Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 158: Chương 158: Chương 140.1: Xem loại xuân cung đồ này không phải rất bình




"Ta đang đợi nàng cùng nhau ngủ!"

Lời nói nhẹ nhàng từ từ rơi xuống, đầu lưỡi linh động như là bút vẽ chậm rãi chính xác phác họa hình dáng lỗ tai Lệ Ảnh Yên từng chút một.

Nhất thời, đỏ ửng nhàn nhạt nhiễm lên lỗ tai xinh xắn này.

Bị kỹ thuật gần như thành thạo như vậy trêu đùa, Lệ Ảnh Yên cảm giác độ ấm toàn thân đều đang tăng lên cao, ngực đã trở nên phập phồng.

"Đừng... Đừng như vậy! Ưm..."

Lệ Ảnh Yên còn chưa nói xong, lại phát ra một tiếng ưm uyển chuyển.

"Đừng thế nào? Tiểu yêu tinh của ta!"

Vừa nói xong liền theo đường cong xinh đẹp này xuống phía dưới.

Ngón tay thon dài như là khảy một loại nhạc cụ cổ điển, linh động trượt đi.

Lệ Ảnh Yên bị đụng chạm mang theo đùa giỡn này khiến thân thể trở nên mềm nhũn.

Ngay sau đó liền thần chí không rõ xụi lơ ở trong ngực Tiêu Dung Diệp.

Thấy Lệ Ảnh Yên đã như con cá nhỏ cắn câu, bên môi Tiêu Dung Diệp nâng lên một đường cong thâm thúy.

Phút chốc cúi đầu, chuẩn xác không lầm tìm được cánh môi Lệ Ảnh Yên, nuốt hết ở trong môi mỏng của mình.

Cánh môi bú mút lẫn nhau, lưỡi dài linh động vượt qua hàm răng của nàng, ở trong cái miệng nhỏ đàn hương của nàng tùy ý khuấy đảo bú mút, giống như mời nàng cùng nhảy múa, quấn quýt di chuyển khéo léo, mang theo hơi thở tình dục khó có thể che giấu, triền miên đan vào nhau.

Trong lòng Tiêu Dung Diệp tràn ngập nhiệt tình đối với tiểu nữ cặn bã này, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn bản thân như mê muội, như nghiện vậy.

Dưới cơn động tình, hai tay tiếp tục dán sát chặt chẽ thân thể Lệ Ảnh Yên và thân thể của mình lại với nhau, xoay người đẹp mắt vài cái liền tiến nhập vào phòng trong.

Sau khi khi dễ áp thân thể Lệ Ảnh Yên ở trên giường, động tác Tiêu Dung Diệp gần như đạt đến mức điên cuồng, giống như giọt mưa tinh tế trút xuống.

- - phân cách tuyến - -

Sáng sớm hôm sau, đợi Lệ Ảnh Yên tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, mơ màng mở mắt ra liền phát hiện trên thân thể xích lõa của mình có rất nhiều dấu hôn.

Lệ Ảnh Yên không khỏi đỏ bừng má, đối mặt Tiêu Dung Diệp, sao bản thân lại kìm lòng không đậu như vậy?

Tối hôm qua, sau khi bị hắn đùa giỡn một phen, thân thể của nàng liền dần dần rơi vào tay giặc rồi.

Trên giường lộn xộn, từng vết bẩn bắt mắt trực tiếp biểu lộ rõ ràng nhiệt liệt tối hôm qua.

Lệ Ảnh Yên không nhớ được, rốt cuộc là cảnh tượng "Kích tình bắn ra bốn phía" thế nào? Chỉ nhớ rõ trong mơ hồ, bản thân như là một con rắn không ngừng quấn quít lấy hắn, cũng theo động tác của hắn, bản thân ra sức đón ý nói hùa.

Thật không hiểu được, bản thân bắt đầu từ lúc nào lại có thể không biết xấu hổ như vậy, còn làm chuyện thấp hèn như vậy.

