Ba nam nhân kinh hoảng kêu lên: “Xảo Nhi!” Nữ nhân này cũng quá cường hãn đi.
“Mổ thế nào, mổ ở đâu?” Xảo Nhi lấy bao tay trong túi đeo vào, sau đó giơ
con dao nhỏ sắc bén lên hỏi Chu Vô Ý và Đông Phương Ngọc, đôi mắt băng
lãnh lại huyết tinh.
“Chỗ này, kéo ra một đoạn đến dạ dày,
nhìn xem độc có đi xuống hay không là được.” Đông Phương Ngọc lập tức
nói, bởi vì Chu Vô Ý đã bị Xảo Nhi dọa sợ đến nổi trốn sau lưng Lâm Vô
Du.
“Được!” Xảo Nhi giơ tay lên, bỗng nhiên nhớ đến cái gì
đó lại quay đầu lại nói với Đông Phương Ngọc: “Phiền ngươi tránh ra một
bên, miễn cho lát nữa ghê tởm.”
“Ha ha, không sao, tại hạ
không phải chưa gặp qua giết người.” Đông Phương Ngọc là người tập võ,
trên giang hồ việc giết người chẳng hề hiếm thấy.
“Tùy
ngươi!” Xảo Nhi không nói nữa, giơ tay rạch xuống, cắt bụng Lão vương
ra, thủ pháp thông thạo, vết cắt hoàn mỹ, động tác thong thả, tựa hồ
giống như đang mổ thịt bò, cả người vô cùng bình tĩnh.
Sắc mặt Đông Phương Ngọc càng lúc càng tái nhợt, đột nhiên miệng giật giật
xông ra ngoài cửa, sau đó ở trong nhà đều nghe tiếng hắn nôn mửa, kiến
thức của Đông Phương Ngọc cũng được tính là cao thủ chân chính, Xảo Nhi
căn bản không phải đang mổ thi thể, mà giống như đang chơi đùa với đồ
vật yêu thích, làm cho hắn kinh hồn bạt vía.
“Trong dạ dày
hoàn hảo không tổn hao gì, không có độc!” Xảo Nhi cắt dạ dày của Vương
lão đầu ra, đưa đến trước mặt Lâm Vô Du và Chu Vô Ý.
Sau
khi Lâm Vô Du và Chu Vô Ý nhìn xong, khuôn mặt tuấn tú lập tức trắng
bệch, hai người đồng thời xoay người xông ra ngoài, sau đó Xảo Nhi nghe
được tiếng ba người nôn mửa, khóe miệng của nàng cong lên, lấy kim chỉ
trong túi chậm rãi khâu thi thể lại.
Đợi lúc ba nam nhân
đang suy yếu đi vào lần nữa, đã thấy thi thể hoàn chỉnh nằm trên giường, ngay cả vết khâu cũng tương đối hoàn mỹ, khiến bọn hắn không khỏi hoài
nghi, Xảo Nhi rốt cuộc là người như thế nào.
Kỳ thật Lưu
Mai lăn lộn trong giới xã hội đen ba năm, đánh nhau, giết người, tiêu
hủy xác chết, ra tay giúp các huynh đệ xử lý vết đạn, khâu miệng vết
thương, sớm đã luyện ra một loại vô tâm trấn định.
“Đại
nhân, trở về thôi, đáp án đã rất rõ ràng không phải sao?” Xảo Nhi thu
thập túi xong, cởi bao tay ra, ngẩng đầu không có biểu tình nào nhìn cả
ba người.
“Sao? Xảo Nhi đã biết? Trở về nói sau.” Lâm Vô Du kinh ngạc nhìn Xảo Nhi, hiện tại cặp chân của hắn đang nhũn ra, lê lết
trên đường phải khoát thêm Chu Vô Ý lên vai đi ra ngoài, mà Đông Phương
Ngọc cũng thế mồ hôi lạnh đầm đìa, có chút sợ hãi nhìn Xảo Nhi.
