Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 182: Chương 182: Chương 156: Cẩu Đản, ta yêu nàng, gả cho ta đi




Từng luồng cảm giác tê dại, như là bị vật gì đó không nên chạm đụng phải khiến thân mình Lệ Ảnh Yên theo bản năng sợ run lên.

"Gả cho ta, để ta dùng tuổi già đi che chở nàng. Cẩu Đản, gả cho ta!"

Giọng nói tràn đầy từ tính như là một bài hát ru con, mềm mại nhẹ nhàng truyền vào trong lỗ tai Lệ Ảnh Yên, khiến lý trí nàng tan rã trong ngôn ngữ của hắn.

"Ôi..."

Lệ Ảnh Yên thở gấp ồ ồ, mặt đỏ tai hồng chịu đựng sự trêu chọc của hắn.

"Cẩu Đản, đừng phủ định nữa, nàng có cảm giác với ta!"

Bàn tay to phủ lên, mang theo một loại ma lực xẹt qua đường cong của nàng.

Tiêu Dung Diệp trong cơn tình mê không thỏa mãn đụng chạm cách vật liệu may mặc, theo đường cong thân thể, duỗi tay tiến vào trong y phục, đầu ngón tay cảm thụ được cảm xúc da thịt chân thật.

Khít khao, trơn mịn của nàng khiến bản thân trầm mê như đang vuốt ve dạ minh châu óng ánh trong suốt, yêu thích không buông tay.

"Ưm... Không cần... đừng sờ nữa!"

Còn bị hắn trêu chọc như vậy nữa, Lệ Ảnh Yên không dám khẳng định bản thân có trầm luân ở dưới kỹ xảo cao siêu của hắn không?

"Vì sao không cần? Nàng rõ ràng thích loại cảm giác này đến nghiện, lại vẫn cường điệu không muốn. Cẩu Đản, nàng gạt được người khác, nhưng không lừa được ta!"

Tiêu Dung Diệp tiếp tục không chịu buông tha thân thể của nàng, bộ dáng tựa hồ nhất định phải bức nàng nói ra nàng thích được hắn đụng chạm thì Tiêu Dung Diệp mới bằng lòng bỏ qua.

Bỗng dưng, bàn tay to tà ác kèm lên trên rồi...

"Ưm..."

Lệ Ảnh Yên rên nhẹ một tiếng, trong tiếng nói kiều mị sôi trào như loại lửa cực nóng.

Đột nhiên, một dòng nước ấm kích động xẹt qua bụng.

Cho dù Lệ Ảnh Yên đã ý loạn tình mê, nhưng một chút lý trí còn lại vẫn làm nàng biết, cảm giác này của nàng là cảm giác rất chân thực.

"Ta... rất muốn..."

"Cái gì? Tiểu yêu tinh, nàng đang nói cái gì? Đến, nói với ta!"

"Muốn... Ta nghĩ muốn..."

"Nàng nghĩ muốn ta phải không?" Tiêu Dung Diệp không che giấu chất vấn chút nào, mà Lệ Ảnh Yên bị tình dục làm choáng váng đầu cũng không quan tâm tiết tháo gì đó, lập tức gật gật đầu.

Nhìn thấy bộ dáng mông lung mơ màng của người tiểu nữ tử này, Tiêu Dung Diệp nhất thời cảm giác bản thân hưng phấn như là đánh máu gà.

"Tốt lắm, chúng ta trở về phòng của nàng, tối nay chúng ta sẽ hoàn thành bảy bảy bốn chín chiêu thức khác!"

Ôm lấy thân mình nhỏ suy nhược của Lệ Ảnh Yên, lắc mình một cái.

Cũng không nghĩ, tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên vào lúc này lại nắm chặt tay áo của hắn.

Tiêu Dung Diệp không khỏi ngưng mi không vui!

Nàng muốn đổi ý sao? Khuôn mặt Lệ Ảnh Yên tràn đầy tình dục, gắt gao nắm lấy Tiêu Dung Diệp, thật giống như là cho dù xé nát hắn cũng sẽ không tiếc.

"Đừng... ta... chịu không nổi, hiện tại lập tức lập tức cho ta... ta muốn!"

Tiếng nói mê ly khàn khàn mang theo mật, một loại mềm mại độc hại lòng người.

Trong nháy mắt, bụng dưới của Tiêu Dung Diệp bị một cỗ chất lỏng đổ đầy.

Nóng lòng tìm cửa ra phát tiết, hắn không chút suy nghĩ liền đặt thân mình Lệ Ảnh Yên ở trên mặt cỏ.

Một khắc sau, thân thể cao to tựa như đại địch tiếp cận, gọn gàng dứt khoát kèm lên thân thể mềm dẻo!

- - phân cách tuyến - -

Đêm, không khí nhàn nhạt lạnh bạc, lây dính một chút sương sớm.

