Xem ra Tiêu Dung Diệp này và hoàng thượng quả thật là phụ tử ruột thịt, vậy còn lại, chỉ có thể dựa vào nhìn về tình huống bên nàng, có lẽ sư phụ nhận nuôi mình ở miếu Hoàng Thành rất có thể biết toàn bộ sự tình.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên âm thầm động viên tinh thần, cùng nam cặn bã này ngắm mặt trời mọc xong, nàng phải đi tìm sư thái hỏi rõ chân tướng sự tình. Nếu giữa bọn họ quả nhiên là huynh muội, như vậy để cho Tiêu Dung Diệp hắn tha thứ bản thân không lời từ biệt!
Lệ Ảnh Yên không khỏi nhẹ thở dài một hơi.
Phát giác mặt mày Lệ Ảnh Yên có chút biến hóa khác thường, liền mềm nhẹ mở miệng hỏi - -
"Cẩu Đản, nàng làm sao vậy? Rất lạnh sao?"
"Không có, ta chỉ là... chàng có biết, sau khi sinh non, giày vò như vậy sẽ có tổn thương không!"
"Vậy có nặng lắm không? Ta nói Lộ Lệ tới chẩn bệnh cho nàng!"
"Ta không sao! Thật sự không có việc gì rồi! Ngắm mặt trời mọc với chàng xong, ta trở về nghỉ ngơi, được không?"
Nghe Lệ Ảnh Yên nói như vậy, Tiêu Dung Diệp cũng không nói thêm gì nữa.
Đưa bàn tay mềm dày ấm áp ra, kéo vạt áo trước của Lệ Ảnh Yên vào, để áo bào trắng càng thêm bao bọc lấy nàng.
Sau đó bỏ bàn tay nhỏ xinh này vào trong bàn tay to ấm áp, nắm chặt.
Mười ngón đan xen, lòng bàn tay áp vào nhau. Mặt mày thâm thúy của Tiêu Dung Diệp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bản thân yêu khắc sâu.
"Cẩu Đản, ta hứa cả đời này, lòng bàn tay của ta chỉ ấm áp vì nàng!"
Lời nói dịu dàng, như là một dòng nước ấm áp ôn nhuận trực tiếp chảy vào trong trái tim Lệ Ảnh Yên, xông thẳng đến đáy lòng như dây cung yếu ớt của nàng, khiến cho tuyến lệ của nàng mãnh liệt muốn khóc ra thành tiếng.
Giờ khắc này, nàng thật sự thật sự rất muốn bổ nhào vào trong lòng Tiêu Dung Diệp, càn rỡ khóc lớn một trận.
"Tách, tách!"
Nước mắt vẫn bị đứt giống như chuỗi ngọc, không chịu khống chế mà rơi xuống.
Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên khóc, tiếng lòng Tiêu Dung Diệp căng thẳng, nàng lại làm sao rồi?
"Cẩu Đản, nàng... nàng làm sao vậy?"
"Hu... Ta, ta không sao, ta chỉ là... chỉ là ... Ha ha!"
Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên nín khóc mà cười ra tiếng.
Thấy bộ dáng dở khóc dở cười của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp biết, nàng đây là vui mừng mà khóc rồi.
Không khỏi đưa tay vuốt ve đầu của nàng.
"Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, nàng là nữ nhân mà Tiêu Dung Diệp ta yêu nhất, sao ta có thể nỡ để nàng khóc chứ?"
Tiếp đó, cánh môi lấn đến gần, cắn nuốt từng giọt nước mắt vào trong môi mỏng.
Trên lông mi thật dài, lây dính hơi thở ướt át, hàn khí đánh úp lại, có chút dấu hiệu ngưng kết, mà sau khi môi ôn nhuận này rơi xuống, đều trở nên hòa tan.
"Được rồi, nha đầu ngốc, khóc như vậy nữa, ta sẽ đau lòng!"
Tiêu Dung Diệp an ủi, lại không nghĩ cánh môi này lại không chịu khống chế trở nên tự do.
Môi mỏng nhàn nhạt ngưng hơi thở ẩm ướt, thong thả xẹt qua tương đối khéo léo, tiếp đó thong thả dời xuống, cuối cùng là hai cánh hoa nhỏ nhắn mềm nhẹ bản thân khát vọng đã lâu.
Sau khi cánh môi mềm nhẹ của hai bên nam nữ chặt chẽ dán sát đến cùng nhau, cánh môi Lệ Ảnh Yên chợt lạnh. Đầu tiên là ngẩn ra, nhưng giây lát liền nhẹ đóng lông mi nhỏ mềm nhẹ này, cảm nhận nụ hôn duy mỹ nhẹ nhàng.
