Lại lần nữa trở về trong cung. Tứ giác, đình đài, lầu các xây dựng khắp nơi, khí thế mạnh mẽ, đại điện danh uyển, nơi nơi vẫn là cảnh tượng xanh vàng rực rỡ như trước.
Không giống lúc trước chính là tâm tình tiến cung. Giờ phút này, tâm tình Lệ Ảnh Yên ngưng trọng, cảm giác cả tòa hoàng cung đều mang theo hơi thở xơ xác tiêu điều.
Lệ Ảnh Yên không bị đưa đến bảo điện to lớn Bích Tiêu cung của Ý phi, mà là Liên Thai cung của hoàng hậu.
Không giống cung điện to lớn tráng lệ của Ý phi, cung điện hoàng hậu rất yên tĩnh, tự nhiên có một phen ý vận khác.
Vừa vào trong điện, từng trận hương hoa tiêu liền phả vào mặt, mùi thơm ngào ngạt khiến trong lòng người ta trở nên yên tĩnh thanh nhã.
Bị lão ma ma dẫn vào cung điện, Lệ Ảnh Yên như trước là thân trang phục của nam tử, trên vạt áo còn có vết bẩn Tiêu Dung Diệp tạo ra.
Vào trong điện, khuôn mặt thanh tú của Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không có một vẻ sợ sệt e ngại, ngược lại là một bộ dáng đúng lý hợp tình cứng cỏi kiên quyết.
"Kẻ thấp hèn, còn không mau bái kiến hoàng hậu nương nương!"
Lão ma ma đứng ở bên cạnh thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Lệ Ảnh Yên đều là biểu cảm khinh thường, thậm chí đều không có ý tứ vấn an hoàng hậu, nhất thời liền tức giận mắng mỏ.
"Ôi chao, không sao, tiểu cung nữ này giúp bản cung một việc lớn như vậy, là đại ân nhân của bản cung, sao bản cung có thể bạc đãi đại ân nhân! Người tới, ban thưởng ghế ngồi!"
Nói xong, hoàng hậu vui vẻ cười khanh khách kéo tay nhỏ bé Lệ Ảnh Yên, nắm chặt ở trong tay, tiếp theo nhẹ vỗ về một chút.
Phượng bào của hoàng hậu uốn lượn chấm đất, xòe ra quanh thân như hoa lan thơm ngát, mũ phượng tinh mỹ, hai cái trâm vàng đổ xuống lay động rực rỡ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn trên mặt là vẻ ung dung sang trọng. Cho dù đã lớn tuổi, nhưng không không giảm chút tư thái yểu điệu nào, trên khuôn mặt như hoa phù dung gợn lên một nụ cười nhạt.
Tuy nói rằng mắt hoàng hậu đầy ý cười, nhưng đáy mắt thâm thúy này giống như có ánh sáng âm ngoan nào đó xẹt qua.
Mà trùng hợp khi ngọn lửa không rõ đó lướt qua, vừa lúc bị đôi mắt sáng trong suốt của Lệ Ảnh Yên bắt được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên trắng bệch, theo bản năng rút tay ra khỏi tay hoàng hậu.
"Đừng giả bộ làm gì, muốn chém giết, muốn róc thịt, nhanh phóng ngựa đi. Đừng lấy những chuyện âm dương kỳ quái đó đến lừa dối ta, không cần dùng đâu!"
Đơn thuần như nàng, tự nhiên không biết được hoàng hậu đối đầu với Ý phi. Huống chi ở trong tiềm thức của nàng, hoàng cung chính là một ổ rắn chuột, đều là một địa phương dơ bẩn. Nói không chừng, đây lại là trò mới của Tiêu Dung Diệp dựng lên để đối phó nàng thôi!
"Tiện tì làm càn, nói chuyện càn rỡ với bản cung như thế. Người tới, vả miệng!"
Ánh mắt ác độc của hoàng hậu liếc mắt nhìn Lệ Ảnh Yên một cái, tiếp đó lạnh lùng xoay người, trở lại trên giường phượng. Khóe miệng khinh miệt nhếch lên, một bộ dáng xem kịch vui.
