Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Sương Hàn nhất thời đỏ lên, nhưng mà vẫn tự giác
lui vào bên trong. Hắn bị thương nặng như vậy, nữ nhân này sẽ không phi
lễ hắn đâu.
“Ngày mai nói sau, ta mệt muốn chết, ngươi bị
thương chưa khỏe, ta không chạm vào ngươi đâu, yên tâm ngủ đi.” Xảo Nhi
biết hắn đang căng thẳng, cho nên mới an ủi hắn, bản thân thì xoay người ra phía ngoài, nhắm hai mắt lại.
Lãnh Sương Hàn khó xử,
không khỏi phiền muộn. Mình đã nói nhiều như vậy, nàng lại giống như
không nghe thấy, tại sao không tò mò chứ.
Chỉ chốc lát, Xảo Nhi liền ngáy ò ò, làm cho Lãnh Sương Hàn ngạc nhiên. Chẳng lẽ nữ nhân
này một chút ý thức phòng giữ cũng không có? Hay là rất yên tâm về hắn?
Lãnh Sương Hàn nghĩ ngợi lung tung một lúc, sau cũng đi ngủ.
Trong sảnh đón khách trước nha môn, Hoa Phiêu Linh ngáp mấy cái nhìn Lâm Vô
Du với Quân Vô Nhai đang nói lý. Ban đầu Cổ Thần Nhi và Chu Vô Ý còn sốt ruột, đến cuối cùng cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Hiện tại trời đã
sáng rồi.
“Lâm đại nhân, ngươi không thả cũng phải thả, thả cũng phải thả!” Núi lửa của Quân Vô Nhai đã đến lúc bùng phát.
“Quân công tử, ngươi đợi một chút, đừng sốt ruột. Chúng ta phải phân tích
từng bước một, kẻ trộm lần này chính là điểm then chốt của vụ án, không
thả được.” Lâm Vô Du vẫn nho nhã, quanh đi quẩn lại vẫn là những lý luận rỗng tuếch. Khiến Quân Vô Nhai tức giận muốn trực tiếp bóp chết cái đồ
cổ hủ này. Vì sao thiên hạ này còn có người ngoan cố như thế chứ.
“Vô Nhai, đừng ầm ĩ, đi ngủ trước đã. Sáng rồi nói tiếp, dù sao Thủy
Kiệt ở trong nhà lao cũng sẽ không xảy ra việc gì, ngươi nhịn một chút
đi.” Hoa Phiêu Linh khó khăn nói. Hắn muốn giúp lại bị lời của Lâm Vô Du phản lại gắt gao, hắn lại không nỡ tức giận. Hắn nghĩ nam nhân cổ hủ
này cũng chỉ có Xảo Nhi mới trị được hắn.
“Vương gia! Việc
này, Thủy Kiệt hắn, aizzz, Lâm đại nhân, ta viết một bức thư, ngươi phái nha dịch đưa đến cho cha ta ở Quân phủ, yêu cầu này không quá đáng
chứ!” Quân Vô Nhai cố ý nói.
“Ha ha, Quân công tử có thể
góp sức lực chính là vinh hạnh của hạ quan, mời.” Lâm Vô Du khách khí để hắn vào thư phòng viết thư.
Da mặt Quân Vô Nhai run lên, đôi mắt hoa đào đã muốn nức toác, hắn thừa nhận đầu của hắn cũng đau.
Đợi Quân Vô Nhai cắn răng viết xong bức thư, thì chính hắn cũng thấy
mệt mỏi, sắc mặt không tốt. Lâm Vô Du mỉm cười mời ngủ lại nha môn, chờ
đến sáng mai mới có thể gặp Chân Thủy Kiệt.
Sau khi Lâm Vô
Du và Chu Vô Ý trở lại nha môn, Chu Vô Ý nói khẽ: “Đại nhân, chẳng lẽ
ngươi thực sự muốn đối địch với Nội các Đại Học sĩ?”
“Sư
gia, ngươi nói gì vậy, đây là việc ta phải làm. Cho dù Quân đại học sĩ
có tới, ta cũng sẽ mở công đường thẩm án, trừ phi ta không làm quan phụ
mẫu nữa.” Cả người Lâm Vô Du đều là chính khí khiến Chu Vô Ý bội phục,
cũng bởi vì hắn hiểu Lâm Vô Du nên mới luôn theo sát hắn.
