Lâm Vô Du giật mình, lập tức kinh thanh nói: “Xảo Nhi, ngươi biết võ công?”
Xảo Nhi cầm y phục đưa ra trước ngực hắn nói: “Ta chưa từng nói mình
không biết võ công, đi thay quần áo đi, thực là quá mất mặt a.” Xảo Nhi
ném trái dưa chuột qua một bên, hướng Lưu Tam vẻ mặt đang kinh ngạc mà
đến.
“Xảo Nhi, cẩn thận a, Lưu Tam võ công rất cao.” Chu Vô Ý
lập tức lên tiếng . Vì bọn hắn người nào cũng không có võ công, nên với
võ công của Lưu Tam cư nhiên là thuộc hàng cao thủ . Nhưng trong mắt
Thượng Quan Xảo Nhi, hắn liền giống như một con kiến . Chỉ cần nàng
thích, tùy thời điểm có thể giẫm chết hắn.
“Lưu Tam, cho
ngươi lựa chọn, là chính mình hồi nha môn? Hay ngươi muốn gẫy tay gẫy
chân hồi nha môn?” Xảo Nhi mắt phượng nhỏ dài nhìn Lưu Tam nhíu lại,
cùng âm ngoan sát ý vang lên.
“Ha ha ha, tiểu nha đầu, khẩu
khí thật lớn, nếu ngươi lợi hại như vậy, Lưu Tam ta sẽ không thể ở tại
Hồng Huyện này mà tiêu dao một tháng , ha ha ha.” Lưu Tam cuồng vọng
cười lớn, khiến Lâm Vô Du và Chu Vô Ý cảm thấy vô cùng hổ thẹn . Bọn họ
lùng bắt hắn cả tháng trời, nhưng mỗi lần đều bị hắn đánh đến nước chảy
hoa trôi, thực là xấu mặt cực kỳ a.
“Tức là ngươi không nguyện ý trở về ?” Xảo Nhi thanh âm càng thêm lãnh, tiến lại gần hơn.
“Ta khinh, tiểu nha đầu, ngươi mau tránh ra, bằng không đừng trách Lưu
Tam ta không cho Huyện thái gia một chút sĩ diện.” Lưu Tam kiêu ngạo đi
ra, đứng đối diện với Xảo Nhi.
“Xảo Nhi, ngươi mau trở lại!” Lâm Vô Du bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, tiểu nha đầu này muốn đi chịu chết sao.
“Người bộ dạng xấu xí như ngươi, còn không biết chính mình thực xấu! Cư nhiên không nguyện ý, đã như vậy, cho sẽ cho ngươi nằm nửa năm !” Xảo
Nhi không nói lời thừa, bóng dáng khéo léo nhanh chóng chợt lóe lên.
“A! A!” Chỉ nghe Lưu Tam hai tiếng kêu thảm thiết, thê lương . cộng
thêm 2 thanh âm thanh thúy của xương cốt bị đứt đoạn, Lưu Tam cả người
ngã lăn trên bàn, kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết.
Thượng Quan Xảo Nhi không thèm nhìn hắn, xoay người lưu loát đi đến bên cạnh Lâm Vô Du cúi đầu nói: “Đại nhân, Xảo Nhi trở về nấu cơm.” Nói
xong liền lướt qua Lâm Vô Du, lưu lại cho Lâm Vô Du cảm giác hai đầu vai ma sát.
“Này, nha đầu này?” Chu Vô Ý gương mặt tuấn tú đầy vẻ kinh dị.
Lâm Vô Du vẫn còn sững sờ, hắn thế nào lại không biết nha đầu mà mình
nhặt về lại có võ công cao như thế . Lưu Tam ngay cả cơ hội đánh trả
cũng không có, liền bị nàng bẻ gẫy một tay một chân . Động tác nhanh
chóng, xuống tay hung ác khiến hắn rung động.
“Đại nhân! Chúng ta sau này bắt phạm nhân liền không cần phiền não a , hắc hắc.” Chu Vô Ý cười gian.
Lâm Vô Du phục hồi tinh thần nói: “Xảo Nhi có nguyện ý giúp chúng ta
hay không? Nàng tới nửa năm, chúng ta hôm nay mới phát hiện . Nếu không
phải vì nửa trái dưa chuột, sợ nàng cũng sẽ không ra tay.” Lâm Vô Du
nhíu mày.
“Hắc hắc, đại nhân, nàng là nữ nhân, nữ nhân a,
đại nhân sao ngươi không hy sinh chính mình? Ta xem chỉ cần đại nhân
chịu hi sinh, phàm là nữ nhân nhất định sẽ ngoan ngoãn đầu hàng a.” Chu
Vô Ý muốn Lâm Vô Du sử dụng mỹ nam kế.