Tiêu Dung Diệp khoác y phục của mình lên trên vai run rẩy của Lệ Ảnh Yên.

Mấy hiệp kịch chiến làm hai người đều mệt đến như là chó chết, gối dựa vào nhau.

Ngón tay thon dài xẹt qua cái trán đầm đìa mồ hôi, thân mình tiểu nữ cặn bã này giống như là một loại độc dược trí mạng, biết rõ có độc, nhưng Tiêu Dung Diệp vẫn nhịn không được mà trúng độc, cho đến khi độc tính xâm nhập đến tận cốt tủy, hắn cũng không chịu buông ra.

"Gả cho ta đi, Cẩu Đản. Trải qua quen biết lâu như vậy, hiểu nhau, ta phát hiện, ta hoàn toàn không rời khỏi nàng được. Cho nên Cẩu Đản, gả cho ta đi, nàng sẽ phát hiện, so với tưởng tượng của nàng, ta còn tốt hơn gấp một trăm lần."

Trong tiếng nhàn nhạt của Tiêu Dung Diệp có một tia run rẩy. Bắt đầu từ khi có hôn ước, tiểu nữ cặn bã này luôn luôn cự tuyệt hắn.

Hắn rất sợ, nếu nàng luôn luôn giằng co cự tuyệt bản thân như vậy thì tất cả kiên trì lúc trước của mình với nàng đều như nước chảy về biển đông thôi!

"Ta... không xứng... không muốn..."

Lệ Ảnh Yên khàn giọng, hữu khí vô lực nói mấy chữ này.

Tiêu Dung Diệp lập tức hiểu rõ, nàng lại nói nàng không xứng làm Thần vương phi, càng không muốn làm Thần vương phi.

Lệ Ảnh Yên nàng yêu thích tự do như thế nào, Tiêu Dung Diệp đều rõ ràng hơn ai hết. Tuy rằng thời gian bọn họ quen nhau chỉ có mấy tháng, nhưng hồn nhiên của nàng, thiện lương của nàng, không kềm chế được của nàng, hết thảy của nàng đều in dấu thật sâu trong đầu Tiêu Dung Diệp.

Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt liền bị tính tình tự nhiên ngang bướng trên người nàng lây nhiễm.

Càng về sau, nàng không tiếc gánh vác thanh danh kẻ lừa đảo mà đi kiếm ngân lượng cho cuộc sống của nam nữ già trẻ thôn dân chạy nạn. Hắn chỉ biết, cái loại thiện lương phát ra từ trong xương đó khiến bản thân nhịn không được mà đi tiếp cận nàng.

Hắn thích thiện lương của nàng, thích sự càn rỡ của nàng, thích sự không gò bó của nàng, thích nàng phóng đãng không kềm chế được, thích hết thảy của nàng.

Nàng tựa hồ vĩnh viễn sẽ làm chuyện bản thân không dám làm, điểm ấy làm Tiêu Dung Diệp càng bị nàng hấp dẫn.

Cho đến khi từ từ phát hiện, bản thân lại nguyện ý vì nàng đi hãm hại bạn tốt của mình, nguyện ý vì nàng treo cổ kẻ ác, nguyện ý vì nàng đi làm việc trái ý mẫu thân, thậm chí bị thương vì nàng.

Bất tri bất giác, bản thân lại vì nàng làm nhiều chuyện như vậy. Hiện tại càng nguyện ý cưới nàng, lấy cuộc sống của mình đi hứa hẹn nàng.

Nghe được nàng nói không muốn gả cho mình, làm Thần vương phi - kẻ đáng thương bị thân phận trói buộc, Tiêu Dung Diệp rất hiểu cho nàng.

"Cẩu Đản, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, ta có thể vì nàng mà buông tha hết thảy!"

Ánh mắt kiên định không dời, lời nói quyết chí thề chắc chắn khiến tiếng lòng Lệ Ảnh Yên đột nhiên căng thẳng.

Thấy nàng kinh hoảng như thỏ, Tiêu Dung Diệp quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tiếp tục êm tai nói qua - -

"Cẩu Đản, kỳ thực trong lòng nàng có ta đúng không? Thậm chí, đang yêu ta từng chút một, đúng không?"

"..."

"Từ khi nàng nguyện ý yên tâm giao vụ án thôn dân chạy nạn cho ta. À, không đúng, phải nói là bắt đầu từ khi nàng biết Lan Cẩn là vương phi tương lai của ta, nàng đã động tâm với ta!"

"Nàng yêu ta, bất quá là đang yêu một cách cẩn thận dè dặt! Nàng sợ nàng yêu chính là một người không nên yêu, cho nên nàng luôn luôn áp chế tình cảm của bản thân. Nhưng là, nàng có nghĩ tới hay không, càng áp chế tình cảm thì thường sẽ càng hoàn toàn ngược lại. Làm nàng yêu ta, thời điểm yêu đến vô pháp tự kềm chế, cái loại lo được lo mất đã chiếm cứ toàn bộ lý trí của nàng!"

