Lúc hoàng hôn, đúng như Lâm Vô Du dự đoán, Vương đại nhân mặc quan phục
mang theo người hầu, từ kinh thành đi tới nha môn Hồng huyện. Nhưng
khiến Xảo Nhi giật mình chính là không ngờ Đông Phương Ngọc cũng được hộ tống đến, làm cho khóe miệng nàng rút gân.
“Xảo Nhi!” Đông Phương Ngọc thấy Xảo Nhi liền có bộ dạng kích động khiền Xảo Nhi thật
không biết nói gì, nhìn thấy nàng mà vui vẻ như vậy sao? Hình như mình
chưa từng đối tốt với hắn, nhưng đã ăn đậu hủ rất nhiều lần.
“Ngươi tới làm gì?” Xảo Nhi quạnh quẽ nói.
Đông Phương Ngọc thấy mình thất thường, liền vội vàng điều chỉnh lại tâm
tình nói: “Xảo Nhi, lúc này phải phiền ngươi rồi.”
“Có lợi gì không?” Xảo Nhi nhíu mày.
“Xảo Nhi muốn lợi ích gì?” Đông Phương Ngọc hé ra khuôn mặt tuấn tú như ngọc có chút tái nhợt, được Tiểu Thanh ở bên cạnh dìu. Xảo Nhi biết hắn bị
Lãnh Sương Hàn đả thương vẫn chưa lành.
Xảo Nhi lộ ra nụ
cười tà ác, vuốt ve qua lại một vòng trên người hắn, lại lập tức trở về
vẻ lãnh khốc nói: “Trên người ngươi trừ bạc ra chẳng có gì hay.” Ý Xảo
Nhi là muốn nhắc nhở mình, hắn là một xử nam, không thể chạm vào.
Đông Phương Ngọc đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn biết rõ ý của Xảo Nhi, vừa nhìn
tới đôi mắt như mắt mèo của Xảo Nhi, hắn cảm thấy trái tim mình không
thể kiểm soát.
Vương đại nhân rất cương quyết, lập tức bàn
giao công văn cho Lâm Vô Du. Lâm Vô Du không còn biện pháp đành phải hạ
chỉ giao Chân Thủy Kiệt cho nha môn kinh thành, nhưng đến khi chuyển
giao vụ án Cổ thần y, Lâm Vô Du lại rất kiên định. Thần y với Âu Dương
Vân nương đều là người Hồng huyện, hắn không có lý do nào để buông tay.
Vương đại nhân tranh chấp với hắn không ai chịu nhường ai, đành phải tạm hoãn, chỉ là mỗi lần khai thẩm hắn đều phải dự thính (tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết), đó cũng chính là mệnh
lệnh của Hoàng thượng.
Vương đại nhân gặp qua Tứ Vương gia
với Quân Vô Nhai, rồi cũng ở lại nha môn. Lần này, nha môn kín người hết chỗ, chi phí cũng lập tức tăng lên.
Đông Phương Ngọc rất
tự giác, lập tức đưa bạc để trả tiền ăn ở. Hắn cũng không muốn bị đuổi
đi. Đến khi hắn biết không ngờ Lãnh Sương Hàn cũng đang ở đây, khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc đến thất sắc, không thể tin nổi.
“Ngươi sợ cái gì,có ta ở đây chẳng lẽ còn người dám giết người sao?” Xảo Nhi khinh bỉ liếc Đông Phương Ngọc một cái.
Đông Phương Ngọc cười khổ nói: “Đương nhiên không phải, nhưng sao Xảo Nhi lại có quan hệ với hắn?”
“Thế nào? Không thể sao?” Xảo Nhi kỳ quái nói, nàng không cần biết ai là
người xấu, ai là người tốt. Trong mắt nàng, Lãnh Sương Hàn thật sự không tồi, phải chờ hắn mắc câu.