Giờ khắc này, để cho thể xác và tinh thần nàng càn rỡ lần cuối cùng đi! Nếu giữa bọn họ quả nhiên là huynh muội, coi như đây là nụ hôn ly biệt cuối cùng đi!
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên nâng tay hai tay gầy yếu vòng lên cổ Tiêu Dung Diệp, càn rỡ hôn hắn.
Hai cánh môi rơi xuống nụ hôn dịu dàng như mưa rơi, tùy ý dây dưa.
"Nam cặn bã... Ta... Ta thật sự rất yêu chàng!"
Lệ Ảnh Yên có chút động tình, cổ tay nhỏ bé ôm hắn, không khỏi tăng thêm lực đạo.
"Cẩu Đản, ta cũng rất yêu nàng, rất yêu, rất yêu!"
Hai người triền miên dây dưa đôi môi với nhau, ngay cả thân mình đều không tự chủ được dựa sát ở cùng một chỗ.
Cùng với nụ hôn triền miên si mê của hai người, một chút ánh sáng xẹt qua phía chân trời, ánh rạng đông bình minh xuyên phá tầng mây, phóng đến trên vùng đất mênh mông. Không đến một lát, mặt trời dần dần dâng lên từ phía chân trời.
Một ngày tốt đẹp lại sắp bắt đầu, tiếng lòng Lệ Ảnh Yên không khỏi run lên, bình minh, thấy được nắng ấm mới lên, chỉ mong tất cả giống như là quan hệ hắc ám giữa bọn họ, nhanh đi đến tận cùng, nghênh đón ánh rạng đông bình minh đến!
- - phân cách tuyến - -
Cùng Tiêu Dung Diệp xem xong mặt trời mọc, Lệ Ảnh Yên về tới Dục Tú cung. Sau khi vội vàng thu thập một phen liền gọi Diên nhi, để cho người trong cung vác lên, ra khỏi hoàng cung.
Lúc này, Tiêu Dung Diệp hẳn là ở Cần Chính Điện, vội vàng giúp hoàng thượng xử lý chính vụ, tạm thời sẽ không phát hiện bản thân lén lút rời đi.
Bố trí mọi thứ xong, trước khi đi, Lệ Ảnh Yên lưu lại một phong thư.
Nếu giữa bọn họ không có ràng buộc huyết thống, Lệ Ảnh Yên sẽ trở lại, nhưng nếu bọn họ giống như lời mọi người nói, vậy thì tha thứ nàng đi không từ giã, tha thứ nàng từ đây biến mất ở trong thế giới của hắn!
Xe ngựa dọc theo đường núi xóc nảy, lướt qua một ngọn lại một ngọn núi, lại giẫm qua cầu gỗ, đi ngang qua mấy trấn nhỏ, sống đầu đường xó chợ hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng đến miếu Hoàng Thành.
Nhìn nơi mình đã sống vào lúc nhỏ, trong lòng Lệ Ảnh Yên ngũ vị tạp trần. Mười năm, bản thân lại trở về nơi đây, vẫn thật là có một loại hơi thở đã lâu.
Ngoài miếu, tường xám đều đã bắt đầu biến chất, cũ nát không chịu nổi khiến nơi này trở nên có một chút thê lương.
Thấy thế sự tang thương biến hóa, Lệ Ảnh Yên sầu não không thôi, cũng không biết sư thái năm đó còn ở đây hay không? Bản thân vừa đi chính là mười mấy năm, cảnh còn người mất mọi chuyện ngừng, chỉ mong các nàng còn ở đây.
Khi Lệ Ảnh Yên ngước mắt nhìn toàn bộ miếu Hoàng Thành, từ bên trong đi ra hai tiểu ni cô.
"Nữ thí chủ, xin hỏi ngài muốn làm gì?"
Thấy hai tiểu ni cô đi ra, hai tay Lệ Ảnh Yên cũng thuận thế tạo thành chữ thập, thành kính gật đầu.
"Xin hỏi, Tĩnh Huệ sư thái có ở đây không?"
"Nữ thí chủ nói chính là Tĩnh Huệ sư thái đã mất sao?"
Đã mất?
Chợt nghe đến tiểu ni cô nói như vậy, thân mình gầy yếu của Lệ Ảnh Yên suýt nữa ngã trên mặt đất!
"Qua đời? Chuyện khi nào?"
"Là chuyện hai năm trước, thân sư thái nhiễm trọng bệnh, bất hạnh chết bất đắc kỳ tử!"
Mất mác, khiếp sợ. Giờ khắc này, một tia căng thẳng ở trong đáy lòng Lệ Ảnh Yên cũng đột nhiên đứt rời.
Còn có cái gì có thể chứng minh nàng và Tiêu Dung Diệp không có quan hệ đây?
Lệ Ảnh Yên chua xót không biết làm sao, trong lòng rối thành một nùi gai.