Vừa dứt lời, hai lão ma ma dùng ánh mắt oán độc tiến lên, một phen kéo lấy y phục Lệ Ảnh Yên, vả mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ, một phen kéo lấy cổ tay lão ma ma.
Tay lão ma ma muốn đánh xuống, nhưng hoàn toàn không có sức giãy dụa.
Lại không nghĩ đến Lệ Ảnh Yên kéo cánh tay lão ma ma ném một cú trời đất tối sầm qua vai.
Nói như thế nào, Lệ Ảnh Yên lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như thế, tự nhiên có mấy chiêu công phu mèo ba chân, mà trùng hợp dùng công phu vụng về đó đối phó với đám lão mẹ lôi thôi này vẫn là dư dả.
Thấy tình thế không tốt, hoàng hậu cả kinh, mắt đầy lửa giận.
Dưới cơn thịnh nộ, hoàng hậu vội vàng phái thêm bốn cung nữ tiến lên.
"Đến, bốn người các ngươi cùng tiến lên, chế trụ nàng cho bản cung!"
Nhận được mệnh lệnh, bốn cung nữ yếu ớt tiến lên, nhìn bộ dáng nữ bạo lực này một đường tìm chết, ai cũng sợ trở thành oan hồn dưới tay nàng.
"Các ngươi sợ cái gì? Đều lên đi, bằng không bản cung liền chặt đầu của các ngươi!"
Hoàng hậu thô bạo rống một tiếng, vài cung nữ không thể không tiến lên, chết tử tế không bằng còn sống, bản thân còn có thể lưu lại một cái mạng.
Nghĩ nghĩ, mấy người thị nữ vẫn liều lĩnh tiến lên, phân ra bốn hướng đánh về phía Lệ Ảnh Yên.
Chung quy là hai tay không thể chống lại bốn người, Lệ Ảnh Yên vẫn bị mấy cung nữ này thành công kiềm chế ở dưới thân.
"Mẹ nó, hoàng hậu - lão nữ nhân có lòng dạ rắn rết này, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!"
"Bốp!"
Nghe thấy lời nói ác độc này của Lệ Ảnh Yên, hoàng hậu lập tức giận đến sắc mặt ửng hồng, nổi giận đùng đùng xuống giường phượng, cho Lệ Ảnh Yên một bạt tai trời đất tối đen.
"Kẻ thấp hèn, nhớ kỹ, bản cung không phải là Ý phi yếu đuối kia, bị ngươi tùy ý khi dễ! Người tới, ban cung hình, 50 đại bản! Không được sai lầm!"
Nói xong, bốn thị nữ liền lôi kéo Lệ Ảnh Yên đi tới đình viện, để thân thể gầy yếu của nàng nằm sấp trên ghế dài.
"Mẹ nó, lão nữ nhân, tiện nữ nhân, tra tấn ta, ngươi sẽ không được chết tử tế..."
Trong đình viện, Lệ Ảnh Yên vẫn tức giận la mắng như trước.
Vốn hoàng hậu đang trong cơn giận dữ, giờ phút này lửa giận bị nàng kích thích, thêm dầu vào lửa.
"Hành hình!"
Ra lệnh một tiếng, hai cung nữ kiềm chế bả vai Lệ Ảnh Yên, hai thái giám phía sau nâng hai trượng gỗ hồng tùng dài hơn một thước lên.
"Bốp!" một tiếng liền nện vào trên mông của Lệ Ảnh Yên.
"A..."
Đột nhiên bị tập kích khiến Lệ Ảnh Yên lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, giữa trán, mồ hôi to như hạt đậu rơi như mưa.
Phía dưới vốn là xé rách đau đớn, lúc này lại bị đánh bất ngờ kịch liệt như vậy, dù cho là ai cũng không thể chịu đựng được.
Nhưng quật cường như Lệ Ảnh Yên nàng, dù phải chết cũng không thể để tôn nghiêm của mình bị người vũ nhục.
Cắn chặt răng, lớn tiếng quát - -
"Sảng khoái, đánh đi, tiếp tục!"
"Được, cho ngươi sảng khoái. Đến, dùng thêm sức đánh nàng cho bản cung!"