Lãnh Sương Hàn ngây ngốc, từ khi lọt lòng tới nay lần đầu tiên cảm thấy khó
chịu như thế, người có thể tháo trúc lạp của hắn xuống chỉ đếm trên đầu
ngón tay, mà hôm nay chỉ bằng nửa chiêu, cư nhiên bị tiểu nha đầu kia
tháo xuống.
“Bộ dạng nhìn rất hảo a, mang mũ làm gì?
Lại không phải không thể gặp người.” Giản dị bình thường Xảo Nhi trong
miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó lười nhác đi ra, không nói chỉ cười
khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch miệng cười hi hi ha ha.
Trong
mắt nàng Lãnh Sương Hàn ước chừng mười tám mười chín tuổi, là một cái
lãnh khốc nam tử, mày kiếm bay xéo nhập tóc mai, nhất song sắc bén con
ngươi đen âm ngao lãnh mạc, mũi cao thẳng tắp, hé môi mỏng xinh đẹp ,
phần tóc phía dưới thả ra sau lưng, phần trên buộc bằng sợi dây màu đen, phiêu dật tuấn mỹ, thân hình vĩ ngạn cường tráng, nhìn qua chính là
người luyện võ.
Giờ phút này Lãnh Sương Hàn mặt xám như tro, nhất song con ngươi đen hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu
kia, trong lòng kích thích một trận sóng gió động trời.
“Đa tạ cô nương ơn cứu mạng.” Tử Y nam tử với Tiểu Thanh lập tức ôm
quyền cảm kích, vẻ mặt đồng thời chấn kinh, trên giang hồ còn chưa có
nghe qua có vị cô nương võ công đạt tới cảnh giới diệp bay hoa hái.
Xảo Nhi mắt phượng hẹp dài nâng lên, nhìn hướng Tử Y nam tử, đây khóe miệng nàng không khỏi run rẩy, vốn tưởng rằng cổ đại mỹ nam không nhiều, cư
nhiên lại có đến hai người, xem ra mình làm nha hoàn nhóm lửa đều biến
thành ếch ngồi đáy giếng.
Chỉ thấy Tử Y nam Tử tuổi
chừng mười bảy, thân hình tuấn tú, mái tóc đen bóng dài đến eo, đỉnh đầu gắn Bạch Ngọc trâm có vẻ quý khí, gương mặt tuấn tú như quan ngọc, ngũ
quan rõ ràng trong sáng, hai mắt đen láy như đêm tối, lưu quang bốn
phía, môi mỏng nõn nà hồng hào sáng trong, chớp động mê người sáng bóng, một thân ám hoa Tử Y phi thích hợp với hắn, cả người nhìn qua tao nhã
mê người, khiến Xảo Nhi nghĩ đến Lâm Vô Du, hai người có chỗ tương tự,
mà nam tử này tựa hồ so Lâm Vô Du càng thêm nhu hòa dịu ngoan.
Bên cạnh Tiểu Thanh là vị thư đồng, niên kỷ lược tiểu, thanh tú nhanh trí, lại là loại Xảo Nhi thích.
“Tại hạ Đông Phương Ngọc, hắn là Tiểu Thanh, đa tạ cô nương xuất thủ cứu
giúp, xin hỏi danh tính cô nương, ngày khác có thể báo đáp ơn cứu mạng.” Tử Y nam tử lần nữa hữu lễ cúi người vái chào.
“Ta
không phải tới cứu người, là ta không hi vọng thấy Hồng Huyện có án mạng phát sinh thôi!” Xảo Nhi thu hồi nụ cười, khôi phục quạnh quẽ, sau đó
chuyển hướng đến Lãnh Sương Hàn đang ngây người nói: “Ngươi muốn giết
người có thể! Tốt nhất là rời xa Hồng huyện một chút!” Nói xong không để ý bọn hắn, tự ý đi ngoài bìa rừng.
Ba người lần nữa cả kinh, đây là cái tình huống gì?
“Thiếu gia, ta, chúng ta đi nhanh đi.” Tiểu Thanh nhìn Lãnh Sương Hàn
còn chưa có thanh tĩnh, vội vàng kéo thiếu gia cũng bị dọa đang ngơ
ngác, hai người nhanh chóng chạy ra ngoài bìa rừng.
“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy, Lãnh Sương Hàn ta muốn giết người trước
giờ chưa từng thất bại!” Thân ảnh Lãnh Sương Hàn lại một lần nữa vọt
tới, nâng kiếm ngăn trước mặt hai người.
“Ai da, vì cái gì lại không nghe lời a?” Xảo Nhi như quỷ mị đứng ở phía sau Lãnh Sương Hàn, Lãnh Sương Hàn kinh hãi xoay người, “Nha đầu chết tiệt, ngươi đừng có giả thần giả quỷ! Có bản lãnh đấu với ta!” Lãnh Sương Hàn triệt để
nổi giận.
“Ngươi? Được a.” Xảo Nhi quanh thân sát khí.
Lãnh Sương Hàn khi lực toàn thân phát run, lập tức vung ra tuyệt chiêu hướng Xảo Nhi đánh đến.
“Phách!” Một tiếng giòn vang, Lãnh Sương Hàn trên mặt khéo léo xuất hiện dấu năm ngón tay.
