"Vậy ngươi nói đi, dạng nữ nhân nào mới xứng gọi là nữ nhân của ngươi?"
"Vô nghĩa, đương nhiên là nhận giống gieo của ta, hoài thai con ta, mỗi ngày bật hoàn toàn với ta. Đó mới là nữ nhân của ta!"
"Ngươi nói chính là chó cái đi? Có thể bật hoàn toàn với ngươi chỉ có chó cái mới có dũng khí kia!"
"Mẹ nó!"
"Bốp!" một quyền, Tiêu Dung Diệp nổi trận lôi đình quăng cho Lộ Lệ một đấm tối tăm trời đất.
"Ưm... Tiêu tứ gia, ngươi thật nham hiểm!"
Lộ Lệ làm bộ bị ủy khuất vuốt ve mặt mình.
"Câm miệng, nam cặn bã đáng chết, ngươi nói chó cái kia là tiểu Cẩu Đản của ta!"
Tiêu Dung Diệp giận không kềm được điên cuồng phun xong, liền không còn có tâm tình nói bậy với kẻ ngu ngốc này nữa, ra khỏi Cần Chính Điện!
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Dung Diệp không tâm tư cãi cọ với con lừa Lộ Lệ kia, hiện tại hắn nhớ Cẩu Đản, nhớ đến ngón chân đều cảm giác ngứa ngáy.
Đi ngang qua một loạt đình đài lâu vũ, Tiêu Dung Diệp bước nhanh chạy tới Dục Tú cung.
"Meo, Cẩu Đản, ta đến đây!"
Tiêu Dung Diệp học tiếng kêu của mèo nhỏ, không có để cung nhân truyền lời, liền lưu manh chuồn êm vào. Khom lưng, từ từ nhắm hai mắt, sờ soạng đi vào trong phòng.
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp liền cảm giác được bản thân bắt được một thân mình khô gầy, đến cả da thịt đều có chút thô ráp.
Tiêu Dung Diệp không nghĩ nhiều, vội vàng ôm chặt thân thể mình mới sờ tới, không có trợn mắt, ái muội nói - -
"Hắc hắc, tiểu bảo bối, để ta bắt được rồi, mau mau hôn ta một cái!"
"Tiểu tử, ngươi đang tìm ta sao?"
Chợt, một giọng nói già nua xen lẫn cảm giác lạnh lẽo, thổi qua màng tai Tiêu Dung Diệp.
Phát giác có chỗ không thích hợp, Tiêu Dung Diệp theo bản năng mở mắt ra nhìn lại - -
Nhưng vừa nhìn thấy, nháy mắt sợ tới mức hắn đã đánh mất ba hồn bảy phách.
"A! Ngươi là người hay... là quỷ?"
Tiêu Dung Diệp sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt tuấn dật "vụt" một cái, bỗng chốc trở nên trắng bệch. Thậm chí mồ hôi dày đặc chảy ròng ròng, chảy xuôi xuống theo thái dương.
"Vừa rồi không phải ngươi gọi ta là tiểu bảo bối à, ta là trái táo nhỏ của ngươi nha!"
Nói xong, bà vú liền như sói đói vồ mồi nhào tới.
"A! Cứu mạng!"
Tiêu Dung Diệp vội vàng như là gặp quỷ, không quan tâm, điên cuồng chạy trốn.
"Rầm!" một tiếng, Tiêu Dung Diệp không có nhìn phía trước, bỗng chốc liền đụng đầu vào trên cây cột.
Nhất thời, một khối xanh tím liền hiện lên giữa trán.
Tiêu Dung Diệp trực tiếp cảm giác đầu mình choáng váng một trận, nhưng nghĩ phía sau có một nữ nhân xấu xí đuổi theo mình không rời, hắn vẫn là lựa chọn giống như không có mệnh, điên cuồng chạy trốn.
Đúng lúc Tiêu Dung Diệp chạy ngoài cửa, thấy hai người Lệ Ảnh Yên và Diên nhi mang theo hộp đựng thức ăn, dọc theo đường đi nói nói cười cười tiêu sái đi đến.
"Này, Cẩu Đản!"
Nghe được một tiếng kêu gào khóc thảm thiết của Tiêu Dung Diệp, Tiêu Dung Diệp lập tức như là thấy được cứu tinh, xông lên phía trước.
Đưa tay, một phen giữ chặt Lệ Ảnh Yên.
"Ưm... Cẩu Đản, nhìn thấy nàng lần nữa thì thật tốt quá. Vừa rồi... vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết! Ta cho rằng, ta cho là ta thấy được một nữ quỷ! Thật sự, thật sự rất dọa người!"
Hơi thở Tiêu Dung Diệp không ổn định, một gương mặt trắng bệch, nói rõ hắn có bao nhiêu sợ hãi.
"Cái gì? Nữ quỷ? Chàng nói chính là bà vú sao?"
Lệ Ảnh Yên ngưng mi tò mò, không có gì bất ngờ xảy ra, nam cặn bã đáng chết nói chính là bà vú, nhưng mà bà ấy thật sự đáng sợ như vậy sao?
Chốc lát, bà vú liền đi ra từ bên trong, thấy Lệ Ảnh Yên trở về, bà cười hề hề tiến lên - -
"Yên Nhi, con đã trở lại à?"
"Vâng, bà vú, con đã trở về. Con tới Ngự Thiện Phòng lấy cho người chút điểm tâm, hiện tại chúng ta về trong phòng ăn đi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên rút thân mình từ trong lòng Tiêu Dung Diệp ra, nằm ở bên tai hắn, nhẹ nhàng nói qua - -
"Bà ấy là bà vú, bà vú của mẫu thân ta. Chàng không cần sợ, bà ấy là bị người hủy dung mà thôi!"
"Cái gì? Còn không cần sợ? Nàng biết không, bà ấy vừa mới cường ngạnh leo lên người ta!"
Tiêu Dung Diệp có nề nếp, như có chuyện lạ nói qua.
"Yên Nhi, nam tử này là ai? Dáng dấp thật tuấn tú? Hắc hắc "
Thấy bà vú nở nụ cười, Tiêu Dung Diệp cảm giác toàn bộ da gà trên người mình rơi xuống đầy đất.
"Hắc hắc, bác gái, ngài đừng như vậy, ta có chút không chịu nổi!"