Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 107: Chương 107: Bổn vương đi nhà xí cũng phải mang nữ nhân theo sao?




Đang lúc Tiêu Dung Diệp không chịu buông tay cường hôn Lệ Ảnh Yên, ngoài nhà xí, tiếng nói của bọn thị vệ đổ ập xuống, bất ngờ đánh tới - -

"Ai? Là ai ở bên trong? Hãy xưng tên ra!"

"Ưm... Có người!"

Vừa nghe thấy ngoài cửa có người đang hô hoán, Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng sợ, vội vàng rút ra chút hô hấp từ trong nụ hôn thân mật của hắn, nhỏ giọng mang theo khẩn cầu nói với Tiêu Dung Diệp - -

"Nam cặn bã, ngươi... ngươi đuổi bọn họ đi đi. Nếu không..."

"Nếu không thế nào? Nàng sợ?"

Tiêu Dung Diệp một bộ dáng lưu manh lợn chết không sợ phỏng nước sôi lau môi, dù sao hắn cũng là vương gia, có cái gì phải sợ, thật sự không được liền sung quân đám binh lính ngu ngốc ngoài cửa đến biên cương, khiến cả đời bọn họ đừng nghĩ xuất hiện ở trước mặt mình.

Nghe được khẩu khí ngạo mạn không thèm quan tâm của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận đến muốn nổ phổi.

Hắn - nam cặn bã này vĩnh viễn đều giống như khổng tước kiêu ngạo, vĩnh viễn sẽ không đứng ở lập trường của nàng, suy nghĩ cho nàng.

Nơi này là nhà xí của nam, nàng là một nữ tử chạy vào nhà xí của nam, một khi để người khác biết được chuyện không tiết tháo như vậy, thì sau này Lệ Ảnh Yên nàng làm sao tiếp tục sống hả?

"Ngươi có thể đứng đắn chút không? Hiện tại đã là khi nào rồi?"

"Ta không đứng đắn sao? Ta lại không ở trong này đùa giỡn lưu manh cưỡng ép muốn nàng, chỗ nào không đứng đắn rồi hả?"

"..."

"Nói thật, có phải nàng sợ không?"

Tiêu Dung Diệp nắm cằm Lệ Ảnh Yên, nhìn chăm chú đôi mắt trong suốt như nước của nàng, gằn từng tiếng - -

"Sợ liền cầu ta, có lẽ ta có thể có lòng từ bi cứu nàng!"

Vừa nghe Tiêu Dung Diệp nói muốn mình cầu hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Lệ Ảnh Yên lập tức giận đến biến hình.

"Nam cặn bã, ngươi nằm mơ!"

Lệ Ảnh Yên tức giận một hơi cắt đứt lời hắn, lông mày thanh tú đều xếp thành hình 'M'.

"Không cầu đúng không? Được!"

Đôi mắt sáng thâm thúy liếc mắt nhìn Lệ Ảnh Yên một cái, tiếp đó mở miệng nói - -

"Đến, đều tiến vào đi..."

"Này, ngươi thật sự gọi người à?"

Lệ Ảnh Yên vội vàng che cái miệng chó của Tiêu Dung Diệp lại, mang theo tức giận chất vấn Tiêu Dung Diệp.

Vốn nàng cho rằng hắn chỉ diễn trò với mình, không nghĩ tới hắn thật sự dám gọi người.

Mẹ nó, hắn đặc biệt xích lõa toàn thân, không sợ ngày mai trở thành trọng tâm đề tài truyền đi khắp trên dưới An Nam quốc khiến mọi người đều biết sao?

"Vì sao không thể kêu? Chúng ta đều là nam nhân, ta hoàn toàn không để ý bọn họ thấy cái gì không nên thấy, ngược lại là nàng. Ôi chao, vào nhà xí của nam!"

Tiêu Dung Diệp có chút hưng phấn huýt sáo, bộ dáng lưu manh cực kỳ đáng đánh đòn.

"Ngươi..."

"Người ở bên trong còn không nói chuyện, chúng ta liền xông vào!"

Bên ngoài, tiếng nói của thị vệ lại vang lên lần nữa, Lệ Ảnh Yên hoảng sợ tới mức sắp co rúc thành một đoàn.

"Này, nam cặn bã, đuổi bọn hắn đi!"

Lệ Ảnh Yên rất sốt ruột, trong lòng bàn tay xinh xắn đều đã chảy ra mồ hôi lạnh, dù nói thế nào nàng cũng là nữ tử, không thể lấy tiết tháo trân quý ra đùa!

Một bàn tay to đang nắm tay Lệ Ảnh Yên, rõ ràng cảm nhận được trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, nếp nhăn trên mặt khi cười ở bên môi Tiêu Dung Diệp trở nên thâm thúy.

"Ta có thể đuổi bọn hắn đi, vậy nàng có nên bồi thường với ta một chút không?"