Lúc đám người Lâm Vô Du trở lại thư phòng, Xảo Nhi sớm đã tắm rửa xong thay y phục sạch sẽ đi ra, không phải nàng bao đồng, thật sự là vẫn còn sớm
nên không ngủ được, hơn nữa nàng cũng muốn nghe đáp án của Lâm Vô Du có
giống như nàng không.
Trong thư phòng, hương trà quanh
quẩn, ba nam nhân đã khôi phục lại như trước, ngồi một chỗ thảo luận
tình tiết vụ án, Xảo Nhi vừa đến, Chu Vô Ý dâng trà cho nàng, Xảo Nhi
cũng không khách khí, ngồi ở một bên bắt đầu lờ đờ, uể oải nghe bọn hắn
nói chuyện.
“Xảo Nhi, ngươi cảm thấy ai là hung thủ?” Lâm Vô Du đột nhiên quay đầu hỏi Xảo Nhi.
Xảo Nhi mắt phượng nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói: “Đừng hỏi ta, liên quan gì đến ta.”
Ba nam khóe miệng co quắp, nha đầu này thế nào lại trả lời như vậy.
“Ha ha, Xảo Nhi, ngươi tựa hồ trong lòng đã có dự tính, đoán được hung thủ
là ai, sao không nói ra xem?” Đông Phương Ngọc mỉm cười nói.
“Ba ông thợ da, còn hơn một Gia Cát Lượng, hỏi ta làm cái gì! Phàm việc gì
cũng phải có chứng cớ, ta không thể nói ra kết luận!” Xảo Nhi hiện tại
thích hai chữ ‘Chứng cớ’, bởi vì Lâm Vô Du cái gì cũng muốn chứng cớ,
cho nên mình làm chuyện xấu không để lại chứng cớ, như vậy hắn sẽ không
có cách nào hỏi tội nàng.
“Ha ha, phán đoán một chút không
sao.” Chu Vô Ý cười nói, kết quả Xảo Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn,
dọa hắn nhanh chóng ngậm miệng.
“Bản quan cho rằng, đây rõ
ràng là hãm hại, nếu Vương lão đại muốn hạ độc, hắn thế nào lại ngốc đến nổi đem độc giấu dưới gầm giường của mình?” Lâm Vô Du không tiếp tục
nói chuyện với Xảo Nhi, bắt đầu suy luận nói.
“Ta thấy
chính là Vương lão nhị giết, ta có nghe qua người nhà hắn nói Vương lão
đại so với lão Nhị hiếu thuận hơn rất nhiều, mọi thứ trong nhà đều của
lão Đại, lão Nhị nhất định là không cam tâm, muốn căn nhà cho nên mới
giết cha mình rồi đổ tội cho lão Đại.” Chu Vô Ý mở miệng nói.
“Đúng? Bản quan cũng cho là như vậy, từ xưa làm tặc đều không nhận là tặc!”
Lâm Vô Du nhíu mi nói, “Lão Vương là bị siết cổ chết, vì sao lão Nhị lại còn hạ độc?”
“Bởi vì treo cổ mọi người sẽ cho rằng lão
Vương tự sát, lão Nhị lại muốn đưa lão Đại vào nhà giam?” Đông Phương
Ngọc cười nói, thoáng nhìn qua Xảo Nhi.
“Có lý, lão Nhị
bụng dạ khó lường, nhưng muốn có chứng cớ chứng minh lão Nhị giết người
rồi đổ tội cho lão Đại sợ là không dễ dàng như vậy!” Lâm Vô Du nhíu mi,
ba người lập tức rơi vào trầm tư.
“Đây có cách?” Xảo Nhi khinh bỉ nói.
“Hả, Xảo Nhi có biện pháp sao?” Lâm Vô Du mỉm cười nói với Xảo Nhi.
“Thả Vương lão nhị ra, phái người theo dõi, hắn nhất định sẽ nói chuyện với
thê tử hắn, lúc hắn với thê tử mắt đi mày lại chúng ta không phải sẽ bắt được thóp sao?” Xảo Nhi cảm thấy rất đơn giản.
