Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 146: Chương 146: Chương 133.1: Có phải hắn đã chạm vào nàng rồi không?






"Dư phó tướng, Hoắc Thiếu Nghi ta người nào làm thì người đó gánh. Thả người thị nữ này, ta trở về với các ngươi!"

Vẻ mặt Hoắc Thiếu Nghi đầy chính khí, mặt mày thâm thúy, không chút sợ sệt nhìn Dư Văn Diên.

"Thiếu Nghi ca ca, huynh đang nói cái gì vậy? Không phải nói phải chết cùng nhau ư? Sao huynh có thể như vậy!"

Nghe được lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, Lệ Ảnh Yên đột nhiên giữ chặt tay áo của hắn, run giọng chất vấn.

"Yên Nhi, hiện tại muội đang mặc trang phục nam tử, bọn họ sẽ không nhận ra muội. Ta đi với bọn họ, muội an tâm ở chỗ này chờ ta trở về, ngoan!"

Hoắc Thiếu Nghi đắm chìm sờ sờ đầu Lệ Ảnh Yên!

Hắn thật sự không hy vọng nàng lại trở về trong cung, nơi đó đen tối giống như dây leo, vĩnh viễn quấn quanh mỗi người, làm cho người ta hoàn toàn không thể hô hấp, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép Lệ Ảnh Yên trở về nơi đó mạo hiểm lần nữa.

"Nhưng Thiếu Nghi ca ca..." "Ít nói nhảm, một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, hai người các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát!"

Giọng nói của Dư Văn Diên rít gào như lang như hổ, bỗng chốc liền ngắt lời đôi nam nữ đang nói lời thông cảm lẫn nhau này.

"Người tới, bắt đôi cẩu nam nữ này trở về cho bản tướng quân!"

Dư Văn Diên ra lệnh một tiếng, bốn người binh lính tiến lên.

Nhìn bốn binh lính dần dần tới gần, Lệ Ảnh Yên núp ở trong lòng Hoắc Thiếu Nghi, nhất thời liền hoảng sợ.

Trùng hợp lúc này, vài bóng đen chạy tới.

"Lão đại, đừng sợ, chúng ta đến bảo vệ người!"

Nói xong, đám người Sơn Pháo, Thảo Bao liền mang theo mười mấy huynh đệ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang che ở phía trước hai người bọn họ.

Dư Văn Diên vừa thấy, mười mấy tên lưu manh xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Không muốn thua khí thế của bọn họ, liền ra lệnh mười mấy binh lính tiến lên.

Địch mạnh ta yếu, binh lính đều cầm trường mâu, một bộ dáng muốn đánh nhau.

Nhìn thấy vậy, già trẻ lớn bé của thôn dân chạy nạn cũng không nhượng bộ, dù sao Cẩu Đản cũng giống như con của bọn họ, làm sao có thể để nàng bị khi dễ.

Nhóm thôn dân thương lượng, liền cầm lấy gậy gỗ, dao phay, một đám người đều tiến lên.

Thấy đám người ngày càng tăng lên, Dư Văn Diên hoảng hốt, lập tức ra lệnh - -

"Trừ bỏ đôi cẩu nam nữ này, người còn lại cố ý phản kháng liền giết!"

Lời nói ngoan lệ của Dư Văn Diên vừa nói ra khỏi miệng, bọn lính liền nhấc trường mâu lên, xông tới phía trước.

Hai nhóm nhân mã, tiến sát thành một khối, hoàn toàn phân không rõ hai nhóm người.

Số lượng thôn dân dần dần tăng nhiều, đã có vài binh lính bị đánh ngã. Nhìn đến đây, Dư Văn Diên nhất thời đỏ mắt.

"Giết mấy lão thất phu này đi!"

Nói xong, trường mâu mấy binh lính liền đâm về phía Trương Đại Gia đang cầm gậy gỗ.

Nhất thời, "phập" một tiếng, Trương đại gia bắn máu tươi tung toé, bỗng chốc màu đỏ đậm cách đó không xa rơi vào đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên.

"Đừng!"

Một tiếng gào thét khàn giọng, nhưng thân mình của Trương đại gia vẫn ngã xuống dưới trường mâu của đám binh lính.

Thấy được một màn như vậy, Lệ Ảnh Yên lập tức ửng hồng hai tròng mắt, hận không thể tiến lên giết sài lang vô lương tâm Dư Văn Diên này.

Thấy Trương Đại Gia chết ở dưới trường mâu của binh lính, nhóm thôn dân lập tức đỏ mắt, người người càng thêm phẫn nộ cầm lấy vũ khí bên người, tiến về phía bọn lính.