Không khỏi yên lặng xoay người, nghĩ rốt cuộc không thể nào điều tra thân thế của bản thân, đành phải rời đi.
Ngay tại lúc Lệ Ảnh Yên xoay người tính rời đi, bên trong truyền đến một giọng nói già nua của phái nữ.
"Mặc Ngôn, ngoài cửa là người phương nào đến thăm?"
"Hồi bẩm Tĩnh Từ sư thái, là hai vị nữ thí chủ tới bái phỏng Tĩnh Huệ sư thái, nhưng sư thái đã qua đời, các nàng liền chuẩn bị rời đi?"
"Tìm Tĩnh Huệ sư thái?"
Tĩnh Từ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó vội vàng giống như phản ứng kịp, chuyển bước chân nhỏ vụn tiến lên, mở miệng nói - -
"Nữ thí chủ xin dừng bước!"
Nghe được phía sau có người gọi mình, Lệ Ảnh Yên theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy một ni cô mặc áo dài màu xám, tay cầm Phật châu tiến lên.
"Sư thái, người..."
"Con là Yên Nhi, đúng không?"
Vừa nghe được có người gọi nhũ danh của mình, Lệ Ảnh Yên vui vẻ liên tục gật đầu.
"Đúng, đúng vậy, con là Yên Nhi, sư thái người..."
"A, nhìn nha đầu con một chút, sao bần ni quên được chứ? Bần ni là đồng môn sư muội Tĩnh Từ của Tĩnh Huệ sư thái! Lúc con còn nhỏ, bần ni còn từng ôm qua con đấy!"
Càng nghe Tĩnh Từ nói qua, Lệ Ảnh Yên giống như mới tỉnh từ trong giấc mộng dài tiến lên, một phen ôm lấy Tĩnh Từ.
"Tĩnh Từ sư thái, Yên Nhi rất nhớ người!"
Nước mắt ở một khắc này lặng yên chảy xuống, Lệ Ảnh Yên rời đi lâu như vậy, còn có thể tìm được hang ổ của mình, tìm được người thân thiết lúc trước.
Không có gì làm cho nàng kích động không thôi hơn giờ khắc này.
"Được rồi, Yên Nhi, bần ni cũng nhớ con! Đi thôi, chúng ta vào bên trong tâm sự!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền theo Tĩnh Từ sư thái vào nội đường.
Đến nội đường, Tĩnh Từ hỏi một chút những năm gần đây Lệ Ảnh Yên trôi qua thế nào, lại nói sơ lược chuyện của Tĩnh Huệ với nàng một chút.
Lệ Ảnh Yên đã biết tình huống không sai biệt lắm, không khỏi bóp cổ tay thở dài. Bản thân vẫn là về trễ, nếu trở về vào hai năm trước, vậy nàng nhất định có thể nhìn thấy Tĩnh Huệ sư thái, cũng không đến mức khiến bản thân không nhìn thấy mặt bà lần cuối!
Nước mắt không khỏi lại lần nữa rơi xuống lã chã.
"Được rồi, Yên Nhi đừng khóc nữa, mấy năm nay con sống cũng rất không dễ dàng, bần ni rất đau lòng!"
Hai người nói chuyện rất nhiều, thật lâu sau, Lệ Ảnh Yên mới tỉnh táo lại từ trong khóc thút thít.
"Sư thái, Yên Nhi muốn hỏi người một chuyện!"
Lệ Ảnh Yên biết được, chuyện nàng và Tiêu Dung Diệp không nên trì hoãn nữa, bằng không hậu quả sẽ không chịu nổi.
"Yên Nhi, con nói đi!"
"Sư thái, con muốn hỏi người một chút về bí mật thân thế của con!"
Lệ Ảnh Yên không có dong dài dây dưa, nói thẳng vào chủ đề.
Mắt đầy vẻ chắc chắn, đều ký thác tất cả hy vọng vào trên người Tĩnh Từ.
"Yên Nhi, nói về thân thế của con, bần ni cũng chưa hiểu rõ hết, không nói đến cái khác, chỉ bằng khối ngọc tím trên người con liền hiểu được, con cũng không phải đứa nhỏ con nhà bình thường. Chỉ là, lúc ấy bần ni và Tĩnh Huệ cũng không dám suy đoán thêm!"
"Sư thái, chẳng lẽ là nói, thân thế của con quả thật là một bí ẩn?"
Lệ Ảnh Yên kinh ngạc, hóa ra thân thể chình mình quả thật là một bí ẩn!
"Đúng, không sai, năm đó lúc con bị ôm tới, ta và Tĩnh Huệ đã biết con không phải đứa nhỏ bình thường. Lúc đó một nữ bộc cho chúng ta năm trăm lượng hoàng kim, bảo chúng ta chiếu cố thật tốt, nói mấy tháng sau liền tới đón con!"