“Ngươi , Nếu nàng ham mê sắc đẹp, thế nào liền tới nửa năm vẫn không thấy nàng cùng ta nói
nhiều một câu? Ta xem, chúng ta phải lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ, Hồng Huyện cần nàng.” Lâm Vô Du vẻ mặt chính khí đi ra ngoài.
Chu Vô Ý nhìn bóng lưng thon dài của Lâm Vô Du lắc lắc đầu, hắn cho
rằng người nào cũng giống hắn có tinh thần trọng nghĩa sao? Hắn cảm thấy nha đầu Xảo Nhi này rất máu lạnh a, nhìn bộ dạng nàng đối phó với Lưu
Tam liền biết rõ . Không nói hai lời, liền đánh gẫy tay chân người ta,
chính là nam nhân bình thường cũng chưa chắc làm được nha.
Lâm Vô Du trở lại nha môn, tắm rửa xong xuôi, tay cầm quạt xếp, phong độ nhanh nhẹn . Thân ảnh nhẹ nhàng khoan khoái chạy vào trong hỏa phòng,
khuôn mặt tuấn nở một nụ cười sủng nịnh.
“Xảo Nhi, kể từ hôm nay, ngươi không cần làm nha đầu a, Có thể giúp ta phá án được không?” Lâm Vô Du rộng lượng nói, hắn cho rằng chính mình đang ban ân cho Xảo
Nhi.
“Không được!” Xảo Nhi ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, thanh âm băng lãnh, sau đó thông thạo đi đến lò bếp thêm thêm củi.
“Xảo Nhi, ta thực là không có biện pháp a, ngươi xem nha dịch trong nha môn chỉ biết vài công phu mèo quào, chân chính mà nói muốn bắt phạm
nhân đều bắt không được, chịu khổ vẫn là lão bách tính a.” Lâm Vô Du
khuôn mặt tuấn tú biến đổi, lại lộ ra thần sắc khẩn cầu.
“Không liên quan tới ta!” Xảo Nhi thanh âm càng lạnh.
“Xảo Nhi, ngươi dầu gì cũng là một thành viên của nha môn, liền không
thể dốc lực vì ta sao? Hồng Huyện cần ngươi a.” Lâm Vô Du nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn quạnh quẽ của nàng vẻ mặt rất vô hại.
“Ta đang nhóm lửa!” Xảo Nhi ý tứ là chính mình nhóm lửa đã là đang xuất lực.
“Xảo Nhi! Ngươi là nha đầu, liền phải nghe lời ta, bằng không ta sẽ tức giận!” Lâm Vô Du chuẩn bị nói nhẹ không được phải dựa vào quyền uy.
Xảo Nhi rốt cục lần nữa nâng mắt nhìn tuấn nhan phong hoa tuyệt đại của
hắn, chậm rãi đứng dậy, chụp thanh củi lửa lên nói: “Ta đi!”
“A, Xảo Nhi! Ý của ta không phải như vậy, Ai da, hảo hảo hảo, ngươi
nhóm lửa.” Lâm Vô Du bị nàng lãnh mạc đánh bại . Nàng không muốn
đi, mình đi nơi nào mới tìm được võ lâm cao thủ như vậy . Tĩnh táo một chút, mình là Huyện Lão Gia a, không tin liền đấu không lại tiểu nha
đầu nàng.
“Xảo Nhi.” Lâm Vô Du thanh âm thả nhuyễn, khóe miệng mỉm cười, gương mặt tuấn tú biến hóa.
“Đi ra!” Xảo Nhi đột nhiên lớn tiếng, dọa Lâm Vô Du nhanh chóng xoay người chạy đi.
“Thực là dong dài!” Xảo Nhi oán hận nói, bắt đầu im lặng hạ hỏa bắt đầu nhóm lửa.
Trong viện, Chu Vô Ý ở ngoài cửa buồn cười nhìn Lâm Vô Du hốt ha hốt hoảng chạy ra, liền biết rõ hắn đã thất bại.
“Ha ha, ta nói, nha đầu này mà chịu giúp ngươi . Thì nửa năm trước sớm
đã xuất thủ, làm gì đợi tới ngày hôm nay.” Chu Vô Ý cười trêu chọc nhìn
hắn.
“Nha đầu này thế nào lại vô tâm vô phế như vậy, lão
bách tính đều đang kêu oan . nàng thế nào một chút động tâm cũng không
có a?” Lâm Vô Du nhìn hỏa phòng lắc đầu, tay cầm quạt xếp màu trắng quạt càng nóng nảy.
