Nữ Cặn Bã Đột Kích Vương Gia Chạy Mau

Chương 227: Chương 227: Chương 195.1: Vật nhỏ, nàng còn có thể chịu nổi không?






Editor: Hoàng Dung

"Không ôm thì thôi, hừ! Thả ta xuống!"

Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền đánh đấm ngực Tiêu Dung Diệp, ý bảo hắn để bản thân xuống dưới.

Mà Tiêu Dung Diệp làm sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

"Tiểu nha đầu, bản thân chạy ra ngoài, hiện tại đã trở lại, nói rõ nàng vẫn tự nguyện đưa dê vào miệng cọp, sao ta lại có thể nói thả liền thả chứ? Rất thèm ăn, mau cho chút thịt để đỡ thèm đi!"

Tiêu Dung Diệp ngượng ngùng nói, cánh môi không khỏi không chịu khống chế lấn đến gần hai cánh hoa đỏ bừng, giống như đói khát kèm lên trên.

Mang theo gợn sóng quyến luyến triền miên, giành lấy mùi thơm của nàng, bừa bãi nhấm nháp mềm mại và thơm ngọt của nàng.

Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục Tiêu Dung Diệp có thể không cần chịu đựng ánh mắt thế tục nữa, cũng không cần lại để tiểu huynh đệ của mình bụng đói kêu vang, rốt cục hắn có thể ngoan lệ đè nàng ở trên giường, cần tìm nàng vu sơn vân vũ rồi.

Nghĩ đến đây, môi lưỡi Tiêu Dung Diệp mãnh liệt như là mặc khôi giáp sắc bén, lướt qua răng trắng tinh gông cùm xiềng xích của Lệ Ảnh Yên, tiếp đó lưỡi linh động nhanh chóng quét qua răng, quấn quýt lấy lưỡi thơm tho, cùng đạt tới đỉnh tuyệt vời.

Thật lâu sau, thẳng đến khi Tiêu Dung Diệp sắp hôn Lệ Ảnh Yên đến nghẹt thở, mới lưu luyến thả nàng ra.

Hơi thở bất ổn, Tiêu Dung Diệp duỗi đầu lưỡi ra, nhàn nhạt liếm láp chỉ bạc dính bên môi của Lệ Ảnh Yên.

Hơi thở Lệ Ảnh Yên cũng không ổn định, thở hổn hển, nhẹ nhíu lông mày, nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Dung Diệp tuấn dật trước mắt - -

"Gần đây rất mệt à? Chàng có vẻ gầy!"

Đầu ngón tay mềm nhẹ của Lệ Ảnh Yên xoa mi tâm tràn đầy cương khí này, giúp hắn vuốt từng chút một.

Mới ba ngày không gặp, không khỏi cảm thấy hắn thật gầy quá.

"Hoàn hảo, ta chỉ là rất muốn nàng, vậy lần này trở lại, có phải sẽ không đi nữa không?"

"Hừ, ta có đi hay không đều không quan trọng, chàng cũng không biết đi tìm ta!"

Lệ Ảnh Yên giống như tức giận, quăng nắm đấm nhỏ ra, đánh một cái lên ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp.

"Ai nói ta không có đi tìm nàng?"

"Chàng đi tìm ta sao? Sao ta không biết?"

Lệ Ảnh Yên làm bộ như không có việc gì, nàng có nghĩ tới nam cặn bã đáng chết này sẽ đi tìm bản thân, nhưng thấy hắn ở trong cung bận rộn chính vụ, lại cảm thấy hắn không có đi tìm bản thân.

"Nàng - tiểu nha đầu này, thật là không có lương tâm!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp vươn ngón tay dài, trừng phạt điểm nhẹ cái trán Lệ Ảnh Yên.

"Vốn ta đi tìm nàng, nhưng trong cung đột nhiên có chính vụ muốn ta xử lý một chút, ta để cho Thiếu Nghi thay thế ta đi miếu Hoàng Thành tìm nàng! Nhưng may là nàng đã trở lại trước!"

"..."

"Tiểu nha đầu, nàng độc ác không lương tâm, vì nàng, cuộc sống hằng ngày của ta rất khó khăn, nàng lại có thể nói ta không có đi tìm nàng. Hừ, ta mặc kệ, nàng phải bồi thường cho ta!"