“Ý kiến hay!” Đông Phương Ngọc lập tức tán dương nói.
“Ai da, chính là phái ai đi đây? Nếu có việc ngoài ý muốn thì phải xử lý thế nào?” Lâm Vô Du lo lắng nhìn Xảo Nhi.
“Vậy liền vu oan giá hoạ!” Xảo Nhi lạnh lùng nói, “Quan phủ không phải luôn dùng chiêu này sao?”
“Ha ha, Xảo Nhi ngươi sai rồi, khi nào không còn biện pháp mới sử dụng.” Lâm Vô Du lập tức giải thích nói.
“Đại nhân, phương pháp Xảo Nhi rất hay, không bằng trước đem bọn hắn thả ra
một đêm, sáng mai lại đem Vương lão đại ra đánh, thả lão Nhị ra rồi phái nha dịch theo dõi, lúc lão Nhị đắc ý, nhất định sẽ buông lỏng cảnh
giác, đến lúc đó tất có kết quả.” Chu Vô Ý khóe miệng nhếch lên một nụ
cười gian nhìn Xảo Nhi, đầu óc của tiểu nha đầu này rất hữu dụng.
“Được, để Vương Hán với Mở Lương đi theo dõi, hai người này làm việc tương đối cẩn thận.” Lâm Vô Du suy xét một chút sau đó lập tức gật đầu.
“Tốt, hạ quan lập tức đi bố trí.” Chu Vô Ý đứng dậy rời đi.
“Xảo Nhi, đêm nay thật cám ơn ngươi, thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ
trước đi.” Lâm Vô Du cười nhạt nhìn nàng, Xảo Nhi nhấp một ngụm trà đứng lên, không chào không hỏi tự ý rời đi.
“Vậy Lâm đại nhân
cũng sớm nghỉ ngơi.” Đông Phương Ngọc ôm quyền rời đi, hắn là khách
nhân, ở tại tiền viện, sắc trời đã tối rất bất tiện.
Sau
khi Xảo Nhi về vẫn còn thanh tỉnh, một điểm buồn ngủ cũng không có, đứng dưới cây đại thụ nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, thở nhẹ
một hơi, suy nghĩ dần dần bay xa.
Lúc Chu Vô Ý quay lại thấy Xảo Nhi đang đứng dưới gốc cây, kinh ngạc nói: “Xảo Nhi, ngươi thế nào còn chưa ngủ?”
Xảo Nhi quay đầu liếc hắn một cái, không nói gì, tiếp tục nhìn bầu trời đêm.
Chu Vô Ý thấy nàng không phản ứng, cũng không tiếp tục hỏi nữa, lắc đầu đi vào phòng.
Xảo Nhi suy nghĩ càng phiêu càng xa : “Mai Nhi, đây là chòm sao của ngươi,
chòm sao Sư Tử, đúng không?” Nam tử ôn nhu ôm vai Lưu Mai đứng trên mái
nhà quan sát bầu trời đêm mỹ lệ.
“Nơi đó a, ta đến thế nào
được, sao lại có sư tử a.” Lưu Mai làm nũng nhìn nam nhan đang ôm mình
trong ngực: Lộ Dật rất anh tuấn.
“Ha ha, bé ngốc, thế nào
lại thực giống sư tử, ngươi thật cho rằng sư tử có thể bay lên trời sao, ha ha.” Giọng nói của Lộ Dật rất dễ nghe làm cho Lưu Mai mê muội không
thôi.
“Đáng ghét ~.” Lưu Mai Xinh đẹp đôi bàn tay trắng như phấn đánh hắn, tình yêu cuồng nhiệt làm nàng giống như đồ ngốc, kết quả đương nhiên là bị người yêu ôm vào trong ngực, hưởng thụ nụ hôn dài vô
cùng nhiệt tình, say mê.