"Bổi... bồi thường cái gì? Hoàn toàn không hiểu nổi ngươi đang nói cái gì?"

Lệ Ảnh Yên tức giận nghiêng đầu, nàng chỉ biết nam cặn bã này sẽ giậu đổ bìm leo.

"Tính tiếp tục giả bộ đúng không? Ta đây có thể giao nàng cho bọn họ rồi!"

Vừa nghe đến Tiêu Dung Diệp nói muốn giao mình cho đám thị vệ ở bên ngoài nhà xí, Lệ Ảnh Yên lập tức như là ăn thuốc súng, xù lông mở miệng cầu xin nói - -

"Đừng... đừng như vậy, vậy ngươi nói đi, ta nên bồi thường ngươi thế nào?"

"Sao thế? Ngoan như vậy ư?"

Tiêu Dung Diệp hơi hoài nghi nhìn thoáng qua Lệ Ảnh Yên, lại thấy vẻ mặt điềm đạm đáng yêu vô tội của nàng.

"Được rồi, nàng đã hại ta thảm như vậy, vậy lát nữa nàng hầu hạ ta tắm rửa đi! Còn nữa, quét dọn sạch sẽ Ngự Thiện Phòng, giặt quần áo của bổn vương!"

"Đùa à? Giặt quần áo 'Văn chương trôi chảy' của ngươi. Mẹ nó, ngươi có thể có chút tiết tháo không?"

Lệ Ảnh Yên bị lời nói Tiêu Dung Diệp chọc cho tức giận đến có thể giết người, lại nói những việc không có tiết tháo cỡ đó mà hắn cũng có thể nói ra khỏi miệng, có phải hồi nhỏ đầu hắn từng bị lừa đá đúng không?

"Thế nào? Không muốn giặt phải không? Cũng tốt, vậy nàng nói với ta, nàng khiến bổn vương 'kéo đỗ lạp' như thế nào? Nàng nói cho ta biết, ta có thể cân nhắc một chút không để nàng giặt quần áo."

Vấn đề này luôn xoay quanh ở trong đầu Tiêu Dung Diệp, vốn hắn cho rằng nàng chỉ bỏ tiêu và muối ăn, nhưng - - thuốc xổ, không nghĩ tới nàng lại có thể bỏ thuốc xổ vào, hơn nữa còn phát tác sau một lúc lâu, vậy rốt cuộc là như thế nào?

"Ta nói, nhưng ngươi không thể đổi ý?"

Lệ Ảnh Yên mang theo tò mò thăm dò nhìn Tiêu Dung Diệp, nàng thật sự có chút không tin nam cặn bã này, chỉ là chữa ngựa chết thành ngựa sống, vạn nhất nam cặn bã này có lòng từ bi thì sao?

Thấy Tiêu Dung Diệp gật gật đầu, Lệ Ảnh Yên nuốt khan một ngụm nước miếng nói qua - -

"Kỳ thực ta hạ thuốc xổ ở bên trong, nhưng mà chu kỳ của thuốc xổ này phát tác là sau hai nén nhang, hơn nữa một khi phát tác, cũng không phải là một loại mạnh, chỉ hơi mạnh thôi! Lại nói, ngươi chỉ cần uống một chút canh, ngươi cũng sẽ phát tác!"

Nghe được Lệ Ảnh Yên nói rõ mọi chuyện, sắc mặt Tiêu Dung Diệp trở nên ngưng trọng. Hắn vốn tưởng rằng bản thân không có uống canh này, nhưng cố tình đáng chết nuốt canh ở trong khoang miệng vào trong bụng. Mẹ nó, bản thân thật đúng là xui xẻo tám đời mới bị nữ cặn bã này đùa giỡn xoay quanh.

"Này, vương gia, ta nói xong rồi, có phải ngươi nên đuổi đám thị vệ ngu ngốc ở ngoài nhà xí đi không?"

Lệ Ảnh Yên rèn sắt khi còn nóng, vội vàng kéo Tiêu Dung Diệp đang ném suy nghĩ lên chín tầng mây trở về.

"Nàng đã ăn ngay nói thật. Được rồi, bây giờ ta liền đuổi bọn hắn đi. Nhưng đừng quên tắm rửa cho bổn vương, bảo bối Cẩu Đản nhi của ta!"

Nghe được câu "Bảo bối Cẩu Đản nhi của ta!" của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên trực tiếp cảm giác toàn thân cao thấp của mình đều nổi hết da gà.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nam cặn bã này vẫn nói chuyện giữ lời, đáp ứng mình đuổi đám ngu ngốc ngoài nhà xí đi.

Nhưng mình thật sự tính tắm rửa cho nam cặn bã này sao? Lệ Ảnh Yên không thể tin lầm bầm lầu bầu.

Bất quá suy nghĩ kỹ lại, đi một bước tính một bước, dù sao trời không tuyệt đường người, huống chi Lệ Ảnh Yên nàng có thiên mẫu nương nương che chở, mọi việc đều có thể biến nguy thành an.