“Còn muốn đấu sao?” Xảo Nhi dùng miệng nhỏ thổi thổi bàn tay nhỏ của
mình, mắt phượng liếc xéo, thân thể nhỏ nhỏ cách Lãnh Sương Hàn hơn năm
bước.
“Ta giết ngươi!” Lãnh Sương Hàn sắc mặt biến thành màu đen, nghiến răng nghiến lợi, thực vô cùng nhục nhã , trường kiếm
chua cay hung ác, ra sức hướng Xảo Nhi hét lên.
“Này.”
Xảo Nhi lại than thở, bóng dáng khéo léo tránh được một kiếm của hắn nói : “Ngươi gọi là Lãnh Sương Hàn? Danh tự rất dễ nghe, chính là ngươi có
điểm ngu ngốc a.” Biết rõ chính mình đánh không lại, còn tỏ ra hung ác,
thế không phải ngốc thì là cái gì? Nàng nói xong không động thủ lần nữa, thực là một kẻ mãng phu a.
Lãnh Sương Hàn dùng hết sức đánh ra tuyệt chiêu, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, sợi tóc đều dính vào gò
má, lại không động được vào một góc áo của Xảo Nhi, điều này làm cho hắn không còn mặt mũi mà sống trên đời.
“A!!!!!!” một tiếng ngửa mặt lên trời bi rống, trường kiếm đặt lên cổ mình.
“Làm gì phải nghĩ quẫn a, võ công chưa tốt có thể học lại, làm gì lại
muốn tự sát a?” Xảo Nhi duỗi hai ngón tay, dễ dàng kẹp lấy kiếm phong
của hắn, khiến hắn không thể động đậy.
“Quỷ a!” Lãnh Sương Hàn bị dọa quăng kiếm chạy trốn, nữ nhân này tuyệt đối không phải là người!
“Quỷ? Nơi nào?” Xảo Nhi xoay người bốn phía nhìn, thấy Đông Phương Ngọc với
Tiểu Thanh vẻ mặt cũng sợ hãi nhìn nàng, miệng nhỏ cười nói: “Ta không
phải quỷ.”
“Cô, cô nương, ngươi, ngươi võ công?” Đây là
lần đầu tiên Đông Phương Ngọc gặp qua võ công lợi hại như thế, bóng dáng chuyển động rất nhanh bọn hắn căn bản là không có nhìn ra được.
“Võ công? Nga, chỉ để phòng thân, các ngươi đi đi, ta muốn trở về, Ai da,
thực là một ngày nhàm chán a!” Xảo Nhi lúc lắc đầu, tay nhỏ bé phụ bối,
nhìn sắc trời đã tối, chậm rãi đi ra.
“Cô nương thỉnh
dừng bước, có thể nói danh tính của cô nương không?” Đông Phương Ngọc
thật sự rất hiếu kỳ, tuy rằng tiểu cô nương nhan sắc cũng không có gì
xuất sắc, bình thường đến nổi trên đường có đầy rẫy, nhưng chính là khơi dậy hiếu kỳ trong lòng hắn.
Xảo Nhi xoay người mắt
phượng lạnh quét khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Ngọc, không trả lời
mà hỏi: “Các ngươi chính là người của Hồng huyện?”
“Cô
nương, tại hạ là nhân sĩ ở kinh thành, bị người ta truy sát, cho nên đã
quấy nhiễu dân chúng Hồng huyện, trong lòng hổ thẹn, thật sự bởi vì Hàn
Mộc Tà thế tư thật ghê tởm, tại các đường đều bố trí sát thủ, cho nên
đành phải đi đường vòng, không nghĩ hắn ở đây cũng bố trí sát thủ.” Đông Phương Ngọc vẻ mặt phẫn nộ, tựa hồ người gọi Hàn Mộc Tà có tội ác tày
trời, là một cái đại hỗn đản.
“Nói nghe một chút.” Xảo Nhi nhàm chán, không để ý muốn nghe chuyện xưa.
Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh cao hứng đi theo nàng, bọn hắn biết rõ muốn trở lại phủ thái sư, là không có an toàn.
Đông Phương Ngọc với Tiểu Thanh trao đổi ánh mắt, Tiểu Thanh lập tức
tiến lên dùng tay ra dấu mời, ba người vừa đi vừa nói.
“Cô nương không phải người trong giang hồ, chính là không biết Hàn Mộc Tà
năm trước mới nhậm chức võ lâm minh chủ, ám trung cấu kết triều đình,
tàn hại võ lâm nhân sĩ chính nghĩa với triều đình hảo quan, còn tỏ ra vẻ đạo mạo bộ dáng, thật sự khiến nhân khí căm phẫn, không phải bởi Tiểu
Thanh trong lúc vô tình nghe lén bí mật của hắn, hậu quả liền không thể
tưởng tượng nổi.” Đông Phương Ngọc bộ dạng tim đau óc nhức.
“Nga?” Trong đầu của nàng tốt xấu đều phân rõ, người tốt đối với nàng
không tốt chính là xấu, người xấu đối với nàng tốt chính là người tốt,
nàng không phải thánh mẫu Maria, không có nhân tính chói lọi mắt, bởi vì nàng sống trong giới hắc đạo.