"Bồi thường? Bồi thường như thế nào?"

Lệ Ảnh Yên không suy nghĩ, vừa hỏi liền phát giác bản thân thần kinh thô sơ hỏi sai vấn đề rồi.

Quả nhiên, bên môi Tiêu Dung Diệp vụt sáng một nụ cười xấu xa không dễ dàng phát giác.

"Này, nam cặn bã đáng chết, chàng có thể không tà ác như vậy không?"

"Chậc chậc, sao ta lại tà ác rồi hả? Tiêu Dung Diệp ta ngủ với nữ nhân của ta, sao có thể coi là tà ác chứ?"

Không để cho Lệ Ảnh Yên phản bác mình, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp chụp tới, ôm eo thon nhỏ này vào lòng.

"Nam cặn bã đáng chết, chàng đứng đắn chút đi, ta là muội muội ruột cùng cha khác mẹ với chàng đó, chàng đối với ta như vậy, thật sự tốt sao?"

Lệ Ảnh Yên làm nũng, một bộ dáng đánh chết cũng không thuận theo, nhưng thân mình bé bỏng vẫn mang theo tính trêu chọc như trước, chậm rãi vuốt ve lồng ngực to lớn.

Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp duỗi ngón tay dài ra, nhẹ nắm giữ cằm nhỏ xinh đẹp của Lệ Ảnh Yên lên, mắt nhiễm lên sắc tình, nhìn chằm chằm nàng - -

"Tiểu yêu tinh, trêu chọc ta như vậy, không sợ rước lấy lửa giận lên thân sao? Còn có lúc trước, ta từng ngủ với muội muội ruột của ta, hương vị thật sự rất ngọt, cảm giác loạn luân quá tuyệt, cho nên ta tính toán sẽ ôn lại một chút!"

Giọng nói rơi xuống, cánh môi Tiêu Dung Diệp như là thuốc kích tình quét xuống, ngay sau đó liền không chịu khống chế ngậm chặt vành tai bé bỏng này.

Cảm giác tê dại giống là chạm phải đồ không nên chạm đến, khiến thân mình Lệ Ảnh Yên sợ run lên, đến cả trong thân thể, địa phương đã lâu chưa chạm đến đều là một trận khao khát xao động.

Rõ ràng cảm giác được thân thể Lệ Ảnh Yên biến hóa, Tiêu Dung Diệp tiếp tục ra sức trêu chọc nàng.

Lưỡi như là rắn nước linh động, liếm láp hình dáng ốc tai, bỗng dưng răng nanh khẽ cắn vành tai, lại dùng đầu lưỡi chậm rãi phác họa, như là cầm bút vẽ trong tay, bôi ướt toàn bộ lỗ tai nhỏ của Lệ Ảnh Yên.

"Tiểu yêu tinh, muốn sao?"

Giọng nói đê mê khàn khàn, che giấu một loại trêu chọc, khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không chịu đựng nổi trên chọc bực này.

"Đến, ngoan, nói với ta nàng muốn, để ta muốn ngươi!"

"..."

"Nói đi, nói với ta, không cần thẹn thùng!"

"Muốn, muốn, muốn, trừ bỏ muốn, chàng còn biết cái gì? Mẹ nó, lão nương sinh non chưa lành, chàng liền đói khát như vậy hả!"

Một tia lý trí còn sót lại nói cho Lệ Ảnh Yên biết, ngàn vạn không thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, để hắn nhẫn, nhất định phải để cho hắn nhẫn, trước hết tra tấn hắn đã.

"Sao vẫn còn sinh non chưa lành? Cũng đã gần một tháng rồi!"

"Câm miệng đi, nam cặn bã đáng chết, lão nương nói chưa lành chính là chưa lành!"

Lệ Ảnh Yên một bộ dáng lưu manh, mãnh liệt nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp. Nàng mới tàu xe mệt nhọc gấp gáp trở về, lúc này không tiết tháo "Bật hoàn toàn" với hắn, thân thể của nàng không tan nát mới là lạ.

"Vậy được rồi, nàng là nữ vương, nàng nói cái gì liền là cái đó đi!"