“Đương nhiên không phải, nhưng dù sao hắn cũng là sát thủ, chỉ sợ sẽ liên lụy đến nha môn.” Đông Phương Ngọc lo lắng nói.
“Mắc mớ gì đến ngươi, đây là chuyện của ta, ngươi lo dưỡng thương cho tốt
đi. Hiện tại trong nha môn này có rất nhiều người bị thương, nếu võ lâm
cao thủ thật sự đến đây, ta cũng không biết cứu ai đâu?” Xảo Nhi nghiêng đầu liếc hắn một cái, phủi mông rời đi.
“Thiếu gia, Xảo Nhi tỷ tỷ thực lãnh khốc.” Tiểu Thanh lắc đầu nói.
“Nàng vốn là người như vậy.” Đông Phương Ngọc nhíu mày trông theo bóng lưng
Xảo Nhi. Nữ nhân này ngoại trừ cảm thấy hứng thú với mỹ nam ra, còn lại
đều một bộ dạng lãnh tình.
“Thiếu gia, Quân công tử với Vương gia đều tới đây, người không thấy kỳ lạ sao?” Tiểu Thanh cũng rất tinh ý.
“Vô Nhai tới thì ta không lạ gì, nhưng Vương gia tới ở đến mấy ngày lại rất kỳ quái. Bốn Đại Vương gia vừa mới rời kinh, sao hắn lại nhàn rỗi như
thế? Đi, đi gặp bọn hắn một chút.” Gương mặt tuấn mỹ, cao quý của Đông
Phương Ngọc còn tồn tại vẻ mê muội.
Quân Vô Nhai ở lại
trong phòng, Cổ Thần Nhi đã bị thần y gọi về, chỉ còn Vương gia ở lại
chăm sóc Quân Vô Nhai. Đông Phương Ngọc vừa đến, hai người đều rất cao
hứng, mọi người tự nhiên đùa giỡn một trận, không khí rất hòa thuận.
“Không ngờ ba người chúng ta mà có đến hai người bị thương, lại đều ở nha môn, xem ra gần đây không yên bình.” Đôi mắt hoa đào của Quân Vô Nhai nhìn
Đông Phương Ngọc cười nói. Gương mặt yêu mị có vẻ ôn nhu lạ thường, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng hung thần ác sát lúc đối chất với Xảo Nhi.
Đông Phương Ngọc lắc đầu cười to nói: “Thực sự không nghĩ đến, tất cả mọi người đều đến trấn nhỏ này, ha ha.”
Khi Chu Vô Ý đi vào trong phòng bọn họ, thấy ba vị đại mỹ nam ở cùng một
chỗ cũng không nhịn được tán thưởng một tiếng. Thoáng một cái nha môn
này đã xuất hiện tới năm vị mỹ nam, trách không được vừa rồi lúc Xảo Nhi gặp hắn lại cười đến tít mắt.
Vương gia tà mị cao quý,
toàn thân tản ra khí thế uy nghiêm nhàn nhạt khiến người ta không thể
khinh thường; Quân Vô Nhai thì yêu dị nhu mỹ, đôi mắt đào hoa độc nhất
vô nhị, làn môi mỏng quyến rũ đỏ mọng khiến người ta rất khó bỏ qua; Mà
Đông Phương Ngọc tuấn tú an tĩnh, có khí tức khôn khéo độc hữu của một
thương gia.
Chu Vô Ý lại nghĩ tới Lãnh Sương Hàn và Chân
Thủy Kiệt. Hai người vốn thuộc loại nam nhân lãnh khốc; Lãnh Sương Hàn
lạnh lùng vô tình như băng, làm người ta cảm thấy đây chính là một nam
tử tàn nhẫn, tùy hứng liền có thể giết người thường; Chân Thủy Kiệt có
phong thái lạnh nhạt xen chút ôn hòa, toàn thân lại đầy khí tức, lãnh
mạc, cảm giác rất khó gần gũi.
