Lệ Ảnh Yên tức giận hất tay Tiêu Dung Diệp ra, vẻ mặt giống như ủy khuất nói qua - -
"Chàng chỉ biết ở sau tấm bình phong, làm một rùa rút đầu, chuyện gì cũng phải để ta ứng phó, mẹ nó!"
Càng nghĩ, Lệ Ảnh Yên càng có chút cảm xúc làm nũng của tiểu nữ tử bình thường.
Nói như thế nào hắn cũng là một đại nam nhân, chuyện gì cũng không làm, cố tình để nàng - một người tiểu nữ tử đi ứng phó Tiêu Hạo Thiên đa mưu túc trí kia, đây không phải là cứng rắn đuổi con vịt lên khung sao?
"Ôi chao, bảo bối, mấu chốt là miệng sắc bén này của nàng cũng không cần ta! Một khi đã như vậy, ta đây liền an tâm làm một Hộ Hoa Sứ Giả sau lưng nàng là được rồi!"
Tiêu Dung Diệp cười, giống như trăng khuyết ngoài cửa sổ, kéo ra độ cong nhiễm chút hơi thở thanh u, cảm nhận loại hạnh phúc ngọt ngào nhàn nhạt này chậm rãi lan tràn.
"Miệng chàng ngọt! Quen nói dỗ dành ta rồi!"
Lệ Ảnh Yên vừa xô vừa đẩy tránh thoát cánh tay dài gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp, nhưng không nghĩ đến bản thân càng giãy dụa lợi hại, cánh tay dài của Tiêu Dung Diệp càng nắm chặt lấy nàng.
"Nào có? Ta nói chính là sự thật, ta chính là thích nàng giương nanh múa vuốt, tính cách tiêu sái giống như con báo!"
"Không gọi ta là nữ cặn bã sao? Nam cặn bã thối!"
Nói xong, thân mình nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên rút vào trong lòng Tiêu Dung Diệp thêm vài phần, đùa giỡn dùng cái mũi nhỏ vuốt ve lồng ngực cứng rắn của Tiêu Dung Diệp.
"Được rồi, tiểu yêu tinh, không phải nàng đang ở cữ sao? Trêu chọc như vậy, không sợ nhóm lửa trên người ư?"
Tuy rằng động tác Lệ Ảnh Yên vuốt ve lồng ngực Tiêu Dung Diệp không có ác ý gì, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cảm giác tê dại, như là điện giật trêu chọc hắn.
Bỗng dưng, nơi nào đó trên thân thể Tiêu Dung Diệp có chút phình to.
Rõ ràng cảm nhận được một vật thể không rõ nào đó đang tác quái.
"Đừng nháo, thân thể của ta không tốt, chàng nhịn thêm chút nữa đi! Huống chi..."
Lệ Ảnh Yên chợt cười ngượng ngùng, lấn đến gần bên tai Tiêu Dung Diệp, thổi hơi nói qua - -
"Hiện tại thân phận của chúng ta không rõ, lại làm chuyện như vậy, chàng thật đúng tính toán để tiếng xấu muôn đời sao? Hắc hắc!"
"Vật nhỏ, nàng đang chế nhạo ta ư? Nàng nói lời kích động như vậy với phụ hoàng, đến nơi này của ta liền thay đổi phải không? Xem ta thu thập nàng thế nào?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền vươn bàn tay to tà ác, cù lét hai bên thắt lưng của Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên chịu không nổi trêu chọc của Tiêu Dung Diệp, vội vàng đưa tay bắt lấy bàn tay to tà ác làm càn của hắn.
"Được rồi, đừng nữa náo loạn, nói chính sự đi!"
Vừa nói xong, Lệ Ảnh Yên ngồi dậy, một bộ dáng nghiêm túc.
Bàn tay to của Tiêu Dung Diệp buông lỏng ra, Lệ Ảnh Yên ngồi xếp bằng ở trên giường, cầm tay nhỏ bé lên bên má.
