Đông Phương Ngọc mang theo Xảo Nhi đi đến trước cửa phòng mà Tứ vương gia
thuê ở lầu ba, ngưỡng cửa có hai tùy tùng đứng gác, thấy Đông Phương
Ngọc đi tới, vội vàng mở cửa ra, nhưng Xảo Nhi lại bị bọn hắn ngăn lại.
“Đây là bằng hữu của ta.” Đông Phương Ngọc cau mày nói, đồng thời duỗi tay
ra nắm bàn tay nhỏ bé của Xảo Nhi, sợ Xảo Nhi sẽ cảm thấy ủy khuất.
“Đông Phương thiếu gia, thật ngại, vị cô nương này xin mời!” Hai tên tùy tùng tuy mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức để Xảo Nhi vào trong.
Trong phòng có bốn vị chủ nhân, ba nam một nữ, sau khi thấy Đông Phương Ngọc
đi vào, hai nam một nữ trong đó đứng lên, còn một vị có tiểu nha đầu
đứng trong góc khuất hầu hạ.
“Đông Phương Ngọc tham kiến Tứ vương gia!” Đông Phương Ngọc trước hướng Tứ vương gia Hoa Phiêu Linh
đang ngồi trong góc ôm quyền hành lễ, mắt phượng quạnh quẽ của Xảo Nhi
khẽ quét một vòng, đứng ở một góc không có lên tiếng, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn, trong phòng này có ba nam nhân cư nhiên đều là mỹ
nam, đặc biệt là Tứ vương gia đang ngồi cúi đầu khiến nàng cũng nhịn
không được nhìn lén vài lần.
Chỉ thấy Tứ vương gia Hoa
Phiêu Linh tuổi chừng mười bảy, mặt như quan ngọc, hai hàng lông mày tựa kiếm, cặp mắt đen như hồ sâu, mắt sáng như sao lấp lánh, khóe mắt hơi
hơi nhếch lên, lộ ra một cỗ tà mị, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng,
bạc môi trơn bóng mọng nước, tản mát ra khí tức mê người, khiến trước
ngực Xảo Nhi căng thẳng, còn muốn hung hăng cắn một ngụm.
Một thân cẩm phục đỏ thẫm hoa lệ làm phác họa ra thân hình thon dài kiên cố của hắn, nhìn qua so với thân hình của Lãnh Sương Hàn không kém bao
nhiêu, chẳng qua cuộc sống của hắn sung sướng, nên da thịt trắng nõn,
đỉnh đầu đeo một ngọc quan hình vuông của Vương gia, cả người lộ ra khí
tức hoàng gia cao quý, khoẻ đẹp nóng bỏng.
Mấy người hàn
huyên một hồi, Xảo Nhi đã biết người mặc cẩm phục màu xanh là đại nhân
biên tu của Hàn Lâm viện Văn Cẩm Miễn, là quan thất phẩm trong triều, bộ dạng thanh tú sạch sẽ, dáng vẻ đường đường, nhưng mà trong bốn người
lại lộ rõ vẻ mưu lược.
Người khác mặc y phục màu trắng gấm
hoa, vạt áo với cổ tay áo được viền bằng hoa văn nổi màu lam, nhìn qua
thanh nhã cao quý, thân hình thon dài, dung nhan tuấn tú, mắt hoa đào
hẹp dài tựa hồ luôn mang theo ý cười, dưới mũi bạch ngọc cao thẳng là bờ môi tuyệt mỹ, hồng nhạt pha chút đỏ, uốn lên một độ cong mê người,
khiến cả khuôn mặt lại có vẻ quyến rũ xinh đẹp, người này là con trai
của nội các Đại học sĩ Quân Nghị Nguyên, Quân Vô Nhai.
Còn
vị tiểu thư xinh đẹp cũng có lai lịch rất lớn, chính là nghĩa muội của
Đông Phương Ngọc, Bàng Doanh Doanh thiên kim tiểu thư của Bàng thái sư,
ước chừng mười sáu tuổi, một thân váy dài vàng nhạt, da thịt trắng
tuyết, vô cùng xinh đẹp, dung sắc tuyệt lệ, không thể nhìn gần, khiến
khóe miệng Xảo Nhi vừa cong, từ xưa người hoàng thất đều là cực phẩm,
mình người bình dân, đương nhiên là thứ phẩm.
“Vị đây là
bằng hữu của tại hạ nữ bộ khoái Thượng Quan Xảo Nhi! Xảo Nhi, đến vấn an các vị đại nhân.” Đông Phương Ngọc thấy bốn người hiếu kỳ nhìn Xảo Nhi, đành phải giới thiệu một chút.
“Được!” Xảo Nhi lạnh lùng nói một chữ chứng tỏ tâm tình của nàng không tốt.
Mọi người tuy rằng hiếu kỳ, nhưng mà thân phận của nàng thấp kém, rất nhanh liền bị bỏ qua.
“Đông Phương huynh, Doanh Doanh đã tìm ngươi rất nhiều ngày, thời gian này
ngươi chạy đi đâu vậy?” Bàng Doanh Doanh cũng là biểu muội của Tứ vương
gia, mẫu thân của Tứ vương gia chính là muội muội của đại sư.
“Biểu ca, ngươi nói cái gì, Ngọc ca ca, ngươi đừng nghe vương gia nói bừa.”
Giọng nữ nũng nịu khiến cho Xảo Nhi đứng trong góc cũng phải nổi da gà,
thấy hai mắt Bàng Doanh Doanh nhìn Đông Phương Ngọc đầy nhu tình, liền
biết rõ nàng này đối với Đông Phương Ngọc có chút tình ý.