Tiêu Dung Diệp thưa dạ cúi đầu, một bộ dáng ủy khuất.

"Không ôm thì thôi, hừ! Thả ta xuống!"

Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền đánh đấm ngực Tiêu Dung Diệp, ý bảo hắn để bản thân xuống dưới.

Mà Tiêu Dung Diệp làm sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

"Tiểu nha đầu, bản thân chạy ra ngoài, hiện tại đã trở lại, nói rõ nàng vẫn tự nguyện đưa dê vào miệng cọp, sao ta lại có thể nói thả liền thả chứ? Rất thèm ăn, mau cho chút thịt để đỡ thèm đi!"

Tiêu Dung Diệp ngượng ngùng nói, cánh môi không khỏi không chịu khống chế lấn đến gần hai cánh hoa đỏ bừng, giống như đói khát kèm lên trên.

Mang theo gợn sóng quyến luyến triền miên, giành lấy mùi thơm của nàng, bừa bãi nhấm nháp mềm mại và thơm ngọt của nàng.

Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục Tiêu Dung Diệp có thể không cần chịu đựng ánh mắt thế tục nữa, cũng không cần lại để tiểu huynh đệ của mình bụng đói kêu vang, rốt cục hắn có thể ngoan lệ đè nàng ở trên giường, cần tìm nàng vu sơn vân vũ rồi.

Nghĩ đến đây, môi lưỡi Tiêu Dung Diệp mãnh liệt như là mặc khôi giáp sắc bén, lướt qua răng trắng tinh gông cùm xiềng xích của Lệ Ảnh Yên, tiếp đó lưỡi linh động nhanh chóng quét qua răng, quấn quýt lấy lưỡi thơm tho, cùng đạt tới đỉnh tuyệt vời.

Thật lâu sau, thẳng đến khi Tiêu Dung Diệp sắp hôn Lệ Ảnh Yên đến nghẹt thở, mới lưu luyến thả nàng ra.

Hơi thở bất ổn, Tiêu Dung Diệp duỗi đầu lưỡi ra, nhàn nhạt liếm láp chỉ bạc dính bên môi của Lệ Ảnh Yên.

Hơi thở Lệ Ảnh Yên cũng không ổn định, thở hổn hển, nhẹ nhíu lông mày, nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Dung Diệp tuấn dật trước mắt - -

"Gần đây rất mệt à? Chàng có vẻ gầy!"

Đầu ngón tay mềm nhẹ của Lệ Ảnh Yên xoa mi tâm tràn đầy cương khí này, giúp hắn vuốt từng chút một.

Mới ba ngày không gặp, không khỏi cảm thấy hắn thật gầy quá.

"Hoàn hảo, ta chỉ là rất muốn nàng, vậy lần này trở lại, có phải sẽ không đi nữa không?"

"Hừ, ta có đi hay không đều không quan trọng, chàng cũng không biết đi tìm ta!"

Lệ Ảnh Yên giống như tức giận, quăng nắm đấm nhỏ ra, đánh một cái lên ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp.

"Ai nói ta không có đi tìm nàng?"

"Chàng đi tìm ta sao? Sao ta không biết?"

Lệ Ảnh Yên làm bộ như không có việc gì, nàng có nghĩ tới nam cặn bã đáng chết này sẽ đi tìm bản thân, nhưng thấy hắn ở trong cung bận rộn chính vụ, lại cảm thấy hắn không có đi tìm bản thân.

"Nàng - tiểu nha đầu này, thật là không có lương tâm!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp vươn ngón tay dài, trừng phạt điểm nhẹ cái trán Lệ Ảnh Yên.

"Vốn ta đi tìm nàng, nhưng trong cung đột nhiên có chính vụ muốn ta xử lý một chút, ta để cho Thiếu Nghi thay thế ta đi miếu Hoàng Thành tìm nàng! Nhưng may là nàng đã trở lại trước!"

"..."

"Tiểu nha đầu, nàng độc ác không lương tâm, vì nàng, cuộc sống hằng ngày của ta rất khó khăn, nàng lại có thể nói ta không có đi tìm nàng. Hừ, ta mặc kệ, nàng phải bồi thường cho ta!"