"Nam cặn bã đáng chết, mặc kệ thế nào, ta vẫn không tin sự thật ta và chàng là huynh muội! Ta nghĩ muốn để chàng tra rõ chuyện này một chút!"
"Nàng muốn ta làm như thế nào?"
Thấy Lệ Ảnh Yên hiểm khi nghiêm túc nói qua, Tiêu Dung Diệp biết tiểu nữ tử này đang rất nghiêm túc.
"Năm đó ta được một sư thái nhận nuôi ở miếu Hoàng Thành. Lúc ta bảy tuổi, bà ấy chấp thuận ta xuống núi, ta đã từng ngao du giang hồ hơn mười năm. Hình như khối ngọc màu tím này trên người ta đã được mang trên người ta từ khi sinh ra, cho nên mẫu thân của ta là hoàng hậu vong quốc Bắc Minh quốc là không sai, chỉ là..."
"Ta không dám khẳng định phụ thân của ta! Ta cảm thấy ta hoàn toàn không phải là con của hoàng thượng. Ông ấy không cho ta cảm giác thân thiết của người phụ thân!"
Lệ Ảnh Yên càng nói, càng cảm thấy bản thân và ông ta không có quan hệ huyết thống, cái loại cảm giác mãnh liệt này đánh trực tiếp vào trong lòng. Dựa vào trực giác, nàng cũng cảm thấy bản thân và ông ta không có bất cứ quan hệ gì.
"Vậy nàng muốn ta đi miếu hoàng thành đó, tìm được sư thái nuôi dưỡng nàng năm đó? Thông qua chỗ bà ấy, đến chứng thực câu đố thân thế của nàng sao?"
"Đúng, ta muốn chàng đi tìm sư thái kia, chẳng qua ta không nhớ được tên sư thái kia là gì? Hình như gọi cái gì... Huệ gì đó... Ta không nhớ rõ, nhưng giữa mi tâm bà ấy có một nốt ruồi Chu Sa, ta ngược lại nhớ được rất rõ ràng!"
"Được rồi, sáng mai, ta sẽ đi miếu Hoàng Thành, tìm sư thái kia chứng thực thân phận của nàng! Nhưng mà Cẩu Đản, dù sao chuyện đã qua nhiều năm như thế, ta... ta không xác định sư thái kia có còn trên đời không?"
"Nhưng mà Cẩu Đản, đáp ứng ta, mặc kệ thế nào, nàng đều đừng rời khỏi ta được không?"
Tiêu Dung Diệp lo lắng cũng không phải là không có lý, nếu sư thái bên kia không thể chứng thực được nàng là đứa nhỏ của người khác, vậy thì xác định vững chắc là của Tiêu Hạo Thiên rồi.
Tiêu Dung Diệp trốn ở sau tấm bình phong, tự nhiên là nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
Tiêu Hạo Thiên nói khối ngọc màu tím này là tượng trưng kết tinh của ông ấy và Hứa Di, vậy đã nói lên, nàng rất có thể là nữ nhi của Tiêu Hạo Thiên, muội muội ruột của mình.
"Chàng yên tâm, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ không rời khỏi chàng! Vừa rồi, ta đã tỏ rõ thái độ cứng rắn với hoàng thượng, chàng đều nghe được mà! Cho nên, không cần lo lắng, ta sẽ không rời khỏi chàng!"
"Cẩu Đản!"
Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp động tình tiến lên nắm chặt lấy bả vai gầy của Lệ Ảnh Yên, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
"Ôi chao, đừng mè nheo nữa, chàng nhanh đi thôi!"
Lệ Ảnh Yên làm nũng giãy dụa ở trong lòng Tiêu Dung Diệp, xô đẩy lồng ngực to lớn ra cửa.
Nàng cũng không muốn sáng sớm ngày mai để đám người hầu nhìn thấy nam cặn bã đáng chết xuất hiện ở trong phòng của mình.
"Sao cứ thúc giục ta đi nhanh như vậy! Ta mới đến một lát thôi mà!"