Lệ Ảnh Yên suy nghĩ hỗn loạn, nàng không muốn thừa nhận bản thân là một nữ tử có dục vọng rất mạnh. Nhưng chứng cứ rõ ràng này vẫn tiết lộ một mặt nguyên thủy, đen tối nhất của nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Ảnh Yên nghĩ đến đau cả đầu. Đêm qua nàng và nam cặn bã kia ép buộc lâu như vậy, người khỏe đến mấy đều có thể bị rút hết rồi.

Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên mặc vào y phục phân tán ở trên giường, di0en-da14n.le9.quy76.d00n sửa sang lại suy nghĩ một chút liền ra khỏi phòng.

Lệ Ảnh Yên vừa ra khỏi cửa đến nội đường liền thấy một bàn đồ ăn bổ dưỡng nhẹ.

Thấy Lệ Ảnh Yên đi ra, A Quân vui vẻ đi vào từ bên ngoài.

Bởi vì Lệ Ảnh Yên mặc là trang phục nam tử, A Quân còn chưa biết thân phận thật sự của nàng, đến gần thú vị nói - -

"A, Cẩu Đản, ngươi tỉnh rồi sao? Tối hôm qua vất vả nhỉ!"

Nói xong, A Quân liền liếc mắt ra hiệu, dùng cánh tay đẩy đẩy Lệ Ảnh Yên.

Thấy A Quân nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ lên.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên đỏ hồng như tôm bị nấu chín, A Quân càng trêu ghẹo nói qua - -

"Ôi chao, nói xem, vương gia làm việc được không?"

Lời nói rơi xuống tiết tháo không có giới hạn của A Quân nhất thời làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên thoắt đỏ, thoắt trắng.

Này thật đúng là một đôi chủ tớ không tiết tháo, chủ tử không tiết tháo, hạ nhân cũng không có tiết tháo.

"Mẹ nó, đừng hỏi ta, nếu không đêm nay ngươi cũng thử một lần đi!"

Lệ Ảnh Yên cực kỳ khinh thường nhìn A Quân, rõ ràng không muốn nói về đề tài không có tiết tháo này với hắn.

"Ta cũng muốn sống thử với vương gia lắm, nhưng vương gia giống như ngay cả liếc mắt nhìn cũng không nhìn ta. Nhưng còn ngươi, thân thể lớn lên là kết hợp giữa nam và nữ, trách không được vương gia coi ngươi như bảo bối!"

Nói xong, A Quân liền thở dài.

Nhìn sắc mặt định hướng tình dục không bình thường này của A Quân, Lệ Ảnh Yên liền muốn giày xéo hắn một chút, nhưng nghĩ đến hắn cũng là một kẻ nô bộc, bản thân bạo lực với hắn như vậy, thật sự tốt sao?

Nghĩ nghĩ, không quan tâm, không nói tiếp với hắn, hắn tự nhiên liền không nhiều lời nữa.

Nghĩ đến đây, tự nhiên ngồi xuống trước bàn cơm, múc một muỗng cháo cho mình.

Thấy Lệ Ảnh Yên không để ý mình, A Quân càng như là thuốc dán da hổ tiến lên.

"Này, Cẩu Đản, sao ngươi không để ý đến ta? Ta nói cho ngươi biết, vương gia đối với ngươi là thật tâm đó!"

Nói xong, A Quân liền ngồi xuống trên ghế đối diện Lệ Ảnh Yên, thao thao bất tuyệt nói qua - -

"Ngươi xem, vương gia biết tối hôm qua ngươi rất mệt, buổi sáng tinh mơ liền phân phó hạ nhân làm một bàn lớn bữa sáng cho ngươi. Aizz, hiện tại cháo ngươi đang húp kia chính là bảo bối lấy từ trên người con rùa đực sống mấy trăm năm đó!"

A Quân vừa nói ra khỏi miệng, cháo trong miệng Lệ Ảnh Yên lập tức phun ra ngoài.

"Phốc!" Bỗng chốc, phun lên toàn thân A Quân.

"A... Khụ khụ..."

Hơi thở Lệ Ảnh Yên không ổn định, mày thanh tú khẽ nhíu, lên tiếng hỏi - -

"A Quân, ngươi, ngươi nói cái gì? Bảo bối - - rùa đực?"

