Không chuẩn bị cái gì, cánh môi sầm bạc mang theo sức lực cắn nuốt, bỗng chốc liền bắt được hai cánh hoa đỏ bừng đang vểnh lên của Lệ Ảnh Yên, lưỡi linh động cũng không chịu khống chế chui vào trong miệng nàng, tùy ý quấn quít lấy thơm ngọt của nàng.
Bị hơi thở nam tính đột nhiên đánh úp vây quanh, tuy rằng bản thân sớm đã quen với sự đụng chạm có sức lực bá đạo này, nhưng nghĩ đến nơi này là nhà xí - một nơi công cộng, tùy thời đều có khả năng có người tiến vào, Lệ Ảnh Yên vẫn theo bản năng giãy dụa.
Chẳng lẽ, nam nhân này thật muốn ở trong nhà xí "Giơ thương chào" ư!
"Nam cặn bã... đừng... Đi vào trong phòng!"
Giờ phút này, Lệ Ảnh Yên không biết bản thân dùng tâm tình gì nói với hắn, đi vào trong phòng, lời nói không tiết tháo như thế, bản thân lại có thể nói ra miệng!
"Cẩu Đản, xem ra nàng vẫn khát vọng âu yếm của ta!"
Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng, vươn đầu lưỡi mang theo động tình, liếm vành tai xinh xắn của Lệ Ảnh Yên.
Hóa ra nữ cặn bã này còn có tư tình với mình, ít nhất hiện tại nàng đã thừa nhận, nàng muốn đi vào trong phòng làm chuyện đó với mình.
"Đừng... đừng chạm vào ta nữa... Một lát cảm giác đến... vậy làm..làm sao bây giờ?"
Lệ Ảnh Yên tận lực ngăn cản đụng chạm của hắn. Không biết vì sao, bản thân đáng chết lại mẫn cảm với đụng chạm của hắn, cố tình có cảm giác.
"Nhanh như vậy đã có cảm giác, ta nhìn xem, có ẩm không!"
Nói xong, đầu ngón tay như là tìm kiếm bảo tàng, chậm rãi sờ soạng.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên rên một tiếng kiều mị, mang theo gợn sóng khó chịu lại hưởng thụ.
Nghe tiếng rên khiến đầu mình nóng lên như thế, Tiêu Dung Diệp cảm giác bản thân khó có thể cầm giữ rồi.
"Quả nhiên ẩm rồi, đúng lúc ta cũng có cảm giác rồi!"
Nói xong liền lôi kéo đai lưng của mình.
"Lão đại, lão đại, ngươi ở đâu?"
Ngay khi hai người chuẩn bị nếm trộm trái cấm, nhất thời bị một giọng nói như vậy làm cả kinh giật mình.
Tiêu Dung Diệp này đã lắp tên vào cung, muốn bắn ra lại bị một giọng nói không đúng lúc cắt đứt.
Vừa nghe giọng nói của đám người Sơn Pháo, lý trí Lệ Ảnh Yên vội vàng tỉnh táo lại từ trong tình triều, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn tiến đến bên tai Tiêu Dung Diệp, đè nặng giọng nói - -
"Đêm nay liền coi như xong đi! Ngày sau, ta nhất định bồi thường cho ngươi!"
Lệ Ảnh Yên vừa dứt lời, giọng nói đám người Sơn Pháo liền tiến vào.
"Lão đại, ngươi ở đâu?"
"Ôi chao, Thảo Bao, đừng gọi nữa, không phải lão đại nói đi nhà xí ư? Sao lại lâu như vậy? Đi, đi nhà xí nhìn xem!"
Hai người thương lượng, bước chân liền nhất trí đi tới nhà xí.
Nghe tiếng bước chân dần dần tới gần, Lệ Ảnh Yên kinh hách, trái tim đều nhảy vọt lên cổ họng.
Nhưng nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia vẫn không chịu buông mình ra.
"Này, nam cặn bã, buông ta ra!"
Lệ Ảnh Yên còn chưa nói xong, Tiêu Dung Diệp liền chen phân thân của hắn vào.
Lệ Ảnh Yên vốn định há mồm nói chuyện, trong nháy mắt mở miệng liền bị lắp đầy.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên thống khổ thì thào ra tiếng.
"Ngoan, được rồi, cứ như vậy đi. Bang Tiểu La này, ta giúp ngươi chống đỡ!"
Quay đầu, trên mày Tiêu Dung Diệp nhiễm lên vài phần sắc bén, thấp giọng quát lớn với Thảo Bao và Sơn Pháo đang mở nhà xí ra - -
"Làm càn, bổn vương ở trong này đi ngoài, các ngươi cũng dám can đảm rình coi, có phải muốn nếm thử gia quy của Thần vương phủ có tư vị gì sao! A ưm..."
Trên mặt Tiêu Dung Diệp vừa mang theo lệ khí rít gào, vừa hưởng thụ rên ngâm.