Nhìn nhóm thôn dân như lang như hổ, binh lính lại cùng cầm lấy trường mâu, lần nữa đâm về phía Lý đại gia.

Lại "phập!" Một tiếng, thân mình Lý đại gia lập tức bị máu tươi bao vây.

Chất lỏng màu đỏ sẫm như là một loại ma chú kích thích thần kinh Lệ Ảnh Yên, nàng gào khóc triệt tâm triệt phổi. Một khắc này, tâm yếu ớt không chịu nổi một kích như bị bẻ gẫy, nàng không bao giờ vì việc riêng của mình mà khiến đại gia đình đổ máu, chết vì nàng nữa.

"Đủ!"

Tiếng nói khàn khàn run rẩy tan thành những mảnh nhỏ, ngay sau đó, quật cường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bước tiếp những bước chân nặng nề đi ra từ giữa đám người, đi từng bước về phía Dư Văn Diên.

Đi đến trước ngựa Dư Văn Diên, Lệ Ảnh Yên hít sâu một hơi - -

"Dư Phó tướng, phiền toái ngươi xuống ngựa một chút!"

Dư Văn Diên không hiểu, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt như nước này của Lệ Ảnh Yên, vẫn ma xui quỷ khiến xuống ngựa. Dù sao hắn là một vị đại tướng quân, còn có thể sợ nàng - một thiếu nữ này sao.

Dư Văn Diên xuất hiện ở trước mắt Lệ Ảnh Yên, thần thái lưu manh chất vấn - -

"Chuyện gì?"

Dư Văn Diên vừa nói ra khỏi miệng, chỉ nghe "Bốp!" một tiếng.

Mọi người không thể tin, Lệ Ảnh Yên lại quăng cho hắn ta một bạt tai.

Thời gian bỗng nhiên yên lặng, ánh mắt nhìn Lệ Ảnh Yên đều như là khách ngoại lai nhìn trời.

Đợi Dư Văn Diên phản ứng kịp, liền nhe răng trợn mắt nổi giận mắng - -

"Mẹ nó, một ả hạ tiện thối nát mà dám can đảm đánh bản tướng quân, bản tướng quân thế nào cũng phải..."

Dư Văn Diên còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng tiếng thét như giết heo vang tận mây xanh.

Mọi người càng thêm không thể tin nhìn Lệ Ảnh Yên, ngân quang ào ào, nàng lại có thể cầm một thanh đoản kiếm đâm vào đùi của Dư Văn Diên.

Tôn nghiêm Dư Văn Diên đã bị ô nhục, giờ phút này hận không thể giết nàng.

Theo bản năng rút lợi kiếm bên người ra, mũi kiếm ra khỏi vỏ, một luồng sáng màu bạc lướt qua.

Kiếm phong sắc bén chỉ thẳng yết hầu Lệ Ảnh Yên - -

Lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cục đá cách không bay tới, đánh vào trên cánh tay của Dư Văn Diên.

"Keng!" một âm thanh kim loại rơi xuống đất.

"A..."

Dư Văn Diên hô đau một tiếng, giờ phút này toàn thân cao thấp của hắn có ba vị trí bị đau, điểm ấy làm cho hắn - một vị đại tướng quân rất là khó chịu.

Tà tâm Dư Văn Diên vẫn không chết, lại lần nữa cầm lợi kiếm trên đất lên, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m chuẩn bị đâm xuyên Lệ Ảnh Yên.

"Dừng tay!"

Một đạo tiếng nói trầm thấp hùng hồn lộ ra hàn ý băng dày ba thước, đánh úp về phía Dư Văn Diên.

Dư Văn Diên theo bản năng ngẩn ra, ngay sau đó nhìn lại, chỉ thấy thân thể cao ngất của Tiêu Dung Vĩ xuất hiện ở trước mắt hắn.

"Duệ, Duệ vương gia!"

Vậy mà còn chưa xong, sau khi Tiêu Dung Vĩ lạnh lùng nhìn Dư Văn Diên, trở lại xe ngựa bên kia, kéo màn cửa ra, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp như hàn đầm ngàn năm lộ ra cuồng khí duy ngã độc tôn. Cánh môi mỏng mím thành một đạo đường cong, con ngươi hẹp dài chớp lên, hoàn toàn nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.

"Thần vương gia?"

Đối với hai vị vương gia đột nhiên giá lâm, Dư Văn Diên hoảng sợ đến nỗi cả trái tim đều phát run.

Chợt nghe đến Dư Văn Diên gọi "Thần vương gia", cả trái tim Lệ Ảnh Yên đều run rẩy kịch liệt.

May là nàng đưa lưng về phía hắn, nếu không tình trạng quẫn bách trên mặt của mình, sợ là sẽ tiết lộ toàn bộ cảm xúc của nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.