“Nhưng mà, đại nhân, chúng ta không thể dùng khí thế quá mạnh mẽ, tốt xấu gì Vương gia cũng đang ở đây.”
“Ha ha, đừng vội, ta sẽ giữ thể diện cho bọn họ. Nhưng đến lúc đó, chúng ta cũng không thể yếu đuối được, sẽ khiến lão bách tính không phục.” Nói
Lâm Vô Du cổ hủ, ngoan cố, nhưng cũng có thời điểm hắn không ngoan cố,
trong lòng hắn tự có quyết định.
“Đại nhân anh minh!” Chu
Vô Ý cười nói, đây chính là đại nhân của hắn, mà hắn lại là sư gia. Lâm
Vô Du thông minh khôn khéo hắn đã sớm biết, chẳng qua lúc này đây khí
thế của hắn dường như rất mạnh, thì ra chưa đến thời điểm, hại hắn lo
lắng vô ích.
“Xảo Nhi ngủ chưa?” Lâm Vô Du vội vàng trở về
phòng, nhìn thấy trên giường trống trơn, khuôn mặt tuấn tú nhất thời tối sầm, trong lòng thấy mất mát.
“Đại nhân, sát thủ kia còn
đang bị thương, Xảo Nhi nhất định là đang chiếu cố hắn.” Chu Vô Ý không
nhẫn tâm nên an ủi hắn một chút.
“Ta biết, ta tin Xảo Nhi, ngươi đi ngủ đi, ngày mai còn có việc phải làm.” Lâm Vô Du đi vào, đóng cửa phòng lại.
Chu Vô Ý lắc đầu, đưa mắt cửa phòng đã khép kín của Xảo Nhi, thở dài rồi lập tức về phòng.
Bởi vì buổi tối mọi người đều ồn ào đến tối muộn, cho nên lúc mọi người rời giường thì mặt trời đã lên cao. Xảo Nhi thích ngủ nướng, cho nên nàng
là người duy nhất còn chưa tỉnh, mà Lãnh Sương Hàn ngủ ở bên cạnh lại
không đánh thức nàng, chỉ mở to hai mắt vẫn không nhúc nhích.
“Xảo Nhi tỷ tỷ…” Nửa canh giờ sau, Cổ Thần Nhi tới gõ cửa, trong tay cầm hòm thuốc nhỏ, hắn tới thay thuốc cho Lãnh Sương Hàn.
Xảo Nhi
mở to hai mắt, lập tức bật người lên, lúc nhìn rõ là phòng của mình mới
lắc lắc đầu tỉnh táo lại, ngây ngốc như vậy, có chút khôi hài.
“Ngươi tỉnh rồi?” Xảo Nhi quay đầu nhìn hắn, Lãnh Sương Hàn nín cười, nữ nhân này cũng có lúc dễ thương ghê.
“Hiện tại đã là giờ Thìn.” Mắt lạnh của Lãnh Sương Hàn nhìn nàng nói.
Khóe miệng Xảo Nhi cong lên ý cười nói: “Vì sao ngươi không gọi ta, chẳng lẽ ngươi không mắc tiểu sao?” Xảo Nhi muốn đi tiểu.
Lãnh Sương Hàn sửng sốt, sau đó đầu đầy hắc tuyến, khuôn mặt lãnh khốc chậm rãi nứt ra.
“Ta đi mở cửa, ha ha.” Xảo Nhi nhìn bộ dạng khó chịu của hắn mà cười ha hả.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ đang cười cái gì vậy?” Cổ Thần Nhi đi tới gần.
“Thần Nhi, ngươi tới đỡ hắn đi nhà xí đi, ta sợ hắn đái ra quần, ha ha.” Tâm tình sang nay của Xảo Nhi quả không tệ.
“A, à.” Cổ Thần Nhi ngây ngốc nhìn Lãnh Sương Hàn, lúc thấy khuôn mặt mang
biểu tình rất buồn cười của Lãnh Sương Hàn, cũng nhịn không được mà cười phá lên.
