảo Nhi cách xa hắn hơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.