Cuối cùng nghĩ đến Lâm Vô
Du, khóe miệng Chu Vô Ý tự dưng mỉm cười. Gương mặt tuấn mỹ như tiên,
phúc hắc những vẫn dễ thương, khiến người ta vừa hận vừa vui. Không biết Xảo Nhi có phát hiện ra chưa, Lâm Vô Du tuyệt đối không nhu nhược như
bất kỳ kẻ nào tưởng tượng, cũng không phải chính nghĩa như mọi người
nghĩ. Hắn có lối suy nghĩ riêng, nếu muốn hiểu người này, sẽ phải càng
giảo hoạt hơn hắn. Chu Vô Ý thừa nhận mình vĩnh viễn cũng không vượt qua được Lâm Vô Du. Hắn cũng hy vọng Xảo Nhi sớm phải lòng đại nhân, cũng
bởi vì chỉ có nhân tài như Lâm Vô Du mới có thể khiến Xảo Nhi nghe lời
một chút. Nha môn muốn thái bình, hai người phải yêu nhau mới được.
Nhưng mà hiện tại có nhiều mỹ nam như vậy, nữ nhân kia mà phát xuân thì
rất dễ phạm sai lầm, nên hắn phải nghĩ cho Lâm Vô Du mà hành động.
“Sư gia, có chuyện gì vậy?” Vương gia thấy Chu Vô Ý tại ngưỡng cửa, lập tức thu nụ cười lại hỏi.
“Vương gia, là thế này, bỗng dưng nha môn lại có nhiều người đến như vậy, lại
có quan hệ với bị cáo của cùng một vụ án. Đại nhân nói như vậy sẽ khiến
cho Âu Dương Vân nương ngờ vực. Để tránh bị ảnh hưởng xấu, đại nhân hy
vọng mọi người dời đến khách điếm ‘Đắc ý’ bên cạnh. Đại nhân đã chuẩn bị cho mọi người xong xuôi, ý Vương gia thế nào?” Chu Vô Ý nói co lễ.
Vương gia với Quân Vô Nhai nhìn nhau, nhíu mày nói: “Lâm đại nhân công chính
liêm minh, thiết diện vô tư, bản vương bội phục. Được rồi, để tránh
phiền phức không cần thiết, chúng ta sẽ dọn qua ở khách điếm, phiền sư
gia chuẩn bị.” Hoa Phiêu Linh nghĩ thầm, dù sao cũng gần đây, đi tới đi
lui cũng tiện lợi, lại còn có không gian riêng. Hắn với Quân Vô Nhai
cũng không có gì phản đối.
“Sư gia, thế còn ta?” Đông Phương Ngọc bối rối nói, hắn chính là tới đây để tránh nạn mà.
“Đông Phương công tử cứ ở lại đi, ở gần Xảo Nhi cũng dễ chiếu cố.” Chu Vô Ý biết hắn khó xử.
“Đa tạ sư gia.” Đông Phương Ngọc lập tức an tâm. Tuy rằng Lãnh Sương
Hàn sẽ không giết hắn, nhưng Hàn Mộc Tà vẫn đang phái người giết hắn,
chỉ có hắn là kẻ đã chính tai nghe được bí mật kia, điều này sao có thể
khiến Hàn Mộc Tà yên tâm chứ. Dù Thái sư đã bẩm báo việc này cho Hoàng
thượng, nhưng Hoàng thượng cũng không nói gì, chỉ nói võ lâm có luật của võ lâm. Tuy để Thái sư điều tra quan lại trong triều, tìm ra người có
qua lại với Hàn Mộc Tà, nhưng vẫn chưa phái người theo dõi họ Hàn. Điều
này làm Đông Phương Ngọc và Thái sư đều cảm giác cổ quái. Chẳng lẽ Hoàng thượng không tin t lời bọn hắn nói? Hay là Hoàng thượng có chủ ý riêng
của người?