"Ha ha, sao ta lại không biết, lần đó nàng đại náo Bích Tiêu cung, kỳ thực là muốn ngăn cản hôn ước của ta và Lan Cẩn, chính là bị Thiếu Nghi đánh bậy đánh bạ, mang nàng bỏ trốn ra khỏi cung!"

"Nàng để ý ta như vậy, vì sao không nói với ta? Khi ta bá đạo yêu cầu nàng thử yêu ta, tâm của ta liền xác định vững chắc, nàng nhất định sẽ yêu ta. Ta tự phụ như vậy, làm sao có thể đồng ý để bản thân thất ý ở trong tình trường!"

Tiêu Dung Diệp như là bản thân Lệ Ảnh Yên, theo góc độ của nàng, phân tích toàn bộ phương diện tình cảm của nàng với hắn.

Nghe được Tiêu Dung Diệp nói như vậy, Lệ Ảnh Yên thở dài một hơi.

Đúng vậy, nam cặn bã này nói rất đúng, bản thân không biết từ khi nào đã thật sự động tình với hắn, di0en-da14n.le9.quy76.d00n mà chính nàng đà điểu cho rằng, nàng thích vẫn là Hoắc Thiếu Nghi,

Mà lúc nàng giật mình phát hiện, kỳ thực nàng yêu không phải Hoắc Thiếu Nghi, mà là Tiêu Dung Diệp, nàng lại bắt đầu lo được lo mất, rốt cuộc nam cặn bã kia có yêu mình hay không?

Câu nói thích nàng của hắn, cuối cùng là có ý tứ gì? Mà câu luyến tiếc nàng, lại là có ý tứ gì?

Hiện tại Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không dám lại lấy tình cảm đi đánh cược, nàng thua không nổi.

"Vậy ngươi đến nói với ta, ngươi từng nói một câu thích ta vào lúc đang tiến hành vụ án Dư Văn Diên, câu đó có ý tứ gì? Còn có, câu luyến tiếc ta kia của ngươi lại là có ý tứ gì?"

Lệ Ảnh Yên chất vấn, hai vấn đề này đã quanh quẩn ở trong đầu nàng thật lâu thật lâu, thậm chí khiến nàng trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, cả ngày sống trong lo được lo mất.

Mà nghe được Lệ Ảnh Yên chất vấn Tiêu Dung Diệp, chợt lộ ra một nụ cười

Nâng tay, gõ một cú hạt dẻ lớn lên trán nàng.

"Nữ tử ngu ngốc, nàng ngu ngốc thật sao? Lời ta nói, ý tứ thật rõ ràng, ta thích nàng, luyến tiếc nàng. Nhưng nếu để cho ta nói chính xác hơn một chút, hiện tại ta chỉ muốn nói với nàng - - "

Bỗng nhiên, dưới con ngươi đen của Tiêu Dung Diệp ẩn chứa chút thần sắc, đối diện đôi mắt sáng trong như nước này, khẽ mở môi mỏng, nói chữ thần thánh, gằn từng tiếng - -

"Ta yêu nàng!"

Không biết vì sao khi nghe được ba chữ kia, trong nháy mắt trái tim Lệ Ảnh Yên bị một tảng đá lớn nện vào, nổi lên không bình tĩnh cực lớn.

Nàng không có nghe lầm chứ? Hắn lại có thể vẻ mặt chắc chắn nói với mình ba chữ thần thánh đó

Hắn nói, hắn yêu nàng, Lệ Ảnh Yên quả thực không thể tin được lỗ tai của mình!

Hắn đang dùng lời hứa đến hứa hẹn với mình ư?

Thấy Lệ Ảnh Yên ngây ngốc, Tiêu Dung Diệp cho rằng nàng không nghe thấy.

Nghĩ đến đây, liền nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên lên, lại trịnh trọng nói câu - -

"Cẩu Đản, ta yêu nàng, gả cho ta đi! Để ta dùng một đời một kiếp chăm sóc nàng, bảo hộ nàng, toàn tâm toàn ý yêu nàng, gả cho ta đi!"

Nước mắt khiếp sợ.

Khi lần nữa nghe được Tiêu Dung Diệp nói với mình mấy chữ kia, tâm Lệ Ảnh Yên nhất thời bị cảm giác hạnh phúc bao vây.

"Tách, tách", nước mắt bởi vì cảm động, liền không một tiếng động rơi xuống.

Nàng đợi được những lời này, nàng thật sự đợi được, hắn nói hắn yêu nàng.

Lời nói tra tấn nàng lâu như vậy, rốt cục đã nghe được từ trong miệng nam cặn bã cao lớn lại hết sức lông bông này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.