Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 142: Chương 142: Chương 130.2






Hoắc Thiếu Nghi mang theo Lệ Ảnh Yên lên trên một con khoái mã, khẽ giương roi ngựa, khoái mã liền chạy đi.

Trốn khỏi hoàng cung đầy ầm ĩ, ở bên cạnh dòng suối, trong ban đêm yên tĩnh, dòng nước nhẹ nhàng chảy.

"Xuy!" một tiếng, khoái mã vững bước dừng bên dòng suối chảy róc rách.

Hoắc Thiếu Nghi ôm Lệ Ảnh Yên còn đang sững sờ xuống ngựa, để thân mình suy yếu của nàng dán ở trong ngực của mình.

"Yên Nhi, nàng có khỏe không?"

Tiếng nói ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng chậm chạp, trầm thấp, dễ nghe đến đòi mạng.

Nghe tiếng nói giống như thiên âm như thế, Lệ Ảnh Yên mới có chút phản ứng.

Ngước mắt, hình dáng tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi chiếu ngược ở trong đáy mắt, ở dưới ánh trăng, có vẻ càng thêm tuấn tuyệt.

"Ngươi... ta..."

"Muốn nói cái gì? Hửm?"

Thấy bộ dáng ấp úng nói không ra lời của Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi chỉ cảm thấy đáng yêu đến mức tâm đều mềm nhũn rồi.

"Để... để ta xuống dưới, ta có thể tự đi!"

"Thân thể của nàng còn rất suy yếu, thật sự có thể sao?"

"Ta có thể, để ta xuống đây đi!"

Nhìn nam tử tuấn mỹ đến không biên giới như thế, giữa lúc hoảng hốt, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Lệ Ảnh Yên cảm thấy hình như bọn họ đã trở lại năm năm trước, bộ dáng hiểu nhau không cần phải nói!

Thấy Lệ Ảnh Yên lần nữa kiên trì bản thân có thể, Hoắc Thiếu Nghi liền để nàng xuống, nhưng bàn tay to vẫn quyến luyến không thôi lôi kéo tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên.

Cảm nhận được ngón tay nàng lạnh như băng, Hoắc Thiếu Nghi hận không thể cho nàng toàn bộ ấm áp trong lòng bàn tay mình, bàn tay to không khỏi tăng thêm lực đạo nắm chặt.

"Buông ta ra!"

Đột nhiên, câu nói thanh u của Lệ Ảnh Yên câu làm chấn động tâm hồn Hoắc Thiếu Nghi.

"Không, Yên Nhi, hiện tại ta không có gì hết, ta chỉ có muội thôi!"

Hoắc Thiếu Nghi không tha, lôi kéo tay Lệ Ảnh Yên đặt lên ngực của mình, đó là nơi tim hắn đang đập.

"Vì cứu nàng, ta đã bỏ qua hết thảy, nàng - - còn nhẫn tâm rời khỏi ta sao?"

Trong lời nói thê lương của Hoắc Thiếu Nghi là bất đắc dĩ nồng đậm, vì nàng, hắn đắc tội hoàng thất. Hủy hôn, có thể nói cho hoàng thượng và Ý phi một bạt tai trời đất tối sầm. Ở An Nam quốc, hắn không còn cả đất cắm dùi! Huống chi, phụ mẫu của hắn cũng bởi vì hắn mà xấu hổ.

Vì nàng, Hoắc Thiếu Nghi đã cam tâm làm người bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu rồi!

Lệ Ảnh Yên rõ ràng cảm nhận được, nét mặt thống khổ của Hoắc Thiếu Nghi

Nàng tự nhiên sẽ hiểu, nam nhân này vì bản thân mà trả giá bao nhiêu.

Năm năm thua thiệt, hắn lựa chọn phải chịu bêu danh để bồi thường cho nàng. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Cam tâm tình nguyện làm người bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ.

Hết thảy, chỉ là vì nàng!

"Nếu ngươi muốn bồi thường năm năm thua thiệt của ta, vậy cũng không cần phải dùng tiền đồ tươi sáng, tước vị quan lớn để đổi lấy sự tha thứ của ta. Hoắc Thiếu Nghi, ta chỉ có thể nói, ngươi rất ngu ngốc!"

Tiếng nói thanh lãnh của Lệ Ảnh Yên vẫn là một bộ dáng xa cách, cự tuyệt hắn ở ngoài ngàn dặm.

Nghe được lời nói Lệ Ảnh Yên tổn thương mình như vậy, tâm Hoắc Thiếu Nghi giống như mũi nhọn đâm, hắn đau đến mức thở cũng đau.

Bỗng nhiên, xoay thân thể yếu đuối của Lệ Ảnh Yên qua, bắt buộc bốn mắt nhìn nhau, nhìn chăm chú con ngươi trong suốt như nước của Lệ Ảnh Yên, gằn từng tiếng - -

"Vì sao? Vì sao muốn xem nhẹ sự tồn tại của ta? Vì sao muốn dùng lời nói đả kích ta? Năm năm trước, ta có lý do bất đắc dĩ mới rời khỏi muội, năm năm sau ta đã trở về, ta muốn nói lời mà ta muốn nói với muội nhất trong suốt năm năm qua. Yên Nhi, ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng! Vì nàng, ta không cần gì hết! Ta chỉ muốn nàng thôi, Yên Nhi!"

Hoắc Thiếu Nghi kích động đến nước mắt xoay chuyển trong đôi mắt, lời nói là từng chữ khoét tâm, đều xuất phát từ đáy lòng.

Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, một phen giữ chặt thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên, ôm vào trong ngực, vùi đầu ở trong cổ nàng, như là đứa nhỏ bị thương thống khổ nức nở.

Thấy vẻ mặt thống khổ của Hoắc Thiếu Nghi, nghe lời nói triệt tâm triệt phổi của hắn, Lệ Ảnh Yên cũng rơi lệ không ngừng.

Cho dù năm năm không thấy, trong lòng có oán niệm, nhưng loại tình yêu xâm nhập cốt tủy này, sao có thể nói bỏ qua liền có thể bỏ qua? Nghĩ đến đây, tay Lệ Ảnh Yên theo bản năng tiến lên nhốt chặt thắt lưng Hoắc Thiếu Nghi.

"Thực xin lỗi, ta không nên giận huynh, Thiếu Nghi ca ca!"

Lại lần nữa nghe được Lệ Ảnh Yên gọi mình là "Thiếu Nghi ca ca", Hoắc Thiếu Nghi gần như vui mừng mà khóc, bàn tay to càng thêm dùng sức ôm chặt Lệ Ảnh Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.