Bàn tay to giữ chặt đầu Lệ Ảnh Yên, không có chút ý tứ buông ra.
"A, vương gia, sao ngài lại ở nhà xí nữ?"
Lời nói hai người Sơn Pháo như là một trái bomb, đột nhiên nổ tung ở trong đầu của hắn.
Cúi đầu nhìn một chút, Lệ Ảnh Yên khom người, nhất thời thanh tỉnh.
Mẹ nó, nhà xí nam và nữ ở hai bên trái phải, ở giữa cách đường đi dành cho một người. Lệ Ảnh Yên vốn là nữ, không đi nhà xí nữ, còn có thể đi nhà xí nam sao!
Chỉ là Lệ Ảnh Yên luôn luôn cải trang nam nhân, khiến đám Tiểu La, Sơn Pháo ngu ngốc đó hồ đồ cho rằng nàng là nam nhân thì phải vào nhà xí nam, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhưng nào biết Lệ Ảnh Yên này vốn ở nhà xí nữ!
Mà này Tiêu Dung Diệp càng là thần kinh thô sơ, đã quên mất điểm này, một lòng chỉ nghĩ đến ì ạch với Lệ Ảnh Yên, làm bản thân đến nhà xí nữ cũng vào.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp nhất thời rối rắm nhíu mày núi lại một chỗ.
Vốn là chột dạ, Tiêu Dung Diệp vội vàng buông lỏng Lệ Ảnh Yên ra.
Lần nữa lấy được tự do, Lệ Ảnh Yên khó khăn hô hấp lấy không khí, vừa mới kinh hồn một phen, làm cho Lệ Ảnh Yên cảm thấy máu của mình đều đang chảy ngược, miệng là cảm giác đặc sánh ghê tởm.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên nghiêng đầu, khó khăn nôn mửa.
Vốn giữa trán Tiêu Dung Diệp đang bốc lên hắc tuyến, đâu còn có thể lo lắng nhiều như vậy, một lòng muốn tìm con đường hầm, chạy đi từ nơi đó.
Nhưng khi thấy Lệ Ảnh Yên ở bên cạnh có vẻ mặt thống khổ, Tiêu Dung Diệp vẫn dằn lại tâm tư tiến lên, vỗ lưng của nàng.
"Ngoan, thứ này không bẩn, thứ này bổ dưỡng lắm đó!"
Vừa nói vừa cười ngượng ngùng, giọng nói thô sáp này còn chưa rút hết tình triều.
"Biến, nam cặn bã, ngươi thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được. Tiến vào nhà xí nữ, ta mẹ nó thật sự là xem nhẹ ngươi!"
Lệ Ảnh Yên bỗng chốc mở bàn tay to Tiêu Dung Diệp đang giữ chặt mình ra, mắt đều là chán ghét khinh bỉ.
"Aizz, đừng buồn bực, các huynh đệ của nàng đều ở bên ngoài, nàng vẫn nên ngẫm lại nên giải thích nguyên nhân vì sao nàng tiến vào nhà xí nữ đi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền đau đầu một trận, chuyện xấu hổ bản thân tiến vào nhà xí nữ này lại có thể để cho người ta gặp được. Đây không phải khiến bản thân nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch ư.
Nghe được Tiêu Dung Diệp nói như vậy, da đầu Lệ Ảnh Yên run lên một trận, bản thân nói như thế nào đây, ở trong mắt bọn họ mình là nam nhân, chuyện tiến vào nhà xí nữ mà bị phát hiện, vậy đã không phải liên quan đến vấn đề tiết tháo nữa rồi!
Đột nhiên, lòng Lệ Ảnh Yên sinh ra một kế, liền vội vàng nói với Tiêu Dung Diệp.
Đợi Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp nói xong, Tiêu Dung Diệp không chút suy nghĩ liền cự tuyệt nàng.
"Chỷ ý ôi thiu gì chứ! Để người trên dưới Thần vương phủ biết, sau này người vương gia như ta phải nhìn người ta như thế nào?"
"Aizz, mặc kệ, ngươi cứ nói như vậy, bằng không ta liền không bao giờ cho ngươi chạm vào ta nữa!"
Miệng Lệ Ảnh Yên không đắn đo, tức tức oai oai nói chuyện, giọng điệu mang theo uy hiếp Tiêu Dung Diệp.
Bất đắc dĩ, Tiêu Dung Diệp sợ nhất điểm này, không để bản thân chạm vào nàng, đây quả thực còn khó chịu hơn là giết hắn.
"Nhưng... mà..."
"Nhưng mà cái gì? Câm miệng, hỏi ngươi một câu, chủ ý này của ta được không?"
Tiêu Dung Diệp bị lời nói bá đạo của Lệ Ảnh Yên cắt đứt, không khỏi như bị ủy khuất, mấp máy môi.
"Vậy nàng để ta chạm vào nàng liên tục ba ngày, không cho nàng phản kháng!"