“Nha đầu này lai lịch khả nghi, có lẽ đã
chịu rất nhiều cực khổ . Không người nào giúp nàng, nàng vì cái gì lại
đi giúp người khác, cho nên không có đồng tâm đồng tình a.” Chu Vô Ý
ngưng mi suy đoán nói.
“Có thể nàng không nhớ được sự tình
trước kia a? Như vậy không thể được, người có tài không được lãng phí .
Sư gia, ngươi đầu óc thông minh, nàng liền giao cho ngươi thu phục a.”
Lâm Vô Du giảo hoạt đem nhiệm vụ nan giải cấp cho hắn.
“Cái gì? Ngươi, ngươi không thể làm thế với ta a ?” Chu Vô Ý lập tức nhảy dựng lên.
“Bởi vì ngươi là sư gia a, ngươi chỉ cần động não một chút, thế nào? Không
phục ?” Lâm Vô Du đứng thẳng lưng, cây quạt tiêu dao quạt nhẹ . Bộ dạng
cao hứng ý tứ là ta là Huyện Lão Gia a, ngươi phải nghe lời ta.
“Ác ma!” Chu Vô Ý nổi giận trừng mắt nhìn hắn, đi vào hỏa phòng.
Xảo Nhi khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn vẻ mặt cười gượng của Chu Vô Ý, không có lên tiếng.
“Xảo Nhi, ngươi liền giúp đỡ đại nhân đi, tốt xấu gì hắn cũng cứu ngươi một
mạng, dưỡng ngươi nửa năm a.” Chu Vô Ý tới là để thỉnh cầu nợ nhân tình.
“Vừa rồi đã trả.” Xảo Nhi không nhìn hắn.
“Ách, đây, đây cũng quá nhẹ đi!” Chu Vô Ý không biết nói thế nào.
” Ta đây đem Lưu Tam thả đi.” Xảo Nhi đứng dậy.
“Này, đừng, đừng đừng, Xảo Nhi, ngươi là tiểu cô nương, không thể có gương
mặt lạnh lùng a, phải vui vẻ tươi cười ha.” Chu Vô Ý muốn thân thiết
hơn.
“Ta thích!” Ba chữ lưu loát, đánh gãy lời của Chu Vô Ý.
“Hắc hắc, Xảo Nhi.” Chu Vô Ý tiếp tục lôi kéo làm quen.
“Cút!” Xảo Nhi mắt phượng nhíu lại, lóe tia hàn ý . Bộ dạng giận dữ hét một
tiếng, trực tiếp dọa Chu Vô Ý chạy gấp ra ngoài.
Chu Vô Ý
cười khổ nhìn thấy vẻ khinh bỉ trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du
chuẩn bị mở miệng, chợt thấy Lưu đại nương đi tới, trong đầu vừa chuyển, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Lưu đại nương!” Chu Vô Ý vội vàng chạy tới.
“Chu sư gia, có việc gì a, còn chưa đến gườ dùng bữa tối, ngươi với đại nhân lại đến hỏa phòng làm cái gì a?” Lưu đại nương cầm một lâu giỏ y phục,
khó hiểu nhìn hai cái tuấn mỹ nam nhân . Khuê nữ nhà người ta đều muốn
cùng bọn hắn se tơ hồng, đáng tiếc hai cái đại nam nhân này trong mắt
còn không có một chút tư tình nữ nhi nào, chỉ có thể thở dài a.
“Đại nương, đến đây, ta với đại nhân có sự muốn ngươi giúp đỡ.” Chu Vô Ý lôi kéo nàng đến góc khuất, cùng nàng nói thầm nửa ngày, Lưu đại nương có
chút cả kinh, khiến Lâm Vô Du rất hiếu kỳ không biết Chu Vô Ý cùng nàng
đang nói cái gì.
“Hảo, tin tưởng đại nương a.” Lưu đại nương thập phần tự tin vỗ ngực cam đoan.
“Đại nương, ngươi đừng để nàng bỏ chạy a.” Chu Vô Ý không yên tâm nói.
“Đã biết , yên tâm đi, nha đầu Xảo Nhi nhìn thế thôi chứ không đến nổi vô
tình như vậy a.” Lưu đại nương lơ lỏng hạ mi, vội vàng đi đến phòng bếp.
Chu Vô Ý khóe miệng mỉm cười đi đến bên cạnh Lâm Vô Du.
“Có thể ?” Lâm Vô Du không tin nhìn hắn, gương mặt nhìn muốn đấm.
“Chờ coi, hắc hắc.” Chu Vô Ý thần bí mà cười âm hiểm.