"Bồi thường? Bồi thường như thế nào?"

Lệ Ảnh Yên không suy nghĩ, vừa hỏi liền phát giác bản thân thần kinh thô sơ hỏi sai vấn đề rồi.

Quả nhiên, bên môi Tiêu Dung Diệp vụt sáng một nụ cười xấu xa không dễ dàng phát giác.

"Này, nam cặn bã đáng chết, chàng có thể không tà ác như vậy không?"

"Chậc chậc, sao ta lại tà ác rồi hả? Tiêu Dung Diệp ta ngủ với nữ nhân của ta, sao có thể coi là tà ác chứ?"

Không để cho Lệ Ảnh Yên phản bác mình, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp chụp tới, ôm eo thon nhỏ này vào lòng.

"Nam cặn bã đáng chết, chàng đứng đắn chút đi, ta là muội muội ruột cùng cha khác mẹ với chàng đó, chàng đối với ta như vậy, thật sự tốt sao?"

Lệ Ảnh Yên làm nũng, một bộ dáng đánh chết cũng không thuận theo, nhưng thân mình bé bỏng vẫn mang theo tính trêu chọc như trước, chậm rãi vuốt ve lồng ngực to lớn.

Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp duỗi ngón tay dài ra, nhẹ nắm giữ cằm nhỏ xinh đẹp của Lệ Ảnh Yên lên, mắt nhiễm lên sắc tình, nhìn chằm chằm nàng - -

"Tiểu yêu tinh, trêu chọc ta như vậy, không sợ rước lấy lửa giận lên thân sao? Còn có lúc trước, ta từng ngủ với muội muội ruột của ta, hương vị thật sự rất ngọt, cảm giác loạn luân quá tuyệt, cho nên ta tính toán sẽ ôn lại một chút!"

Giọng nói rơi xuống, cánh môi Tiêu Dung Diệp như là thuốc kích tình quét xuống, ngay sau đó liền không chịu khống chế ngậm chặt vành tai bé bỏng này.

Cảm giác tê dại giống là chạm phải đồ không nên chạm đến, khiến thân mình Lệ Ảnh Yên sợ run lên, đến cả trong thân thể, địa phương đã lâu chưa chạm đến đều là một trận khao khát xao động.

Rõ ràng cảm giác được thân thể Lệ Ảnh Yên biến hóa, Tiêu Dung Diệp tiếp tục ra sức trêu chọc nàng.

Lưỡi như là rắn nước linh động, liếm láp hình dáng ốc tai, bỗng dưng răng nanh khẽ cắn vành tai, lại dùng đầu lưỡi chậm rãi phác họa, như là cầm bút vẽ trong tay, bôi ướt toàn bộ lỗ tai nhỏ của Lệ Ảnh Yên.

"Tiểu yêu tinh, muốn sao?"

Giọng nói đê mê khàn khàn, che giấu một loại trêu chọc, khiến Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không chịu đựng nổi trên chọc bực này.

"Đến, ngoan, nói với ta nàng muốn, để ta muốn ngươi!"

"..."

"Nói đi, nói với ta, không cần thẹn thùng!"

"Muốn, muốn, muốn, trừ bỏ muốn, chàng còn biết cái gì? Mẹ nó, lão nương sinh non chưa lành, chàng liền đói khát như vậy hả!"

Một tia lý trí còn sót lại nói cho Lệ Ảnh Yên biết, ngàn vạn không thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, để hắn nhẫn, nhất định phải để cho hắn nhẫn, trước hết tra tấn hắn đã.

"Sao vẫn còn sinh non chưa lành? Cũng đã gần một tháng rồi!"

"Câm miệng đi, nam cặn bã đáng chết, lão nương nói chưa lành chính là chưa lành!"

Lệ Ảnh Yên một bộ dáng lưu manh, mãnh liệt nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp. Nàng mới tàu xe mệt nhọc gấp gáp trở về, lúc này không tiết tháo "Bật hoàn toàn" với hắn, thân thể của nàng không tan nát mới là lạ.

"Vậy được rồi, nàng là nữ vương, nàng nói cái gì liền là cái đó đi!"

Tiêu Dung Diệp thưa dạ cúi đầu, một bộ dáng ủy khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.