"Là bổn vương đang ở bên trong, đám cẩu nô tài các ngươi có cần chuyện bé xé ra to không?"

Vừa nghe đến tiếng nói của Tiêu Dung Diệp, thị vệ ngoài nhà xí vội vàng quỳ xuống hành lễ nói: "Thần vương điện hạ, chúng tiểu nhân mạo phạm, chỉ là vừa rồi nghe thấy bên trong có giọng nói nữ nhân, này..."

"Phóng p, nơi nào có tiếng nữ nhân, bổn vương đi nhà xí cũng phải mang nữ nhân theo sao? Mang nữ nhân làm gì? Ở trong này làm việc sao? Cho dù nữ nhân muốn làm việc ở trong này, bổn vương vẫn sợ biến thành người đầy mùi phân đấy!"

Tiêu Dung Diệp nói đúng lý hợp tình, coi như là thay đổi biện pháp oán trách Lệ Ảnh Yên, không biết sống chết tiến vào nhà xí nam quyến rũ mình.

"Chúng tiểu nhân biết sai rồi, Thần vương điện hạ đừng trách tội, chúng tiểu nhân đi ngay!"

Nói xong, mấy người thị vệ vừa lăn vừa bò rời đi.

Đợi sau khi thị vệ đi rồi, nhà xí bên này lại khôi phục yên tĩnh như lúc trước.

Tiêu Dung Diệp nhanh chóng lấy lại giấy trong tay Lệ Ảnh Yên, lau pp, sau đó thân thể xích lõa mang theo Lệ Ảnh Yên rón ra rón rén đi ra nhà xí.

Ra trước nhà xí, Tiêu Dung Diệp vội vàng kéo vạt áo trên người Lệ Ảnh Yên xuống.

"Này, ngươi làm gì?"

Lệ Ảnh Yên bị động tác của Tiêu Dung Diệp dọa đến hít một hơi. Mẹ nó, hàng này muốn làm chi, sẽ không phải nghĩ ở trong này muốn mình đi?

"Câm miệng, nữ cặn bã."

Tiêu Dung Diệp không để ý tới Lệ Ảnh Yên giãy dụa, tiếp tục xé rách vạt áo của nàng.

"Roẹt!" Một tiếng, Lệ Ảnh Yên liền cảm giác phía dưới một trận khí lạnh tập kích hai chân xích lõa của mình, bất quá vạt áo từ bắp đùi trở lên vẫn còn trên người.

Lệ Ảnh Yên nghiêng mắt, thấy Tiêu Dung Diệp trực tiếp xé vạt áo quấn quanh khu tam giác của hắn, che hết bộ vị trọng điểm của hắn dưới tầng lụa mỏng kia.

Lệ Ảnh Yên có chút kinh ngạc nhìn động tác của hắn, cực đại này hoàn toàn không được lụa mỏng bao vây hết, thậm chí chỗ hơi lồi ra vẫn còn đứng thẳng. Nhưng nói đi thì phải nói lại, nam cặn bã này vẫn có chút tiết tháo.

"Này, nữ cặn bã, nhìn cái gì mà nhìn. Nàng chưa thấy qua bảo bối của ta sao? Nếu nàng chưa thấy đủ cũng không sao, đêm nay lúc tắm rửa, ta sẽ để cho nàng thưởng thức một chút."

Tiêu Dung Diệp đá lông nheo nói qua, một đôi mắt xếch nhiễm lên ánh lửa đùa giỡn.

Thấy biểu cảm đáng đánh đòn này của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên đã muốn làm hắn đoạn tử tuyệt tôn.

"Không cần, vật đó của ngươi không có gì hay để xem. Cho dù xem cũng không có cảm giác, vẫn là không xem thì tốt hơn."

Lệ Ảnh Yên khoác khoác tay, ý bảo hắn, nàng thật sự không có hứng thú gì với bảo bối của hắn, nhìn vật đó với hắn, còn không bằng xem xuân cung đồ!

"Thực không muốn xem?"

"Đúng." Lệ Ảnh Yên thành thật gật gật đầu.

"Ta đây thế nào cũng muốn nàng phải xem! Đi thôi, chúng ta tắm uyên ương, nàng không muốn xem cũng phải xem!"

"Không cần, ta không muốn xem."

Lệ Ảnh Yên thật không muốn xem, nam cặn bã này không tiết tháo như vậy. Nếu thật sự xem, chẳng may hắn lại làm chuyện gì vượt quá khuôn phép, không phải mình liền tiêu tùng sao?

"Nếu nàng không xem, hiện tại ta lập tức ở trong này cưỡng bức nàng!"

Tiêu Dung Diệp lưu manh uy hiếp không tiết tháo nói qua, một bàn tay to kéo thân mình bé nhỏ của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, không quan tâm Lệ Ảnh Yên giãy dụa, liền đi đến phòng tắm trong hoàng cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.