“Tiểu nha đầu, nghĩa huynh của người đã tới ngươi liền đứng bên hắn đi, không thấy có mấy ngày liền vội vã đến tìm biểu ca ta mang ngươi đi tìm khắp
nơi a.” Hoa Phiêu Linh trêu ghẹo Bàng Doanh Doanh.
“Biểu ca, ngươi” Bàng Doanh Doanh thẹn thùng liếc nhìn Đông Phương Ngọc, lập tức hờn dỗi Tứ vương gia liếc mắt, cúi đầu.
“A ha ha, Doanh Doanh không cần thẹn thùng, nghĩa huynh của người chạy
không thoát đâu, quay về sẽ xin hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, xem hắn có
thú ngươi hay không, ha ha.” Quân Vô Nhai trêu ghẹo Đông Phương Ngọc.
“Quân huynh, Vương gia, các ngươi không thể nói vậy được, Doanh Doanh thân
phận cao quý, tại hạ chỉ là đồ chợ, sao có thể khinh nhờn Doanh Doanh,
ta thấy Quân huynh mới là người nên được chọn.” Đông Phương Ngọc nhíu
mày, lập tức thoái thác, thực sợ mấy bạn tốt đem bán mình.
“Đông Phương huynh, ngươi dù sao cũng là nghĩa tử của thái sư, càng là thủ
phủ kinh thành, phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người, sao lại nói
mình thành đồ chợ, tại hạ chẳng phải hổ thẹn sao?” Văn Cẩm Miễn ôn hòa
cười tít mắt nói, ánh mắt vô ý xẹt qua Bàng Doanh Doanh đang thẹn thùng, hiện lên mất mác.
Bốn nam nhân tuổi đời xấp xỉ, từ nhỏ đã
cùng nhau học trong cung, cho nên đều là bạn tốt, quan hệ thắm thiết,
nói câu nào cũng rất chú ý.
“Văn huynh, ngươi đừng cười
nhạo ta, ta không phải là người làm ăn sao? Doanh Doanh có giá rất cao.” Đông Phương Ngọc nói xong không khỏi nhìn Xảo Nhi đang đứng bên cạnh,
thấy Xảo Nhi cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng là làm cho
hắn rất an tâm.
Quân Vô Nhai với Hoa Phiêu Linh vừa lúc thấy được cảnh này, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
“Ngọc ca ca là không thích Doanh Doanh sao.” Bàng Doanh Doanh ngẩng đầu, u
oán hỏi Đông Phương Ngọc, ủy khuất làm cho nước mắt lưng tròng.
“Doanh Doanh, Ngọc ca ca sao lại không thích ngươi, ta là nghĩa ca của ngươi,
Ngọc ca ca chỉ có mình ngươi là muội muội mà thôi.” Đông Phương Ngọc
nhức đầu, hắn biết rõ bọn hắn tới nơi này sẽ không có việc tốt, nói xong hung hăng trừng ba phần tử ngoan cố liếc mắt, hắn không phải không biết Doanh Doanh thích hắn, nhưng vấn đề là hắn chỉ coi nàng như muội muội
mà đối đãi.
“Chính là Doanh Doanh không muốn làm muội muội a.” Bàng Doanh Doanh rơi nước mắt, thấy thế mọi người đều quấn quýt lên.
“Tiểu thư, ngươi đừng khóc a, lão gia biết sẽ đau lòng.” Nha đầu Tiểu Thúy
của Bàng Doanh Doanh vội vàng đưa ra khăn lụa lau nước mắt cho nàng.
“Doanh Doanh, biểu ca mang ngươi theo chính là để vui vẻ, ngươi sao lại khóc,
Đông Phương huynh, là ngươi không đúng, ngươi không biết Doanh Doanh là
bảo bối của mọi người sao?” Tứ vương gia cũng đau đầu, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc buồn bực
nhìn Xảo Nhi liếc mắt, đối với Bàng Doanh Doanh ôn nhu nói: “Doanh Doanh đừng khóc, Ngọc ca ca cũng muốn đi tìm nghĩa phụ, thuận tiện đưa ngươi
về.”
“Thật sao?” Bàng Doanh Doanh quả nhiên mặt mày hớn hở, nhìn xem đúng là tâm tính của tiểu hài tử.
“Ừ, ta có việc tìm nghĩa phụ.” Đông Phương Ngọc trong lòng thở dài.
“Được được, Doanh Doanh đã vui vẻ lại rồi, dùng bữa dùng bữa!” Quân Vô Nhai
đôi mắt hoa đào quyến rũ cười thành một đường, nhưng lúc ánh mắt xẹt qua Xảo Nhi, lại thoáng hiện tinh quang, Xảo Nhi thấy hắn thăm hỏi, khóe
miệng nhếch lên tia cười lạnh.
“Đông Phương huynh, ngươi
tại sao phải tìm nữ quan gia a, chẳng lẽ với võ công của ngươi còn cần
nữ nhân bảo hộ hay sao?” Hoa Phiêu Linh với Quân Vô Nhai nhìn người sau
bắt đầu nghiên cứu đề tài mà bọn hắn cảm thấy hứng thú.
“Xảo Nhi là nữ bộ khoái của Hồng huyện, trên đường đi ta bị truy sát, là
nàng cứu ta, lần này nàng là phụng mệnh huyện lão gia Hồng huyện Lâm đại nhân hộ tống ta hồi phủ Thái sư.” Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi khóe
miệng cong lên tươi cười.
“À. Như vậy là nói võ công của
nàng so với ngươi còn cao hơn?” Quân Vô Nhai không tin, đôi mắt hoa đào
bắt đầu quang minh chính đại nhìn khuôn mặt đang rủ xuống của Xảo Nhi
tìm tòi.
“Ngẩng đầu lên, để bổn vương nhìn xem.” Hoa Phiêu Linh hiếu kỳ trực tiếp ra lệnh.