A Quân bị phun một mặt nước cháo, không nỡ lãng phí cháo rùa nhân sâm đại bổ này, không quản có phải Lệ Ảnh Yên phun ra không, chính là lung tung nuốt xuống.

"À ừ, đúng vậy, cháo rùa nhân sâm bổ dưỡng, lấy từ rùa sống trăm năm và nhân sâm ngàn năm làm thuốc dẫn, chuyên môn bổ thận, đây không phải là vương gia nghĩ tối hôm qua ngươi quá mệt, muốn bồi bổ cho ngươi một chút sao! Không nghĩ tới, ngươi còn không hiểu quý trọng phun hết cháo như vậy!"

Nghe cháo có thể bổ ra máu như thế, Lệ Ảnh Yên nhất thời có một cảm giác muốn móc cổ họng mãnh liệt, nàng thật tâm muốn có thể nhổ cháo làm cho người ta chảy máy mũi gì đó ra!

"Này, Cẩu Đản, ngươi làm gì đấy? Ngươi có biết một bàn lớn này có bao nhiêu quý trọng không? Nói cho ngươi biết, đây là gà ninh tuyết liên, dùng Thiên Sơn tuyết liên đó, gà này cũng là gà vàng nổi danh, đến thiên tử đương triều đều là nửa năm mới có thể ăn một lần! Còn có đây là hoa hồng đương quy, đều là cống phẩm đấy! Còn có cái kia..."

"Đợi một chút."

Sau khi nghe A Quân lải nhải nói hết một lần đồ ăn đại bổ trên bàn, Lệ Ảnh Yên nhất thời không có chút khẩu vị gì!

"Này A Quân, nếu ngươi muốn ăn, ngươi tùy tiện ăn, ta đi tản bộ!"

Nói xong, Lệ Ảnh Yên như là chạy trối chết chật vật ra khỏi phòng.

Thấy Lệ Ảnh Yên cũng đi rồi, nếu không ăn một bàn lớn này, chẳng phải sẽ uổng phí ư?

Nghĩ như vậy, A Quân liền mừng rỡ vui vẻ vung đũa lên, chính là càn quét một vòng!

Bị một bàn lớn mỹ thực dọa sợ, Lệ Ảnh Yên cho rằng Tiêu Dung Diệp chuyển của cải của Thần vương phủ ra hết rồi.

Đại bổ? Bổ em gái ngươi, muốn bổ cũng là đại bổ cho nam cặn bã ngươi đi!

Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên liền phẫn nộ đá một cước vào không khí.

Nàng chán muốn chết, giống một con ngựa hoang vui vẻ chạy loạn khắp nơi.

Nàng nhảy tới nhảy lui, đột nhiên thấy một tòa lầu các cách đó không xa, kiến trúc cực kỳ tinh xảo, mái ngói miệng chim cong ra phía trước, tám góc cạnh kéo dài tới tám hướng.

Lầu các được sơn màu đỏ, hoa lệ mà đại khí.

Lệ Ảnh Yên tò mò nhìn một chút, nhất thời bị lầu các mang theo ma lực này hấp dẫn.

Đẩy cánh cửa phòng ra, đập vào mặt là mùi hương kỳ lạ của mực, mùi hương dễ ngửi chui vào cánh mũi Lệ Ảnh Yên.

Nơi này lại có thể là một thư phòng.

Tuy rằng nói Lệ Ảnh Yên đến Thần vương phủ này rất lâu, nhưng nơi này lớn đến mức làm người ta kinh ngạc trố mắt, nàng tự nhiên không biết chỗ này là thư phòng của Tiêu Dung Diệp rồi.

Lệ Ảnh Yên bước thong thả tiến lên, đi đến nơi hương án, chất gỗ hồng tùng, nước sơn đen làm nền trên mặt bàn, bày biện đủ loại kiểu dáng cuộn sách văn học của ông tổ.

Nhìn một xấp sổ gấp công văn, Lệ Ảnh Yên mới giật mình, hóa ra nơi này là thư phòng của nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.