Cổ Thần Nhi đỡ Lãnh Sương Hàn chậm rãi đi ra, kỳ thật Lãnh Sương Hàn quả thật đã nhịn rất lâu rồi.
Xảo Nhi hừ một tiếng, rửa mặt thay quần áo, sau đó thấy bọn hắn trở về liền nói: “Thần nhi, cha ngươi tới chưa?”
“Ừ, tới rồi, đang ở thư phòng của Lâm đại nhân. Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ có thể
thả Chân ca ca ra không, huynh ấy là người tốt.” Cổ Thần Nhi mang vẻ mặt khẩn cầu.
“Chân Thủy Kiệt là người tốt, ta có thấy, nhưng
mà việc này đã đến nha môn, Xảo Nhi tỷ tỷ cũng chỉ có thể làm theo lẽ
công bằng. Thần nhi, ngươi cũng biết rõ đại nhân là người tốt mà, không
phải sao?”
“Chân Thủy Kiệt? Các ngươi đang nói đên Chân Thủy Kiệt sao?” Lãnh Sương Hàn đột nhiên nói xen vào.
“Đúng, ngươi cũng biết Chân Thủy Kiệt sao?” Xảo Nhi cảm thấy hứng thú .
“Đương nhiên biết, hắn là bạn tốt của ta, hắn phạm tội gì? Cũng liên quan đến
việc chúng ta đang nói sao?” Lãnh Sương Hàn vội la lên.
Cổ
Thần Nhi vội vàng kể lại mọi việc cho hắn, bởi vì hắn cảm thấy Xảo Nhi
tỷ tỷ đối với nam nhân này tương đối tốt, bằng không sao lại săn sóc hắn nguyên đêm chứ, có khả năng có thể giúp được Chân ca ca cũng nên.
“Cái gì! Hắn mất trí nhớ? Sao có thể, ta, ta đi xem hắn thế nào!” Lãnh Sương Hàn ngọ nguậy.
“Gấp cái gì, hắn ở trong đại lao, lại chạy không thoát, miệng vết thương của ngươi cần xử lý một chút.” Xảo Nhi ngăn lại nói.
“Tại sao
lại xảy ra việc này, hắn với ta tuy một năm rồi chưa gặp, nhưng ta vẫn
cho rằng hắn đang ở Lộc châu, tại sao lại vào đại lao Hồng huyện? Chẳng
lẽ Chân gia đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Sương Hàn nghĩ không thông.
“Hàn, ngươi cũng biết người trong Chân gia sao?” Xảo Nhi giật mình, vội vàng hỏi.
“Người Chân gia không nhiều, có Chân lão gia, Chân phu nhân, Thủy Kiệt, còn có muội muội của hắn là Chân Quán Nhi.” Lãnh Sương Hàn nhíu mi nói.
“Ngươi đã từng gặp qua Chân Quán Nhi!” Xảo Nhi căng thẳng không rõ lý do.
“A, không, không có, ta với Chân huynh cũng chỉ gặp tại đại hội võ lâm rồi
kết giao, chưa hề ghé qua nhà hắn, Xảo Nhi đã gặp qua sao?” Lãnh Sương
Hàn hỏi lại.
“Vậy Chân Thủy Kiệt có biết Đoạt Mệnh Vũ Hoa Thủ của Chân gia hay không?” Xảo Nhi không đáp mà hỏi lại.
“Sẽ không, đây là độc môn võ công của Chân phu nhân, chỉ truyền cho nữ,
không truyền cho nam!” Khóe miệng Lãnh Sương Hàn vừa kéo nói.
“Sặc! Xem ra thật sự là huynh muội, không có thiên lý!” Khuôn mặt nhỏ nhắn
của Xảo Nhi âm trầm, mắng to một tiếng, xoay người rời đi. Hiện tại thì
mình hình như là Chân Quán Nhi chết tiệt kia, ngược lại Chân Thủy Kiệt
có phải là thật không còn chưa xác định được, bởi vì chỉ nàng mới có
Đoạt Mệnh Vũ Hoa Thủ, như vậy chỉ chờ Lãnh Sương Hàn phân biệt Chân Thủy Kiệt thôi.